Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc người phụ nữ cất giọng, giọng nói như có ma lực, có thể khe khẽ lay động lòng người.

Phương Vỹ Huyền có cảm giác tầm nhìn trước mặt biến thành màu hồng phấn.

Suy nghĩ của anh ngừng trệ, đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ có người phụ nữ trước mặt…

Một giây sau, Phương Vỹ Huyền thoát ra khỏi trạng thái say đắm này.

Mị thuật?

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, nhìn người phụ nữ sắp đi đến trước mặt anh.

Mà lúc này, trong tay người phụ nữ đã xuất hiện một con dao găm bén nhọn phát ra ánh bạc.

Nhận thấy được thay đổi trong ánh mắt Phương Vỹ Huyền, tròng mắt người phụ nữ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Phương Vỹ Huyền hít nhiều hương mê hồn như vậy, lại trúng mị thuật của cô ta với khoảng cách gần thế kia, nhưng sao trông anh không hề ảnh hưởng chút nào?

“Bây giờ còn có người có tu luyện mị thuật sao, lâu rồi không gặp.” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền rất lạnh nhạt, lên tiếng.

Người phụ nữ nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi.

Cô ta chắc chắn bây giờ Phương Vỹ Huyền vẫn còn tỉnh táo, mị thuật của cô ta đã thất bại!

“Sao có thể? Với sức mạnh của hương mê hồn, cho dù tu vi rất cao, nhưng chỉ cần là con người thì sẽ không thể…” Người phụ nữ nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt ngập tràn sợ hãi.1

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, đánh một chưởng lên cơ thể người phụ nữ trước mặt.

Không gian trong thang máy vốn rất nhỏ, người phụ nữ hoàn toàn không có chỗ để né tránh, chỉ có thể ngưng tụ chân khí, đôi tay che trước ngực để chống đỡ.


“Ầm!”

Người phụ nữ vốn không thể nào chống lại được sức mạnh của một chưởng này, cả người cô ta đập mạnh lên thang máy, phát ra tiếng vang nặng nề, con dao găm trong tay rơi xuống mặt đất.

Cô ta rên lên một tiếng, khóe miệng chảy máu tươi.

“Ai phái cô tới?” Phương Vỹ Huyền nhìn người phụ nữ, lạnh giọng hỏi.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, giương mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt ầng ậng nước mắt trong suốt, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Anh à, tôi không hiểu anh đang nói gì…”

Người phụ nữ có khuôn mặt yêu tinh dáng vẻ hại nước hại dân lại bày ra tư thế nhu nhược đáng thương, hơn nữa dùng giọng nói đầy từ tính quyến rũ hồn phách người trước mặt, gần như không có người đàn ông nào có thể chống cự.

Người phụ nữ này thật sự là một con hồ ly tinh có thể quyến rũ hồn phách người khác.

Chỉ tiếc, trước mặt cô ta chính là Phương Vỹ Huyền đã sống gần năm nghìn năm.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền không hề gợn sóng, nói: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội duy nhất, nếu không trả lời thành thật thì cô đừng trả lời nữa.”

Sắc mặt người phụ nữ hơi thay đổi.

“Đinh!”

Lúc này, thang máy đã tới tầng hai mươi bảy, cửa thang máy mở ra.

Người phụ nữ cắn răng, vận chuyển chân khí trong cơ thể, muốn nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng cô ta vừa mới chuẩn bị nhích người, đã cảm nhận được một sức mạnh cực lớn bao phủ lấy cô ta, làm cô ta không thể nào nhúc nhích!

Phương Vỹ Huyền bước lên trước, vươn ngón tay chọt nhẹ lên trán người phụ nữ một cái, tia sáng màu hồng chợt lóe lên.

Ánh mắt người phụ nữ lập tức trở nên dại ra.

“Đi theo tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Được.” Vẻ mặt người phụ nữ dại ra, đứng dậy, đi theo phía sau Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền đến trước cửa nhà, dùng chìa khóa mở cửa ra.

Vương Duyên Tú đang quét nhà.

Nhìn thấy Vu Ánh Hà đang hôn mê nằm trên vai Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Vương Duyên Tú thay đổi, cho rằng Vu Ánh Hà đã xảy ra chuyện.

“Dì Vương, Ánh Hà ngủ gục trên xe, có lẽ là do mệt quá, cháu cũng không đánh thức em ấy.” Phương Vỹ Huyền nói.

Vương Duyên Tú thấy sắc mặt Ánh Hà bình thường, ngủ rất ngon, vì thế đau lòng nói: “Mấy ngày nay con nhóc này luôn bận rộn diễn tập ngày kỷ niệm thành lập trường, có lẽ là thật sự rất mệt.”

Phương Vỹ Huyền đi vào nhà, đặt Vu Ánh Hà nằm xuống sô pha.

Lúc này, Vương Duyên Tú mới chú ý phía sau Phương Vỹ Huyền còn có một người phụ nữ mặc váy ngắn, để lộ đôi chân dài gợi cảm.

“Vỹ Huyền, người này là…” Vương Duyên Tú sợ đánh thức Vu Ánh Hà, cố tình đè nhỏ giọng, hỏi.

Vương Duyên Tú nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này, bà ấy ngây ra.

Tại sao người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy chứ?

Vương Duyên Tú rất tự tin với nhan sắc của mình, hơn nữa bà ấy đã lớn tuổi, vì thế ít đua đòi với người khác.

Khi gặp được người phụ nữ này, đương nhiên bà ấy cảm thấy tự xấu hổ.

“Cô ta là một người bạn của cháu, đến đây lấy chút đồ rồi sẽ đi ngay, dì Vương đừng để ý đến cô ta.” Nói xong, Phương Vỹ Huyền lập tức đi đến cửa phòng của anh, mở cửa đi vào.

Sau đó, Phương Vỹ Huyền đóng cửa lại.

Vương Duyên Tú đứng ở hành lang nhìn chằm chằm cửa phòng Phương Vỹ Huyền, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Vỹ Huyền… Đúng là có tương lai, mới học lớp mười hai mà có thể dẫn bạn gái xinh đẹp như vậy về nhà…



Trong phòng, Phương Vỹ Huyền cho cô ta ngồi trên mép giường, sau đó hỏi: “Cô tên là gì.”

“Liễu Tiên San.” Trong ánh mắt người phụ nữ trong trống rỗng, nhìn thẳng vào mắt Phương Vỹ Huyền, đáp.

“Là ai phái cô đến?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Không ai phái tôi đến cả.” Liễu Tiên San đáp.

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi: “Tại sao cô muốn giết tôi?”

“Tôi nhìn thấy trên dark web treo một giải thưởng kết xù, mục tiêu chính là anh. Chỉ cần giết được anh là có thể nhận được một trăm triệu đôla tiền thưởng.” Liễu Tiên San đáp.

Dark web? Một trăm triệu đôla tiền thưởng?

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên rét lạnh, hỏi: “Ai là người treo giải thưởng này?”

“Không biết, người tuyên bố để trạng thái nặc danh.” Liễu Tiên San nói.

“Dark web gì?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

“Là một trang web, có rất nhiều lính đánh thuê, sát thủ, trùm buôn thuốc phiện trà trộn trong đó. Ở trên dark web có thể hoàn thành rất nhiều giao dịch phi pháp.” Liễu Tiên San đáp.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền hơi đảo, tự hỏi.

Người tuyên bố treo giải thưởng một trăm triệu đôla là ai?

Một trăm triệu đô la không phải con số nhỏ, người có thể lấy ra số tiền này tất nhiên rất giàu có, hơn nữa còn có mối thù rất lớn với Phương Vỹ Huyền.

Dương Yến Xuân? Trình Thanh Huỳnh? Hay là người khác?

Không có bất kỳ tin tức liên quan nào, dù có suy nghĩ thế nào cũng không đưa ra được kết luận.

Phương Vỹ Huyền không suy nghĩ nữa, mà nhìn về phía Liễu Tiên San.

Không ngờ người phụ nữ này lại tu luyện mị thuật.

Năm đó, từ sau khi Hợp Hoan Tông bị tiêu diệt, Phương Vỹ Huyền rất ít gặp được tu sĩ tu luyện mị thuật.

Không ngờ rằng mị thuật còn chưa thất truyền.

“Mị thuật của cô được ai dạy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Người ta không đặc biệt tu luyện mị thuật, chỉ là trùng hợp người ta lớn lên có khuôn mặt như vậy mà thôi…” Lúc này, đột nhiên giọng nói của Liễu Tiên San trở nên cực kỳ quyến rũ.

Lúc này, ánh mắt Liễu Tiên San đã trở nên trong trẻo trở lại.

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, thần thức của Liễu Tiên San hiếu thắng hơn trong tưởng tượng của anh, nếu không cô ta không thể nào bước ra khỏi trạng thái nhiếp hồn như nhanh vậy được.

“Anh có câu hỏi gì cứ hỏi đi, người ta sẽ trả lời đúng sự thật cho anh, đừng dùng loại thuật pháp kỳ lạ này với tôi nữa được không?” Liễu Tiên San chớp mắt, vắt chéo đôi chân dài của cô ta, dùng giọng điệu quyến rũ nói.

“Nói chuyện cho đàng hoàng vào.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.

“Hồi giờ người ta vốn nói chuyện như thế mà…” Trong mắt Liễu Tiên San đột nhiên hiện lên một tia gian xảo, trả lời.

“Vậy tôi sẽ giúp cô làm thẳng thớm một chút.” Phương Vỹ Huyền cười lạnh, phóng ra một hồi uy lực, bao phủ Liễu Tiên San.

Liễu Tiên San lập tức cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề, dường như có vật nặng đè lên người cô ta, xương cốt trong cơ thể muốn tan thành từng mảnh.

“Á…”

Liễu Tiên San ngã xuống sô pha rên rỉ, phát ra tiếng động không nhỏ.

Bên ngoài phòng, Vương Duyên Tú đang quét nhà nghe được âm thanh này, nét mặt lộ ra vẻ quái lạ.

“Đừng mà… Á…”

Lại vang lên tiếng rên rỉ xin tha, Vương Duyên Tú dừng tay quét nhà, nhìn về phía cửa phòng Phương Vỹ Huyền, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.1



Trong phòng, Phương Vỹ Huyền thấy cô ta không chịu được nữa, thì thu uy lực vừa rồi lại.

“Bây giờ có thể nghiêm túc nói chuyện chưa?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Liễu Tiên San nằm ngã trên giường Phương Vỹ Huyền, thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, cả người toàn là mồ hôi.

Vừa rồi cô ta đã cảm nhận được xương cốt trong người mình quấn thành một cục, sắp chết do nổ tan xác.

Cái cảm giác này, cả đời này cô ta không muốn thử thêm lần nào nữa.

“Tôi hỏi lại lần nữa, cô xuất sư từ ai?” Phương Vỹ Huyền hỏi với giọng thờ ơ.

Lần này, Liễu Tiên San không dám tiếp tục chơi chiêu nữa.

Với Phương Vỹ Huyền, cô ta thật sự đã có bóng ma tâm lý, lập tức đáp: “Tôi, tôi đến từ cung Sương Hàn.”

“Cung Sương Hàn?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.

Anh đã từng nghe nhắc đến môn phái này, là một môn phái chỉ thu nhận nữ đệ tử, được thành lập khoảng chừng năm trăm năm trước.

Có điều từ trước đến nay đệ tử ở cung Sương Hàn hẳn chỉ tu luyện tâm pháp và bí tịch do Băng Tuyết Phong truyền lại, không hề liên quan đến mị thuật.

Thậm chí có thể nói, cung Sương Hàn rất bài xích loại thuật pháp được xem như hạ lưu là mị thuật này.

Liễu Tiên San đang nói dối?

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói: “Cô đến từ cung Sương Hàn, tại sao lại tu luyện mị thuật?”


“Người ta… Người ta đã nói rồi, người ta không đặc biệt tu luyện mị thuật…” Liễu Tiên San cẩn thận trả lời.


Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm Liễu Tiên San, trên mặt cô ta đúng là không có vẻ như đang nói dối.


“Cô còn muốn lấy được một trăm triệu đôla tiền thưởng kia không?” Phương Vỹ Huyền cười như không cười hỏi.


Cả người Liễu Tiên San run lên, nói: “Tôi, tôi không dám nghĩ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK