Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thu hồi Trấn Nguyên Thạch, Diệp Huyền đưa tay nhặt trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo lên, lúc này mới xoay người đi ra khỏi địa động.

- Huyền thiếu, tên kia đâu rồi, có phải là chạy thoát rồi không? Ta đuổi theo!

Diệp Huyền vừa mới đi về trong đình viện thì mấy người Âu Dương Tiêu Sơn liền vọt tới, sau đó muốn nhảy vào bên trong địa đạo.

- Không cần đuổi theo đâu, tên kia đã bị ta giết rồi.

- Cái gì?

Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đều ngây ra, sau đó đều nhìn thấy thi thể của Lữ Hạo nằm bên dưới địa động, cả đám nháy mắt liền trừng to hai mắt, miệng há ra lớn tới mức có thể nhét lọt một quả trứng gà.

Trải qua đợt giao phong khi nãy, bọn họ đều biết tuy rằng Lữ Hạo chỉ là thiên võ sư tứ giai, nhưng cũng là một luyện hồn sư cường đại, luận tổng thực lực thật sự thì cho dù là bản thân Âu Dương Tiêu Sơn cũng chưa dám nói có thể thắng được lão, nhưng trong thời gian ngắn ngủn thế này, Huyền thiếu chẳng những đuổi theo lão, lại còn giết chết lão.

Thực lực cỡ này, cho dù là Âu Dương Tiêu Sơn cũng không thể nào bằng, mọi người nhìn Diệp Huyền, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, lại càng thêm kính sợ Diệp Huyền.

- Huyền nhi, ngươi không sao chứ?

Mấy người Diệp Phách Thiên lão gia tử đều đi tới, lo lắng nhìn Diệp Huyền, sau khi phát hiện Diệp Huyền không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng mọi người mới rơi xuống.

- Huyền thiếu, đám người kia nên xử trí thế nào đây?

Bên ngoài đình viện, đám người Ngụy Hoành bị trói vào cột, cả đám mặt mày hung dữ, cực lực giãy dụa.

- Xú tiểu tử, ngươi mau thả ta ra, ta chính là bá tước của vương quốc, là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, nếu như ngươi giết ta thì bệ hạ nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.

Ngụy Hoành lạnh giọng kêu lớn, trong lòng gã vẫn còn ôm chút hy vọng sống còn, ánh mắt sắc bén.

- Vậy sao?

Diệp Huyền nghe xong thì cười lạnh, tới lúc này rồi mà Ngụy Hoành còn dám uy hiếp hắn, vung tay lên không chút do dự:

- Giết hết toàn bộ cho ta.

- Không, ngươi không thể giết ta được.

- Diệp Huyền, không, Huyền thiếu, Phương Thiên Hồng ta nguyện ý hiệu trung với ngươi, xin ngươi tha cho tại hạ một mạng đi.

- Chúng ta nguyện ý đầu nhập Huyền thiếu, kính xin Huyền thiếu tha mạng.

Một đám thủ hạ của Ngụy Hoành đều hoảng sợ kêu lớn, khiến cho Ngụy Hoành tức giận tới mức mặt mày tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, mắng to:

- Lũ phản đồ các ngươi, nếu như lão phu có cơ hội thì nhất định sẽ giết hết các ngươi.

- Ngụy Hoành, ngươi gây nhiều việc ác, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.

- Huyền thiếu, tại hạ biết hết những gì Ngụy Hoành tỉnh đốc làm ở Thiên Húc hành tỉnh những năm nay, bây giờ tại hạ nguyện ý làm nhân chứng xin khai ra, ở trước mặt bệ hạ chỉ chứng tên nghịch tặc này.

Vì mạng sống, đám thủ hạ kia của Ngụy Hoành đều liên tục xin khai, khiến cho Ngụy Hoành tức giận tới mức phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt dữ tợn.

Ngay tại lúc này, bên ngoài phủ thành chủ đột nhiên truyền tới một tràng tiếng vó ngựa dồn dập, một đoàn tướng sĩ võ trang đầy đủ bao vây toàn bộ phủ thành chủ, xông thẳng vào bên trong phủ đệ.

Đầu lĩnh là một cường giả mặc khôi giáp, cầm một thanh trảm mã đao trong tay, thân mặc vương khải, đôi mắt lạnh lẽo như điện, chiến đao trong tay chỉ về phía mấy người Diệp Huyền, tức giận nói:

- Lũ nghịch tặc các ngươi dám giương oai ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, còn không mau thả Ngụy Hoành tỉnh đốc ra cho ta, mau mau khoanh tay chịu trói, nếu không đại quân của ta nhất định sẽ chém bay đầu các ngươi.

- Mau thả Ngụy Hoành tỉnh đốc ra, giơ tay chịu trói.

Hơn ngàn vạn binh sĩ cùng nhau kêu lớn, thanh âm đinh tai nhức óc, giống như muốn thổi bay phủ thành chủ.

Âu Dương Tiêu Sơn biến sắc, bước lên vài bước, lấy ra một khối lệnh bài, lạnh giọng nói:

- Các hạ là ai? Chúng ta chính là cấm vệ quân vương thành, phụng lệnh của bệ hạ, đặc biệt tới Thiên Húc hành tỉnh sắc phong Diệp Phách Thiên của Diệp gia làm Diệp Vương, phong vương quốc nhất đẳng công, thống lãnh Thiên Húc hành tỉnh, Ngụy Hoành tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh làm nhiều điều xằng bậy, đã bị chúng ta bắt giữ, giao cho Diệp Vương xử trí, các ngươi còn không tới yết kiến Diệp Vương đại nhân!

Ánh mắt của Âu Dương Tiêu Sơn sắc bén như dao, từ trên khôi giáp của đối phương liền nhìn ra những người này hẳn đều là tướng sĩ vương quốc trú đóng ở bên ngoài Thiên Húc hành tỉnh.

- Cái gì mà Diệp Vương với không Diệp Vương? Bản tướng quân không nhận được thánh chỉ, cho nên không biết, bản tướng quân chính là thống lĩnh Chu Tuấn trú đóng bên ngoài Thiên Húc hành tỉnh, mặc kệ các ngươi có địa vị gì, bây giờ tất cả đều buông vũ khí xuống, giơ tay chịu trói, các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần bản tướng quân xác minh rõ ràng thân phận của các ngươi thì nhất định sẽ thả hết toàn bộ các ngươi ra, còn bằng không thì đừng trách bản tướng quân ra tay độc ác vô tình, ta cho các ngươi mười giây suy nghĩ, bắt đầu từ bây giờ…

Chu Tuấn cười lạnh, sắc mặt lạnh như tiền, ngàn vạn tướng sĩ bên cạnh không ngừng tới gần, khí thế hung hăng.

- Ha ha ha, các ngươi có nghe rõ hay chưa? Còn không mau thả ta ra.

Vẻ chán chường trên mặt Ngụy Hoành nháy mắt liền biến mất, lên giọng cười ha hả:

- Chu thống lĩnh, những kẻ này dám giả mạo cấm vệ quân của vương quốc, mau bắt tất cả bọn chúng lại chém đầu đi.

Tên Chu Tuấn chính là cứu viện do gã mời tới, không ngờ ngay tại lúc mấu chốt như thế này lại kịp thời chạy tới, khiến cho trong lòng của gã thở phào một cái nhẹ nhõm.

Thấy cục diện lại có tiến triển mới, những cường giả phủ thành chủ lúc nãy hãy còn vội vàng van xin đầu nhập vào Diệp Huyền đều trợn mắt kinh ngạc, sau đó lập tức rối rít đổi trận doanh, kêu gào bảo Chu Tuấn mau bắt hết đám Diệp Huyền về quy án, nghiêm hình khảo tra.

Bọn họ đều biết, Chu Tuấn này đóng quân ở Thiên Húc hành tỉnh gần mười năm nay, có quan hệ rất tốt với Ngụy Hoành tỉnh đốc, bây giờ gã suất lĩnh đại quân tới đây, cho dù mấy người Diệp Huyền có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng chỉ có chừng trăm người mà thôi, có thể đối kháng cùng hơn vạn đại quân của Chu Tuấn hay sao? Trong lòng cả đám đều hối hận không thôi, vừa rồi làm chuyện ngu xuẩn như thế để làm gì kia chứ, cả đám lại rối rít bày tỏ bản thân vẫn đứng cùng một chiến tuyến với Ngụy Hoành tỉnh đốc.

- Huyền nhi, tên Chu Tuấn này rõ ràng là cấu kết với Ngụy Hoành tỉnh đốc, nếu còn ở lại thì không phải lựa chọn sáng suốt, không bằng chúng ta xông ra ngoài đi.

Diệp Phách Thiên lão gia tử cũng đã nhìn ra chuyện này có điều không đúng, vội lên tiếng nhắc nhở Diệp Huyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK