Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khô Trần trưởng lão đứng dậy, đi tới trước mặt tiểu đội trưởng kia:

- Ngươi đứng lên nói cho ta biết, chuyện này có liên quan gì tới Diệp Huyền, nếu như ngươi không nói rõ ràng căn nguyên thì có tin ta để cho ngươi có vào mà không có ra hay không.

Đây cũng không phải là đe dọa, lừa gạt hội trưởng và trưởng lão của hồn sư pháp thì chính là tội lớn, đừng nói phó thống lĩnh trị an sở, cho dù là tổng thống lĩnh thành vệ quân cũng không cứu nổi gã.

Tiểu đội trưởng này bị Khô Trần dọa như vậy thì thiếu chút nữa bĩnh cả ra quần, nhưng gã cũng biết, mũi tên bắn đi thì không cách nào thu hồi được, run rẩy lấy ra một phong thư trên người, cắn răng nói:

- Phong thư này là Phiền thống lĩnh giao cho thuộc hạ, là do Diệp Huyền đích thân viết, để ta đưa cho Khô Trần trưởng lão ngài.

- Thư?

Khô Trần trưởng lão mở thư ra, nhìn kỹ, lập tức gật đầu:

- Không sai, chữ viết này quả thật là của Diệp Huyền tiểu hữu….

Nói xong, ánh mắt của lão đột nhiên trầm xuống, gương mặt âm trầm, chân mày bất tri bất giác cũng nhíu lại thành một chữ xuyên, khiến cho người ta cảm thấy như sắp có giông tố kéo tới.

Đột nhiên, lão túm lấy tiểu đội trưởng thành vệ quân kia, trên mặt lộ ra vẻ tức giận:

- Trong thư Diệp Huyền tiểu hữu có nói, bị trị an sở các ngươi bắt đi, hơn nữa còn bị người hãm hại, nói mau, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hành động bất ngờ này khiến cho tiểu đội trưởng kia càng thêm hoảng sợ, cho rằng Khô Trần trưởng lão muốn giết gã.

Chỉ là nghe xong những lời lão nói ra, tiểu đội trưởng này mới bình tĩnh lại, lúc này mới loáng thoáng đoán ra, Diệp Huyền kia hình như thật sự có chút quan hệ với vị Khô Trần trưởng lão này.

Khô Trần trưởng lão dường như cũng ý thức được hành động của mình có lẽ đã dọa đối phương hoảng sợ, cho nên lập tức đặt đối phương xuống, trầm giọng nói:

- Mau thành thật kể hết chuyện đã xảy ra cho ta biết.

- Dạ, là như vầy..

Tiểu đội trưởng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới kể tỉ mỉ lại chuyện tại sao Diệp Huyền lại bị nhốt vào trong lao, không sót chữ nào.

- Cư nhiên công khai giết hộ vệ của hai vị hầu gia Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu trên đường, còn đánh hai tên chết tiệt kia, ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, thật đúng là có hưng trí, bất quá hắn cũng không khỏi quá mức nhân từ, nếu như là ta, người khác kiếm chuyện trên đường thì lão phu cũng giết luôn cả hai tên nhãi nhép kia luôn rồi.

Khô Trần trưởng lão nói.

Tiểu đội trưởng thành vệ quân nghe xong lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Trưởng lão hồn sư tháp này đúng là không biết sợ là gì, đây cũng là lão nói, nếu như người bình thường dám nói như vậy thì đã bị hai đại hầu gia giết chết từ đời nào rồi.

- Bất quá, chuyện này Diệp Huyền tiểu hữu rõ ràng là phản kích tự vệ thôi, thành vệ quân các ngươi sao còn không thả người, còn để Diệp Huyền tiểu hữu phải viết thư tới đây nữa? Có phải là hai tên Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu kia giở trò hay không? Đám hầu gia của vương quốc này quả thực là càng ngày càng thối nát.

Khô Trần trưởng lão nhướng mày, hừ lạnh nói:

- Được rồi, chuyện này ta đã biết, Đông Phương hội trưởng ngươi cũng nghe rồi đó, ta phải tới trị an sở một chuyến, ta lại muốn xem xem trị an sở này phá án kiểu gì, Diệp Huyền tiểu hữu của ta rõ ràng là phòng vệ chính đáng, sao lại một mực nhốt hắn lại không chịu thả hắn ra.

Đông Phương Ngôn Ngữ cười khổ một tiếng, đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân vội vàng, sau đó một tùy tùng chạy vào.

- Hội trưởng đại nhân, vương cung phái người tới.

Tùy tùng kia còn chưa nói xong thì một người trong cung liền mỉm cười đi tới.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Khô Trần trưởng lão, bệ hạ biết được tin tức trưởng lão vừa tấn cấp, vô cùng vui mừng, cho nên phái tiểu nhân tới đây lập tức dẫn hai vị đại sư vào cung yết kiến.

Thái độ của cung nhân này vô cùng thân thiết, không hề làm cao.

Khô Trần trưởng lão liền trầm tư, lão vốn còn đang chuẩn bị tới trị an sở đón Diệp Huyền ra, bây giờ xem ra là không được rồi, suy tư một lát, ánh mắt của lão lập tức nhìn về phía Lưu Chí Văn đứng một bên.

- Lưu Chí Văn.

- Có thuộc hạ.

- Ngươi lập tức đi theo vị đội trưởng thành vệ quân này đi tới trị an sở, nói cho bọn họ biết, lập tức thả Diệp Huyền tiểu hữu ra cho ta, chuyện này ta liền giao lại cho ngươi.

Đường đường là trưởng lão của hồn sư tháp, ở Lưu Vân Quốc này, có thể xem như đại nhân vật hiếm có, huống hồ gì lão vừa mới trở thành luyện hồn sư tứ phẩm thứ hai của Lưu Vân Quốc, sắp sửa trở thành phó hội trưởng hồn sư tháp.

Thân phận như vậy, cho dù là ở trong vương cung, cũng đủ cho Khô Trần gặp quốc quân cũng không cần quỳ, nói một câu, tới trị an sở dắt người đi chỉ là chuyện vặt mà thôi.

- Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh.

Lưu Chí Văn lập tức cúi người nói, trong lòng càng vui mừng, Khô Trần trưởng lão giao việc này cho gã đó chính là vì tin tưởng gã.

Hơn nữa có chuyện này, cũng có thể khiến cho Diệp Huyền đại sư càng có thêm hảo cảm với gã, cơ hội tốt như vậy, nếu như gã không nắm chắc thì đừng lăn lộn ở hồn sư tháp nữa.

- Đi, đưa ta tới trị an sở của các ngươi.

Ra khỏi hồn sư tháp, Lưu Chí Văn thản nhiên mở miệng nói với tiểu đội trưởng kia, hai người liền sóng vai nhau đi tới trị an sở.

Khu giam giữ trị an sở.

Diệp Huyền khoanh chân ngồi ở trong một gian phòng, nhắm mắt dưỡng thần.

Còn Phiền Hách chính là trực tiếp đứng chờ ở bên ngoài, dựa tường mà đứng.

Đột nhiên, một trận thanh âm ầm ĩ truyền tới từ bên ngoài, tiếp theo đó liền có một đám người bước vào.

Chỉ thấy người dẫn đầu không phải Long thống lĩnh, không phải hai đại hầu gia, mà là một thiếu niên trẻ tuổi chưa tới hai mươi, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Gã mặc một kiện khôi giáp màu đỏ, sát khí lẫm nhiên, sau lưng gã còn có vài tên nam tử mặc khôi giáp màu đỏ y hệt như vậy, khí tức trên người mỗi tên đều vô cùng sắc bén, ánh mắt hung hãn.

- Diệp Huyền, chỉ sợ ngươi căn bản không ngờ tới bản thân mình sẽ có ngày này đúng không?

Thiếu niên kia đi tới trước mặt Diệp Huyền, khóe môi lộ ra nụ cười lãnh khốc, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

- Là ngươi, Vương Đạo?

Đôi mắt Diệp Huyền đột nhiên mở ra.

Thiếu niên này rõ ràng chính là Vương Đạo, người đứng đầu phong vân bảng của Huyền Linh học viện trước kia.

- Lập tức mở cửa lao ra, từ giờ trở đi, người này sẽ bị chúng ta tiếp quản.

Vương Đạo quay sang Phiền Hách cười lạnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK