Cấp hai, cấp hai, cấp hai... Cấp ba!
Trong mười tám viên nội đan yêu thúc này, chỉ có bốn viên là cấp ba, những cái khác đều là nội đan cấp 2.
Dĩ nhiên, Phương Vũ cũng không hy vọng viển vông rằng dòng họ thế gia sẽ có thể mang ra loại nội đan cao cấp gì, kể cả đó là nhà họ Tần.
Sau đó, Phương Vũ bắt đầu ăn lấy mấy viên nội đan yêu thú này.
Từng đợt lại từng đợt linh khí được Phương Vũ hấp thụ.
Cuối cùng anh lại đột phá, còn là đột phá hai tầng.
Luyện khí kỳ ở tầng chín ngàn tám trăm ba mươi bốn, kéo gần khoảng cách mười ngàn tầng kia thêm được chút rồi.
Buổi chiều, Phương Vũ ra ngoài vườn ra, trên con đường nhỏ hẻo lánh ngoài thôn trong thành phố nhìn thấy một chiếc xe sang dừng lại ở trước mặt.
Cơ Đông Sơn mặc âu phục bước xuống xe.
"Cậu Phương, tôi nhận được tin tức là nhà họ Dương phía bên kia phái Bạch Chiến tới để diệt trừ cậu. Cậu mau chóng đi theo tôi, có nhà họ Cơ chúng tôi che chắn, Bạch Chiến sẽ không có cơ hội ra tay với cậu." Cơ Đông Sơn lo lắng nói.
"Bạch Chiến?" Phương Vũ có hơi cong khóe môi thoáng nở nụ cười.
Lần trước ở nhà họ Đường anh đã cảnh cáo Bạch Chiến và nhà họ Dương rồi, nhưng mà Bạch Chiến lại hình như không có ý tiếp nhận lời cảnh cáo của anh rồi nha.
"Anh ta muốn thì cứ tới, tôi sợ gì chứ?" Phương Vũ nói.
"Cậu Phương, xin cậu nhất định phải tin tưởng chúng tôi. Bạch Chiến là dân luyện võ có Tiên Thiên cấp chín, kỳ thực rất mạnh không dễ dàng mà đối phó đâu. Hơn nữa nhà họ Dương trước giờ vẫn luôn làm việc rất cố chấp. Người mà bọn họ muốn diệt trừ thì dĩ nhiên sẽ không chỉ phái mỗi một mình Bạch Chiến, khẳng định sẽ còn rất nhiều mánh khóe ở phía sau."
Lời này không phải là Cơ Đông Sơn nói, là Cơ Như My chui đầu ra khỏi xe nói.
Sắc mặt của Cơ Như My vẫn còn rất nhợt nhạt, vết thương vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Hôm nay cô ta vừa mới xuất viện, lẽ ra nên nghỉ ngơi ở nhà.
Nhưng mà nghe nói nhà họ Dương muốn ra tay với Phương Vũ, cô ta đã bồn chồn không yên.
Phương Vũ là ân nhân cứu mạng, cũng là vì cô ta mới trở thành cái đinh trong mắt nhà họ Dương, cô ta phải đích thân tới cứu anh.
Phương Vũ nhìn Cơ Như My, đang muốn nói gì đó lại bỗng quay đầu nhìn sang hướng khác nói: "Không cần đi nữa, bọn họ tới rồi."
"Cái gì?"
Cơ Đông Sơn và Cơ Như My đều đồng loạt biến sắc, men theo tầm mắt của Phương Vũ mà nhìn qua phía bên kia.
Quả nhiên, có một chiếc xe Jeep màu đen đang ngừng lại ở đó, có một người thanh niên mặt đồ trắng bước xuống xe, chính là Bạch Chiến.
"Chỉ có mình anh?" Phương Vũ nhìn Bạch Chiến hỏi.
"Chỉ mình tôi là đủ rồi." Bạch Chiến híp mắt nói.
Ngay lập tức, dường như anh ta nhớ ra được gì đó lại mỉm cười nói: "À, thực ra trên xe còn một vị tài xế đỉnh cao nữa, nhưng mà anh ta sẽ không tham dự, chỉ phụ trách video call với cô chủ Dương, vì cô chủ Dương nói muốn tận mắt nhìn thấy cảnh cậu chết."
Nói xong câu đó, ánh mắt của Bạch Chiến cũng ngập tràn sát khí.
Anh ta cũng đồng thời để ý tới chiếc xe sang đang đỗ ở bên cạnh Phương Vũ, thêm cả sắc mặt khó coi của Cơ Đông Sơn và Cơ Như My.
Bạch Chiến thoáng sững sốt, hai mắt cũng lập tức sáng lên.
Bố con nhà họ Cơ lại cũng đang ở đây? Vậy hôm nay anh ta có thể hốt được chung một mẻ rồi.
Ngồi trên chiếc xe jeep, camera của tài xế nhắm ngay phía của hai bố con Cơ Đông Sơn.
Dương Âm Trúc nhìn thấy cảnh đó, vẻ mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Thật sự là một cơ hội rất tốt... Bảo Bạch Chiến xử luôn Cơ Đông Sơn và con khốn Cơ Như My đó luôn đi!"
Tài xế thò đầu ra nói với Bạch Chiến: "Cô chủ Dương nói xử luôn bọn họ..."
Tài xế đưa tay xoẹt ngang yến hầu là một động tác hạ sát.
"Đã rõ." Bạch Chiến đáp.
Nghe thấy tiếng tài xế, sắc mặt của Cơ Đông Sơn lại càng thêm khó coi.
Ông ta không ngờ lại trùng hợp gặp Bạch Chiến ở ngay chỗ này, càng không nghĩ tới Dương Âm Trúc lại hóa điên đến mức đó.
Ban ngày ban mặt, lại bảo Bạch Chiến giết bố con bọn họ.
"Dương Âm Trúc, thật sự cho rằng Giang Nam là chỗ cho nhà họ Dương mấy người định đoạt sao? Mấy người sao lại lộng hành coi trời bằng vung như vậy?" Cơ Đông Sơn cả giận nói.
"Đừng la lối nữa, có la lối như thế nào thì ông cũng không thay đổi được kết quả đâu." Bạch Chiến khẽ mỉm cười nói.
Hai người vệ sĩ của Cơ Đông Sơn từ trên xe leo xuống, trong tay đều cầm súng chĩa về phía Bạch Chiến.
"Bạch Chiến, cho dù cậu có luyện võ tới cảnh giới Tiên Thiên cấp chín đi nữa cũng không thể đỡ lại được súng đâu nhỉ?" Cơ Đông Sơn trầm giọng nói.
"Vậy ông cứ thử cho bọn họ nổ súng đi." Bạch Chiến nói.
"Bắt cậu ta lại cho tôi!" Cơ Đông Sơn ra lệnh.
Hai tên vệ sĩ cầm súng chậm rãi đi tới gần Bạch Chiến.
Nhưng vào lúc này, cả người Bạch Chiến lại hơi động, lập tức cũng biến mất tại chổ.
Một cái bóng trắng lướt tới trước mặt hai tên vệ sĩ đó.
Hai người lập tức biến sắc, giơ súng lên muốn bắn.
"Lạch cạch!"
Nhưng mà một giây sau đó, tay của bọn họ cũng bị một đòn đánh nghiêm trọng, súng trong tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Ngay lập tức, Bạch Chiến nhanh chóng nhấc chân lên đạp vào bụng của hai tên vệ sĩ này.
"Á!"
Hai tên vệ sĩ kêu thảm một tiếng ngã khuỵu trên đất, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh này, Cơ Đông Sơn và Cơ Như My ngây ngốc, mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ không ngờ, sức mạnh của Bạch Chiến đã lên tới mức này rồi.
Hai người vệ sĩ trong tay còn có súng, ấy vậy mà lại dễ dàng bị đánh ngã như thế.
Bạch Chiến nhặt một cây súng lục ở trên đất lên, vuốt vuốt vài cái, sau đó bỗng chĩa về phía Cơ Đông Sơn.
"Mấy kẻ phàm phu tục tử như các người thật sự là coi thường những người luyện võ bọn tôi nhỉ." Bạch Chiến híp mắt nói: "Ông thật sự cho rằng tôi sẽ sợ súng ư?"
Đang lúc nói chuyện, Bạch Chiến bỗng bóp cò súng.
"Bố!" Cơ Như My hét lên một tiếng.
"Đoàng!"
Một tiếng súng nổ vang vọng giữa núi rừng.
Nhưng mà Cơ Đông Sơn cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ thấy Phương Vũ đang đứng trước mặt Bạch Chiến, cầm tay anh ta nhấc súng chĩa lên trời. . Truyện Linh Dị
Phát súng vừa rồi là bắn lên trời.
"Lời lẽ cũng bạo dạn lắm, phàm phu tục tử hả... Anh nghĩ bản thân mình đã thành tiên rồi chắc?" Phương Vũ mỉm cười nói.
Bạch Chiến có hơi biến sắc, muốn thoát khỏi tay của Phương Vũ.
Anh ta biết được sức mạnh của Phương Vũ lớn nhường nào, hôm nay tới đây cũng không nghĩ tới sẽ đấu tay đôi với Phương Vũ.
Anh ta đã sớm chuẩn bị dùng võ lực thuần thục của mình để đối phó với Phương Vũ.
"Bảo Bạch Chiến nhanh chóng giết Phương Vũ đi!" Dương Âm Trúc nhìn thông qua màn hình lại có chút khẩn trương ra lệnh.
Tài xế lại thò đầu ra lần nữa nói với Bạch Chiến: "Cổ chủ Dương bảo anh tốc chiến tốc thắng!"
“Được, nghe anh, tốc chiến tốc thắng.” Phương Vũ khẽ mỉm cười, nắm tay của Bạch Chiến lại dùng sức vặn một cái.
"Rắc rắc!"
Tay phải của Bạch Chiến bị Phương Vũ xoay một trăm tám mươi độ.
"Á!"
Bạch Chiến lùi lại về sau mấy bước cầm lấy tay phải, đau đớn rên vài tiếng, trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Anh ta nhìn về phía Phương Vũ, ánh mắt không thể nào ngờ được. Vốn dĩ tưởng rằng ở nhà họ Đường hôm trước đã thấy hết được sức mạnh của Phương Vũ rồi.
Cũng không ngờ rằng, sức mạnh của anh lại còn mạnh hơn cả dự tính của anh ta.
Rõ ràng chỉ ở tầng năm Luyện khí kỳ, tại sao lại có sức mạnh như thế kia?
Trong lòng Bạch Chiến có chút hoảng loạn, anh ta có cảm giác mình đã đoán sai thực lực của Phương Vũ rồi.
"Trên đời này, người có thể gọi những người khác là phàm phu tục tử, chỉ có mình tôi thôi." Giọng nói của Phương Vũ lơ lửng theo gió truyền tới.
Một giây sau, Phương Vũ đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Chiến, đấm một cú vào bụng anh ta.
Bạch Chiến cắn răng, khoanh hai tay muốn cản lại cú đấm này.
Phương Vũ tung nắm đấm vào cánh tay của Bạch Chiến.
"Rắc rắc..."
Một tràng âm thanh xương gãy răng rắc, Phương Vũ đã trực tiếp đấm gãy xương tay cua Bạch Chiến, xuyên tới trên bụng của anh ta.
"Vù!"
Cả người Bạch Chiến bay ra ngoài, phun một ngụm máu lớn, bên trong máu còn pha trộn lẫn lộn vài mảnh xương gãy vụn.
Bạch Chiến ngã trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, cả người cũng khẽ co giật.
Cú đấm này tuyên bố cuộc đời luyện võ của anh ta đã kết thúc, thậm chí ngay cả mạng sống của anh ta cũng đang phải đấu tranh giành lại từng giây.
Phương Vũ không nhìn Bạch Chiến lấy một cái, lại đi về phía chiếc xe jeep. Anh đứng bên ngoài cửa xe, tài xế đang cầm camera run run chĩa về phía anh.
"Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo, nếu như cô lại chọc giận tôi nữa, tôi sẽ không ngại xóa sổ hết đám người nhà họ Dương của cô đâu." Phương Vũ bình thản nói.
Nói xong, anh trả lại camera cho tài xế, sau đó lôi Bạch Chiến đang nằm thoi thóp ở kia ném trả lại vào trong xe.
"Quay về đi, đây coi như là quà ra mắt tôi dành tặng cho cô Dương nha." Phương Vũ nói với tài xế.
Người tài xế kia mồ hôi đổ đầy mặt, cả người đều đang run rẩy.
Nghe được câu này, anh ta lập tức quay đầu xe vụt chạy như bay.
Phương Vũ quay đầu nhìn lại đã thấy hai bố con Cơ Đông Sơn đang ngây người như phỗng.
Ở nhà họ Dương, Dương Âm Trúc dùng sức quăng cái máy tính bảng về phía kệ rượu bên cạnh, khiến mấy chai rượu vang đắt đỏ kia cũng bị hất ngã, khắp phòng vang lên một tràng âm thanh đổ bể.
"Đáng chết! Đáng chết!"
Cả người Dương Âm Trúc đều tức đến run rẩy, hai mắt cũng đỏ rực. Cô ta vốn kiêu căng tự mãn, nay đã bị Phương Vũ khiêu khích nhiều lần rồi.
Từ khi tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Dương tới nay, cô ta vẫn luôn đắc thắng, đã lâu rồi không có nếm trải cảm giác thất bại.
Phương Vũ này, nhất định phải diệt trừ cho sạch sẽ! Nhất định giết chết anh ta.
Sau ngày hôm nay, Dương Âm Trúc còn hận Phương Vũ hơn cả thù hận Cơ Như My.
Nổi trận lôi đình một lúc lâu sau đó, Dương Âm Trúc mới bình tĩnh lại được.
Sức mạnh mà Phương Vũ phô bày vượt xa dự tính, bảo người đấu trực diện với anh nhất định sẽ không thành công.
Như vậy thì bây giờ, muốn trừ khử anh phải dùng cách khác, nhất định phải nhân lúc anh không chú ý mà ra tay, một đòn kết liễu.
Dương Âm Trúc suy tư một lúc, vẻ mặt lại lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Phương Vũ, ngay bây giờ, tôi muốn khiến anh phải chết không được toàn thây!
Thứ hai thứ ba là ngày thi thử, trời vừa sáng chạy tới lớp đã thấy đại đa số mọi người đều đang ôn bài.
Có một số rất ít học sinh như Phương Vũ vẫn là gục xuống bàn ngủ.
Đường Tiểu Nhu làm xong hai đề toán, thực không nhịn được nữa lại vỗ vỗ vai Phương Vũ.
"Sao cậu lại không ôn tập gì hết vậy? Hôm nay là ngày kiểm tra thử đó!" Đường Tiểu Nhu nhíu chặt mi, nói.
"Tôi không cần ôn tập." Phương Vũ nói.
"Không cần? Lẽ nào cậu không muốn thi đậu vào trường đại học tốt sao? Ở lĩnh vực khác cậu giỏi lắm mà, tại sao lại không dùng lòng nhiệt huyết đó đặt lên chuyện học hành đi?" Đường Tiểu Nhu nói.
"Cho dù tôi không có nhiệt huyết với chuyện học hành đi nữa, điểm thi của tôi cũng cao hơn cậu." Phương Vũ đáp.
Đường Tiểu Nhu mỉm cười, lần này cô thật sự là nhịn cười không được nữa.
Cô chính là một học sinh xuất sắc, luôn đứng hàng đầu của lớp đó nha.
Một đứa học tệ ngày nào lên lớp cũng đều ngủ như Phương Vũ lại muốn so tài với cô?
Nằm mơ!
Về những phương diện khác, Đường Tiểu Nhu có thể thừa nhận là Phương Vũ rất lợi hại, cũng thừa nhận bản thân mình kém xa anh. Nhưng mà trên phương diện học tập, Đường Tiểu Nhu thân là một học sinh xuất sắc, dĩ nhiên là cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
"Thế này đi, chúng ta đánh cuộc thử. Nếu như lần này điểm thi của cậu tốt hơn tôi, sau này sáng nào cậu cũng đều phải mang theo bữa sáng cho tôi, bữa sáng không thể trùng nhau, mỗi ngày một món." Phương Vũ nói.
"Nếu như cậu thua thì sao?" Đường Tiểu Nhu cũng mạnh mẽ, dứt khoát đương đầu.
"Tôi sẽ không thua... Nhưng mà nếu như tôi thật sự thua thì tùy ý cậu, muốn sao cũng được." Phương Vũ nói.
"Được, chốt kèo!" Đường Tiểu Nhu lập tức đồng ý, ánh mắt ngập tràn đắc ý.
Cô đã nghĩ ra được về sau sẽ sai khiến Phương Vũ làm trâu làm ngựa cho mình như nào rồi.