Mục lục
Huyền Thiên Hồn Tôn - Diệp Huyền (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phụ thân!

Diệp Triển Vân thấy thế thì gầm lên một tiếng, vội vàng đứng cản trước người Diệp Phách Thiên, chặn đứng thế tấn công khủng bố của Âu Dương Phong.

Nếu như không phải Diệp Triển Vân cứu viện kịp thời thì Diệp Phách Thiên lão gia tử sợ rằng đã bị đánh trọng thương, triệt để bị phế đi rồi.

- Triển Vân, không phải ta đã nói ngươi mau chạy đi rồi hay sao.

Lão gia tử trợn trừng hai mắt, tức giận tới mức lại phun ra thêm một ngụm máu.

Ánh mắt của mấy người Diệp Triển Vân vô cùng kiên quyết:

- Phụ thân, Diệp gia chỉ có nam nhi chết trận, không có phế vật bỏ trốn.

- Ha ha, hay cho một câu nam nhi chết trận, nếu đã như vậy rồi thì các ngươi đều chết hết đi.

Tên mang đấu bồng mặc áo đen kia cười lên đầy dữ tợn, bổ nhào lên đánh nhau với Diệp Triển Vân.

So với Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân tuy rằng cũng chỉ là thiên võ sư nhất trọng, nhưng thực lực lại mạnh hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên đánh ngang tay với Âu Dương Phong.

- Hảo tiểu tử, rốt cuộc là Diệp gia này tu luyện công pháp gì đây chứ? Công pháp địa phẩm hay là công pháp thiên phẩm? Không đúng, cho dù là công pháp thiên phẩm cũng không nghịch thiên tới mức này mới đúng chứ?

Trong lòng Âu Dương Phong vừa mừng vừa sợ.

Hai người điên cuồng đánh thành một đoàn, huyền lực bành trướng bắn ra bốn phía, mặc dù công pháp mà Diệp Triển Vân tu luyện rất mạnh, nhưng đẳng giai bản thân chỉ có bấy nhiêu, bị Âu Dương Phong đánh cho liên tục lùi lại.

- Chỉ là một lũ Diệp gia thôi mà cũng không bắt được, đúng là một đám phế vật nữa.

Ngụy Quang nhìn một hồi, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, thân hình đột nhiên cử động.

Ba!

Gã đột nhiên đánh ra một chưởng, lực lượng cường hoành xuyên qua hư không, đánh trúng Diệp Triển Vân vẫn đang toàn lực chiến đấu cùng với Âu Dương Phong.

Diệp Triển Vân vốn đang chiến đấu với Âu Dương Phong, vốn đã rơi vào thế hạ phong, lại cộng thêm một kích đánh lén này của Ngụy Quang, lập tức phun ra một búng máu tươi, bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.

Đám thành vệ quân chen chúc nhào lên bao vây, nháy mắt liền bắt giữ toàn bộ người của Diệp gia trói lại.

- Ngụy Quang, Ngụy gia các ngươi làm nên những việc khiến nhân thần cộng phẫn như vậy, nhất định không thể chết tử tế đâu.

Mấy người bên Diệp gia tức giận mở miệng, trừng lớn muốn nứt khóe mắt.

- Chết không tử tế? Ha ha ha ha, ta lại muốn xem xem ta sẽ chết không tử tế kiểu gì.

Ngụy Quang cười ha hả, trên mặt mang theo vẻ trào phúng và khinh thường.

Đan dược của Diệp gia vô cùng thần kỳ, tuy rằng chỉ là đan dược cấp thấp nhất, nhưng giá trị không thể nào đo lường được, lần này bắt được toàn bộ cao tầng của Diệp gia, đợi tới khi chiếm được đan phương bí dược của Diệp gia rồi, với địa vị và nhân mạch của Ngụy gia bọn họ, nhất định có thể sản xuất và đưa ba loại đan dược đặc hiệu này ra khắp ngõ ngách khắp Lưu Vân Quốc, thậm chí là toàn bộ liên minh thập tam quốc.

Tới lúc đó, dù cho phụ thân của mình có mất đi chức tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh thì đã sao chứ, Ngụy gia bọn họ thậm chí còn có thể trở thành người có địa vị vô cùng quan trọng trong liên minh thập tam quốc.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Quang nhịn không được mà dâng lên từng đợt vui sướng, cười lớn nói:

- Ta thấy các ngươi vẫn là nên nghĩ kỹ về tương lai của mình đi, ở Thiên Húc hành tỉnh này, Ngụy gia ta chính là trời, Ngụy Quang ta chính là vương pháp, trong thiên hạ này còn không có ai có thể lấy mạng Ngụy Quang ta được. Người đâu, mau áp giải đám người kia vào đại lao trị an sở, Ngụy Quang ta muốn đích thân thẩm vấn bọn chúng, xem Diệp gia bọn chúng vì sao dám tự ý làm bậy, sản xuất đan dược trái phép ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta.

- Dạ!

Một đám thành vệ quân áp giải người của Diệp gia đi ra ngoài phường thị.

- Xong rồi, Diệp gia này xem như tiêu đời rồi.

- Sau này sợ là chúng ta sẽ không mua được đan dược đặc hiệu của Diệp gia nữa rồi.

- Ai, Thiên Húc hành tỉnh chúng ta khó khăn lắm mới xuất hiện một gia tộc có lương tâm như Diệp gia, cư nhiên lại bị Ngụy gia nhòm ngó, đúng là đáng tiếc.

- Gần đây không biết Ngụy gia có âm mưu gì nữa, ra sức niêm phong và tịch biên các đại gia tộc khắp nơi, có phải là Ngụy gia này xảy ra chuyện gì hay không?

- Có thể xảy ra chuyện gì được chứ, Ngụy Hoành bá tước chính là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, ở trong vương thành cũng có quan hệ rất lớn, kinh doanh Thiên Húc hành tỉnh nhiều năm như vậy, bọn họ cũng xem như thổ hoàng đế ở đây rồi, có thể xảy ra chuyện gì được.

Đám người đứng trong phường thị lên tiếng bàn tán, trên mặt cũng có vẻ cảm khái.

Đột nhiên, ầm ầm một tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tràng tiếng nổ mạnh ầm ầm, tiếp theo đó chính là một trận tiếng mắng chửi và la ó đầy hỗn loạn.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền thấy được một màn khiến bọn họ không dám tin, đám thành vệ quân áp giải người của Diệp gia đi ở phía trước đều kêu la đau đớn nằm lăn quay ở cửa phường thị, thiếu tay đứt chân, máu tươi giàn giụa, đau đớn kêu rên.

Ở trước mặt bọn họ là một gã võ giả mặc khôi giáp màu bạc, tay cầm chiến đao, một thân sát khí ngùn ngụt, giống như một pho tượng chiến thần, đứng chặn ở cửa ra vào, khí tức phát ra từ trên người khiến cho người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi.

- Các hạ là ai, dám đả thương thành vệ quân chúng ta….

Một tên đội trưởng thành vệ quân tức giận bước lên, nói được một nửa thì đột nhiên có ánh đao xẹt qua, tên đội trưởng thành vệ quân kia lập tức bị một đao chém ngang eo, đứt thành hai khúc, trong chốc lát lại không chết được, đau đớn ngã ra đất kêu rên.

Ánh mắt của Ngụy Quang đi ở tuốt đằng sau trở nên lạnh lẽo, gã cũng là cao thủ thiên võ sư nhị trọng, cư nhiên không nhìn thấy động tác ra tay của mấy người này, có thể thấy được thực lực của nam tử mặc ngân giáp kia đáng sợ kinh người.

- Thiếu gia cẩn thận.

Trên mặt của Âu Dương Phong cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, kéo Ngụy Quang tới bảo vệ ở sau lưng.

- Các hạ là ai? Ta chính là Ngụy Quang con trai của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh, không biết đắc tội thế nào với các hạ, xin nói rõ cho.

Ngụy Quang chắp tay, nheo mắt nói.

Một cao thủ như vậy, trước khi biết rõ lai lịch của đối phương, Ngụy Quang cũng không dám tùy tiện ra tay đắc tội.

Đồng thời, trong đầu gã đang cố tìm kiếm lai lịch của nam tử mặc ngân giáp này, ở trong tỉnh thành này, ngoại trừ Ngụy gia bọn họ ra thì cũng chỉ có ngũ đại gia tộc khác là có thể xuất hiện mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK