Bọn họ gia nhập Long Môn có một phần nguyên nhân rất lớn là vì học Thần Long quyết!
Đây là thuật pháp cực kỳ mạnh mẽ, trong tông môn, học trò có thể nắm giữ chỉ có mấy người mà thôi.
Nhưng trong đó, người có thể thật sự tu luyện Thần Long quyết đến hóa cảnh chỉ có một mình sư tôn Cổ Úy Sênh của bọn họ!
Mà trong số bọn họ cũng chưa có ai từng thấy Cổ Úy Sênh sử dụng Thần Long quyết.
Hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội tận mắt nhìn thấy rồi!
Một trận khí tức mạnh mẽ mà dày đặc tỏa ra từ trên người Cổ Úy Sênh, bao phủ trời đất!
Tất cả những người ở đây đều cảm thấy trên bờ vai xuất hiện áp lực nặng nè.
Thậm chí những người có tu vi không đủ cao lại cách gần đó còn bị trận áp lực này đè ép trên mặt đất, không thể động đậy.
“Đây mới là thực lực thật sự của Tôn giả Cổ Úy Sênh ư?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Cổ Úy Sênh bị ánh sáng vàng kim chói mắt bao quanh đang có sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.
“Tên của ông trước đây không gọi là Cổ Úy Sênh nhỉ? Chắc là sau khi lấy được bí pháp không hoàn chỉnh của Chân Long Giáo mới sửa lại thành tên như vậy.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
Vẻ mặt của Cổ Úy Sênh u ám, trầm giọng nói: “Phương Vỹ Huyền, cho dù cậu là ai, hôm nay cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt cậu!”
“Thật ngại quá, tôi cũng nghĩ như vậy.”
Phương Vỹ Huyền còn chưa dứt lời đã biến mất khỏi vị trí cũ.
Một giây sau, anh xuất hiện ở trước mặt Cổ Úy Sênh.
“Lại muốn đánh nhau tay đôi với thầy nắm giữ Thần Long quyết? Đây chẳng phải là muốn chết à?” Một học trò Long Môn nói.
Điểm mạnh của Thần Long quyết là ở chỗ bổ trợ cho cơ thể, với trình độ nắm giữ Thần Long quyết của Cổ Úy Sênh, Cổ Úy Sênh lúc này khi cận chiến gần như là một sự tồn tại vô địch.
Phương Vỹ Huyền chủ động tìm Cổ Úy Sênh để đánh tay đôi, hành động này không khác nào tự tử.
Cổ Úy Sênh nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, trên mặt nở một nụ cười.
Hoa văn màu vàng kim ở trên mặt và đôi mắt ánh vàng khiến cho nụ cười của ông ta có vẻ rất quái dị.
“Bây giờ nên kiểm tra thử sức mạnh rồi.” Phương Vỹ Huyền cũng nở nụ cười, giơ nắm tay phải lên.
Trên nắm đấm phải của anh ngưng tụ ra chân khí màu đỏ nhàn nhạt.
Một đòn tung ra!
Trên người Cổ Úy Sênh đang được bao trùm bởi áo giáp do chân khí ngưng tụ thành.
Ông ta vốn không cần phải né tránh đòn này của Phương Vỹ Huyền.
Sức mạnh một đòn này của Phương Vỹ Huyền càng mạnh thì lực phản lại sẽ càng lớn.
Vậy nên, cứ việc dùng hết sức đi.
Tôi muốn để cậu xem thử thực lực thật sự của tôi!
Trên mặt Cổ Úy Sênh mang một nụ cười mỉa mai thản nhiên.
Nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đánh vào trên áo giáp chân khí trước người Cổ Úy Sênh.
“Ầm ầm!”
Cả người nổ mạnh.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy áo giáp chân khí phát ra ánh vàng kim trước người Cổ Úy Sênh đã xuất hiện vết nứt!
Sắc mặt Cổ Úy Sênh lập tức thay đổi!
Mà lúc này, nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đã hoàn toàn phá bỏ áo giáp!
“Cành cạch!”
Chân khí ngưng tụ ở bên người sụp đổ trong nháy mắt!
Nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đánh thẳng vào trên ngực Cổ Úy Sênh!
“Răng rắc…”
Một tiếng vàng giòn!
Cổ Úy Sênh mở to hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người bắn bay ra ngoài như một con rối!
Ồ…
Một trận xôn xao!
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng đến ngây người.
Tôn giả Cổ Úy Sênh, thế mà bị Phương Vỹ Huyền đánh bay ra ngoài hai lần liên tục!
Hơn nữa, lần này tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, Cổ Úy Sênh hộc máu rồi!
Điều này chứng tỏ ông ta đã bị thương thật!
Không nhìn nhầm chứ…
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Nhất là học trò Long Môn, lúc này trên mặt đã tái nhợt.
Thầy có Thần Long quyết, thêm cả áo giáp chân khí bảo vệ cơ thể… trên phương diện cơ thể gần như vô địch, thế mà lại bị Phương Vỹ Huyền đấm một phát bay ra ngoài?
Chuyện này sao có thể?
“Ầm ầm!”
Cổ Úy Sênh đâm vào một ngọn núi cách vài trăm mét, phát ra một trận nổ vang trời.
Ở giữa đá vụn rơi xuống, cuối cùng Cổ Úy Sênh cũng ổn định được cơ thể.
Ông ta cúi đầu xuống thì nhìn thấy ngực mình bị lõm xuống một phần.
Xương ngực của ông ta đã bị một đòn kia của Phương Vỹ Huyền đánh cho vỡ vụn.
Chỉ là một đòn thôi!
Đây là sức mạnh khủng khϊếp cỡ nào?
Trong lòng Cổ Úy Sênh rối loạn, trên mặt ông ta tràn đầy sự hoảng sợ!
Vốn dĩ ông ta cho rằng mình là một sự tồn tại vô địch ở Giang Nam.
Nhưng hôm nay, đối mặt với Phương Vỹ Huyền, ông ta lại cảm nhận được sự sợ hãi!
Ông ta đột nhiên nhớ tới trạng thái của Phương Vỹ Huyền…
Sau khi bị ông ta tung đòn liên tục và chịu Thăng Dương kình, thế mà không nhìn thấy một chút thương tích nào trên người Phương Vỹ Huyền!
Chuyện này… Làm được bằng cách nào?
Cổ Úy Sênh biết, ông ta đã mắc phải sai lầm to lớn khi dự đoán về thực lực của Phương Vỹ Huyền!
Hơi thở tỏa ra từ trên người Phương Vỹ Huyền cho thấy anh chỉ là một võ giả Tiên Thiên.
Nhưng thực lực của anh lại vượt xa võ giả Tiên Thiên, thậm chí còn vượt qua cả Tông Sư, hơn hẳn Võ Tôn!
Nhưng hơi thở tu vi sẽ không nói dối!
Cho dù là Võ Tôn cũng không có cách nào làm giả hơi thở trên người mình thành võ giả Tiên Thiên!
Trừ phi…
Thực lực thật sự của Phương Vỹ Huyền đã vượt qua cả Võ Tôn…
Nghĩ tới đây, trong lòng Cổ Úy Sênh chấn động mạnh mẽ.
Nhưng ông ta đã không có thời gian để suy nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ ông ta không còn đường quay đầu nữa rồi!
Ông ta nhất định phải gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền!
Sắc mặt Cổ Úy Sênh tái nhợt, ông ta lấy cung Phệ Nhật mà hôm qua chân nhân Tụ Bảo đưa cho từ trong túi trữ vật ở bên hông ra.
Sau đó ông ta cố nhịn sự đau đớn ở ngực, lau máu tươi ở trong miệng đi, xông ra khỏi đống đá vụn.
Sau khi ra ngoài, ông ta nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang đứng ở trên mặt đất cách hơn mấy trăm mét.
“Vậy mà còn có thể đứng lên? Được đấy.” Phương Vỹ Huyền nhìn Cổ Úy Sênh đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên.
Cổ Úy Sênh cắn răng, kéo dây cung.
Một hơi thở kinh khủng lan ra từ cung Phệ Nhật trong tay ông ta.
“Cung Phệ Nhật! Là pháp bảo cấp cao hôm qua chân nhân Tụ Bảo tặng cho Tôn giả Cổ!” Có võ giả hoảng sợ nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Cổ Úy Sênh, phát hiện trong miệng Cổ Úy Sênh đầy máu tươi, mặt tái nhợt, ánh sáng vàng kim trên người cũng đã ảm đạm đi không ít.
Tất cả mọi dấu vết đều cho thấy, Cổ Úy Sênh… hình như đã bị thương nặng!
“Phương Vỹ Huyền này… Lại có thể ép Tôn giả Cổ đến mức này… Rõ ràng cậu ta chỉ là một võ giả Tiên Thiên mà.”
Mọi người nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt không tin nổi.
“Nhất định phải gϊếŧ chết cậu ta! Nhất định phải gϊếŧ chết cậu ta!”
Hai mắt Dương Yến Xuân đỏ bừng như sắp sụp đổ.
Tại sao Phương Vỹ Huyền lại luôn sống sót được? Tại sao?
Trịnh Thanh Huỳnh nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn của Dương Yến Xuân bèn giơ tay đè hai vai cô ta lại, an ủi: “Yến Xuân, đừng sốt ruột, Cổ Úy Sênh vẫn chưa thua. Một đòn này, nhất định là đòn mạnh nhất của ông ta, chưa chắc Phương Vỹ Huyền đã gánh chịu được.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Trịnh Thanh Huỳnh cũng vô cùng kinh hoàng.
Dù nói thế nào Cổ Úy Sênh cũng là một Võ Tôn, thế mà lại bị một võ giả Tiên Thiên đánh đến nỗi bị thương nặng?
Rốt cuộc là Cổ Úy Sênh có tiếng mà không có miếng, hay là Phương Vỹ Huyền quá mạnh?
…
Trên cung Phệ Nhật ngưng tụ ra một mũi tên màu tím.
Đây là một đòn mạnh nhất của Cổ Úy Sênh, ông ta trút hết chân khí trên người có thể sử dụng được vào trong đó.
Sức mạnh ngập trời quét sạch toàn bộ khu vực này.
Cả tầng mây trên bầu trời cũng như bị khuấy động.
Mũi tên này ẩn chứa năng lượng mạnh cỡ nào mới có thể khiến cho trời đất đều xuất hiện khác thường?
“Sau một đòn này, chỉ sợ là cả khoảng đất bên kia đều sẽ bị phá hủy hết…” Mấy người Khổng Trí Kiên từng được chứng kiến sức mạnh của cung Phệ Nhật đều tỏ vẻ hoảng sợ.
“Phương Vỹ Huyền, chết đi cho tôi!”
Cổ Úy Sênh thả dây cung!
“Ầm!”
Cả người Cổ Úy Sênh run rẩy dữ dội, suýt nữa đã bị phản lực của mũi tên này đánh bay ra ngoài.
Trong không khí vang lên một tiếng nổ chói tai!
Màng nhĩ như sắp bị xé rách! Tất cả mọi người bưng kín lỗ tai, vẻ mặt đau đớn.
Trên không có một vệt sáng tím lóe qua!
Mũi tên do chân khí ngưng tụ bay thẳng về phía Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, thân mình không nhúc nhích!
Trong tích tắc, mũi tên này vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, đầu mũi tên gần như sắp đυ.ng phải trán Phương Vỹ Huyền.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại dùng tay phải bắt lấy mũi tên ngưng tụ từ chân khí này!
“Ầm ầm!”
Mặt đất chỗ Phương Vỹ Huyền đứng lõm xuống trong nháy mắt!
Khói bụi đầy trời!
Tất cả mọi người ở trên mặt đất đều không nhìn thấy rõ tình hình của Phương Vỹ Huyền!
Chỉ có Cổ Úy Sênh ở giữa không trung là thấy được.
Sau khi nhìn thấy, trên mặt ông ta đã mất đi biểu cảm.
Chỉ thấy trong tay Phương Vỹ Huyền vẫn đang nắm lấy mũi tên chân khí màu tím kia.
Tay phải của anh có một luồng khí trắng tản ra.
Sau đó tay phải của Phương Vỹ Huyền ra sức bóp.
“Đùng đoàng!”
Lại là một tiếng vang cực lớn!
Mũi tên màu tím kia bị Phương Vỹ Huyền trực tiếp bóp nát!
Chân khí trọn vẹn được nén trong đó tản đi khắp nơi!
Những võ giả ở hồ Nguyệt Tâm phía xa kia đều cảm nhận được một sức nóng cực mạnh đánh về phía bọn họ.
“Ầm!”
Đài cao trên hồ Nguyệt Tâm chịu chấn động, ầm ầm sụp đổ!
“Chuyện này, chuyện này…”
Sau khi nhìn thấy động tác của Phương Vỹ Huyền, tâm lý của Cổ Úy Sênh đã hoàn toàn sụp đổ.
Đối thủ của ông ta vốn không phải là người.
Phương Vỹ Huyền là một con quái vật!
Cơ thể của Cổ Úy Sênh vốn đã bị thương nặng, lúc này tinh thần bị chấn động mạnh, lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người rơi xuống từ trên không trung.
“Tôn giả Cổ… ngã xuống rồi!”
Mọi người trầm trồ thốt lên.
Không ai ngờ rằng, Cổ Úy Sênh lại có thể ngã xuống!
Lúc này, một bóng dáng xuất hiện từ trong khói bụi, đón được Cổ Úy Sênh.
Người này chính là Phương Vỹ Huyền.
“Thế mà cậu ta còn sống… Ôi trời ơi.”
“Vậy thì chứng tỏ… Lần quyết đấu này, Phương Vỹ Huyền thắng rồi…”
“Đây… là tình huống gì vậy?”
Không ai nói nên lời, chỉ có thể mở to hai mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Đừng có chết! Tôi còn muốn hấp thu kim đan của ông nữa đó!”
Thấy Cổ Úy Sênh nhắm chặt hai mắt, Phương Vỹ Huyền thay đổi sắc mặt.
Lúc này cơ thể Cổ Úy Sênh đã bị thương nặng, xương ngực hoàn toàn vỡ nát, không ít nội tạng cũng đã bị vỡ tan.
Bị thương như vậy, e rằng sống không lâu nữa.
Nghĩ ngợi một lát, Phương Vỹ Huyền quyết định nhân lúc Cổ Úy Sênh chưa tắt thở bèn vội lấy kim đan của ông ta ra.
Nếu không người này chết thật thì Phương Vỹ Huyền sẽ thua lỗ lớn!
Phương Vỹ Huyền nắm lấy Cổ Úy Sênh, đáp xuống trên một cái đình bên cạnh hồ Nguyệt Tâm.
Mà cái đình này chính là đình của Dương Yến Xuân và Trịnh Thanh Huỳnh!