Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này vừa dứt, cả đám đều sợ hãi, nhất là Vương Hướng Đông, chén rượu trong tay rơi cả xuống đất. Loảng xoảng một tiếng, y cũng không hay, nhất thời ngây cả người.

Không chỉ có y, những người đang ngồi, gần như toàn bộ đều chấn kinh, ê cả răng hàm. Tin tức Quan Doãn tung ra không phải là một trận gió, mà là một đám mây, một đám mây đen đầy sấm sét vang dội. Mây đen ầm ầm mang theo sấm chớp thình lình kéo đến, sấm chớp dường như ầm vang trong lòng từng người, giáng thẳng xuống làm mọi người run rẩy không ngừng.

Hô Diên Ngạo Bác bị điều đi, Trịnh Thiên Tắc vào Hội nghị thường vụ, Lãnh Nhạc đi rồi, ngai vàng Trưởng ban thư ký Thành ủy không rơi xuống đầu Vương Hướng Đông mà lại hoa rơi nhà khác…Nếu quả thế cục Thành ủy tiến hành điều chỉnh giống như lời Quan Doãn nói, tuy thật là chỉ động đến hai ba Ủy viên thường vụ, nhưng đều là những quân cờ mấu chốt. Thế cục Hoàng Lương được triển khai, ván cờ Hoàng Lương được bày ra cả.

Như vậy, không thể nghi ngờ, Hô Diên Ngạo Bác tuy thăng lên một bước, từ Chủ tịch thành phố lên Bí thư Thành ủy, nhưng chẳng khác nào hoàn toàn thất bại ở Hoàng Lương. Thế lực một phương của Hô Diên Ngạo Bác chẳng khác nào giẫm vào khoảng không, toàn bộ đều té ngã một cú thật đau.

Hai tay Vương Hướng Đông run rẩy. Sao có thể thế được? Lời nói của Quan Doãn nhất định là tin đồn vô căn cứ. Y tha thiết ước mơ chức Ủy viên thường vụ Thành ủy, ngai vàng Trưởng ban thư ký Thành ủy, sao có thể để người khác vung đao đoạt ái? Trịnh Thiên Tắc sao có thể vững vàng bước vào Hội nghị thường vụ, còn trở thành Bí thư Đảng ủy Công an nữa?

Hô Diên Ngạo Bác ở Hoàng Lương ba năm cũng hoàn tay trắng. Giờ cho dù được điều đến thành phố Ngưu làm Bí thư Thành ủy cũng tương đương với bại binh Hoàng Lương mà thôi, kết cục ảm đạm. Thành phố Ngưu và Hoàng Lương tuy nằm kề nhau, nhưng dù về sản lượng giá trị kinh tế hay tầm quan trọng, sức nặng ở Tỉnh ủy, cũng không thể đánh đồng với Hoàng Lương. Hô Diên Ngạo Bác luôn muốn ngồi lên ngai vàng Bí thư Thành ủy Hoàng Lương chứ không phải Bí thư Thành ủy thành phố Ngưu Thành.

Không, nhất định là Quan Doãn ăn nói lung tung. Nếu bộ máy Thành ủy Hoàng Lương thật sự phải điều chỉnh như lời hắn nói thì cục diện ở Hoàng Lương sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, không biết có bao nhiêu người thức trắng đêm khóc ròng, cố gắng của bao nhiêu người sẽ hóa thành hư ảo trong chốc lát.

-Tôi chỉ là vui miệng nói thôi, cứ xem như là tin đồn vô căn cứ.

Quan Doãn dường như đoán được tâm tư của Vương Hướng Đông và những người đang ngồi ở đây, xua tay nói.

-Lời say, lời say, thật sự là say, thất thố rồi. Ha ha…, lỡ lời rồi.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Quan Doãn biết rõ, Bí thư Tưởng bảo hắn tung hỏa mù, tuyệt đối vừa có thể đảo lộn được thế cục Hoàng Lương, khiến Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy được sự kinh ngạc, khiếp sợ, lạnh lẽo như nước, cũng sẽ làm lung lay rất nhiều lực lượng trung gian, những người kiên định đứng đúng đội ngũ, không ngã theo phía Hô Diên Ngạo Bác.

Tin tức Hô Diên Ngạo Bác bị chuyển đi là sự đáp trả trực diện với Hô Diên Ngạo Bác, trong thật có giả, trong giả có thật, khiến Hô Diên Ngạo Bác tạm thời mất phương hướng. Còn lời đồn Trịnh Thiên Tắc được đề bạt cũng hư hư thật thật, mê hoặc Trịnh Thiên Tắc, để Trịnh Thiên Tắc đắc ý vênh váo một phen. Còn hỏa mù chức Trưởng ban Thư ký Thành ủy là để cảnh tỉnh Vương Hướng Đông, trực tiếp cảnh cáo, nếu Vương Hướng Đông còn chần chừ, còn muốn một chân đứng hai thuyền, cẩn thận cuối cùng sẽ bước hụt, té ngã một cú cả đời hối hận.

Còn việc Hô Diên Ngạo Bác, Trịnh Thiên Tắc và Vương Hướng Đông nghe được tin đồn, đến Tỉnh ủy tìm tòi hư thật thế nào, Tỉnh ủy đáp trả họ thế nào, thì Quan Doãn không quan tâm. Tin rằng với mạng lưới quan hệ của Tưởng Tuyết Tùng trên Tỉnh ủy, phỏng chừng có không ít nhân vật quan trọng sẽ phối hợp với ông.

Phong thanh vừa tung ra, dường như có một làn gió quỷ quái nương theo lời nói, Hoàng Lương không chừng sẽ có một đêm gió lớn mùa xuân, ngàn cây lê nở hoa. Đợi đến giờ làm việc ngày mai, chắc chắn sẽ có tiếng nổ lớn, sẽ có nhiều người vì thế mà kinh ngạc bất ngờ.

Quan Doãn giấu đầu lòi đuôi, mấy lời cuối của hắn lại càng làm sương mù thêm mờ mịt. Mấy người đang ngồi ngơ ngác nhìn nhau, chén rượu dừng lại, tâm tư bất ổn, ngừng chén quăng đũa, không muốn xem là thực, tròng mắt mờ mịt. Họ vốn muốn biết dự thảo của bản điều chỉnh nhân sự, không ngờ lại nghe được tin tức như sấm sét giữa trời quang.

Vương Hướng Đông định nói gì, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót khôn kể. Hôm nay y cố ý mời Trịnh Hằng Nam đến đây, chính vì để thấy được tầm quan trọng của bản thân, khiến Quan Doãn biết được y có tầm quan trọng không thể thay thế trong Thành ủy, lại ngầm báo với Quan Doãn rằng đừng quá kiêu ngạo, họ Vương ở Hoàng Lương nhiều năm, có sức ảnh hưởng không gì sánh kịp.

Cũng không thể ngờ, Quan Doãn đã đảo ngược tình hình, biến chủ thành khác, phóng ra tin tức kinh thiên động địa, khiến y khiếp sợ đến tột đỉnh. Giờ Vương Hướng Đông không còn lòng dạ nào uống rượu, thầm mong chấm dứt bữa tiệc, để gọi điện thoại đến Tỉnh ủy tìm hiểu tin tức.

Vào lúc bữa tiệc của mấy người Quan Doãn sắp kết thúc, trong nhà Quan Doãn cũng sắp có một kết thúc bất ngờ.

Quan Doãn vốn ở căn phòng của Lãnh Nhạc, ngay từ đầu chẳng mấy người trong Thành ủy biết chỗ ở của hắn, nhưng sau đó không biết ai tiết lộ, nơi ở của Quan Doãn liền trở thành bí mật mà ai cũng biết.

Cũng phải, nên biết nhân vật quan trọng trong Thành ủy ở đâu để tiện đến nhà thăm hỏi, tăng thêm sự giao lưu.

Nhưng có mấy người muốn gõ cửa nhà Quan Doãn như người không thành công, hoặc là vào thời gian nghỉ ngơi không ai ở nhà, hoặc là rõ ràng có người ở nhà nhưng không ai mở cửa. Dần dà tất cả mọi người đều hiểu rõ, thư ký Quan không muốn có người quấy rầy ngoài giờ làm việc.

Vì thế, những người muốn đến nhà thư ký Quan đều bỏ hết ý niệm trong đầu, nhà của Quan Doãn cũng phục hồi được sự tĩnh lặng cần có.

Nơi ở của Quan Doãn thuộc viện số hai Thành ủy, vốn cũng không đông lắm. Giờ là tết, nên người càng ít hơn. Hơn nữa, nơi ở của Quan Doãn lại ở nơi hẻo lánh, hơi đơn độc, nên gần 9 giờ tối, khi có một bóng đen lần theo ống dẫn nước, lẻn đến lầu ba phòng Quan Doãn, nhẹ nhàng đẩy sửa sổ ra, len người vào phòng Quan Doãn, xung quanh không ai phát hiện.

Bóng đen vào phòng Quan Doãn, nâng cao chân, khẽ nhảy xuống đất, lặng yên không một tiếng động mò đến phòng làm việc của Quan Doãn. Theo thân thủ nhanh nhẹn của gã mà suy đoán, gã nhất định là kẻ lành nghề.

Bóng đen không mở đèn, bật đèn pin mang theo bên người, đi xung quanh thư phòng Quan Doãn. Thân thủ của gã nhẹ nhàng, đeo găng tay, tuyệt đối không hề đảo lộn trật tự. Cũng vì vật dụng trong phòng Quan Doãn không nhiều lắm, chỉ vài lần đi qua đã xong, không tìm được vật gã muốn, không khỏi lắc đầu khe khẽ.

Bóng đen chưa từ bỏ ý định, lại ra phòng ngủ tìm thêm lần nữa, vẫn không có. Sao có thể như vậy được? Vật này rõ ràng nằm trong tay Quan Doãn. Quan Doãn chỉ có hai nơi cơ bản, ngoại trừ văn phòng và nhà ra, hắn còn có thể giấu ở đâu?

Cuối cùng, bóng đen không cam lòng lại tìm ở phòng khách và phòng bếp thêm một lần nữa, không ngờ vẫn chẳng thu được gì, thực không còn cách nào khác, gã chỉ có thể theo đường cũ đi ra.

Sau khi bóng đen theo đường nước xuống đất một cách thuận lợi, gã nhìn lướt xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, bèn to gan lớn mật trèo tường đi ra, theo ngõ ngách hẻo lánh nhất viện số 2 Thành ủy, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Chỉ có điều gã không chú ý đến, cho rằng dưới sự hỗ trợ của bóng đêm thì không ai phát hiện được hành tung của gã, nhưng không biết phía sau gã không xa, có một người như hòa tan vào bóng đêm vẫn theo sát gã.

Nửa giờ sau, bóng đen bước vào tiệm mì Tiểu Nha trên đường Phong Lộ. Tiệm mì Tiểu Nha là văn phòng bí mật của Cục Công an thành phố. Gã đi đến lầu hai, nhẹ nhàng gõ hai tiếng hai dài hai ngắn vào cửa, từ trong truyền đến một nói rất vội vàng:

-Vào đi.

Bóng đen đẩy cửa bước vào. Bên trong bày trí rất đơn giản. Trên ghế salon có một người đang ngồi, cả người bị bóng tối bao phủ, cũng không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng vừa cất giọng đã không giấu được thân phận:

-Sao rồi?

-Cục trưởng Trịnh, không thấy hồ sơ.

Bóng đen nặng nề đáp.

-Sao thế được?

-Cũng không rõ lắm, tôi đã tìm khắp rồi, có thể khẳng định là vật này tuyệt đối không có trong phòng hắn, hẳn là giấu nơi khác rồi.

-Quan Doãn đến Hoàng Lương được bao lâu? Hắn có thể giấu ở đâu chứ?

Trịnh Thiên Tắc không hiểu chút nào, lo lắng, lại khoát tay nói:

-Thôi đi, cứ mặc kệ đã, nói chuyện động tĩnh gần đây của Hoàng Hán đi.

-Cục trưởng Hoàng vẫn như bình thường, đi thăm người thân, bạn bè, không có gì khác thường cả. Nghe nói hôm nay trong cuộc rượu của Vương Hướng Đông có cả anh ấy nữa.

Bóng đen rõ ràng là tâm phúc của Trịnh Thiên Tắc.

-Hồng Nhan Hinh có gì khác lúc trước không?

Trịnh Thiên Tắc lại hỏi.

-Dạ không có.

Trịnh Thiên Tắc không nói gì nữa, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên lại hỏi:

-Triệu Bưu thì sao?

-Triệu Bưu…

Bóng đen bị hỏi khó rồi.

-Không biết, anh ta gần đây xuất quỷ nhập thần, hình như đang tìm cách gì đó.

Bỗng nhiên bóng đen cảnh giác nhìn về phía cửa, lặng lẽ thủ thế, ra dấu cho Trịnh Thiên Tắc im lặng, lặng lẽ đến gần cửa… Bóng đen đột ngột mở toang cửa phòng. Ngoài cửa vắng tanh, đừng nói là người, ngay cả bóng người cũng không có, không khỏi bực tức. Chẳng lẽ gã nghe lầm. Không đúng, với bản lĩnh nhiều năm làm trinh sát của gã, ai có thể tránh được trực giác của gã chứ?

-Văn Lâm, sao vậy?

Trịnh Thiên Tắc hỏi.

-Không có gì, có lẽ tôi nghe lầm.

Bóng đen tên là Khuất Văn Lâm, là một trong những người mạnh mẽ nhất trong lực lượng ngầm của Trịnh Thiên Tắc. Ngay cả Hoàng Hán, Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh cũng không biết vương bài cuối cùng này của Trịnh Thiên Tắc.

-Văn Lâm, giờ cậu lập tức đến thành phố Yến, hỗ trợ Đới Kiên Cường. Kiên Cường giờ đã mò ra được điểm dừng chân của Trịnh Lệnh Đông, giờ cậu đi vẫn còn kịp.

-Được.

Khuất Văn Lâm nói xong, lập tức len người đi ra, chỉ chốc sau đã biến mất vào bóng đêm.

Trước đây, sau khi Trịnh Thiên Tắc nhận được tin tức của Vương Hướng Đông, còn chưa tin rằng hành tung của Trịnh Lệnh Đông đã bị Quan Doãn nắm giữ, không ngờ khi y xuống lầu, chạm trán Hô Diên Ngạo Bác, lại nhận được tin tức từ thành phố Yến do Đới Kiên Cường mang đến. Đới Kiên Cường nói đã thành công phát hiện được hành tung của Trịnh Lệnh Đông ở thành phố Yến, nhưng bên cạnh Trịnh Lệnh Đông có người âm thầm bảo vệ, gã không dám mạo muội tiếp cận. Hơn nữa, người âm thầm bảo vệ Trịnh Lệnh Đông dường như là người của Quan Doãn.

Đúng là Quan Doãn sao? Trịnh Thiên Tắc lúc ấy sợ đến ngây người. Qua cơn khiếp sợ, y bàn với Hô Diên Ngạo Bác, quyết định tiên hạ thủ vi cường, bảo Đới Kiên Cường phải theo sát Trịnh Lệnh Đông, y sẽ phái người phối hợp với gã.

Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là hai vương bào vẻn vẹn cuối cùng trong tay Trịnh Thiên Tắc. Cho ra vương bài cuối cùng, cũng có nghĩa là Trịnh Thiên Tắc quyết định được ăn cả, ngã về không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK