Anh ta không ngờ vậy mà lại có thể gặp được hai người trong bộ tứ con cưng của Trời đất Hoài Bắc ở nơi này!
Mà trong số đó, Trần Cao Hạc còn là người đứng đầu trong bộ tứ con cưng của Trời, chân chính là con cưng của trời!
“Đội của các anh còn lại bao nhiêu người?” Hàn Minh Lý nói, trên mặt gã hiện lên nụ cười châm biếm.
“Chẳng lẽ cậu chủ Hàn không gặp phải… Nguyền rủa sao?” Chung Thế Viễn nuốt nước bọt, hỏi.
“Nguyền rủa?” Hàn Minh Lý ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Cậu chủ Chung, ý của anh là có người đột nhiên biến thành xác ướp sao?”
“Đúng vậy, các người cũng gặp phải sao?” Chung Thế Viễn hỏi.
“Chúng tôi đã gặp rồi, nhưng đây không phải là nguyền rủa.” Hàn Minh Lý cười một cách lạnh lẽo, lắc lắc chiếc quạt giấy trong tay rồi nói: “Theo thảo luận của tôi với anh Trần, chúng tôi cho rằng đây là sức mạnh của cấm chế! Có lẽ ngọn núi Bạch Xuyên này là cấm địa của dòng họ thượng cổ nào đó!”
Cấm địa của dòng họ thượng cổ?
Biểu cảm của đám người Chung Thế Viễn thay đổi.
“Đúng vậy, sở dĩ những thôn dân ở dưới chân núi có thể tùy ý lên núi, không bị ảnh hưởng gì là vì bọn họ là con cháu của gia tộc đó, do có quan hệ huyết thống nên sẽ không khởi động cấm chế ở nơi này…” Hàn Minh Lý nói tiếp: “Nhưng những người ngoài như chúng ta, kể từ khi đi vào núi Bạch Xuyên thì đã bị cấm chế khóa chặt, có thể khởi động sức mạnh của cấm chế bất cứ lúc nào.”
Sau khi nghe những lời Hàn Minh Lý nói, sắc mặt Chung Thế Viễn tái nhợt, anh ta hỏi: “Vậy cậu chủ Hàn… Có cách nào tiếp xúc cấm chế không?”
Hàn Minh Lý khẽ cười, ánh mắt trêu đùa, nói: “Cậu chủ Chung, cho dù tôi có cách thì tôi cũng không nói cho anh biết.”
Vẻ mặt của Chung Thế Viễn thay đổi.
“Từ khi anh bước vào núi Bạch Xuyên thì anh chính là đối thủ tranh giành linh tuyền với tôi, tôi chỉ mong cho anh chết, làm sao có thể nói cho anh biết cách giải trừ được?” Hàn Minh Lý nói một cách lạnh lùng.
Nói xong, Hàn Minh Lý lại liếc nhìn Trần Cao Hạc, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Hơn nữa dáng vẻ của anh cũng không hợp khẩu vị của tôi. Nếu không thì tôi cũng rất vui lòng giúp anh một lần.”
Sắc mặt của Chung Thế Viễn trở nên khó coi, đang định nói chuyện.
“Đây chính là Phương Vỹ Huyền hôm qua đã đánh bại Võ tôn Cổ Úy Sênh tại hồ Nguyệt Tâm, từ đó trở nên nổi tiếng sao?” Lúc này Trần Cao Hạc lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, hỏi.
Sau khi vào núi Bạch Xuyên, Hàn Minh Lý vẫn luôn nói liên tục bên cạnh anh ta, nói cả việc nhìn thấy Phương Vỹ Huyền được đồn đại trong thôn.
Lần này Trần Cao Hạc đến Giang Nam vốn là muốn gặp Phương Vỹ Huyền, nhưng không ngờ lại thật sự gặp được.
“Đúng vậy, cậu chủ Trần Cao Hạc… Anh ấy chính là đại sư Phương.” Chung Thế Viễn nhanh chóng trả lời.
Phương Vỹ Huyền nhìn Trần Cao Hạc, ánh mắt hơi nheo lại.
Trên người Trần Cao Hạc toát lên một cỗ khí chất cổ xưa mờ ảo.
Điều này vô cùng kỳ quái, Trần Cao Hạc nhìn còn rất trẻ, trên người anh ta không nên toát ra loại hơi thở này.
Là do phương pháp tu luyện tạo ra, hay là…
Cùng lúc đó, Trần Cao Hạc cũng đang đánh giá Phương Vỹ Huyền.
Dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của mình, anh ta không thể nhìn ra Phương Vỹ Huyền có điểm nào đặc biệt, đáng để chú ý.
Dù là hơi thở hay là thân xác đều vô cùng bình thường, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ mà một võ giả Tiên Thiên nên có.
Dù nhìn thế nào đi nữa, Phương Vỹ Huyền cũng không phải là một cường giả.
Ở kiếp trước, Trần Cao Hạc đã gặp một vị kỳ nhân dùng tu vi Trúc Cơ Kỳ đấu với đại năng Nguyên Anh Kỳ, mặc dù cảnh giới tu vi không cao, nhưng thân xác của người đó lại đạt tới mức biếи ŧɦái, chỉ trong nháy mắt đã có thể nhìn thấy cơ bắp của người đó căng lên như kim cang.
Nhưng dáng người Phương Vỹ Huyền khá gầy, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết anh không phải là người luyện thể chất.
Nhưng kiếp trước Trần Cao Hạc đã tu luyện hơn một ngàn năm, anh ta biết rõ đạo lí không thể nhìn người qua vẻ bên ngoài.
Mặc dù Phương Vỹ Huyền trông rất bình thường, nhưng Trần Cao Hạc vẫn để ý.
Đương nhiên sau khi nhìn thấy người thật, tính uy hϊếp của Phương Vỹ Huyền trong lòng anh ta không thể tránh khỏi đã giảm đi rất nhiều.
“Như vậy là tốt nhất, nếu không thì mình còn phải tốn sức đối phó với anh ta.” Trong lòng Trần Cao Hạc thầm nghĩ.
“Thế nào, anh Trần, tôi đã nói chuyện xảy ra ở Giang Nam ngày hôm qua chỉ là tin đồn, có đúng không?” Hàn Minh Lý liếc nhìn Phương Vỹ Huyền rồi mỉm cười.
Trần Cao Hạc không nói gì, ánh mắt thờ ơ, không để ý tới Phương Vỹ Huyền nữa.
Mục tiêu hiện tại của anh ta chỉ có một, đó chính là linh tuyền!
“Đi thôi.”
Trần Cao Hạc đi về một hướng ở phía trước.
Anh ta tin vào cảm giác của mình, anh ta cho rằng linh tuyền cách hướng này không xa.
“Anh chờ tôi với!” Hàn Minh Lý nhanh chóng đi theo.
Nhận ra Hàn Minh Lý đang đi tới, ánh mắt của Trần Cao Hạc lóe lên tia lạnh lẽo.
Hàn Minh Lý thật sự rất phiền phức, nếu như lát nữa cản trở đến anh ta thì anh ta cũng không ngại gϊếŧ chết Hàn Minh Lý.
…
Nhìn bóng lưng dần trở nên mơ hồ của Trần Cao Hạc, đôi mắt của Phương Vỹ Huyền khẽ chuyển.
Người đàn ông này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không để tâm lắm.
Anh nhìn về phía Chung Thế Viễn rồi nói: “Nếu các anh không muốn tiếp tục đi về phía trước thì cứ quay đầu đi về là được.”
Nói xong, Phương Vỹ Huyền lập tức xoay người đi về một hướng khác, hoàn toàn ngược lại với hướng mà Trần Cao Hạc đã chọn.
“Anh ơi, đi thôi.” Chung Mỹ Ân nói với Chung Thế Viễn rồi nhanh chóng đi theo.
Chung Thế Viễn cắn răng đi theo.
…
Lại đi được khoảng hai mươi phút, sương mù trắng xóa bao phủ xung quanh gần như hoàn toàn tan biến.
Đám người Phương Vỹ Huyền cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Lúc này bọn họ đang ở trên một con đường núi tương đối hẹp, hai bên đều là vách núi và đá vụn, ngoài ra không hề nhìn thấy thứ gì khác.
Toàn bộ không gian rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt lúc đi đường của bọn họ.
“Đại sư Phương, có phải chúng ta đã đi sai hướng rồi không? Tại sao đi lâu như vậy mà vẫn không thấy cái gì?” Chung Thế Viễn hỏi.
Phương Vỹ Huyền không nói gì.
“Ài, nếu sớm biết sẽ như thế này thì vừa rồi nên đi theo cậu chủ Trần Cao Hạc và cậu chủ Hàn, có lẽ bây giờ bọn họ đã tìm được linh tuyền rồi.” Chung Thế Viễn lại thở dài rồi nói.
Bây giờ thái độ của anh ta rất tiêu cực, cũng không muốn tìm linh tuyền nữa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi ma quỷ này.
Phương Vỹ Huyền vẫn không nói chuyện.
Lại đi được một lúc, Chung Thế Viễn không chịu nổi nữa, nói: “Ngay cả hai vị con cưng của Trời là Hàn Minh Lý và Trần Cao Hạc đều tới đây rồi, sao linh tuyền còn đến phần chúng ta chứ. Hay là chúng ta quay đầu đi về đi, tiếp tục đi sâu vào đó sẽ chỉ gặp nhiều nguy hiểm hơn thôi.”
Phương Vỹ Huyền quay đầu lại nhìn Chung Thế Viễn với vẻ mặt vô cảm, nói: “Tôi đã sớm nói rồi, nếu như anh không muốn tiếp tục đi vào thì anh có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Chung Thế Viễn thay đổi, muốn phản bác.
Anh ta thật sự không thể chịu nổi nữa! Anh ta cảm thấy Phương Vỹ Huyền không đáng tin cậy chút nào!
Hai vị trưởng lão của nhà họ Chung cứ thế biến thành xác ướp, vậy mà Phương Vỹ Huyền không hề có lời cảnh báo nào, hoàn toàn không biết gì giống như bọn họ, nói chi là bảo vệ bọn họ!
Không những thế, bây giờ còn dẫn bọn họ đi sai đường, hoàn toàn không tìm thấy linh tuyền!
Có lẽ linh tuyền đã bị Trần Cao Hạc và Hàn Minh Lý phát hiện rồi!
Nhà họ Chung bọn họ tổn thất hai vị trưởng lão cảnh giới tông sư, nhưng lại không thu được cái gì. Kết quả như thế này, chưa cần nói đến việc Chung Thế Viễn có chấp nhận hay không, cha của anh ta chắc chắn sẽ không chấp nhận!
Sau khi trở về chắc chắn sẽ bị phê bình và trừng phạt.
Chung Thế Viễn càng nghĩ lại càng không cam lòng, anh ta chuyển tất cả bất mãn và oán giận trong lòng sang người Phương Vỹ Huyền.
“Đại sư Phương, giữa chúng tôi và anh là quan hệ hợp tác, anh…” Sắc mặt Chung Thế Viễn trở nên không tốt, mở miệng nói.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Chung Mỹ Ân kéo lại.
Chung Mỹ Ân dùng ánh mắt ngăn Chung Thế Viễn không được nói nữa!
Phương Vỹ Huyền không để ý tới Chung Thế Viễn, tiếp tục đi về phía trước.
Dựa theo cảm giác của anh, có lẽ linh tuyền cách nơi này không còn xa nữa.
Sau khi đi về phía trước khoảng ba trăm mét, cuối cùng cũng bước ra khỏi con đường núi nhỏ hẹp trước đó.
Trước mặt bọn họ là một vách núi dựng đứng, cao khoảng năm mươi mét, trông giống như một bức tường cao.
“Mỹ Ân, anh đã nói là anh ta không đáng tin mà, em nhìn đi, đã đi xa như thế, vậy mà anh ta lại đưa chúng ta vào ngõ cụt.” Chung Thế Viễn nói với vẻ oán giận.
“Cậu chủ, đây cũng không phải là ngõ cụt…” Lúc này một vị trưởng lão lên tiếng.
“Cái gì?” Vẻ mặt của Chung Thế Viễn hơi thay đổi.
“Cậu nhìn xem, có phải trên phần nhô ra của vách núi dựng đứng này có dấu chân hay không?” Ánh mắt của vị trưởng lão có chút kích động, nói.
Chung Thế Viễn nhìn kỹ lại, đúng là thấy được rất nhiều dấu chân.
“Điều này cho thấy có người đã từng trèo qua vách núi dựng đứng này… Phía trên chắc chắn có thứ gì đó!”
“Linh tuyền… Có lẽ nằm ở trên đó!” Một vị trưởng lão khác nghiêm nghị nói.
“Ầm!”
Bọn họn vừa dứt lời thì lập tức nghe thấy một tiếng vang rất lớn.
Phương Vỹ Huyền đang ở trước mặt nhảy từng bước lên.
Trên mặt đất nơi anh vừa đứng xuất hiện một cái hố nứt toác.
Biểu cảm của đám người Chung Thế Viễn lập tức thay đổi.
“Chúng ta cũng nhanh lên…”
…
Sau khi đi lên vách núi dựng đứng, trước mặt có một cái hang, bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy cái gì.
Phương Vỹ Huyền bước vào không chút do dự.
Bên trong hang là một lối đi nhỏ hẹp, cũng không có gì đặc biệt.
Phương Vỹ Huyền bước nhanh về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy ánh sáng.
Từ từ tiến về phía trước, ánh sáng càng ngày càng rõ…
Đi qua con đường hẹp trong hang động, Phương Vỹ Huyền đi đến một thế giới nhỏ.