Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với bốn gã võ giả hung thần ác sát, Phương Vỹ Huyền đứng yên tại chỗ, không hề lùi về phía sau.

Rồi sau đó sắc mặt của Lạc Nhuận Cầm và Lam Nhiên đồng loạt thay đổi.

Lạc Nhuận Cầm là sợ hãi, còn Lam Nhiên thì muốn chạy lên giúp Phương Vỹ Huyền.

“Ầm!”

Chỉ trong một giây, phía trước đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn, đồng thời lóe lên tia sáng chói mắt.

Ngay cả mặt đất cũng rung động.

Lạc Nhuận Cầm sợ đến mức cả người run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất.

Còn Lam Nhiên lại ngơ ngác nhìn phía trước.

Bóng Phương Vỹ Huyền ở trước mặt cô bé vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Mà bóng dáng bốn gã võ giả phình to ngùn ngụt sát khí kia đã không còn nữa.

Con đường nhỏ lát đá trước mặt Phương Vỹ Huyền đã bị nổ tung thành một bãi bùn đất.

Hai anh em Diệp Thanh Thuận Diệp Thanh Anh đi theo phía sau đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Sắc mặt Diệp Thanh Thuận lóe lên ngạc nhiên.

Anh ta không ngờ Phương Vỹ Huyền lại có thực lực như thế.

Thực lực trong một chưởng của Phương Vỹ Huyền sợ rằng đã vượt qua Tông Sư Điên Phong, gần đến cảnh giới Võ Tôn.

“Anh, không phải vừa rồi nói anh ta yếu đuối mong manh, chỉ là một võ giả Thiên Tiên bình thường sao?” Diệp Thanh Anh nhìn thoáng qua Diệp Thanh Thuận, nói.

“Không ngờ nhãi con này có thể che giấu sâu đến vậy…” Diệp Thanh Thuận nói với giọng hơi xấu hổ.

Còn lúc này Diêm Yêu đã trốn sau bụi cỏ ven đường từ sớm.


Nhìn thấy bốn gã võ giả bị độc trùng khống chế nổ tung trong chớp mắt, trong lòng Diêm Yêu rúng động!

Cô ta biết thực lực Phương Vỹ Huyền không yếu, nhưng không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền lại mạnh đến mức này!

Trong bốn gã võ giả đó có hai gã là võ giả cảnh giới tông sư!

Sau khi võ giả cảnh giới tông sư ăn độc trùng xong thực lực có thể tăng lên ít nhất hai cấp.

Nói cách khác, thực lực của gã võ giả cảnh giới Tông Sư kia gần như là Tông Sư Điên Phong!

Nhưng chỉ chớp mắt hai gã Tông Sư Điên Phong đã chết!

Phương Vỹ Huyền chỉ giơ tay phải lên tung một chưởng!

Chỉ một chút như vậy thôi!

Bốn gã võ giả trải qua cường hóa đã bị đánh thành đống thịt vụn!

Thực lực này đã mạnh vượt qua dự đoán của Diêm Yêu.

Phải làm sao bây giờ?

Diêm Yêu tự hỏi.


Nhưng vào lúc này, Phương Vỹ Huyền đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Diêm Yêu đứng.

Lông tơ trên người Diêm Yêu dựng hết lên, lập cứ lắc mình bỏ trốn.

“Vèo!”

Trên không trung vang lên một tiếng động chói tai.

Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen.

Bàn tay và móng tay sắc bén luôn phủ một lớp khí đen đang lao thẳng chộp lấy đỉnh đầu Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền bắt lấy bàn tay này vung về phía trước.

“Gào…”

Diêm Yêu phát ra một tiếng gầm rú quái dị, rồi bị ném ra ngoài.

Phương Vỹ Huyền dậm chân một cái, bỗng nhiên lao nhanh ra!

Anh nhanh chóng vọt tới trước mặt Diêm Yêu, tung một quyền lên ngực Diêm Yêu.

Tựa như ba con mắt trên trán Diêm Yêu có thể đoán được đòn tấn công của Phương Vỹ Huyền.

Ngay trước khi Phương Vỹ Huyền tung nắm đấm Diêm Yêu đã nghiêng người tránh thoát đòn tấn công này!

Phương Vỹ Huyền híp mắt lại, tung thêm một quyền nữa về phía Diêm Yêu.

Giống như vừa rồi, Diêm Yêu lại đoán trước được hướng ra quyền của Phương Vỹ Huyền lần nữa, một giây trước khi Phương Vỹ Huyền ra quyền cô ta đã làm xong động tác tránh né.

“Khinh Phong quyết!”

Sắc mặt Diêm Yêu rất khó coi, đôi tay làm ra ấn.
Một trận cuồng phong phát ra từ trên người Diêm Yêu, thổi cô ta bay lên, kéo dãn khoảng cách với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền không đuổi về phía trước mà nhìn ba con mắt trên trán Diêm Yêu.

Lúc này, đôi mắt đang điên cuồng chuyển động.

“Có thể đoán trước động tác của tôi? Khá thú vị.” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ đảo, giơ tay phải lên thử ra đánh ra một luồng chân khí.

“Ầm!”

Một luồng sáng vàng nhạt xẹt qua không trung với tốc độ cực nhanh.

Quả nhiên, ngay một giây trước khi Phương Vỹ Huyền tung ra chân khí Diêm Yêu đã chuyển động, tránh thoát khỏi một chưởng của Phương Vỹ Huyền.

Sau khi xác nhận điều này xong, Phương Vỹ Huyền càng thêm tò mò.

Làm sao Diêm Yêu làm được?

Chẳng qua chỉ có thêm một con mắt sao có thể đoán trước tương lai?

Lúc Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm Diêm Yêu thì cô ta cũng đang suy nghĩ đối sách giải quyết Phương Vỹ Huyền.
Sau trận chiến đơn giản vừa rồi, Diêm Yêu biết sức mạnh của Phương Vỹ Huyền tuyệt đối không phải là thứ mà cô ta có thể chống lại.

Nhưng mà sau khi Phương Vỹ Huyền liên tục ra tay, Diêm Yêu đã dần dần có tự tin.

Bất Diệc Vương ban cho cô ta mắt tiên tri, có thể giúp cô ta đoán trước động tác tiếp theo của Phương Vỹ Huyền.

Cho dù Phương Vỹ Huyền tấn công như thế nào cô ta cũng đều tiên đoán được, rồi có thể tránh né.

Cứ như vậy, Diêm Yêu sẽ trở nên bất bại.

Phương Vỹ Huyền lại vọt về phía Diêm Yêu lần nữa.

Đôi mắt trên trán Diêm Yêu điên cuồng chuyển động, lúc này, cô ta đã tiên đoán được tình huống trước hai giây!

Phương Vỹ Huyền vọt tới trước mặt Diêm Yêu, một chân đá về bên trái Diêm Yêu.

Diêm Yêu né sang bên phải.

Mà vào lúc này, Phương Vỹ Huyền lại dùng thế tấn công nhanh như sấm đánh lên vai Diêm Yêu.
Vào lúc Phương Vỹ Huyền siết nắm đấm Diêm Yêu đã nghiêng người né đi.

Hai cú đánh của Phương Vỹ Huyền gần như là hoàn thành trong chớp mắt.

Nhưng Diêm Yêu vẫn tránh được.

“Thì ra có thể biết trước được tương lai.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Chỉ cần gia nhập vào chúng tôi, Vương cũng sẽ ban cho anh cùng loại năng lực.” Diêm Yêu lạnh giọng nói.

“Phải không? Nghe không tệ nhỉ.” Tuy ngoài miêng Phương Vỹ Huyền nói như vậy, nhưng nắm đấm lại giơ lên, đánh về phía Diêm Yêu lần nữa.

Diêm Yêu nghiêng người tránh một cú của Phương Vỹ Huyền, cười châm biếm: “Đừng tốn sức lực, chỉ cần tôi mở mắt tiên tri, vĩnh viễn đừng mơ đυ.ng vào tôi.”

“Mắt tiên tri? Tên không tệ.” Phương Vỹ Huyền nói.

Phương Vỹ Huyền nói xong lại ra tay với Diêm Yêu lần nữa.

Nơi xa, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền liên tiếp tiến công, rồi liên tục bị Diêm Yêu tránh ra, Diệp Thanh Thuận nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không ổn lắm nha, trong lúc chiến đấu không dùng đầu. Rõ ràng đối phương đã đoán được thủ đoạn tấn công của anh ta, lần nào cũng có thể nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của anh ta. Nhưng anh ta lại chẳng hề thay đổi, vẫn đánh một cách ngu ngốc.”
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, rất nhanh anh ta sẽ mất hết thể lực.”

“Đối phương không cần đánh mà thắng, bắt được anh ta.”

Diệp Thanh Anh đứng bên cạnh không nói gì, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Phương Vỹ Huyền phía xa, trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh.

Diệp Thanh Thuận thấy Diệp Thanh Anh không phản ứng, quay đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ thay đổi.

“Sao đột nhiên dùng Băng Tâm Quyết?”

Diệp Thanh Anh nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, cặp chân mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

Vì sao…

Băng Tâm Quyết không cách nào nhìn thấu Phương Vỹ Huyền!

Đến thông tin cơ bản nhất cũng không nhìn thấy!

Lúc này, Phương Vỹ Huyền ở phía xa đột nhiên ngừng động tác dùng tay, lùi về sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Diêm Yêu.

“Cuối cùng đã ý thức được hậu quả nếu tiếp tục như vậy?” Diệp Thanh Thuận hừ lạnh một tiếng, nói.
Sau khi nhìn cách chiến đấu của Phương Vỹ Huyền, cơ bản có thể xác nhận thực lực của Phương Vỹ Huyền nằm ở khoảng Tông Sư Điên Phong.

Không có gì đặc biệt, tương đương với bình thường.

Sau khi liên tục lấy thông tin nhưng không có kết quả, ánh sáng màu xanh nhạt trong mắt Diệp Thanh Anh đã biến mất.

“Thế nào, Thanh Anh, nhìn thấy cái gì không?” Diệp Thanh Thuận hỏi.

Diệp Thanh Anh hơi sững sờ, ngơ ngác lắc lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải tình huống này.

Vậy mà Băng Tâm Quyết lại hoàn toàn không thể nhìn ra thông tin của một người!

“Có ý gì?” Diệp Thanh Thuận hỏi.

“Rầm!”

Nhưng vào lúc này, phía xa vang lên một tiếng vang nặng nề, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Diêm Yêu.

Sao lại thế này?

Sắc mặt Diệp Thanh Thuận thay đổi, , lập tức quay đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Diêm Yêu đã ngã xuống đất.

Phương Vỹ Huyền dùng một chân chân đạp lên ngực Diêm Yêu, trên mặt là nụ cười châm biếm.

“Sao có thể…”

Diệp Thanh Thuận vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ ngay phút trước, Phương Vỹ Huyền còn không có cách chống lại Diêm Yêu.

Sao chỉ trong chớp mắt mà Diêm Yêu đã bị Phương Vỹ Huyền đạp dưới chân?

“Tốc độ thật nhanh…” Diệp Thanh Anh đứng bên cạnh tự lẩm bẩm.



Diêm Yêu nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hoảng sợ.

Cô ta không ngờ rằng mắt tiên tri của cô ta lại bị Phương Vỹ Huyền dùng thủ đoạn không thể nói lý phá giải!

Cô ta có thể đoán được động tác của Phương Vỹ Huyền trước vài giây.

Đoán trước được động tác, cô ta có thể chuẩn bị cách tránh né thích hợp, sau đó tránh được đòn tấn công của Phương Vỹ Huyền.

Nhưng chỉ vừa rồi, tốc độ tấn công của Phương Vỹ Huyền đột nhiên tăng lên đến giới hạn!
Trong mắt tiên tri, đòn tấn công của Phương Vỹ Huyền trong mấy giây tương lai giống như  mưa rền gió dữ, làm cô ta hoa cả mắt!

Giống như chớp mắt có mấy chục nắm tay đồng loạt đánh về phía cô ta, muốn tránh cũng không tránh được!

Dưới tình huống như vậy mắt tiên tri của cô ta chỉ có thể đoán trước được cảnh tượng cô ta ngã xuống!

“Giống như cô nói, năng lực đến đâu phải nhìn nền tảng.” Phương Vỹ Huyền đứng trên cao nhìn xuống Diêm Yêu, nói: “Nền tảng quá kém, cho dù có năng lực biết trước cũng không có ích gì.”

Diêm Yêu sắc mặt khó coi, tâm trầm đi xuống.

“Tôi nhất định phải gϊếŧ, nhưng phải trả lời tôi một câu hỏi.” Phương Vỹ Huyền dẫm lên ngực Diêm Yêu, lạnh lùng nói: “Cô phân phát thuốc viên có thể làm thực lực của võ giả tăng lên, làm cho họ gϊếŧ người khắp nơi, mục đích là gì?”
“Chỉ cần gia nhập chúng tôi sẽ biết được tất cả.” Diêm Yêu đột nhiên nhếch môi, nở nụ cười làm người ta phải sợ hãi, nói.

Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Phương Vỹ Huyền đột nhiên thò ra hai cái tay vô cùng tái nhợt!


Hai tay chia ra nắm lấy hai chân Phương Vỹ Huyền, hung hăng kéo mạnh xuống!


“Ầm!”


Chớp mắt cả người Phương Vỹ Huyền đã bị kéo xuống lòng đất!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK