Chương 36 Sao không chết ở bên ngoài đi
Sắc mặt Lam Quân Hạo sầm xuống.
Anh ta nói nhiều như vậy rôi mà cô không
những không nể mặt, lại còn nhăn nhó với
anh tai
“Giang Tiêu Tiêu... Em phải tuyệt tình đến
vậy sao?”
Giang Tiêu Tiêu không giận, trái lại cô còn
mỉm cười: “Tôi tuyệt tình ấy hả? Lam Quân
Hạo, anh có mặt mũi nói ra câu đó ư? Năm
năm trước, mẹ tôi cần tiên cấp cứu, hình
như tôi đã câu xin anh giúp đỡ, vậy mà anh
chẳng thèm để ý đến tôi, còn chạy ra nước
ngoài với cô em gái ngoan của tôi, gắn bó
keo sơn. Sau khi trở về, việc đầu tiên anh
làm chính là đá tôi, thậm chí trơ mắt nhìn
tôi bị đuổi khỏi nhà họ Giang. Năm năm
sau gặp lại, anh còn ác độc hơn, ngay cả
công việc của tôi mà anh cũng cướp đi
mất, thế mà anh còn nói tôi tuyệt tình? Anh
quấy rầy đến tôi đấy, đến từ đâu thì biến vê
đó đi! Cút đi cho tôi!”
Dút lời, Giang Tiêu Tiêu đẩy mạnh cánh
cửa, muốn đóng cửa lại.
Lam Quân Hạo chặn lại được, anh ta cố
gảng kiêm chế cơn giận trong lòng, nói:
“Tôi có thể sắp xếp cho em một công việc
mới tốt hơn trước, tiên lương, điêu kiện
cũng gấp đôi trước kia. Nếu em thích Sáng
tạo Trác Việt thì tôi sẽ cho em vị trí tổng
giám đốc phòng kế hoạch, dự án em đang
phụ trách lúc trước tôi cũng giao cho em
toàn quyên phụ trách”
Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, dường như cô
rất ngạc nhiên trước những lời này.
Lam Quân Hạo thấy cô phản ứng như thế
thì cảm thấy có hy vọng, bèn nói ngay:
“Tiêu Tiêu, chỉ cần em bằng lòng, tôi có thể
cho em tất cả mọi thứ em muốn, chỉ cần
em trở lại ”
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta, chỉ cảm thấy
châm chọc biết bao.
Người đàn ông này nghĩ cô là đồ ngu thật
à?
Cho cô tất cả mọi thứ cô muốn?
Đến cả những lời thê non hẹn biển ngày
xưa còn có thể nuốt lời, bây giờ cô tin anh
ta được nữa hay sao?
Bỗng nhiên Giang Tiêu Tiêu bật cười, cô
dứt khoát không đóng cửa lại nữa mà đối
mặt thẳng với Lam Quân Hạo: “Nói thật,
Lam Quân Hạo, nếu năm năm trước anh
nói những lời này thì có lẽ tôi còn biết ơn
anh. Thế nhưng bây giờ ư, tôi không cần,
mỗi một chữ anh nói ra, đối với tôi chẳng
đáng một đồng. Tôi cũng thừa nhận, ngày
xưa tôi thích anh đúng là do tôi bị mù rồi,
mấy năm qua ngày nào tôi cũng hối hận,
tôi cảm thấy bị một con chó thích cũng tốt
hơn là bị anh thích.
Tuy tôi không biết hôm nay anh đến đây có
mục đích gì, nhưng! Tôi không muốn có tí
liên quan gì với anh nữa, vì thế xin anh hãy
đi ngay lập tức, không thì tôi sẽ báo công
an"
Nghe xong, mọi mặt nạ giả dối trên mặt
Lam Quân Hạo vỡ vụn, vẻ mặt của anh ta
trở nên cực kỳ dữ tợn: “Cô dám so sánh tôi
với chó?”
Giang Tiêu Tiêu bật cười một tiếng, tươi
như hoa mùa hạ: “À, xin lỗi, đúng là không
nên so sánh anh với chó. Bởi vì như thế thì
sỉ nhục loài chó quá”
“Giang! Tiêu! Tiêu! Mặt Lam Quân Hạo
xanh mét, anh ta tức giận đến mức không
thể khống chế được bàn thân mà vươn tay
ra bóp cảm cô, nghiến răng nghiến lợi nhả
từng chữ: “Cô thật sự nghĩ rằng tôi không
dám động vào cô à? Cô bây giờ, tôi chỉ cần
động một ngón tay là có thể bóp chết cô
đơn giản như giết một con kiến. Nói
chuyện nhẹ nhàng với cô thì cô không
nghe, thật sự cho rằng tôi nể mặt cô lắm
à?”