Ai ai cũng biết rằng, chỉ có tuyệt thế thần khí xuất hiện hoặc truyền thừa của một người nào đó mở ra thì mới có thể tạo ra hiện tượng kỳ lạ hiếm có này.
Lý do mà các võ giả tu luyện võ đạo chính là để không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, đứng ở đỉnh cao của võ đạo.
Do đó, không một ai muốn bỏ lỡ cơ hội chỉ có một lần trong đời này, ào ào tiến về phía dãy núi Liệt Diễm.
Trong số đó, có rất nhiều người đã đạt cảnh giới Thiên Tiên, cách cánh cửa Tông Sư chỉ có nửa bước chân.
Ngày nay, linh khí của đất trời càng ngày càng mỏng đi, muốn chỉ thông qua tu luyện tâm pháp là có thể đột phá cảnh giới của võ đạo là chuyện cực kỳ khó khăn đối với đa số các võ giả.
Nếu như bọn họ muốn một bước lên trời thì chỉ có thể dựa vào sự hỗ trợ từ bên ngoài. Dù cho xác suất thành công cực thấp đi chăng nữa thì bọn họ vẫn muốn thử một lần.
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, giới võ đạo ở các khu vực xung quanh Khu vực Trung Bộ như Giang Nam, Hoài Bắc, Tây Nam đều trở nên nhốn nháo
…
Nhà họ Trần.
Nghe được thông tin từ thuộc hạ của mình gửi về, sắc mặt của Trần Cao Hạc có chút u ám.
Cũng giống như ký ức kiếp trước của anh ta, trong mấy ngày này truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực quả thực đã xuất hiện rồi.
Nhưng tin tức lan nhanh hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.
Mới có nửa ngày trôi qua, tin tức đã truyền khắp ba khu vực phụ cận.
Đây không phải là tin tức tốt lành dành cho Trần Cao Hạc.
Vốn dĩ anh ta còn muốn đi trước những người khác một bước, trở thành người đầu tiên đặt chân đến dãy núi Liệt Diễm, từ đó có thể dễ dàng đoạt được truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, đối thủ cạnh tranh của anh ta sẽ tăng lên thành một con số cực kỳ đáng sợ.
Gương mặt của Trần Cao Hạc trở nên vô cùng tăm tối, nhưng lại nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Cho dù có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh đi chăng nữa thì không gì có thể ngăn cản nổi anh ta cả.
Anh ta có một lợi thế mà tất cả các võ giả khác không có.
Anh ta là người trùng sinh.
Anh ta sở hữu sự may mắn bậc nhất, chỉ anh ta mới có đủ tư cách để có được cơ hội này.
Những võ giả khác vội vã lao đến, nhưng ngay cả việc làm sao để tiến vào vùng đất truyền thừa bọn họ có khi còn không biết nữa.
Nhưng Trần Cao Hạc lại có thể dựa vào những gì mà anh ta đã nghe thấy từ trong ký ức của kiếp trước mà dễ dàng đi vào đó.
Truyền thừa của Đạo nhân Vô Cực đã được định sẵn là sẽ thuộc về anh ta.
“Cậu chủ…” Cấp dưới ở bên cạnh vừa định lên tiếng hỏi.
“Lập tức lên đường.” Trần Cao Hạc lạnh lùng nói.
Cũng vào lúc này ở nhà họ Hàn.
“Thằng nhóc Trần Cao Hạc đó trước khi bị tai nạn xe hơi chỉ là một đứa trẻ có năng lực bình thường. Ai mà biết rằng cậu ta lại có được cơ hội may mắn như vậy, rồi trở thành một con quái vật như ngày hôm nay? Minh Lý, dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, dù cho đó có là một cơ hội mỏng manh một phần vạn khả năng thành công thì cháu cũng phải đến đó xem xem thế nào.” Đại trưởng lão nhà họ Hàn là Hàn Thương Minh nói với Hàn Minh Lý trước mặt.
“Vâng ạ, cháu sẽ đến đó xem sao.” Hàn Minh Lý đáp.
“Đương nhiên tính mạng lúc nào cũng là quan trọng nhất. Cái gì là của cháu thì sớm muộn gì sẽ thuộc về cháu, không phải của cháu thì không cần phải cố chấp quá làm gì, mọi chuyện đều phải làm theo lý trí.”
“Cháu hiểu rồi ạ, Đại trưởng lão.” Hàn Minh Lý đáp.
“Còn nữa, để Thương Thiết đi cùng với cháu đi, chú sẽ nhờ hai vị trưởng lão đi theo mấy đứa, đề phòng có gì bất trắc.” Hàn Thương Minh lại nói.
“Vâng ạ.” Hàn Minh Lý hơi cúi đầu.
Tình cảnh này của nhà họ Hàn cũng được lặp lại ở các võ đạo thế gia ở khu vực Hoài Bắc, Giang Nam, Trung Bộ, còn có các võ đạo tông môn cũng xảy ra tình huống tương tự.
Những dòng họ và tông môn này đều nhao nhao cử đi những hạt giống tốt nhất của bọn họ đến dãy núi Liệt Diễm để thử vận may.
…
Trời vừa sáng, Phương Vỹ Huyền đã chuẩn bị đi khu vực Trung Bộ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phương Vỹ Huyền nhấc chân đi ra ngoài.
Nhưng khi anh vừa mở cửa thì lại bị một mùi hương thoang thoảng bay xộc vào mũi.
Liễu Tiên San trong bộ quần áo vô cùng giản dị xuất hiện trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Lồng ngực của cô ta hơi phập phồng do thở gấp, hai má xinh đẹp có chút ửng hồng, hình như vừa rồi đang tập thể dục.
“Sao cô lại quay về đây rồi?” Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi.
“Thầy… thầy bảo tôi trở về đây, rồi đến dãy núi Liệt Diễm cùng với cậu. Tôi biết ngay là trời vừa hửng sáng là cậu sẽ rời đi, may mà tôi chạy nhanh.” Liễu Tiên San bước vào phòng khách, rót một ly nước đầy, ừng ực một hơi uống hết.
“Haiz… thật là sảng khoái.” Liễu Tiên San dựa vào ghế sô pha nói.
“Làm thế nào mà thầy của cô lại biết được tôi sẽ đến dãy núi Liệt Diễm?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tin tức về hiện tượng kỳ lạ ở dãy núi Liệt Diễm đã lan truyền khắp nơi từ lâu. Trong hoàn cảnh như vậy, cậu làm sao có thể ngồi yên được?” Liễu Tiên San đắc ý cười nói.
“Nhưng tôi thì lại không muốn dẫn cô đi theo đến đó một chút nào.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Hừm, cậu tưởng là tôi muốn cậu dẫn tôi theo hay sao? Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là cao thủ xếp trên năm mươi người trong bảng đen đó.” Liễu Tiên San tức giận nói.
“Vậy thì tốt quá rồi, tạm biệt nha.” Phương Vỹ Huyền nói rồi bước ra khỏi phòng.
Vẻ mặt Liễu Tiên San trở nên nôn nóng, nhanh chóng nhấc chân bước theo.
Trong thang máy, Phương Vỹ Huyền nhìn Liễu Tiên San, nở nụ cười châm chọc.
“Cậu! Cậu!” Liễu Tiên San tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do thầy năn nỉ tôi đi theo cùng cậu đó.”
Khi thang máy đi đến tầng trệt, Phương Vỹ Huyền không để ý tới Liễu Tiên San rồi bước ra ngoài.
Liễu Tiên San tức tối đi theo phía sau.
Đi được một lúc, Phương Vỹ Huyền quay đầu lại nói: “Thật ra là cô lén chạy ra ngoài đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Liễu Tiên San lập tức thay đổi.
“Làm sao, làm sao có thể…”
“Dựa vào những gì tôi biết về thầy của cô thì cô ấy không thể nào cho phép cô tới một nơi nguy hiểm như vậy.” Phương Vỹ Huyền cười nhạt nói.
Khuôn mặt thanh tú của Liễu Tiên San có chút cứng đờ, không nói thêm được lời nào.
“Còn nữa, thầy của cô sẽ không thể nào cho cô đi theo tôi để gây thêm phiền phức đâu.” Phương Vỹ Huyền nói thêm.
“Cậu!” Liễu Tiên San tức giận đến mức lồng ngực sắp vỡ tung, nhưng cô ta lại không thể làm gì được.
“Được rồi, tôi sẽ liên lạc với thầy của cô, bảo cô ấy tới đưa cô về.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Đừng mà!” Sắc mặt của Liễu Tiên San lập tức thay đổi, trên mặt nặn ra nụ cười, giọng điệu lập tức dịu đi: “Tôi sai rồi, Phương Vỹ Huyền, tôi thật sự biết mình sai rồi, làm ơn đừng nói cho thầy tôi biết mà, cậu muốn tôi làm gì cũng được cả.”
"Bất cứ điều gì cũng đồng ý à? "Phương Vỹ Huyền nhướng mày hỏi.
“Ừm… À không, ngoại trừ chuyện đó ra.” Liễu Tiên San đỏ mặt nói.
Vốn dĩ cô ta đã sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng hấp dẫn, kết hợp với những lời lẽ cô ta cố ý nói ra, thì có thể tạo thành một sức hấp dẫn tự nhiên mà những người đàn ông bình thường không thể cưỡng lại được.
Nhưng trong lòng Phương Vỹ Huyền vẫn không hề lay chuyển.
“Cô có thể đi theo tôi, tôi cũng sẽ không nói với thầy của cô, nhưng tôi có hai yêu cầu.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Nói đi!” Liễu Tiên San trả lời ngay lập tức.
“Thứ nhất là cô phải cải trang. Thứ hai, phải tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Liễu Tiên San đồng ý mà không chút do dự.
Miễn là Phương Vỹ Huyền không nói cho Tô Diêu Lăng biết chuyện này, cô ta có thể đồng ý với bất cứ điều gì mà anh yêu cầu.
…
Dựa vào hướng dẫn trên điện thoại di động, Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San phải mất ba tiếng đồng hồ mới đến được huyện Ngũ Phong, vùng đất gần với dãy núi Liệt Diễm nhất, nằm ở phía nam của khu vực Trung Bộ.
Do vị trí xa xôi hẻo lánh, cộng thêm đặc điểm địa hình của khu vực Trung Bộ, huyện nhỏ này hiếm khi được người ngoài ghé thăm ngoại trừ người dân địa phương.
Nhưng hôm nay, trong huyện Ngũ Phong lại tràn ngập một lượng lớn các võ giả tụ tập.
Trong số những võ giả này, có người đến từ khu vực Trung Bộ, cũng có người vội vã chạy đến từ hai khu vực lớn khác, một vài võ giả là những hạt giống tốt của các thế gia, một vài võ giả xuất thân từ các tông môn khác nhau, còn có một vài người là võ giả độc lập.
Phương Vỹ Huyền đi dạo trên đường phố của huyện Ngũ Phong, đâu đâu cũng chỉ thấy toàn là võ giả.
Tuy nhiên, thực lực của những võ giả này lại không hề mạnh, hầu hết đều là những võ giả ở cảnh giới Tiên Thiên, chỉ bắt gặp có một vài Tông Sư.
Liễu Tiên San đi theo Phương Vỹ Huyền, lúc này trên mặt cô ta đã được tô điểm thêm vài nét, cố tình trở nên xấu xí để che đi vẻ đẹp mỹ miều vốn có.
Nhưng dù vậy, đôi mắt hồ ly của cô vẫn rất quyến rũ, khó ai có thể thoát khỏi hơi thở đầy cám dỗ đó.
Sau trận chiến với nhà họ Trịnh ở Trụy Tiên Cốc, Phương Vỹ Huyền trở nên nổi tiếng trong giới võ đạo ở Hoài Bắc, dường như không võ giả nào là không biết đến tên của anh, thậm chí còn có rất nhiều võ giả đều nhận ra anh.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Phương Vỹ Huyền cũng đành phải cải trang, lúc này trông anh giống như một người đàn ông trung niên với bộ ria mép trên mặt, khi đi trong đám đông sẽ không ai thèm liếc nhìn anh lấy một cái.
“Những người này muốn làm gì ở cái huyện bé tí như vậy thế? Đích đến không phải là dãy núi Liệt Diễm hay sao?” Liễu Tiên San tò mò hỏi.
Phương Vỹ Huyền không nói chuyện, chỉ đi về phía trước.
Lúc này, có một vài võ giả đi tới, nói chuyện ồn ào.
“Đi ngay bây giờ hả? Mặc dù có thể nắm bắt cơ hội trước người khác, nhưng cũng có thể sẽ bị đống dung nham kia thiêu thành tro bụi đó.” Võ giả trẻ tuổi đi ở giữa nói.
“Dung nham sao? Chúng ta không thể đi đường vòng được à?” Võ giả bên cạnh hỏi.
"Làm gì có đường vòng nào nữa? Anh có bị ngu không? Bảy ngọn núi lửa cùng phun trào đó. Anh có biết trong đó chứa bao nhiêu dung nham không? Bây giờ nó đã lan rộng ra vài km xung quanh ngọn núi rồi. Ngay cả khi ngay bây giờ anh muốn đi đến đó thì cũng không có cách nào tiến vào bên trong bảy ngọn núi lửa đó cả, ngược lại có khi còn gặp phải nguy hiểm nữa. Nghe nói khu vực xung quanh đây vẫn còn xuất hiện vài trận động đất đấy… " Võ giả trẻ tuổi giận dữ nói.
“Vậy thì chúng ta phải đợi đến bao giờ chứ?” Võ giả bên cạnh cau mày hỏi.