Thành phố Hoàng Lương phía dưới có mười mấy quận huyện, mỗi quận huyện hàng năm phải đề cử cho vị trí Phó phòng đâu chỉ trên dưới một trăm người, Quan Doãn cực kỳ may mắn, vừa lên đến đã được lãnh đạo Thành ủy chú ý, xem ra, có người thật sự là đầu óc nhỏ nhen, cố tình gây khó cho Quan Doãn.
- Chắc là ý của Lãnh Phong.
Lý Dật Phong cũng có hảo cảm với Quan Doãn, nhưng y tin là, cảm tình không thay thế được chính trị, y không cần thiết phải chịu áp lực thay cho Lãnh Phong.
- Lãnh Phong là Chủ tịch huyện, hắn đưa Quan Doãn lên, Quan Doãn lại có bằng cấp của đại học Bắc Kinh, các mặt biểu hiện đều rất tốt, nếu tôi chèn ép, kẻ dưới khó phục tùng.
- Dật Phong...
Trong điện thoại tiếng nói đột nhiên nghiêm túc vài phần, cũng nâng cao mấy độ.
- Chuyện này, cậu làm tôi thấy rất thất vọng!
Đề bạt các trưởng phó phòng, do huyện báo cáo lên trên, bình thường đưa lên Ban tổ chức cán bộ Thành ủy xem cũng chỉ tượng trưng, trực tiếp đồng ý là được. Đương nhiên, cũng có xuất hiện tình huống Ban tổ chức cán bộ Thành ủy giữ lại không phê duyệt, nhưng là cực nhỏ.
Diệp Lâm làm việc hiệu suất rất cao, cũng không biết nguyên nhân cô vì Ôn Lâm với Quan Doãn mà có hảo cảm, hay là sợ xuất hiện tình huống phức tạp, nhìn một chút liền trực tiếp phê duyệt, như thế, Quan Doãn làm Phó phòng đã là sự thật chắc chắn, cũng không thể sửa đổi.
Đúng là Diệp Lâm đã phê duyệt rồi, nếu cô báo cáo trước sau đó phê duyệt, chức Phó phòng của Quan Doãn vẫn sẽ bị giữ lại, Thành ủy có người muốn gây khó với Quan Doãn. Cũng đúng là Diệp Lâm nhất thời nhân từ, mới khiến chức Phó phòng của Quan Doãn bị làm khó đến như vậy.
Cũng vì thế, Diệp Lâm còn bị lãnh đạo cấp trên nói không nhẹ không nặng mà phê bình vài câu, cũng may Diệp Lâm ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng là lâu năm, hơn nữa phê duyệt chọn người làm Phó phòng cũng là trong vòng quyền hạn của cô, người khác dù có căm tức, cũng không thể động được đến cô.
Sau đó, Diệp Lâm cũng là âm thầm làm cho Quan Doãn bớt vất vả, cho dù Quan Doãn lên chức Phó phòng, hắn chỉ cần còn ở trong phạm vi quản lý của thành phố Hoàng Lương, chỉ cần lãnh đạo chủ chốt Thành ủy không đổi, cho dù hắn có năng lực có thể nhảy ra ngoài huyện Khổng thì làm gì? Hắn chỉ là một chú chim nho nhỏ, muốn bay, thì cũng chẳng bay được cao, mà cũng không thoát khỏi khu vực của thành phố Hoàng Lương.
Thành ủy cũng đã xảy việc rồi, Lý Dật Phong tạm thời vẫn chưa biết được, tuy nhiên sau khi y bị lãnh đạo lạnh lùng quát lớn một tiếng, nhớ tới cảnh Quan Doãn nhường đường vừa rồi, trong lòng không hiểu là dấy lên nỗi tiếc thương Quan Doãn sâu đậm, cùng với sự bất mãn với việc Thành ủy hơi quá mức chuyện bé xé ra to.
Chẳng qua... Y biết dù có bất mãn cũng không thay đổi được gì, y là được điều từ trên tỉnh xuống huyện Khổng làm cán bộ không giả, nhưng khảo hạch và lên chức, toàn bộ do Thành ủy nắm giữ, y chỉ có thể nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói:
- Bí thư Tưởng, xin ngài phê bình tôi.
Nếu để cho Quan Doãn biết là ai tự mình gọi điện thoại tới vấn tội Lý Dật Phong về chuyện của hắn, hắn khẳng định sẽ chấn động, không phải ai khác, mà chính là Bí thư Thành ủy Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng!
Đường đường một Bí thư Thành ủy bởi vì một vấn đề đề bạt Phó phòng cùng một gã Bí thư huyện ủy tranh cãi, Quan Doãn là người ở giữa, cũng không biết là mình may mắn đại danh đỉnh đỉnh hay là nên buồn bực vì có người quan tâm đến mức gây khó cho mình.
- Phê bình cậu để làm cái gì chứ, thôi đi.
Tưởng Tuyết Tùng than nhẹ một tiếng.
- Chuyện này, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, nói thật, tôi cũng chẳng muốn dính vào, nhưng tôi nợ ân tình người khác, người ta đã nói, tôi ít nhiều cũng phải làm bộ dáng chút. Quan Doãn chỉ tới Phó phòng thôi.
Tưởng Tuyết Tùng ngắt điện thoại, trong điện thoại một tiếng mù âm qua nhanh, một tiếng vang ở trong lòng Lý Dật Phong, y không tự chủ được lại nghĩ tới vừa rồi Quan Doãn lễ phép khiêm nhường mỉm cười, thầm than một tiếng, đáng tiếc cho một nhân tài ưu tú.
Vừa mới buông điện thoại, cửa đã bị ai đó đẩy ra một cái, Ngõa Nhi như một trận gió vọt tiến vào, kéo cánh tay y lại, chỉ nói một câu:
- Ba, buổi tối con và Quan Doãn cùng nhau đi ăn cơm, ba không cần phải xen vào. Con đi đây!
Vừa nói xong, không đợi Lý Dật Phong mở miệng, xoay người lại như một trận gió mà chạy mất.
Nhìn bóng dáng Ngõa Nhi vui vẻ, Lý Dật Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười, một bên là phải đề phòng cùng áp chế Quan Doãn tiến thêm một bước bay lên, một bên là quan hệ của con gái và Quan Doãn càng ngày càng chặt chẽ, thật sự là làm cho người ta nhức đầu.
Tuy nhiên lại nghĩ, Tưởng Tuyết Tùng ở thành phố Hoàng Lương ít nhất còn có thể làm tiếp ba năm nữa, mình ở huyện Khổng cũng phải ba năm mới mãn khoá, trong vòng ba năm ngăn chặn Quan Doãn không cho hắn lên trưởng phòng, khẳng định không có vấn đề. Về phần sau ba năm sẽ không quản, đến lúc đó y xoay người rời khỏi huyện Khổng, ai thích áp chế Quan Doãn thì tự mà đi áp chế.
Vô hình trung, từ khi Lãnh Phong chuyển biến thái độ với Quan Doãn, từ lúc Ngõa Nhi đến, lại từ khi Lý Dật Phong thay đổi cảm giác với Quan Doãn, tình cảnh của Quan Doãn ở Huyện ủy đã xảy ra biến hóa tinh tế từ bên trong, tuy nhiên đừng nói thân là đương sự, bản thân Quan Doãn hoàn toàn không có nhận thấy được điểm này, kể cả những người khác, bao gồm Lãnh Phong, Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân, cũng hoàn toàn không biết.
Cũng không thể trách Quan Doãn cảm giác chậm chạp, dù hắn có thông minh quan sát tỉ mỉ, cũng phát hiện không được nội tâm Lý Dật Phong biến hóa. Nhưng sự tình thường thường như thế, rất nhiều thời điểm, việc nhỏ chính là tích lũy từ nội tâm biến hóa không biết đến, cuối cùng càng tích càng nhiều, do đó ở một cơ hội thích hợp mà thành kíp nổ, trở thành một việc lớn làm cho người khác khó tin được.
Đi từ trong tòa nhà huyện ủy, Quan Doãn và Ôn Lâm, Ngõa Nhi vừa nói vừa cười, vui vẻ bước đi, đến bên ngoài bị ánh chiều chiếu đỏ rực cửa chính Huyện ủy, mưa gió qua đi thị trấn của huyện Khổng tươi mát, cây cối hai bên đường phố, nhìn rất xanh tươi. Phía trời tây, ánh nắng chiều đầy trời, có một đàn chim bay qua, Quan Doãn lần đầu tiên phát hiện, hoá ra thị trấn dù bình thường, tuy nhiên vào lúc mặt trời lặn, cũng có cảnh đẹp.
Ngõa Nhi và Ôn Lâm đều say mê ngắm nhìn, nhất là Ngõa Nhi, híp mắt ngửa mặt nhìn, khiến ánh trời chiều rơi trên khuôn mặt thanh xuân kiều diễm của cô, lông mi dài hơi hơi rung động, đẹp như người ngọc, trong trắng lộ hồng dung nhan thanh xuân kinh người, làm người ta hoa mắt.
Ôn Lâm ngâm nga một ca khúc không biết tên, hai tay cắm vào váy, vừa đi, vừa cười đến ngọt ngào, cũng không biết nghĩ tới điều gì nữa.
Quan Doãn cũng cho phép tâm tình cất cánh, hắn tự nhiên cảm thấy rất thoải mái, nhảy lên một cái, giơ tay hái xuống hai đóa hoa hồng trên cây, đưa cho mỗi người một đóa, Ôn Lâm và Ngõa Nhi cao hứng nhận hoa, cười hi hi ha ha bắt Quan Doãn cài lên đầu, Quan Doãn thấy thế, cười ha hả, tiếng cười khiến mấy con chim khách trên cây bay lên.
Không ai phát hiện ra là, một chiếc ô tô màu đen theo sát ba người Quan Doãn, hai người ngồi trên xe, đúng là Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân.
Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân muốn đi bệnh viện huyện, Lý Vĩnh Xương lại một lần nữa băng bó miệng vết thương, còn Vương Xa Quân lại bị tăng thêm cảm mạo, muốn châm cứu. Hai người vừa mới có tâm tình tốt nhưng mà khi gặp được Quan Doãn và Ngõa Nhi, Ôn Lâm ba người một chỗ, trong nháy mắt liền biến thành oán giận và không cam lòng.
Lý Vĩnh Xương đã bao nhiêu lần không để Quan Doãn vào mắt, nhìn Quan Doãn như không có gì, đột nhiên liền cảm thấy bóng dáng Quan Doãn như thế làm cho người ta tâm phiền ý loạn, nhất là hắn và Ôn Lâm, Ngõa Nhi tươi cười vui vẻ, thấy như thế khiến Lý Vĩnh Xương càng cảm thấy chán ghét.
Vương Xa Quân một quyền nện vào ghế ô tô đang ngồi, hung tợn nói:
- Quan Doãn... Tiểu nhân đắc chí!
Sắc mặt Lý Vĩnh Xương xanh mét, bỗng nhiên liền nói một câu:
- Đầu tiên tới đồn công an thị trấn đã.