Phương Vỹ Huyền nhìn xung quanh, rất nhanh sau đó đã tìm được Trần Diệc Khang.
Lúc này Trần Diệc Khang đang được một đám người vây quanh, mỗi người đều muốn xum xoe nịnh bợ, làm quen với anh ta.
Hội đấu giá hôm nay không phải kiểu đẳng cấp rất cao, người đến tham gia đấu giá đều là phú thương mà thôi.
Mà một cậu cả đẳng cấp như Trần Diệc Khang xuất hiện ở hội đấu giá lần này cứ như hoàng đế cải trang đi tuần.
Nếu như bình thường thì mấy phú thương này vốn không có cơ hội đến gần Trần Diệc Khang!
Trần Diệc Khang bị bao vây bởi đám phú thương này vẫn treo nụ cười mỉm chi trên mặt đối phó với lời chào hỏi của từng người.
Trong mắt anh ta thoáng vẻ mất kiên nhẫn.
Hôm nay anh ta đến tham gia hội đấu giá này là vì công ty dưới quyền anh ta vừa đạt được thỏa thuận hợp tác với nhà đấu giá Sainton, yêu cầu anh ta phải ra mặt.
Trong lòng Trần Diệc Khang thấy ghét thấy phiền đối với sự nhiệt tình của mấy phú thương này thôi.
Đám người này không đẳng cấp với anh, thậm chí vốn dĩ không phải người cùng một thế giới.
Trong lòng anh ta chỉ có con cháu của các dòng họ võ đạo lớn và các nhà giàu có đẳng cấp quốc tế mới có tư cách giao lưu với anh ta.
Phương Vỹ Huyền thấy Trần Diệc Khang ở xa xa thì hơi híp mắt lại.
Chắc hẳn Trần Diệc Khang bây giờ không nhận ra anh.
Lần trước gặp mặt, Phương Vỹ Huyền dùng thân phận Đạo Thiên sau khi hóa trang.
Bên cạnh Trần Diệc Khang quá nhiều người, Phương Vỹ Huyền cũng không vội tiến lên tìm Trần Diệc Khang.
Nhưng Phương Vỹ Huyền chú ý đến ông cụ đã từng gặp mặt ở trên đảo lúc đầu phía sau Trần Diệc Khang, đạo nhân Bạch.
Người từ ngoài vào hội trường đấu giá nườm nượp, càng ngày càng nhiều.
Đường Thanh Hiền hai hai chị họ đến dưới tầng trung tâm tài chính Cẩm Tú.
“Chị cảm thấy… có thể chúng ta nhìn nhầm rồi? Đi lên chỗ đó kiểu gì cũng là vấn đề, sao có thể có người đứng được?” Hạ Giang An nói.
“Em cũng thấy vậy, có thể là người giả gì đó, nhưng từ góc độ chúng ta nhìn sang sẽ xuất hiện ảo giác…” Hạ Vân Đào cũng nói.
Đường Thanh Hiền biết không phải người giả, cũng biết người đó chính là Phương Vỹ Huyền.
Nhưng cô ta không định nói ra.
Vốn dĩ cô ta vẫn muốn tìm Phương Vỹ Huyền, nhưng trong cuộc gọi vừa nãy, giọng điệu Phương Vỹ Huyền không kiên nhẫn lắm, nói có chuyện phải xử lý. Cô ta sợ gọi đến nữa thì sẽ chọc điên Phương Vỹ Huyền, bèn bỏ qua suy nghĩ này.
“Tối nay lại tìm cậu ấy vậy.” Đường Thanh Hiền nói thầm.
Lúc này, Hạ Giang An lại nhìn về biển quảng cáo trong sảnh lớn.
“Mười một giờ sáng ngày mười tháng sáu, nhà đấu giá Sainton sẽ tổ chức hội đấu giá ở tầng một trăm mười trong trung tâm tài chính Cẩm Tú…”
“Trên tầng có tổ chức hội đấu giá, đã đến đây rồi thì chúng ta lên xem thử không?” Hạ Giang An nói.
Hạ Vân Đào gật đầu tỏ ý đồng tình.
Vốn dĩ đến đây chơi nên đương nhiên Đường Thanh Hiền cũng không có ý kiến gì.
Thế là ba người cùng lên thang máy lên tầng một trăm mười.
Ba người bước ra khỏi thang máy, thì dường như cả hội trường đấu giá đã kín chỗ rồi thì muốn vào trong.
“Ba quý cô tôn kính, xin hãy trình thư mời.” Bảo vệ đứng ra, nói.
“Phải trình thư mời à? Trên quảng cáo dưới tầng đâu có viết…” Sắc mặt Hạ Giang An thay đổi, nói.
Bảo vệ không nói gì, chỉ nhìn mấy người Hạ Giang An.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Đường Thanh Hiền nói.
“Tôi có hai thư mời, có thể dẫn ba quý cô này vào chứ?”
Lúc này một giọng nam vang lên.
Một người đàn ông mặc vest đeo giày da tiến lên, cầm trong tay hai thư mời.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Bảo vệ lập tức nhận hai thư mời, tỏ ý người đàn ông và hai người Hạ Giang An có thể vào.
“Thưa anh, cảm ơn anh, anh quả thật là người tốt.” Hạ Giang An nhìn người đàn ông, mỉm cười, nói.
Người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, khiến hai chị em có hảo cảm.
“Đừng khách sáo.” Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, nhìn lướt qua Hạ Giang An và Hạ Vân Đào, nhìn về phía Đường Thanh Hiền thì trong mắt chứa cả sự nóng bỏng.
Anh ta ra tay giúp đỡ là vì vẻ đẹp của Đường Thanh Hiền.
Ba cô gái này, đến cả thư mời của hội đấu giá Sainton cũng không nhận được, rõ ràng điều kiện gia đình rất bình thường.
Phụ nữ kiểu này dễ dàng ôm vào lòng nhất.
“Tôi tên là Văn Ngọc Bá, chào mọi người.” Người đàn ông tự giới thiệu.
“Tôi tên Hạ Giang An.”
“Tôi là Hạ Vân Đào, rất vui được biết anh.”
Văn Ngọc Bá nhìn về phía Đường Thanh Hiền.
“Tôi là Đường Thanh Hiền, xin chào.” Đường Thanh Hiền nói.
“Tên thật sự rất hay.” Văn Ngọc Bá cười nói: “Chắc hẳn lần đầu mọi người đến hội đấu giá thế này nhỉ? Tôi dẫn mọi người vào, sẵn tiện giải thích một chút về quy tắc của hội đấu giá.”
Hạ Vân Đào và Hạ Giang An có ấn tượng rất tốt với Văn Ngọc Bá, nhưng Đường Thanh Hiền lại không có cảm xúc gì.
Trước đây cô ta tham gia rất nhiều hội đấu giá đẳng cấp cao với Đường Mạnh Sơn, chỉ cảm thấy nhàm chán thôi.
Sau khi vào hội trường, Văn Ngọc Bá vẫn luôn nói chuyện với Hạ Vân Đào và Hạ Giang An, Đường Thanh Hiền thấy hơi chán, quan sát xung quanh, vừa nhìn đã thấy Phương Vỹ Huyền ngồi ở hàng cuối.
Phương Vỹ Huyền? Thì ra anh đang ở đây?
Mắt Đường Thanh Hiền sáng lên, đi về phía Phương Vỹ Huyền.
Văn Ngọc Bá thấy Đường Thanh Hiền đi, sắc mặt thoáng thay đổi.
“Em họ của hai người muốn đi đâu vậy?” Văn Ngọc Bá hỏi.
Hạ Giang An và Hạ Vân Đào cũng tỏ vẻ thắc mắc.
Rất nhanh sau đó, bọn họ thấy Đường Thanh Hiền đến trước mặt một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ tầm thường, ăn mặc giản dị, vả lại còn bắt chuyện.
Không lâu sau, Đường Thanh Hiền đã ngồi xuống cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Xem ra là gặp bạn rồi.” Văn Ngọc Bá nhìn Phương Vỹ Huyền, híp mắt nói.
Mà Hạ Giang An và Hạ Vân Đào vốn đã thấy Phương Vỹ Huyền trong kính viễn vọng.
Nhưng lúc đó bọn họ không phóng đại kính viễn vọng, chỉ thấy được bóng người, không nhìn rõ mặt mũi dáng vẻ.
Nên đối với bọn họ, Phương Vỹ Huyền là một người hoàn toàn xa lạ,
“Chẳng phải Thanh Hiền nói cô ấy không có bạn bè ở Nam Đô sao?” Hạ Giang An thắc mắc.
“Đi thôi, chúng ta cũng đến bên kia ngồi.” Văn Ngọc Bá nói.
Phương Vỹ Huyền rất bất đắc dĩ, không ngờ ở đây cũng gặp Đường Thanh Hiền.
“Phương Vỹ Huyền, cậu đến đây làm gì vậy?” Đường Thanh Hiền ngồi cạnh Phương Vỹ Huyền, tò mò hỏi.
“Đến tìm người tính sổ.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Tuy không biết cụ thể Phương Vỹ Huyền muốn làm gì, nhưng Đường Thanh Hiền cũng không truy hỏi.
“Thanh Hiền.”
Lúc này, ba người Hạ Giang An đi đến.
Văn Ngọc Bá nhìn Phương Vỹ Huyền ở khoảng cách gần, trong mắt thoáng khinh thường.
Ăn mặc giản dị thế này, nhìn kiểu gì cũng không giống người giàu có.
Chắc hẳn là bạn học của Đường Thanh Hiền, thông qua quan hệ đến hội đấu giá này để mở mang tầm mắt.
Nhóc con thế này không xứng trở thành đối thủ cạnh tranh của Văn Ngọc Bá anh ta.
“Hai người này là chị họ của tôi.” Đường Thanh Hiền giới thiệu với Phương Vỹ Huyền.
Hạ Giang An và Hạ Vân Đào mỉm cười với Phương Vỹ Huyền, cũng không nói gì.
Cách nghĩ của bọn họ cũng tương tự Văn Ngọc Bá.
Nhưng hai người tò mò là với gia cảnh của Đường Thanh Hiền, sao lại quen biết bạn bè tầm thường như Phương Vỹ Huyền.
“Tôi là Văn Ngọc Bá, tổng giám đốc công ty Hoa Vinh.”
Không ai giới thiệu, Văn Ngọc Bá lại tự giới thiệu.
Phương Vỹ Huyền nhìn Văn Ngọc Bá một cái, không để ý đến anh ta.
Sắc mặt Văn Ngọc Bá hơi thay đổi, đang định nói chuyện.
Lúc này, người đấu giá trên sân đã bắt đầu phát biểu: “Chào mừng mọi người lần đầu đến với buổi đấu giá do nhà đấu giá Sainton tổ chức…”
Lúc này gần như trong hội trường đấu giá đã chật kín người.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Trần Diệc Khang ở hàng đầu, trong lòng nghĩ xem lúc nào thì lên nói chuyện với anh ta.
Hội đấu giá nhanh chóng bắt đầu, từng món vật phẩm đấu giá được mang lên.
Mấy vật phẩm đấu giá này chỉ là vài thứ châu báu, đồ cổ, giá trị không cao, chất lượng rất bình thường.
Phương Vỹ Huyền chẳng chút hứng thú.
Nhưng những phú thương khác trong hội trường lại rất thích, mỗi vật phẩm đầu giá đều phải đua giá nhiều lần mới có thể xác nhận giao dịch.
Lúc một sợi dây chuyền cẩm thạch được đưa lên sàn đấu giá, bầu không khí có sự thay đổi.
Đây là vật trọng điểm của hội đấu giá này, dây chuyền Bầu Trời Xanh do bậc thầy châu báu châu Âu dày công điêu khắc ra.
Rất nhiều phú thương đến tham gia hội đấu giá là vì dây chuyền Bầu Trời Xanh này.
“Giá khởi điểm là một triệu, mỗi lần ra giá không được thấp hơn năm mươi nghìn.” Người đấu giá nói.
Mọi người đều nóng lòng muốn thử, chuẩn bị ra giá.
“Hai triệu.”
Lúc này Trần Diệc Khang ngồi hàng đầu lên tiếng.
Sắc mặt mọi người ở hội trường thoáng thay đổi.
Những cánh ta vốn chuẩn bị giơ lên vội bỏ xuống ngay.
Đa số người trong hội trường đều rất rõ thân phận của Trần Diệc Khang, ai dám đua giá với anh ta?
Hội trường đấu giá vô cùng náo nhiệt chợt trở nên im lặng như tờ.
Trần Diệc Khang bắt chéo chân tựa lên ghế, trong mắt chỉ có vẻ khinh thường.
Nói thật, anh ta vẫn rất hưởng thụ cảm giác được người khác cung kính như hoàng đế, như sao đêm vây quanh mặt trăng.