“Không phải hiện tại cha cô ta đang làm việc dưới tay anh à?”
“… Đúng, nhưng tôi có thể đuổi việc cha cô ta ngay lập tức! Chỉ cần anh tha cho tôi một mạng! Tôi lập tức cắt đứt mọi quan hệ với con điếm Tưởng Bắc Lâm này!” Đàm Vu Thâm run rẩy nói.
“Được, cứ như vậy đi. Đúng rồi, sau này cũng phải giám sát, không được để cha cô ta gây ra chuyện gì.” Phương Vỹ Huyền nhìn Tưởng Bắc Lâm trắng bệch mặt mũi, run rẩy cả người, cười mỉa nói.
“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!” Đàm Vu Thâm đồng ý không ngớt lời.
“Hy vọng anh có thể làm được, nếu không tôi lại tới tìm anh đấy.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói, quay người rời đi.
Đối phó với loại người như Tưởng Bắc Lâm, Phương Vỹ Huyền không cần thiết phải ra tay.
Chỉ cần chặt đứt tất cả tài nguyên của cô ta, khiến cho cô ta mất đi sự giàu sang chính là sự trừng phạt tốt nhất.
…
Sau khi Phương Vũ Huyền rời đi, Đàm Vu Thâm ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển.
Nhìn Hách Vưu ngất đi cách đó không xa, còn có chiếc xe bị một chân đạp hỏng, trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi, quần áo trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Phương Vỹ Huyền này, rốt cuộc là quái vật gì?
“Anh Vu Thâm…” Lúc này, Tưởng Bắc Lâm đi lên phía trước, run rẩy nói.
“Gái điếm, cút cho tao!” Đàm Vu Thâm chợt đứng dậy, đẩy Tưởng Bắc Lâm ra.
Tưởng Bắc Lâm không đứng vững, ngã thẳng xuống đất.
“Mày cho rằng tao sẽ vì mày mà không thèm quan tâm sống chết hả? Từ giờ trở đi, tao và mày không có bất cứ quan hệ nào hết, sau khi trở về tao sẽ lập tức đuổi việc Tưởng Kiến Tĩnh. Cha con các người đắc tội loại quái vật này, ai cũng không bảo vệ được các người!” Đàm Vu Thâm tức giận nói: “Còn nữa, tao sẽ lấy lý do trộm quỹ chung để đuổi việc Tưởng Kiến Tĩnh, về sau tất cả công ty đều biết rõ ông ta có tiền án! Cha mày đừng hòng kiếm được việc!”
Tưởng Bắc Lâm như bị sét đánh, ngơ ngác tại chỗ.
Cô ta biết rõ, sau đêm nay, cô ta hoàn toàn mất đi tất cả.
…
Lúc Phương Vỹ Huyền trở lại khu chung cư Lệ Giang, anh nhìn thấy một chiếc xe con màu đen dừng một bên.
Trong chiếc xe này tỏa ra hai luồng hơi thở võ giả, đều là tầng mười hai Luyện Khí, cũng chính là bán bộ tông sư.
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, đi lên phía trước.
Anh còn chưa đi tới, cửa xe đã mở ra.
Hai ông lão mặc áo bào màu trắng bước xuống từ trên xe.
Đúng là hai phó hội trưởng Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải, Bàng Thế Lục và Tằng Thiệu Hiển.
“Hai người tìm tôi có việc gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đại sư Phương Vỹ Huyền… Chúng tôi tới tìm cậu đúng là có chuyện quan trọng cần báo cáo.” Tằng Thiệu Hiển hơi cúi đầu nói.
“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Về lời tuyên chiến của Tôn giả Cổ Úy Sênh… Chắc hẳn đại sư có nghe thấy chứ?” Tằng Thiệu Hiển do dự nói.
Tin tức này đã ầm ĩ khắp giới Võ đạo Giang Nam.
“Ừ, tôi biết.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Là thế này, cấp trên của chúng tôi… Cũng chính là Hiệp hội Võ đạo Giang Nam bên kia yêu cầu chúng tôi tới gặp đại sư Phương, xác nhận nguyện vọng của đại sư Phương.” Tằng Thiệu Hiển nói.
“Nguyện vọng gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Chính là… Đại sư Phương có tiếp nhận lời tuyên chiến của Tôn giả Cổ Úy Sênh hay không?” Tằng Thiệu Hiển ngẩng đầu, nhìn Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền cười mỉa, nói: “Đương nhiên là nhận, tại sao không nhận?”
Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Phương Vỹ Huyền, Bàng Thế Lục và Tằng Thiệu Hiển liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
Đây chính là lời tuyên chiến đến từ cường giả Cổ Úy Sênh cảnh giới Võ tôn, đồng thời còn đứng trên Thần bảng!
Nhưng rõ ràng trên mặt Phương Vỹ Huyền không có vẻ hoảng sợ, thậm chí còn có dáng vẻ vui mừng!
Đây là nội tâm mạnh mẽ cỡ nào?
“Gặp ở hồ Nguyệt Tâm sau, tôi phải về đi ngủ.” Phương Vỹ Huyền ngáp một cái nói.
Đi được hai bước, anh lại quay đầu, nhìn hai người Tằng Thiệu Hiển vẫn đang ngơ ngác: “Đúng rồi, rút hết những người đang theo dõi tôi đi, tôi không chạy trốn đâu.”
Nói xong, Phương Vỹ Huyền đi vào Khu chung cư Lệ Giang.
Tằng Thiệu Hiển và Bàng Thế Lục nhìn bóng lưng từ từ đi xa của anh, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Phó hội trưởng… Ông cảm thấy đại sư Phương thật sự tự tin có thể chiến thắng Tôn giả Cổ Úy Sênh hay chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi?” Bàng Thế Lục hỏi.
Tằng Thiệu Hiển lắc đầu: “Rõ ràng không phải đang giả vờ, đối phương thật sự có lòng tin như vậy.”
“Đây chính là Tôn giả Cổ Úy Sênh đấy, trước mắt được công nhận là người mạnh nhất Võ đạo Giang Nam! Sao đại sư Phương tự tin được thế?” Bàng Thế Lục hỏi.
“Ông đừng bỏ qua tuổi của đại sư Phương, cậu ta còn trẻ, người trẻ tuổi gan dạ sáng suốt, không phải rất bình thường à?” Tằng Thiệu Hiển nói, lại thở dài: “Đáng tiếc đối thủ của cậu ta lại là Tôn giả Cổ Úy Sênh, đánh xong một trận chiến này, hẳn đại sư Phương đầy triển vọng này sẽ ngã xuống.”
“Ai bảo cậu ta gϊếŧ chết Cổ Lạc Xuyên chứ? Có thể đoán được hậu quả rồi.” Bàng Thế Lục nói.
…
Hôm sau, hội quán Hiệp hội Võ đạo Giang Nam.
Vị trí của Long Môn đã được xác định cơ bản nhưng còn cần một khoảng thời gian để cải tạo.
Trước mắt Long Môn gần ba trăm tên học trò, tạm thời đều ở lại hội quán.
Lúc này, Cổ Úy Sênh đang ngồi ngay ngắn tại vị trí đầu ở sảnh lớn hội quán, trước mặt ông ta là hai nhóm người, đều là ông lớn các giới đến từ Giang Nam.
“Tôn giả Cổ, để chúc mừng ông bước vào cảnh giới Võ Tôn, tôi xin được đại biểu cho Thương hội Giang Nam, tặng ông một tượng ngọc Phật màu tím.”
“Tôn giả Cổ, chúng tôi đến từ Trảm Thiết Môn Giang Nam, đây là quà mừng của tông môn chúng tôi…”
“Tôn giả Cổ, chúng tôi…”
Bây giờ Cổ Úy Sênh là nhân vật đứng đầu Giang Nam, thế lực khắp nơi đều muốn nịnh nọt ông ta.
Cổ Úy Sênh mỉm cười, tiếp nhận tất cả quà tặng.
“Anh Cổ, đã lâu không gặp.”
Cuối cùng một gã đàn ông trung niên hơi mập đi lên phía trước.
Nhìn thấy gã, ánh mắt Cổ Úy Sênh khẽ thay đổi, hỏi: “Chân nhân Tụ Bảo? Đúng là đã không gặp một khoảng thời gian, gần đây khỏe chứ?”
Chân nhân Tụ Bảo là nhà buôn nổi tiếng Giang Nam, trong tay gã có đủ loại pháp bảo, tài liệu hiếm và đan dược, danh tiếng rất lớn.
“Khà khà, tôi thì cũng khá nhưng chắc chắn không được tốt như anh Cổ rồi! Đã bước vào cảnh giới Võ tôn, võ nghệ cỡ này, đàn em vô cùng kính nể!” Chân nhân Tụ Bảo cười nói.
“Chân nhân Tụ Bải quá khen.” Cổ Úy Sênh vung tay áo, nói.
“Gần đây đàn em vừa lấy được một pháp bảo rất tốt, nếu như anh Cổ thích thì tặng cho anh là quà mừng.” Chân nhân Tụ Bảo mỉm cười, lấy ra một cái túi đựng đồ từ bên hông, sau đó lấy ra một cây cung từ bên trong.
Cây cung này nhìn rất bình thường, dáng vẻ cũng không có gì khác so với mấy cây cung bình thường.
“Cây cung này gọi là cung Phệ Nhật.” Chân nhân Tụ Bảo nói.
Cổ Úy Sênh nhìn cây cung bình thường không có gì lạ kia: “Cây cung này là pháp bảo?”
“Đúng vậy, hơn nữa phẩm cấp của nó còn là thượng phẩm.” Chân nhân Tụ Bảo mỉm cười: “Quà mừng tặng cho anh Cổ, sao tôi có thể đưa thứ đồ thấp kém được chứ? Anh Cổ có thể thử pháp bảo thượng phẩm này xem.”
Pháp bảo thượng phẩm?
Nghe chân nhân Tụ Bảo nói xong, mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Pháp bảo thượng phẩm!
Cây cung này lại là pháp bảo thượng phẩm!
Pháp bảo thượng phẩm là loại tồn tại gì? Là sự tồn tại mà tất cả võ giả từ tông sư trở lên đều khao khát!
Một món pháp bảo tốt có thể khiến cho thực lực của võ giả tăng lên gấp mấy lần!
Mà hôm nay Cổ Úy Sênh đã ở cảnh giới Võ tôn, trong tay có thêm một món pháp bảo thượng phẩm, chắc chắn có thể bộc lộ hết thực lực!
“Pháp bảo thượng phẩm…” Cổ Úy Sênh tiếp nhận cây cung, nhíu mày.
Tạm thời ông ta không nhìn ra chỗ kỳ lạ của cây cung này.
Cổ Úy Sênh cầm cung Phệ Nhật trong tay, thử truyền chân khí vào bên trong.
Ngay lập tức, cây cung tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt!
Cổ Úy Sênh cảm nhận được bên trong cây cung này ẩn chứa một lực lượng rất lớn!
“Cái này…” Trong mắt ông ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Anh Cổ, anh có thể thử uy lực của cây cung Phệ Nhật này… Đàn em hao tốn không ít tinh thần, thể lực và cả tiền tài mới đoạt được nó từ trong tay người khác đấy.” Chân nhân Tụ Bảo nói.
Cổ Úy Sênh khẽ gật đầu, cầm cung Phệ Nhật, đi ra khỏi cổng lớn hội quán.
Những người khác đang có mặt ở đây cũng vội vàng đi theo.
Sau khi đi ra khỏi hội quán, Cổ Úy Sênh quan sát xung quanh, phát hiện xa xa phía sau hội quán có một ngọn núi cao.
“Hội trưởng Khổng, tôi dùng ngọn núi cao kia để thử nghiệm, không có vấn đề gì chứ?” Cổ Úy Sênh hỏi Khổng Trí Kiên đứng bên cạnh.
“Không sao.” Trên mặt Khổng Trí Kiên tràn đầy hoảng hốt, đáp.
Ngọn núi cao kia cách hội quán ít nhất hai nghìn mét, Cổ Úy Sênh muốn đứng đây bắn tên?
Khoảng cách xa như vậy, sợ rằng không chạm vào được nhỉ?