Giang Tình Tình phát hiện sự bất thường của anh ta, bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: "Anh Quân Hạo, anh sao thế?"
Lam Quân Hạo nhìn về phía trước bằng ánh mắt phức tạp: "Là... Giang Tiêu Tiêu."
"Gì cơ?"
Những người khác nghe vậy thì sững người, rối rít nhìn sang, quả nhiên trông thấy một bóng dáng yêu kiều đang đứng đó.
Năm năm không gặp, cô đã thay đổi rất nhiều.
Gương mặt càng thêm tinh xảo, cũng cao hơn nhiều, không còn dáng vẻ ngây ngô như ngày xưa, cả người toát ra khí chất trầm lặng, có cảm giác như hoa lan trong cốc vắng vừa xa xôi vừa xa cách.
Ánh mắt hai vị phụ huynh nhà họ Lam bỗng trở nên phức tạp.
Năm xưa, cô gái này là cô con dâu bọn họ rất vừa ý, dõi theo từ nhỏ tới lớn, nhưng sau này đối phương lại làm ra chuyện bẽ mặt.
Còn Giang Chấn thì không có phản ứng quá mạnh mẽ khi trông thấy con gái. Sắc mặt ông ta sa sầm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Còn Thẩm Thục Lan thì không ngạc nhiên lắm vì trước đó đã nghe con gái mình nhắc tới, có điều bà ta vẫn kinh ngạc trước sự thay đổi của CÔ.
Con khốn này càng lớn càng giống người mẹ
đoản mệnh của nó. Đều đẹp đến mức khiến người ta giận sôi máu!
Trong lòng bà ta hận lắm song ngoài mặt lại làm bộ ngạc nhiên vui mừng: "Trời ạ, đúng là Tiêu Tiêu rồi! Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng gặp lại con!" Bà ta giả vờ vui vẻ đi tới trước mặt cô, thân thiết nắm tay cô: "Tiêu Tiêu, con thay đổi nhiều quá! Cao hơn, cũng đẹp hơn nữa. Mấy năm nay con trốn tránh chúng ta khắp nơi, dì và ba con muốn tìm con mà không tìm được."
Giang Tiêu Tiêu nghe xong chỉ cảm thấy buồn nôn.
Nhiều năm không gặp, người đàn bà này càng giỏi diễn kịch.
Ngày xưa bà ta cũng lá mặt lá trái, phá hoại tình cảm cha con giữa cô và Giang Chẩn.
Sau này cô bị đuổi ra khỏi nhà, mặc dù là do Giang Tình Tình thúc đẩy, nhưng người đàn bà này cũng trợ giúp không ít.
Giang Tiêu Tiêu tỏ ra chán ghét rút tay lại, cô kéo hơi mạnh làm Thẩm Thục Lan lảo đảo vài bước.
Thấy vậy, Giang Tình Tình bước nhanh đến đỡ mẹ, nhìn Giang Tiêu Tiêu trách cứ: "Chị, nhiều năm không gặp, mẹ em quan tâm chị, sao chị có thể hành động như vậy?"
Giang Tiêu Tiêu không có tâm trạng phí lời với cô ta. Cận Tri Thận và Tiểu Bảo vẫn đang chờ cô trong phòng riêng, cô chỉ muốn mau chóng trở về.
Thế là cô cười giễu cợt: "Quan tâm? Tôi quen các người à? Tránh ra, đừng cản đường!"
Thẩm Thục Lan giả bộ đau lòng: "Tiêu Tiêu, con đang giận dì và ba con sao? Năm xưa ba con nhất thời tức giận mới đuổi con đi. Con về nhà nhé?"
Giang Tiêu Tiêu phớt lờ, dứt khoát vòng qua bọn họ rời đi.
Chẳng thèm liếc nhìn ba mình lấy một cái.
Tất nhiên là Giang Chấn vô cùng tức giận. Khi Giang Tiêu Tiêu đi ngang qua ông ta, ông ta lên tiếng: "Giang Tiêu Tiêu, nhiều năm không gặp, đôi cánh của con đã cứng cáp rồi, nhìn thấy mọi người mà không biết gọi sao?"
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, không khỏi dừng bước nhìn ba mình, giọng điệu đầy lạnh lùng và mỉa mai: "Gọi? Gọi gì? Ba ư? Xin lỗi, tôi không có ba, ba tôi chết từ năm năm trước rồi."
Người ba trong lòng cô đã chết!
Giang Tiêu Tiêu vĩnh viễn không thể quên năm năm trước ba đã đối xử với cô như thế nào.
Đó là lúc cô đang bất lực, cần nhất sự quan tâm của ba nhất, thế nhưng ông ta dứt khoát chọn cách đuổi cổ cô, xem cô là nỗi sỉ nhục cả đời.
Thật nực cười, sau đó cô vẫn còn ôm hy vọng, cảm thấy ba sẽ không bỏ mặc cô.
Kết quả là hiện thực đã tàn nhẫn tát thẳng vào mặt cô!
Giang Chấn nghe Giang Tiêu Tiêu nói vậy thì lập tức nổi giận, vung tay định đánh cô: "Đứa con gái hư đốn này! Bao năm qua mày chẳng tiến bộ tí nào!"
Lam Quân Hạo nhanh tay cản ông ta: "Chú ơi, bình tĩnh."
Giang Tình Tình nhìn Lam Quân Hạo, cô ta hơi bất mãn, không rõ tại sao anh ta phải ngăn cản Giang Chấn.
Nhưng cô ta không tiện tỏ thái độ, buộc phải giả vờ hiểu chuyện đi tới vỗ lưng ba mình an ủi: "Ba ơi đừng giận, nếu ảnh hưởng tới sức khỏe thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Lục Lan cũng bước đến khuyên nhủ: "Đúng thế, chẳng dễ gì mới gặp con, ông hãy bình tĩnh nói chuyện."
Giang Tiêu Tiêu càng xem càng thấy ghê tởm.
Đúng là hình ảnh cha hiền con hiếu vợ đảm!
Cô cười khẩy, cất tiếng mỉa mai: "Sao lại kích
động thế? Lẽ nào tôi nói sai?" "Mày..." Sắc mặt Giang Chấn vô cùng khó coi.
Ba mẹ Lam thấy dáng vẻ gai góc này của Giang Tiêu Tiêu đều cảm thấy hết sức xa lạ, thậm chí trong lòng thầm thấy may mắn vì năm xưa đã giúp con trai hủy bỏ hôn ước với cô.
Nếu không thì sớm muộn gì cũng bị tức chết.
"Tiêu Tiêu, dù thế nào ba cháu cũng là bề trên, cháu nói chuyện như vậy không hay chút nào, làm gì có ai rủa ba mình chết?"
Lam Bách Xuyên cau mày khiển trách, không còn hiền hòa như lúc gặp cô ngày xưa.
Tần Sương cũng chê bai gay gắt: "Năm đó bản thân làm chuyện mất mặt, bị đuổi ra khỏi nhà, cô không biết sám hối thì thôi, còn ngỗ nghịch như vậy. Đúng là tính toán chi li y như mẹ cô! Cô rơi vào kết cục này cũng là tự làm tự chịu!"
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn Tần Sương, ánh mắt không chỉ lạnh lùng mà còn xen lẫn tức giận.
Cô bỗng nhớ ra một chuyện.
Trước đây Tần Sương cố ý hủy bỏ hôn ước giữa con trai mình và cô không phải vì cô mang thai hộ mà là do cô mất chỗ đứng trong nhà họ Giang.
Bởi vì Thẩm Thục Lan và Giang Tình Tình thượng vị, lấy được không ít cổ phần công ty, thậm chí cuối cùng cổ phần của bọn họ còn nhiều hơn con gái vợ cả là cô, cho nên Tần Sương nhất quyết cho rằng cô sẽ trở thành chướng ngại vật của con trai bà ta, có mấy lần còn tạo mối quan hệ tốt với Giang Tình Tình ngay trước mặt cô.
Cuối cùng Giang Tình Tình dụ dỗ Lam Quân Hạo, đương nhiên trong chuyện này cũng có công lao của Tần Sương.
Mặc dù Giang Tiêu Tiêu không quan tâm gã đàn ông cặn bã Lam Quân Hạo kia, nhưng cô không bao giờ quên tính toán của Sương hồi ấy.
Cô cười khẩy nhìn bà ta: "Các người chưa sám hối thì dựa vào đầu mà tôi phải sám hối? Các người thật sự cho rằng mình vẫn là bề trên của tôi à? Xin vui lòng... cút xa chừng nào hay chừng ấy!"
Tần Sương không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Đời này bà ta chưa từng bị ai cãi lại như thế bao giờ, tức thì bà ta giận run người: "Giang Tiêu Tiêu, cô... cô đúng là đồ vô giáo dục!"
Lam Quân Hạo cũng nổi cáu: "Giang Tiêu Tiêu, lập tức xin lỗi mẹ tôi mau lên!"
Giang Tiêu Tiêu nói: "Anh là cái thá gì?"
Sắc mặt Lam Quân Hạo tối sầm, tưởng chừng như sắp nhỏ nước.
Đây là lần thứ hai rồi!
Bây giờ, động một tí là cô gái ngày xưa vẫn luôn nhẫn nhục nghe lời anh ta lại nói anh là cái thá gì!
Thật sự là anh ta không thể nhịn được nữa.
Anh ta bất thình lình vung tay tát lên mặt Giang Tiêu Tiêu.
Anh ta là đàn ông, lực tay lớn, hơn nữa Giang Tiêu Tiêu bất ngờ không kịp trở tay nên bị tát trúng, nửa bên mặt tê rần, lỗ tai ong ong như bị điếc, sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy âm thanh.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Lam Quân Hạo, mãi sau anh ta mới sực tỉnh: "Tôi..."
Anh ta vừa mới định nói gì đó, nhưng chưa thốt lên lời đã bị Giang Tiêu Tiêu tát trả hai phát liên tiếp.