“Người này đã thành kẻ thù lớn của Vu Thần Giáo chúng ta, đúng lúc có cơ hội, cần phải diệt trừ cậu ta, nếu không hậu hoạ khôn lường!”
Viên Triều Luân nói xong, sát khí trên người đã hoàn toàn bùng nổ.
“Hiểu rõ, giáo chủ.” Tám gã áo tím đồng thanh đáp, đồng thời lùi về phía sau.
Viên Triều Luân nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, trong đầu lóe lên suy nghĩ, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Phương Vỹ Huyền nhìn thi thể của con quái vật phía trước, nhíu chặt mày.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi khiến ai ngửi cũng thấy buồn nôn.
Phương Vỹ Huyền xoay người muốn rời khỏi đây, bất ngờ trước mặt xuất hiện một bóng người, chính là Viên Triều Luân.
Lúc này trên người Viên Triều Luân tản ra sát ý nồng đậm, quanh cơ thể ông ta có làn khói đen quấn quanh.
“Nếu có thời gian, đề nghị ông quay về hạ táng cho thú cưng, đừng làm phiền tôi.” Phương Vỹ Huyền thờ ơ nói.
Sắc mặt Viên Triều Luân sầm xuống, trong lòng giận như lửa đốt.
Phương Vỹ Huyền này quá kiêu ngạo!
Dám gọi thánh thú Vu Thần Giáo là thú cưng?
“Phương Vỹ Huyền, tôi nói rồi, cậu sẽ không thay đổi được kết cục phải chết đâu!”
Trong lúc Viên Triều Luân nói chuyện, làn khói màu đen tỏa ra từ người ông ta càng lúc càng nhiều, mắt thấy đã sắp bao trùm các vùng gần đó.
“Tôi không thích khung cảnh tối đen cho lắm.”
Phương Vỹ Huyền nói rồi vung tay về phía trước.
“Ầm!”
Có một luồng sức mạnh đánh về phía Viên Triều Luân.
Làn khói đen kia lập tức bị đánh tan.
Nhưng Viên Triều Luân đã biến mất không còn tung tích.
Giây tiếp theo, Viên Triều Luân xuất hiện ở phía sau Phương Vỹ Huyền, trong tay cầm một cái gai nhọn lóe lên tia sáng, thọc vào sau lưng Phương Vỹ Huyền.
Nhưng dường như Phương Vỹ Huyền đã đoán được từ sớm, anh xoay người nắm lấy cái gai nhịn, hơn nữa còn tung một quyền đấm vào gương mặt Viên Triều Luân.
“Rầm!”
Một quyền này vẫn đánh vào khoảng không.
Cả người Viên Triều Luân hóa thành một làn khói đen phiêu tán trong không khí.
Một lúc sâu, làn khói đen phân tán lại từ từ tụ lại, ngưng tụ ra một hình người ở trong không khí.
Khói đen tan đi, xung quanh Phương Vỹ Huyền xuất hiện mười tên Viên Triều Luân.
“Đây, đây là thuật pháp gì vậy?”
Những võ giả phía xa nhìn thấy cảnh tượng này thì khiếp sợ không thôi.
“Có lẽ là thân pháp cao thâm nào đó, nhưng mà có thể xuất hiện mười phân thân cùng lúc… Quá mạnh.” Một võ tôn nói.
“Anh xem, mười cái phân thân kia còn có thể làm được các động tác khác nhau, đây không đơn giản chỉ là ảo ảnh!” Lại một tông sư ngạc nhiên nói to.
Lúc này, mười tên Viên Triều Luân bao vây Phương Vỹ Huyền đã bắt đầu làm những ấn pháp khác nhau, dường như muốn sử dụng thuật pháp nào đó.
“Phù!”
Lúc này, cả người Phương Vỹ Huyền lại hóa thành một làn khói tan ra bốn phía.
Mười tên Viên Triều Luân Đứng ở xung quanh cũng hóa thành làn khói đen phiêu tán trong không trung.
Rồi sau đó, lại ngưng tụ ra một thân ảnh lần nữa.
Vào lúc này, tổng cộng xuất hiện hai mươi tên Viên Triều Luân.
Phương Vỹ Huyền lại đấm ra một quyền, diệt sạch hai mươi tên Viên Triều Luân này.
Nhưng khói đen lại phân tán lần nữa, rồi ngưng tụ ra ba mươi tên Viên Triều Luân!
Vô cùng vô tận!
Lúc này những võ giả đứng phía xa đã sợ đến ngây người.
Không ngờ trên đời này còn tồn tại thuật pháp thần kỳ như vậy?
Nắm giữ được loại thuật pháp này, không chắc có thể đánh bại được đối thủ, nhưng cũng được xem là bất bại một phương!
“Lúc vị đạo hữu này tác chiến với con quái vật kia nhất định đã tiêu hao không ít chân khí. Bây giờ phải đối mặt với loại thuật pháp khó chơi của Viên Triều Luân, tình hình e là không ổn.” Một võ tôn trầm giọng nói: “Hẳn là chúng ta nên ra tay trợ giúp vị đạo hữu kia chiến đấu với Viên Triều Luân.”
Tên võ tôn này vừa lên tiếng đã lập tức được vài võ tôn cùng tông sư khác đồng ý.
Con quái vật kia đã chết, nỗi sợ trong lòng họ cũng đã được diệt trừ.
Bây giờ là lúc cùng tính sổ Vu Thần Giáo!
Vào lúc mấy tên võ giả chuẩn bị ra tay, phía sau lại vang lên từng đợt hét chói tai.
Vừa quay người đã thấy phía sau có hơn mười học trò tông môn ngã xuống đất.
Sắc mặt bọn họ hoảng sợ, làn da trắng bệch không còn chút máu…
Tình trạng này giống hệt như lúc trước!
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của vài võ tôn và tông sư khác đều thay đổi ngay lập tức.
Rõ ràng Viên Triều Luân đang giao tranh với Phương Vỹ Huyền, là ai…
Lúc này, có một tông sứ chú ý đến trên bầu trời xa xa, tám người áo tím đang liên hợp làm phép.
Bọn họ chắp tay trước ngực, trong miệng niệm pháp quyết.
“Là bọn họ làm, chúng ta…”
Tên tông sư này còn chưa nói xong thì giọng nói đột nhiên im bặt, vẻ mặt hoảng sợ và đầy đau đớn, ngã vật xuống mặt đất.
Máu trên mặt đã biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vài tên võ tôn đang định nói chuyện chỉ có thể trơ mắt nhìn tên tông sư này ngã xuống.
Vào lúc này, phía sau lại không ngừng vang lên tiếng thét chói tai.
Lại thêm một người ngã xuống, tốc độ cực nhanh!
Cứ tiếp tục như vậy, lời của Viên Triều Luân đã sắp thành hiện thực.
Tất cả những võ giả đi vào Trụy Tiên Cốc đều phải chết!
…
“Cô giáo…” Liễu Tiên San nhìn rất nhiều rất nhiều võ giả đã chết ở phía sau mình, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.
Tình hình vừa mới chuyển biến tốt đẹp, chớp mắt đã bất ngờ đảo ngược!
Ban đầu cho rằng con quái vật kia chết rồi thì các cô sẽ được cứu.
Nhưng bây giờ lại chìm vào một vực sâu khác khủng khiếp hơn!
Nhìn tốc độ chết đi của đám người kia, sẽ đến lượt cô ta nhanh thôi!
“Em còn chưa muốn chết, cô, em cũng không muốn cô chết…” Cuối cùng Liễu Tiên San đã không chịu đựng được nỗi hoảng sợ này, không nhịn được mà bật khóc.
Tô Diêu Lăng vươn tay xoa mặt cô ta, không nói gì.
…
Viên Triều Luân xung quanh Phương Vỹ Huyền càng ngày càng nhiều, bây giờ đã lên đến gần năm, sáu mươi người.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền nghe thấy phía xa vang lên tiếng thét chói tai và tiếng khóc la.
Xảy ra chuyện gì?
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nhìn về phía nơi xa, chỉ nhìn thấy một đống xác ngã đầy đất.
“Huyết tế?”
Phương Vỹ Huyền đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn lên trên bầu trời phía xa, anh đã nhìn thấy tám người áo tím đang bận thúc giục trận pháp huyết tế.
Nếu không ngăn cản những người này, e rằng Tô Diêu Lăng và học trò của cô ấy sẽ phải bị rút cạn huyết hồn.
Nghĩ đến đây, Phương Vỹ Huyền lập tức muốn nhích người phi về phía tám người áo tím.
“Cậu nghĩ cậu đi được sao?”
Mấy chục tên Viên Triều Luân đồng loạt mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa hồn lực chấn động hồn phách.
“Rất nhanh thôi tôi cũng sẽ dùng huyết hồn của cậu hiến tế cho thánh thú của tôi, trước đó, cậu ngoan ngoãn chờ ở đây đi.”
Mấy chục tên Viên Triều Luân cùng cười khẩy nói, đồng thời vươn cánh tay phải lên.
Trên đầu mỗi ngón tay đồng loạt bắn ra một sợi chỉ lấp lánh ánh bạc, quấn quanh người Phương Vỹ Huyền.
Mấy chục tên Viên Triều Luân cũng có hành động giống vậy, trên người Phương Vỹ Huyền lập tức bị mấy trăm sợi chỉ bạc quấn lấy.
Sợi chỉ này không phải những sợi chỉ bình thường, mà nó là chỉ thúc hồn được dùng những hợp chất đặc biệt chế tác thành.
Viên Triều Luân thu bàn tay lại, sau đó siết căng những sợi dây chỉ quấn trên người Phương Vỹ Huyền!
“Bây giờ hồn phách của cậu thuộc quyền quản lý của tôi.” Trong mắt Viên Triều Luân lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nói.
Phương Vỹ Huyền chỉ cảm thấy những sợi chỉ bạc này tản mát ra từ đợt hồn lực, có ý định chui vào trong người anh, thông qua đó để chạm vào hồn phách anh.
“Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Phương Vỹ Huyền gằn giọng, xương cốt dưới làn da lập tức lóe lên những tia sáng màu vàng.
“Rầm!”
Phương Vỹ Huyền giơ hai tay, những sợi chỉ bạc quấn quanh người anh lập tức đứt đoạn!
Sau đó, Phương Vỹ Huyền giẫm mạnh chân, lao nhanh về phía tám gã áo tím ở phía xa!
Anh dễ dàng thoát ra khỏi chỉ thúc hồn như vậy khiến Viên Triều Luân chấn động.
Nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, mấy chục cơ thể đồng loạt đuổi theo Phương Vỹ Huyền.
Ông ta lấy từ trong túi trữ vật ra một cái khóa vàng, ném về phía trước.
Khóa vàng mở rộng giữa trời, bay cực nhanh về phía Phương Vỹ Huyền.
Đây chính là pháp bảo loại khống chế mạnh nhất trên người ông ta, trên lý thuyết nó còn có thể trói được cả Võ Thánh!
“Đúng là phiền mà, vừa hay thử sức mạnh của chiếc nhẫn này.”
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền sắc lạnh, lấy một cái nhẫn cổ màu vàng ra.
Chính là Linh Hoạt Kỳ Ảo Giới lấy được từ trong tay Sở Thiệu Huy.
Phương Vỹ Huyền đeo cái nhẫn vào ngón trỏ bàn tay phải.
“Tạch!”
Linh Hoạt Kỳ Ảo Giới rung lắc dữ dội, rồi phát ra tiếng va chạm kim loại, đồng thời trên bề mặt nó nổi lên những tia sáng trắng mạnh mẽ!
Phương Vỹ Huyền siết chặt nắm tay trái, đấm ra một cú đấm vào tám người mặc áo tím cách anh ba trăm mét.
“Răng rắc!”
Không khí phía trước nắm tay lập tức xuất hiện một vệt rách thật lớn, tựa như một miếng thủy tinh trong suốt vỡ vụn!
Nháy mắt, làn sóng không gian bị ép đi ra khỏi Không Gian Chỉ Lực, đánh mạnh về phía tám gã áo tím.
Lúc này, tám gã áo tím đang dốc hết sức để vận hành trận pháp huyết tế cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần.
Có một làn sóng hủy diệt khổng lồ đang đánh về phía họ!
“Mau tránh ra…” Sắc mặt của một người áo tím trong đó thay đổi, hét to.
“Ầm!”
Nhưng anh ta vừa mới thốt lên đã đột nhiên im bặt!
Cơ thể tám người áo tím đồng loạt nổ mạnh giữa không trung, gây ra một trận pháo hoa máu giữa trời.1
Cơ thể tám người áo tím đạt cảnh giới võ tôn gần như biến thành mảnh vụn chỉ trong chớp mắt!
“Ầm ầm!”
Ngọn núi phía sau bọn họ chớp mắt bị đánh mạnh tạo ra một vết lõm thật lớn, hình thành một hẻm núi mới!
Độ dày các ngọn núi bao quanh Trụy Tiên Cốc ít nhất cũng hơn trăm mét…
Viên Triều Luân truy đuổi theo phía sau Phương Vỹ Huyền thấy cảnh tượng này, tim giật thon thót!