Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính là chưởng môn phái Thương Ưng, Bàng Thế Dân.

Phía sau Bàng Thế Dân chỉ còn lại năm tên học trò, còn tám tên học trò khác đã chết trong trận hỗn loạn khi nãy.

Có học trò bị quái vật nuốt, có học trò bị rút cạn huyết hồn.

Nhìn học trò đông đảo đứng bên cạnh Tô Diêu Lăng, hai mắt Bàng Thế Dân đỏ lên.

Dựa vào đâu mà cung Sương Hàn không bị tổn thất một học trò nào, mà phái Thương Ưng lại chết hơn một nửa học trò?

Dựa vào đâu chứ?

Nếu tên Phương Vỹ Huyền kia ra tay sớm một chút, phái Thương Ưng sẽ không có học trò nào mất mạng!

Lúc này, Phương Vỹ Huyền cảm nhận được ánh mắt Bàng Thế Dân, anh quay đầu nhìn thẳng vào Bàng Thế Dân.

Sắc mặt Bàng Thế Dân hơi thay đổi, nhanh chóng rời mắt đi.

“Hình như ông hơi bất mãn về tôi?” Phương Vỹ Huyền lại lên tiếng hỏi.

Chúng võ giả cùng nhìn về phía Bàng Thế Dân. Liễu Tiên San nhìn thấy Bàng Thế Dân, sắc mặt lập tức trở nên không tốt, nói to: “Này, Phương Vỹ Huyền cứu mạng ông, thế mà ông không thèm nói một tiếng cảm ơn à?”

Nghe thấy vậy, Bàng Thế Dân siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên, tức giận lườm Liễu Tiên San, quát: “Còn phải cảm ơn cậu ta ư? Tôi có tám học trò mất mạng!”

“Ông có tám học trò mất mạng thì sao? Nếu không nhờ Phương Vỹ Huyền ra tay, chắc gì ông còn lại học trò nào!” Liễu Tiên San không ngờ rằng Bàng Thế Dân còn dám phản bác, tức giận nói.

“Ha ha… Tôi biết, tên Phương Vỹ Huyền này là người cung Sương Hàn các cô, cậu ta chỉ cần bảo vệ tốt người cung Sương Hàn các cô là được. Còn sống chết của những người chúng tôi thì cậu ta chẳng để bụng!” Tâm trạng Bàng Thế Dân mất cân bằng, hét to: “Nếu cậu ta ra tay sớm một chút, chúng tôi đến mức phải chết rất nhiều người vậy sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ của Bàng Thế Dân, sắc mặt các võ giả quanh đó cũng thay đổi, nhíu mày.

Cái tên Bàng Thế Dân này đúng là không biết tốt xấu.

Cho dù sự thật có phải là vậy hay không, thì đâu không phải lý do để ông ta đứng ra chỉ trích đạo đức của Phương Vỹ Huyền.

Trong lúc còn chưa đảm bảo được an toàn của bản thân mình, có ai rảnh lo lắng sống chết của những người khác?

Phương Vỹ Huyền không ra tay đánh chết con quái vật và người của Vu Thần Giáo, vậy những người có mặt ở đây không ai còn sống cả!


Bàng Thế Dân không cảm kích Phương Vỹ Huyền thì thôi, ngược lại còn oán trách Phương Vỹ Huyền không sớm ra tay? Không cứu người của phái Thương Ưng ông ta?

Đúng là không thể nào nói nổi mà.

“Chưởng môn Bàng, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông, nhưng đa số chúng tôi ở đây đều giống ông, chúng tôi đều rất đau khổ, không ai có thể chấp nhận được kết quả này, nhưng sự thật chính là Đạo hữu Huyền đã cứu mọi người chúng ta…” Lúc này, Lưu Phước Tân lên tiếng nói.

“Cảm ơn là chuyện của mấy người!” Bàng Thế Dân giận dữ nói xong rồi quay người bỏ đi.

“Đúng là tên khốn lòng lang dạ sói, đầu tiên là muốn gây bất lợi cho cung Sương Hàn bọn tôi, bây giờ cứu mạng ông ta, thế mà còn làm như bọn tôi thiếu nợ ông ta không bằng, tức chết tôi mà! Sao ông ta không chết đi chứ!” Liễu Tiên San tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giận lẫy nói.

“Gì? Ông ta còn động tay động chân với các cô?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.

“Chúng tôi mới vừa ra khỏi cánh rừng rậm kia không lâu thì con rùa khốn đó xuất hiện, sau đó… Nếu không phải lúc trước chiến đấu với ông ta tốn quá nhiều thể lực, vừa rồi cô giáo sẽ không ngất đi vì bị thương!” Liễu Tiên San kể lại việc Bàng Thế Dân ra tay với các cô.

Sau khi nghe Liễu Tiên Sa nói xong, Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn về hướng Bàng Thế Dân đang bỏ đi.
“Rầm!”

Bàng Thế Dân lập tức cảm nhận được một sức nặng đang đè lên trên vai ông ta, lúc này không thể nào đứng vững nổi, khuỵu đầu gối xuống, quỳ rạp xuống đất.

Sức nặng này đã ép cơ thể ông ta quay ngược lại, quay mặt về phía Phương Vỹ Huyền và đám người Tô Diêu Lăng.

“Cậu, cậu muốn làm gì?” Trong mắt Bàng Thế Dân lóe lên sợ hãi, hét to.


Ông ta muốn đứng dậy nhưng lại bị sức nặng đè chặt, chẳng thể nào nhúc nhích được.

“Không cần ông cảm ơn ân cứu mạng, ban đầu tôi cũng không định cứu ông.” Phương Vỹ Huyền thờ ơ nói: “Nhưng ông phải xin lỗi các cô ấy.”

Sắc mặt Bàng Thế Dân rất khó coi, hét to: “Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi các cô ta? Tôi không làm gì họ cả!”

Khuôn mặt Phương Vỹ Huyền vô cảm, nói: “Ông chỉ cần xin lỗi, không cần nói mấy lời khác.”
Phải quỳ xuống xin lỗi trước ánh nhìn chăm chú của nhiều võ giả như vậy làm Bàng Thế Dân thấy tức nghẹn.

“Các đạo hữu, người này ỷ vào mình có thực lực mạnh mà ép tôi phải xin lỗi đám phụ nữ này, trời đất có thể làm chứng, trước giờ tôi chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì với họ cả!” Trong lòng Bàng Thế Dân nảy ra kế sách, nói to với đám võ giả xung quanh.

Ở đây có nhiều võ giả như vậy, ông ta không tin Phương Vỹ Huyền dám làm chuyện gì quá đáng với ông ta!

Chỉ cần khơi mào xúc động của đám võ giả là ổn thỏa!

Nhưng khác với suy nghĩ của Bàng Thế Dân.

Không có một võ giả nào đứng ra nói chuyện thay ông ta, trong đó còn có vài người bạn quen biết với ông ta nữa.

“Các đạo hữu…” Sắc mặt Bàng Thế Dân biến đổi, còn định nói tiếp.

“Ầm!”

Lúc này có thêm một sức nặng đè trên đầu ông ta, ép ông ta phải cúi đầu.
“Một cơ hội cuối cùng, xin lỗi.” Giọng điệu của Phương Vỹ Huyền không mặn không nhạt, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo.

Bàng Thế Dân còn định phản kháng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phương Vỹ Huyền, trong lòng ông ta cảm thấy lạnh buốt.

Lý trí nói cho ông ta biết nếu tiếp tục chống đối Phương Vỹ Huyền, sẽ không có kết quả tốt.

Bàng Thế Dân cố nén tức nghẹn trong lòng, rít ra mấy chữ: “Thật lòng xin lỗi.”

“Thật lòng xin lỗi ai?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

Bàng Thế Dân nhìn về phía Tô Diêu Lăng, sắc mặt khó coi, nói: “Cung chủ Tô, lúc trước là tôi sai, thành thật xin lỗi.”

“Dập đầu.” Phương Vỹ Huyền tiếp tục nói.

Bàng Thế Dân cắn răng dập đầu với Tô Diêu Lăng.

Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ và nhục nhã.

Nhưng ông ta không còn cách nào khác.
Ông ta đã nhìn rõ thực lực của Phương Vỹ Huyền.

Anh là người mà ông ta không thể chống lại nổi.

Nỗi nhục nhã hôm nay, sau này ông ta phải trả lại gấp mười lần cho người cung Sương Hàn!”

Ánh mắt Bàng Thế Dân vô cùng tàn nhẫn.

Sau khi dập đầu xong, ông ta hơi thu lại vẻ oán hận trên mặt, ngẩng đầu lên.

Nhưng vào lúc này, ông ta chỉ cảm thấy bụng mình đau nhói!

“Phụt!”

Đôi mắt Bàng Thế Dân trợn trừng, ông ta cảm thấy kinh mạch trong người mình đã tan vỡ trong chớp mắt.

Ông ta phun một ngụm máu tươi, văng ngược ra xa mấy chục mét, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Lúc này Bàng Thế Dân đã ngất xỉu rồi…

“Thầy…”

Năm tên học trò may mắn còn sống của phái Thương Ưng nhanh chóng xông lên trước.

“Nửa đời sau của thầy mấy người có lẽ chỉ nằm trên giường thôi, chăm sóc ông ta cho tốt.” Phương Vỹ Huyền nói.
Năm tên học trò vô cùng hoảng sợ, đỡ Bàng Thế Dân đang hôn mê lên bỏ đi như chạy trốn.

Xung quanh im phăng phắc.

Trong lúc Bàng Thế Dân và Phương Vỹ Huyền đang giằng co, không một ai dám lên tiếng.

Trong số họ không có ai bị ngu.

Sau khi chứng kiến thực lực của Phương Vỹ Huyền, có ai còn dám chống đối Phương Vỹ Huyền nữa?

Cũng cũng chỉ có tên mất não Bàng Thế Dân mới dám làm như vậy.

Kết cục thê thảm của ông ta cũng đã chứng minh chân lý cá lớn nuốt cá bé trong giới võ đạo.



Sau khi ra khỏi Trụy Tiên Cốc, Phương Vỹ Huyền đi theo Tô Diêu Lăng cùng về cung Sương Hàn.

“Chuyện đã xảy ra trong Trụy Tiên Cốc chắc chắn sẽ làm giới võ đạo Hoài Bắc chấn động.”

Trên đường trở về, Tô Diêu Lăng mở miệng nói.

Chuyện xảy ra hôm nay, không chỉ đơn giản là gϊếŧ chết một đoàn võ giả.
Mà rất có thể nó còn ảnh hưởng trực tiếp đến kết cấu của giới võ đạo Hoài Bắc!

Các tông môn võ đạo vốn đã dần suy thoái, e là sau hôm nay sẽ càng thêm điêu tàn!

Tương lai giới võ đạo Hoài Bắc sẽ hoàn toàn bị những dòng họ võ đạo nắm giữ chủ đạo!

Nhưng cho dù ai nắm chủ đạo, với Tô Diêu Lăng mà nói, đều không quan trọng.

Chỉ cần cung Sương Hàn không bị ảnh hưởng là được.

“Hừ, quên tìm ông già Thiên Tinh Môn tính sổ, chuyện này có liên quan rất lớn với ông ta!” Phương Vỹ Huyền đang đi đột nhiên vỗ trán, ảo não nói.

“Không sao, chúng ta không đi, những người khác cũng sẽ đi tìm Thiên Tinh Môn thôi.” Tô Diêu Lăng nói.

“Thật ra vẫn còn chút nợ nần, ông già kia và hai trưởng lão của ông ta đều đã bị tôi đánh trọng thương.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Anh đã gặp chưởng môn Trịnh rồi?” Tô Diêu Lăng kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, ở huyệt động ngoài Trụy Tiên Cốc.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Huyệt động?” Trên mặt Tô Diêu Lăng lóe lên nghi ngờ.

Phương Vỹ Huyền lập tức kể lại tình huống ở trong huyệt động ngoài Trụy Tiên Cốc.

“Đây chính là viên kết tinh tu vi.” Phương Vỹ Huyền lấy viên kết tinh to cỡ nắm tay lóe lên tia sáng màu xanh trong túi trữ vật ra.

Liễu Tiên San đứng bên cạnh nhìn thấy viên kết tinh này này thì ngạc nhiên cảm thán: “Thật là đẹp quá, nếu như bán nó như đá quý nhất định có thể bán được giá rất cao!”

Tô Diêu Lăng liếc nhìn Liễu Tiên San một cái, trong ánh mắt ngập tràn cảnh cáo.

Liễu Tiên San lập tức im miệng ngay.

“Đúng rồi.”

Phương Vỹ Huyền nghĩ đến điều gì đó, lấy Linh Hoạt Kỳ Ảo Giới trong túi trữ vật ra đặt vào trong tay Tô Diêu Lăng.

“Chiếc nhẫn này cô dùng đi, coi như là một pháp bảo tấn công không tệ.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Pháp bảo?” Tô Diêu Lăng nhìn cái nhẫn cổ màu vàng có vẻ ngoài cực kỳ bình thường này.

“Đúng vậy, cái nhẫn này rất thích hợp để con gái dùng, bởi vì nó cần phải hấp thụ âm khí của nữ giới để kích hoạt.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tô Diêu Lăng cầm nhẫn cẩn thận quan sát trong chốc lát, gật đầu, khẽ nói: “Cảm ơn anh Huyền.”

Liễu Tiên Sam đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Tô Diêu Lăng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Hai người này, cô ta càng nhìn càng thấy bất thường.

Đến nhẫn cũng đã tặng luôn rồi!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là cô giáo mà cô ta kính yêu nhất sẽ bị người ta vác chạy mất!

“Phải nghĩ cách chia rẽ hai người họ!” Liễu Tiên San nhìn Phương Vỹ Huyền, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.



Sau khi đi vào cung Sương Hàn, Phương Vỹ Huyền đã tìm một căn phòng yên tĩnh.
Anh muốn luyện hóa viên kết tinh tu vi của tu sĩ Độ Kiếp kỳ kia ở chỗ này.

Ngồi trên mặt đất trong phòng, Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn viên kết tinh tu vi trong tay, hai mắt sáng lên.

Bên trong ẩn chứa linh khí cường độ cao, tuy rằng số lượng không bằng linh mạch, nhưng mà chất lượng lại cao hơn linh mạch!

Dù sao đây là tâm huyết cả cuộc đời của tu sĩ Độ Kiếp kỳ tu luyện hơn hai ngàn năm.

Đôi tay Phương Vỹ Huyền đặt lên kết tinh tu vi, vận chuyển pháp quyết, bắt đầu luyện hóa.

Từng sợi từng sợi linh khí cường độ cao chảy vào cơ thể Phương Vỹ Huyền, sau đó vận hành vài chu kỳ trong kinh mạch, cuối cùng nhập vào trong đan điền có diện tích vô cùng rộng lớn  của anh.

Theo thời gian trôi đi, tu vi Phương Vỹ Huyền cũng dần tăng lên.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Qua chín ngày, Phương Vỹ Huyền mở mắt.
Lúc này viên kết tinh tu vi trong tay anh đã hoàn toàn mất đi ánh sáng rực rỡ, biến thành một viên đá vụn.

Phương Vỹ Huyền hơi xiết tay lại, viên kết tinh này lập tức biến thành một đống bột phấn.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, duỗi người, chỉ cảm thấy cả người thoải mái sảng khoái.

Chín này qua, anh đã liên tục đột phá mười tầng!

Trước mắt thì tu vi của anh đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng chín nghìn chín trăm sáu mươi lăm!

“Ba mươi lăm tầng, chỉ còn thiếu ba mươi lăm tầng!” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên hưng phấn.



Sau khi ra khỏi phòng, Phương Vỹ Huyền vừa đói vừa khát, anh chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn thức uống.

Trên đường đi, anh lấy điện thoại trong túi trữ vật ra.

Vừa mở điện thoại, anh đã nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.


Tin nhắn là do Hạ Kiều Y gửi đến, nội dung tin nhắn chỉ có vài chữ.

“Phát hiện hành tung người kia, nhìn thấy tin nhắn nhanh chóng liên lạc tôi ngay!”


Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lập tức trở nên sắc bén.


Cuối cùng cái tên truyền nhân Tử Viêm Cung đã chịu trồi lên mặt nước.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK