Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Thác thấy thế, trong lòng nhất thời phát lạnh, một cảm giác không ổn từ trong lòng hắn bay lên, ngữ khí cũng mất đi bình tĩnh, trở nên nổi giận.

Thiên Dịch lão nhân bị tóm thở không được, gương mặt đỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, khàn giọng nói:

- Tiền bối, Tề thiếu chủ, hắn... Hắn bị đoạt xá.

Câu này vừa ra, Thiên Dịch lão nhân phảng phất như dùng hết toàn bộ khí lực.

- Cái gì?

Suy đoán trong lòng bị chứng thực, trên mặt Tề Thác lộ ra vẻ dữ tợn, bi thương nói:

- Đáng chết, tôn nhi của ta, ngươi chết thật thảm a, ngươi lão gia hỏa này, tôn nhi ta là đến Huyền Cơ Tông ngươi làm việc, tại sao ngươi không chết, chết hẳn là ngươi a.

Một luồng lực lượng kinh khủng từ bên ngoài thân Tề Thác phóng thích ra, đột nhiên chấn Thiên Dịch lão nhân bay ra ngoài, cả người áo bào phá nát, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Mà cách đó không xa, mấy người Trần Khang ở dưới luồng khí tức này bay ra ngoài, bị chấn đến mức choáng váng, từng cái từng cái gân xương, thống khổ kêu rên, một Thái Thượng trưởng lão trong đó vốn bị trọng thương, càng phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đi đời nhà ma.

Lão giả khuôn mặt dữ tợn, tựa hồ còn không hết hận, một tia kim quang từ trong tay hắn tỏa ra, đi vào trong thân thể của Thiên Dịch lão nhân.

- A!

Thiên Dịch lão nhân ở trên đất thống khổ lăn lộn, cái trán che kín mồ hôi lạnh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới co giật, trong cơ thể phảng phất như có ngàn vạn con kiến cắn xé, phát sinh tiếng kêu thảm thiết.

Nhìn lão tổ tông môn của mình dáng dấp thê thảm như thế, đám người Trần Khang chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, hoảng sợ không ngớt.

- Đại nhân, không phải lỗi của ta, là gia hỏa Phệ Hồn Tộc kia, còn có những gia hỏa của Lam Quang học viện, đại nhân, tha mạng a.

Thiên Dịch lão nhân khổ sở cầu xin.

- Hừ, nói ra tình huống lúc đó, nếu như có nửa câu nói dối, lão phu nhất định rút hồn luyện phách ngươi, chịu đựng thống khổ vô tận, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Lão giả vung tay lên, thống khổ trong cơ thể Thiên Dịch lão nhân lập tức đình chỉ.

- Vâng, vâng.

Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân trắng xám, cực kỳ suy yếu, đầu đuôi nói ra.

Nghe được Tề Thừa dĩ nhiên bị ma đầu Phệ Hồn Tộc trấn áp ở dưới Cổ Dương Thành hơn vạn năm đoạt xác, sắc mặt Tề Thác khó coi, không ngừng lấp loé.

- Phệ Hồn Tộc này, đến tột cùng là chủng tộc gì, vì sao trước đây lão phu chưa từng nghe thấy? Tôn nhi ta ở Vô Lượng Sơn mệnh giản chưa phá nát, là còn chưa có chết, hay là bởi vì bị đoạt xá mới vậy?

Tề Thác trong nháy mắt chuyển qua vô số ý nghĩ, chợt lạnh lùng nói:

- Mấy người Lam Quang học viện kia, hiện tại ở nơi nào?

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng không biết, có điều ta suy đoán, bọn họ tám chín phần mười, là đi tới Lam Quang học viện, bởi vì trước đó đám người Diêu Kim Song đại nhân chính là đang công chiếm Lam Quang học viện, cũng không biết hiện tại đánh hạ được chưa.

- Diêu Kim Song.

Trong con ngươi Tề Thác hàn mang lấp loé, giọng căm hận nói:

- Người này vì lập xuống công lao, lại để tôn nhi ta cùng tên rác rưởi ngươi đi Cổ Dương Thành, mà chính hắn thì mang theo những người khác tấn công Lam Quang học viện, thực sự là đáng chết.

- Đi, chúng ta cũng đi Lam Quang học viện.

Tề Thác hừ lạnh một tiếng, nhất thời mang theo Thiên Dịch lão tổ phóng lên trời, bạo vút về phía Lam Quang học viện.

Ở ngoài mấy ngàn dặm, trong Kim Nguyên sơn mạch.

- Cuối cùng cũng coi như trốn ra được, thiếu một chút, bản vương thiếu một chút liền chết ở chỗ này, thực sự là hù chết bảo bảo, cũng còn tốt bản vương thông minh, biết ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, con bà nó.

Kim Lân xa xa nhìn vị trí Huyền Cơ Tông, đề trảo vỗ lồng ngực, một bộ lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhân loại Vũ Đế đáng sợ, nó tự nhiên mười phân rõ ràng, nếu không bị phong ấn, người như vậy nó một móng vuốt có thể đập chết chừng mười cái, nhưng hiện tại bị phong ấn, nếu bị đối phương nhìn chằm chằm, kết cục của nó không tốt hơn Ngân Lang Hoàng bao nhiêu.

- Kim Lân đại nhân, hiện tại Lang Hoàng đại nhân bị giết, chúng ta phải làm thế nào mới tốt?

Bên người Kim Lân, lượng lớn Yêu Vương của Lang Hoàng điện đào mạng ra, cũng một mặt kinh hoảng bay xuống, từng cái từng cái hoang mang lo sợ.

Kim Lân ánh mắt phát lạnh, đại nghĩa lẫm nhiên nói:

- Có thể làm sao? Tự nhiên là vì Ngân Lang huynh báo thù, Yêu tộc chúng ta không phải nhát gan, nếu người này dám giết Ngân Lang huynh, là Vũ Đế thì như thế nào, các hảo hán của Lang Hoàng điện chúng ta, cái nào sợ chết? Tuyệt không có thể giảng hoà như thế, nhất định phải để hắn nợ máu trả bằng máu.

Những Yêu Vương kia bị Kim Lân kích thích, từng cái từng cái nhiệt huyết sôi trào, gào thét rít gào không ngớt.

- Kim Lân đại nhân, hiện tại tất cả chúng ta đều nghe lời ngươi.

- Giết, giết chết Vũ Đế nhân loại kia.

- Vì Ngân Lang đại nhân báo thù.

- Nợ máu trả bằng máu.

Vô số Yêu Vương dồn dập rít gào, tất cả đều mắt lộ ra hung mang, nhìn về phía Kim Lân.

- Kim Lân đại nhân, ngươi chính là tân điện chủ của Lang Hoàng điện chúng ta, chỉ cần một câu nói của ngươi, chúng ta liền giết về Huyền Cơ Tông, vì Ngân Lang đại nhân báo thù.

- Đúng, Lang Hoàng điện chúng ta, không có một là loại nhát gan.

Hết thảy Yêu Vương đều tức giận rít gào, chờ Kim Lân lên tiếng ra lệnh, sẽ giết về phía Huyền Cơ Tông.

Kim Lân không nói gì nhìn chúng nó một chút, tức giận nói:

- Các ngươi đầu heo sao, giết về? Kia là nhân loại Vũ Đế, chúng ta nhiều Yêu Vương như vậy, còn chưa đủ đối phương nhét kẽ răng, còn vì Ngân Lang huynh báo thù đây, chỉ là cho Yêu tộc chúng ta nhiều thiêm một ít oan hồn mà thôi.

- Vậy làm sao bây giờ?

Hết thảy Yêu Vương nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí đều há hốc mồm.

Kim Lân hừ nói:

- Này còn không đơn giản, nhân loại có câu nói rất hay, nói giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt, hiện tại các ngươi đã hiểu chưa.

Một đám Yêu Vương ngươi xem ta, ta xem ngươi, con ngươi mỗi người trợn lên như chuông đồng, đầu như trống bỏi lay động.

- Kim Lân đại nhân, lời này có ý gì a?

- Không có củi đốt? Củi đốt làm gì?

Một đám Yêu Vương buồn bực nói.

Kim Lân không nói gì, cái trán đổ mồ hôi lạnh, cả giận nói:

- Nói các ngươi ngốc, các ngươi đúng là ngốc thật, cân nhắc đến câu nói mới vừa rồi kia quá mức cao thâm, ta giải thích một chút, câu nói mới vừa rồi kia, còn có thể dùng một câu nói khác biểu đạt, gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn, lần này các ngươi hiểu chưa.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK