Phương Vũ khẽ nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì?”
“Ha ha, ra ngoài rồi nói đi, ở đây nói chuyện ảnh hưởng không tốt lắm.” Trên mặt Hà Đông Lâm nở một nụ cười mang theo chút uy hiếp, nói.
Phương Vũ không nói thêm gì nữa, gật đầu.
Sau đó, Phương Vũ đi theo đám Hà Đông Lâm đến góc cầu thang.
Bên cạnh Hà Đông Lâm có bốn học sinh nam, đều là đàn em ngày thường theo cậu ta lăn lộn.
Năm người bao vây Phương Vũ lại.
Hà Đông Lâm đứng trước mặt Phương Vũ, dùng giọng điệu như kẻ bề trên hỏi: “Phương Vũ, rốt cuộc là mày có quen biết Đường Tiểu Nhu không?”
“Lúc trước có gặp một lần, nhưng không tính là quen.” Phương Vũ trả lời sự thật.
“Không quen? Vậy vì sao Đường Tiểu Nhu lại chuyển lớp, còn yêu cầu ngồi chung bàn với mày?” Hà Đông Lâm lại chất vấn.
Giọng điệu của Hà Đông Lâm rất không tốt, nhưng Phương Vũ lại không hề quan tâm.
“Bởi vì cậu ta có chuyện muốn nhờ tôi.” Phương Vũ lại trả lời.
“Đường Tiểu Nhu có chuyện muốn nhờ mày? Ha ha ha, mày đang chọc cười đấy hả? Đường Tiểu Nhu là cô chủ nhà giàu, lại có chuyện muốn nhờ một đứa tầm thường chỉ biết ăn rồi chờ chết như mày à?” Hà Đông Lâm cười nói một cách châm biếm.
Bốn tên đàn em của cậu ta cũng đều cười theo.
Phương Vũ cũng cười cười, không nói gì.
Cười được một lát, Hà Đông Lâm lại hỏi tiếp: “Phương Vũ, nói thật cho tao biết, có phải là Đường Tiểu Nhu có nhược điểm nào đó nằm trong tay mày không?”
“Không có.” Phương Vũ lắc đầu.
“Thật sự không có?” Hà Đông Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Vũ, hỏi.
Phương Vũ lười phản ứng lại.
“Ha ha, tao biết mày sẽ không trả lời. Nhưng bất kể thế nào, mày phải nghĩ cách đổi chỗ ngồi cho tao. Ngày mai tao đến lớp học, không muốn nhìn thấy Đường Tiểu Nhu và mày ngồi chung nữa, đã hiểu chưa?” Hà Đông Lâm dùng giọng điệu ra lệnh để nói.
“Tôi sẽ cố gắng.” Phương Vũ ngáp một cái: “Tôi có thể đi được chưa? Đói bụng rồi.”
“Mày có thể đi được rồi, nhưng tao hy vọng mày nhớ những lời tao đã nói, bằng không đừng trách tao không nể tình bạn học hai năm.” Hà Đông Lâm cười lạnh nói.
Vì trong nhà có tiền, bên cạnh có mấy tên đàn em đi theo, nên trong lớp A2 Hà Đông Lâm luôn là người cực kỳ kiêu ngạo và hống hách, trong lớp không có người nào dám chọc cậu ta.
Còn một người không hề có cảm giác tồn tại như Phương Vũ, ở trong mắt Hà Đông Lâm, càng là một tên vô dụng không có chút uy hiếp nào.
Thấy Phương Vũ chậm rãi rời đi, Hồ Đào đứng bên cạnh hỏi: “Anh Đông Lâm, mới vậy đã thả cậu ta đi rồi sao? Em cảm thấy trong tay cậu ta khẳng định có nhược điểm của Đường Tiểu Nhu. Nếu như có thể hỏi ra, anh cũng có thể khiến Đường Tiểu Nhu đối với anh…”
“Đừng vội, bây giờ trường học có quá nhiều người, chúng ta cũng không tiện ra tay. Yên tâm đi, nếu như tên ăn hại này không nghe lời, vẫn có rất nhiều cơ hội để dạy dỗ cậu ta.” Hà Đông Lâm lạnh lùng nói.
Lưu mập đứng ở cửa lớp học đợi Phương Vũ, thấy Phương Vũ vẫn vẹn toàn không bị gì mà trở lại, cậu ta thở phào một hơi.
“Phương Vũ, lần sau Hà Đông Lâm lại gọi một mình cậu ra, cậu nhất định đừng đi ra, nhất quyết đừng đi ra, người này chẳng tốt lành gì.” Lưu mập nói.
“Ừ.” Phương Vũ gật đầu.
“Có thể là cậu không quá rõ. Nhà tên Hà Đông Lâm đó mở một công ty xây dựng. Bố cậu ta rất có thế lực ở thành phố Giang Hải, không phải là người mà những dân thường như chúng ta có thể chọc vào!” Lưu mập thấy Phương Vũ dường như không quá để ý, lại sốt ruột nói.
Phương Vũ không nói gì.
Trong tiết học buổi chiều, Phương Vũ đã đến văn phòng một chuyến, đưa ra đề nghị đổi chỗ với chủ nhiệm lớp Hoàng Hải.
Hoàng Hải nổi giận đùng đùng, khiển trách: “Phương Vũ, em cho rằng trường học là do nhà em mở hả? Muốn đổi chỗ là đổi chỗ? Hơn nữa, cái bộ dạng như em, có thể ngồi cùng bàn với bạn Đường Tiểu Nhu… đã được lợi còn muốn ra vẻ hả?”
Hiển nhiên, bên phía Hoàng Hải, Đường Tiểu Nhu có tiếng nói hơn Phương Vũ rất nhiều, Phương Vũ căn bản không thể xin đổi chỗ thành công.
Nếu đã như vậy, vậy thì không đổi nữa.
Phương Vũ về tới lớp học, ngồi về chỗ của mình.
Cả một buổi chiều, Hà Đông Lâm và Hồ Đào ở dãy trước quay đầu lại mấy lần, dùng ánh mắt uy hiếp để nhắc nhở Phương Vũ.
Chuông báo tan học reo lên, Đường Tiểu Nhu thu dọn cặp sách xong, mỉm cười nói với Phương Vũ: “Phương Vũ, ngày mai gặp lại. Những ngày sau tháng sau này, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu ôn tập lại cho tốt.”
Phương Vũ làm như không nghe, nhưng người xung quanh đều đã nghe được.
Trước khi rời khỏi lớp học, Hà Đông Lâm đi đến trước mặt Phương Vũ, cười lạnh nói: “Phương Vũ, đừng quên những lời tao đã nói sáng hôm nay, bằng không…”
Phương Vũ lười để ý tới cậu ta, không đợi cậu ta nói xong đã quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Phương Vũ, đôi mắt Hà Đông Lâm lóe lên một tia tàn nhẫn.
Một tên ăn hại mà cũng dám không để Hà Đông Lâm này vào mắt?
“Anh Đông Lâm, bây giờ có muốn đi theo ra ngoài dạy dỗ cho cậu ta một trận không?” Hồ Đào ở bên cạnh hỏi.
Hà Đông Lâm xua tay, lạnh lùng nói: “Không cần đâu, nếu bạn Phương Vũ của chúng ta đã không muốn đổi chỗ, vậy thì chúng ta giúp cậu ta là được rồi!”
Nhà của Phương Vũ ở tại một ngôi làng trong thành phố, có mấy ngọn núi nhỏ.1
Mà dưới chân núi của một ngọn núi nhỏ trong số đó, Phương Vũ có một vườn rau, bên trong trồng đủ các loại rau xanh. Cứ cách hai ngày, anh sẽ đến đây tưới nước cho rau, sau đó hái một ít rau về nấu ăn.
Hôm nay cũng giống như mọi khi, Phương Vũ đi đến vườn rau. Anh xách hai thùng nước đến múc nước ở dòng suối nhỏ cách đó không xa.
Vừa đặt hai thùng nước vào dòng suối, Phương Vũ đã chú ý tới, trong dòng suối trong veo thường ngày, lại có một lớp chất lỏng màu đỏ đen. Đồng thời, Phương Vũ còn ngửi thấy một chút mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Thứ trôi nổi trên nước suối là máu tươi!
Đệt! Nước suối đang tốt lành, cứ như vậy mà bị máu nhiễm bẩn rồi!
Phương Vũ cau mày lại, đứng dậy, sau đó đi về phía thượng lưu của dòng suối.
Đi qua một sườn núi nhỏ, Phương Vũ lập tức nhìn thấy ở phía trước khoảng ba mươi mét, có một cô gái mặc đồ công sở màu đen hơi rách rưới đang ôm cánh tay trái của mình, đi lảo đảo bên cạnh dòng suối.
Những dòng máu kia chảy ra từ cánh tay trái của cô ấy, chảy xuống dòng suối.
Nhìn thấy Phương Vũ, hai mắt cô gái đó sáng lên tia sáng hy vọng, dùng hết sức lực kêu lên: “Cứu, cứu mạng!”
“Cơ Như My, cô chủ Dương muốn cô chết, hôm nay ai cũng không thể cứu được cô!” Sau lưng cô gái có một giọng nam hùng hồn truyền đến.
Có hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen đuổi theo sau lưng cô gái khoảng hai mươi mét, trong tay hai người đều cầm một khẩu súng lục có gắn giảm thanh.
Phương Vũ không định lo chuyện bao đồng, muốn xoay người rời đi.
Nhưng hai người đàn ông kia cũng đã nhìn thấy Phương Vũ.
“Mày là ai!” Một người đàn ông trong số đó giơ súng lên, nòng súng hướng về phía Phương Vũ.
Hôm nay là ngày gì vậy? Sao toàn gặp mấy chuyện xui xẻo không vậy?
Phương Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ là một người qua đường. Yên tâm đi, tôi không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết.”
Nghe thấy lời Phương Vũ nói, cô gái bị thương chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, tuyệt vọng vô cùng.
Còn hai người đàn ông kia thì nhìn nhau một cái, trong mắt đều lóe lên sự hung ác.
Lời bọn họ vừa nói lúc nãy, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Ở một nơi rừng núi hoang vắng như này, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.
“Nhóc con, có muốn trách thì tự trách vận may của mày không tốt thôi.” Người đàn ông giơ súng, bóp cò.
“Pằng!”
Một viên đạn bay về phía ngực Phương Vũ.
Trong phút chốc, Phương Vũ biến mất ngay tại chỗ.
Viên đạn đó thế mà lại bắn vào khoảng không.
“Haizz, vì sao cứ muốn đụng đến tôi chứ? Tôi chỉ muốn lấy ít nước về tưới vườn rau thôi mà.” Trong không khí truyền đến tiếng thở dài của Phương Vũ.
Hai người đàn ông còn chưa phản ứng lại, Phương Vũ đã xuất hiện trước người bọn họ không đến một mét.
Phương Vũ giơ tay phải lên, tát một cái lên mặt người đàn ông trước mặt.
Chát!
Đầu người đàn ông đó trực tiếp xoay một trăm tám mươi độ về phía sau, mặt mũi méo mó, trong miệng còn đang ứa máu ra, đã tắt thở.1
Đồng bọn bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến vỡ mật, thét lên một tiếng rồi muốn chạy.
Nhưng Phương Vũ không cho hắn ta cơ hội, đấm một phát vào ngực trái hắn ta.
Rắc rắc!
Lại là một tràn tiếng xương cốt vỡ vụn khiến người ta khiếp sợ. Cùng lúc đó, người đàn ông muốn bỏ chạy kia ngã xuống đất, con ngươi hắn ta lồi lên, trong mặt tràn đầy khiếp sợ.
Năm giây trước hai người còn sống sờ sờ, chớp mắt đã biến thành hai cái xác chết.
Đôi mắt của Phương Vũ bình thản, không hề có một chút gợn sóng.
Anh vốn không muốn ra tay, cũng đảm bảo sẽ không nói ra điều gì hết. Nhưng hai người đó vẫn muốn diệt khẩu anh, vậy thì hết cách rồi.
Anh không đụng đến tôi, thì tôi không đụng đến anh.
Nếu anh đụng đến tôi, thì tôi phải giết anh.1
Giải quyết xong hai người đó, Phương Vũ quay đầu qua, nhìn về phía cô gái bị trúng đạn kia.
Lúc này, cô gái cũng đang trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Phương Vũ.
Hai tên sát thủ đó, cứ vậy mà bị giải quyết mất rồi?
Người con trai đó rốt cuộc là ai? Cậu ta có phải là người trái đất không?
Cô gái bị chảy rất nhiều máu, dĩ nhiên là đã rất yếu ớt rồi, hiện giờ tinh thần lại bị chấn động, nhất thời máu thông lên não không đủ, hôn mê bất tỉnh.