Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Hành thương hội là đệ nhất thương hội trên Mộng Cảnh Bình Nguyên, tự nhiên có con đường đưa tin riêng, Đông Phương Tử Ti rất nhanh lan truyền tin tức trở lại.

Ai biết sau một ngày, Thần Hành thương hội liền có hồi phục, biểu thị đồng ý tuỳ tùng.

Từ khi Lam Quang học viện cùng Huyền Cơ Tông giao chiến, chuyện làm ăn của Thần Hành thương hội ở các nơi, đều đụng phải đả kích, vốn vẫn nằm ở trong rùa rụt cổ, bây giờ nghe nói Lam Quang học viện thất thủ, chuẩn bị tiến hành rút lui, ngay lập tức rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Ngoại trừ Thần Hành thương hội, La gia tự nhiên cũng muốn đi theo.

Sau mấy ngày, Diệp Huyền cùng La Mẫn trở lại La gia, ngoại trừ mang đi phần lớn tiền lời của La gia khoảng thời gian này kinh doanh Huyền Đan Các, càng trong nháy mắt phân phát cả gia tộc, để bọn họ mai danh ẩn tích, biến mất ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên.

Khuya hôm đó, Diệp Huyền còn trong bóng tối bái phỏng Viên gia cùng Lục Ly đại sư, đối với bọn họ tiến hành một phen nhắc nhở.

Ai biết Lục Ly đại sư biết dự định của Diệp Huyền, dĩ nhiên quyết định cùng hắn rời đi.

Điều này làm cho Diệp Huyền trợn mắt ngoác mồm.

Lục Ly cười nói:

- Kỳ thực ta sớm đã có ý nghĩ du lịch đại lục, mấy chục năm trước, ta liền đột phá Luyện Khí Sư cấp bảy, chỉ là bị vướng bởi Hạo Thiên đế quốc, nên mới lưu lại, ở đế đô tiến hành tu luyện, nghiên cứu.

- Nhưng ta phát hiện, mấy chục năm qua, ta ở phương diện luyện khí trình độ tiến bộ rất chậm, gần nhất đột phá, là bởi vì cùng ngươi trong lúc đó giao lưu chỉ điểm.

- Ta lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Luyện Khí Sư, là nghề nghiệp không thể bảo thủ, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, ta tiếp tục ở lại Mộng Cảnh Bình Nguyên, tuy trở thành Luyện Khí Sư cấp bảy đỉnh phong không thành vấn đề, nhưng e rằng đời này, là không thể đột phá trở thành Luyện Khí Sư cấp tám.

- Vì lẽ đó, ta quyết định cùng ngươi rời đi, vừa vặn cũng gặp gỡ thế giới bên ngoài, bao la đến mức nào.

Lục Ly đại sư nói đến mức này, Diệp Huyền cũng không tiện cự tuyệt.

Rất nhanh, sau khi lưu lại một phong thư, Lục Ly đại sư theo Diệp Huyền, lặng yên rời đi Hạo Thiên đế quốc.

Sau khi giải quyết xong sự tình La gia, đám người Diệp Huyền không có dừng lại, dồn dập ngồi lên Luyện Kim Phi Chu, bay thẳng đến Thiên Đô Phủ.

Ven đường, bọn họ ở một thành trì cực kỳ hẻo lánh dừng lại, đây là địa điểm Diệp Huyền cùng Thần Hành thương hội thương nghị gặp mặt.

Sau ba ngày, một bóng người cắt phá trời cao, đi tới trước mặt chúng nhân.

- Phụ thân.

Đông Phương Tử Ti nhìn đến đối phương, ngay lập tức kích động tiến lên nghênh tiếp.

Người này chính là Thần Hành thương hội hội trưởng Đông Phương Hiên, cũng là phụ thân của Đông Phương Tử Ti.

- Chư vị, để cho các ngươi đợi lâu.

Đông Phương Hiên rất nhanh đi tới trước mặt đám người Cát Phác Tử, lẫn nhau trò chuyện.

Không thể không nói, Đông Phương Hiên có thể đảm nhiệm Thần Hành thương hội hội trưởng, làm người xử sự xác thực rất có một bộ, nói chuyện cũng rất có chừng mực, chỉ mấy câu, để tất cả mọi người đều có hảo cảm.

- Vị này nên chính là Huyền Diệp đại sư a, ta vẫn cùng La gia chủ liên hệ, cùng Huyền Diệp đại sư gặp mặt, này vẫn là lần thứ nhất, bây giờ vừa thấy, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.

Cùng đám người Cát Phác Tử trò chuyện qua đi, Đông Phương Hiên lại đi tới trước mặt Diệp Huyền, ánh mắt khôn khéo, không có vì tuổi tác của Diệp Huyền mà có chút khinh thường, cảm khái nói.

Diệp Huyền cười cợt:

- Các hạ quá khách khí, lần này, là ta liên lụy các ngươi, vốn Thần Hành thương hội các ngươi đang phát triển, đã trở thành Mộng Cảnh Bình Nguyên đệ nhất thương hội, hiện tại, lại để cho các ngươi rơi vào nguy cảnh.

- Huyền Diệp đại sư tuyệt đối không nên nói như vậy.

Đông Phương Hiên vội vàng khoát tay áo, thành khẩn nói:

- Nói thật, nếu như không phải bởi vì Huyền Đan Các của Huyền Diệp đại sư ngươi, Thần Hành thương hội ta sợ là sớm đã xuống dốc, bị Thiên Nhai thương hội chiếm đoạt, cái gì đệ nhất thương hội, càng không thể nào nhấc lên, ngươi nói như vậy, quả thực chiết sát ta.

- Ha ha.

Nói đến đây, Đông Phương Hiên không khỏi lại cười nói:

- Ta thường thường nghe tiểu nữ nhắc đến đại sư ngươi, tiểu nữ này của ta luôn bất hảo, nếu như mang đến phiền toái gì cho đại sư, ta làm cha liền ở ngay đây thay tiểu nữ nói lời xin lỗi, để đại sư ngươi nhọc lòng.

- Các hạ nghiêm trọng, Đông Phương Tử Ti không có mang đến cho ta phiền toái gì.

- Vậy thì tốt.

Đông Phương Hiên cười nói:

- Tiểu nữ của ta xưa nay sẽ không đối với nam sinh có bất kỳ chú ý, nhưng đoạn thời gian gần đây vẫn nhắc tới đại sư ngươi, còn tưởng rằng nàng mang đến phiền toái gì cho đại sư a.

- Phụ thân ngươi nói nhăng gì đấy.

Đông Phương Tử Ti đỏ mặt nói, lén lút liếc nhìn Diệp Huyền.

Một bên tất cả mọi người lộ ra ánh mắt ám muội, một bộ ngươi hiểu được, để Đông Phương Tử Ti càng thêm không tiện.

Diệp Huyền xạm mặt, liền nói:

- Đông Phương Hiên hội trưởng, sao ngươi chỉ có một người.

- Là như vậy.

Nói đến đề tài chính, vẻ mặt của Đông Phương Hiên lập tức nghiêm túc lên.

- Ta biết hành động của các ngươi là tuyệt mật, nhân số không thích hợp quá nhiều, vì lẽ đó lần này ta sẽ đi theo các ngươi, còn Thần Hành thương hội, ta đã dặn dò bọn họ ở trong bóng tối rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên, đi tới Thanh Hoa Vực.

Kỳ thực Đông Phương Hiên cũng không muốn rời đi Thần Hành thương hội mình kinh doanh mấy chục năm, thế nhưng Đông Phương Tử Ti là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn cũng không yên lòng Đông Phương Tử Ti một người đi tới một địa vực xa lạ, lúc này mới quyết định cùng đám người Diệp Huyền rời đi.

Lúc này mọi người mới chợt hiểu.

Mà sau khi nhân số đến đông đủ, rất nhanh mọi người liền khởi hành rời đi, hóa thành một vệt sáng, biến mất ở trong bầu trời đêm mênh mông.

Sau mấy ngày, chỉ lát nữa là rời đi Mộng Cảnh bình nguyên, Diệp Huyền đột nhiên ở một vùng núi bảo Đông lão ngừng phi thuyền lại.

- Chư vị, ta có chút việc phải làm, mọi người có thể ở chỗ này chờ ta chốc lát hay không.

Tuy đám người Cát Phác Tử không hiểu Diệp Huyền muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu, nhìn Diệp Huyền biến mất ở trong bầu trời đêm.

Ở khoảng cách Luyện Kim Phi Chu hơn ngàn dặm, Diệp Huyền hóa thành một vệt sáng, rơi xuống.

Hắn mới vừa đi vào, một bóng người khổng lồ liền vọt ra, cấp hống nói:

- Điện hạ, ngươi đã tới, lão Kim ta ở chỗ này chờ ngươi chừng mấy ngày rồi.

Thân ảnh ấy, chính là Kim Lân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK