Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng quát khẽ mang theo phẫn nộ vang lên, chủy thủ trong tay Hắc Diệu Vũ Đế thả ra một đạo hắc mang mông lung, khí tức hủy diệt quét ngang về phía trước, oanh… bổ vào trên chưởng ấn phong tỏa dày đặc, tiếng nổ kịch liệt vang vọng thiên địa, lực lượng kinh khủng tản ra, chấn động đến mức bảo khố của Đấu Vũ Hội bị phá huỷ một góc.

Động tĩnh của nơi này, lập tức đưa tới bốn phía hô quát, ánh mắt của vô số cường giả cũng trong lúc đó quét đến, như bó đuốc muốn nhìn thấu tất cả.

- Ngươi...

Thiên Luân Vũ Đế không nghĩ tới Hắc Diệu Vũ Đế dĩ nhiên lớn mật như thế, phẫn nộ khẽ quát một tiếng, không lo được tiếp tục chặn lại hắn, thân hình loáng một cái, đột nhiên biến mất ở trước bảo khố của Đấu Vũ Hội, mà Hắc Diệu Vũ Đế cũng đồng thời ẩn nấp tiến vào bầu trời đêm.

Hai ba hô hấp sau, mấy tên trưởng lão hạch tâm của Đấu Vũ Hội dồn dập hạ xuống ở trước bảo khố, nhìn thấy bảo khố rỗng tuếch, từng cái từng cái trừng to mắt, trong lòng kinh nộ.

- Là ai chuyển hết bảo khố của Đấu Vũ Hội chúng ta.

Đám người Mạnh Tân Thành từng cái từng cái trong lòng tức giận, kinh hoảng không ngớt.

Bọn họ rất rõ ràng bảo khố của tổng bộ ý vị như thế nào, đây chính là toàn bộ tài sản của Đấu Vũ Hội bọn họ qua nhiều năm như vậy, là chuyên môn dùng để hiếu kính hội trường đại nhân, nhưng hiện tại...

Xong.

Thời khắc này, trong lòng mỗi thành viên của Đấu Vũ Hội đều là một mảnh tuyệt vọng.

Phó hội trưởng cuối cùng Phách Thương Vũ Đế vẫn lạc, bảo khố bị trộm, này tất cả tất cả, đều đại biểu Đấu Vũ Hội đã triệt để xong.

Vù!

Cách đó không xa, thân hình của Hắc Diệu Vũ Đế lặng yên hiện lên, trong con ngươi mang theo phẫn nộ vô tận.

- Đến tột cùng là ai, sớm lấy đi bảo vật trong bảo khố của Đấu Vũ Hội?

Hắc Diệu Vũ Đế nghĩ mãi mà không ra, hắn đã xem như là Vũ Đế thứ nhất xuất hiện ở trước bảo khố, duy nhất có thể sớm hơn hắn, chỉ sợ cũng là Vũ Đế đã đánh giết Phách Thương kia.

Chỉ là đến cùng ai giết Phách Thương Vũ Đế? Thiên Luân Vũ Đế? Hay là Diệp Huyền lai lịch bí ẩn, hầu như hủy hoại Đấu Vũ Hội ở trong một ngày, thậm chí còn đánh giết Tử Đao Vũ Đế?

Trong con ngươi của Hắc Diệu Vũ Đế ánh sáng lạnh lẽo, của cải trong bảo khố của Đấu Vũ Hội tuyệt đối không phải một con số nhỏ, hắn nhất định phải biết rõ hướng đi.

Hiện nay xem ra, bảo vật này chỉ có khả năng xuất hiện ở trong tay hai người, một là Thiên Luân Vũ Đế, một cái khác là Diệp Huyền.

Không đúng!

Hắc Diệu Vũ Đế đột nhiên hơi nhướng mày, trước đó thời điểm hắn đi tới bảo khố của Đấu Vũ Hội, cấm chế trên bảo khố còn vô cùng hoàn hảo, không có dấu vết bị phá tan qua, thậm chí cấm chế phản kích trên thạch môn vẫn còn, nếu như trước có người sớm mở ra bảo khố, tất nhiên sẽ phát động cấm chế phản kích, mà không thể bình yên vô sự được.

Chẳng lẽ lúc trước bảo vật trong bảo khố đã bị dời đi?

Hắc Diệu Vũ Đế chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, làm sao cũng nghĩ không thông.

Mà khi biết tin tức Phó hội trưởng Phách Thương Vũ Đế cũng vẫn lạc, rất nhiều thế lực trong Hỗn Loạn Chi Thành suốt đêm bắt đầu từng bước xâm chiếm sản nghiệp của Đấu Vũ Hội.

Không có Phách Thương Vũ Đế tọa trấn, những trưởng lão hạch tâm còn lại trong Đấu Vũ Hội kia căn bản không có năng lực chống đối ngoại lai xâm lược, chỉ có thể trơ mắt nhìn rất nhiều sản nghiệp, bị từng chút ngầm chiếm.

Mà các thiên tài thông qua võ đài tái gia nhập Đấu Vũ Hội kia, càng là cây đổ bầy khỉ tan, dồn dập ở trong bóng tối thoát ly Đấu Vũ Hội.

Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, trong một đêm rơi xuống thần đàn, sụp đổ.

Mà Diệp Huyền dẫn đến chuyện này, ở ngày thứ hai liền dẫn Huyết Kiếm Vũ Đế, Hoàng Phủ Tú Minh, Nhĩ gia lặng yên rời đi Hỗn Loạn Chi Thành.

Trên không trung, một chiếc phi thuyền cực lớn xẹt qua chân trời, ở trên bầu trời bao la bát ngát kéo ra một cái bóng thật dài.

Trong phi thuyền, đám người Diệp Huyền ngồi khoanh chân.

Vì phòng ngừa bị người lần theo, sau khi Diệp Huyền rời đi Hỗn Loạn Chi Thành, đi vòng một khoảng cách thật dài, sau khi cảm thấy phía sau không người theo dõi, lúc này mới sử dụng tới phi thuyền pháp bảo, toàn lực tiến lên.

- Diệp thiếu, bây giờ chúng ta đi đâu? Là về Thiên Đô Phủ sao?

Huyết Kiếm Vũ Đế tu luyện một hồi, chỉ cảm thấy hơi tẻ nhạt, đứng lên dò hỏi.

Từ khi bản nguyên trên người được chữa trị, tu vi của Huyết Kiếm Vũ Đế tăng lên tới cửu giai nhất trọng đỉnh phong, bây giờ hắn đối mặt, chính là cửu giai nhị trọng.

Vũ giả từ cửu giai nhất trọng đột phá đến cửu giai nhị trọng, khó khăn kia cao lắm, không khác nào từ khi bước vào con đường võ giả, mãi cho đến trở thành Cửu Thiên Vũ Đế.

Muốn đi ra bước này, trọng yếu không phải phương diện tu vi tăng lên, mà là lý giải đối với pháp tắc không gian, đối với đại đạo quy tắc.

Ngộ, là ngộ, không ngộ, vậy thì làm sao cũng không đột phá được.

Vì lẽ đó tuy Huyết Kiếm Vũ Đế đã nhận biết qua đám người Tử Đao Vũ Đế ra tay, mơ hồ nắm lấy cảnh giới cửu giai nhị trọng, nhưng chờ hắn muốn đột phá, đầu óc lại mơ hồ, làm sao cũng không thể bước ra bước đi này.

Này làm hắn không khỏi có chút phiền lòng.

- Hiện tại chúng ta đi Mộng Cảnh Bình Nguyên.

Diệp Huyền mở mắt ra, lạnh nhạt nói.

- Mộng Cảnh Bình Nguyên, đó là nơi nào?

Huyết Kiếm Vũ Đế không khỏi sững sờ.

- Đến đó ngươi liền biết.

Diệp Huyền không có giải thích nhiều.

Từ trong miệng Hoàng Phủ Tú Minh chứng thực tin tức Dao Nguyệt Vũ Đế đang ở Hắc Long cung, bây giờ ý niệm duy nhất của Diệp Huyền, chính là trước tiên đi tìm Dao Nguyệt Vũ Đế.

Có điều trước lúc này, Diệp Huyền chuẩn bị về Mộng Cảnh Bình Nguyên một chuyến, hắn cùng Hoàng Phủ Tú Minh đều muốn biết rõ mục đích thực sự của Vô Lượng Sơn là gì?

Trước Diệp Huyền bị ép rời Mộng Cảnh Bình Nguyên, mà bây giờ, hắn đã có đủ thực lực trở lại.

- Cửu Thiên Vũ Đế, Vạn Pháp Quy Nhất, võ giả tu hành không phải một ngày có thể đạt thành, Huyết Kiếm Vũ Đế, tâm tính của ngươi còn cần cố gắng mài giũa, thế gian vạn vật, cực kỳ huyền diệu, cần ngươi dụng hết toàn lực đi cảm ngộ, đi lĩnh hội, nếu như ngươi không bỏ tính tình nôn nóng, như vậy coi như ngươi đột phá đến cửu giai nhị trọng, đời này cũng chỉ có thể dừng ở đó.

Thanh âm của Diệp Huyền, mang theo một tia huyền diệu không tên, như một chiếc búa lớn, nện ở trên đầu Huyết Kiếm Vũ Đế, khiến cho hắn “thể hồ quán đỉnh”.

- Diệp thiếu, ta rõ ràng.

Huyết Kiếm Vũ Đế ngồi khoanh chân, lần thứ hai nhắm mắt tu luyện.

&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK