Quan Doãn không phải là Ông cụ Dung, tuy nhiên tin rằng cho dù là Ông cụ Dung cũng sẽ không biết trước, cũng coi như chưa đến mười mấy năm sau Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh cuối cùng có thể đi đến đâu, nhưng từ tốc độ lên chức và kinh nghiệm của hai người mà nói, không khó nhìn ra có dấu hiệu bồi dưỡng, mà Trần Mính nếu thật không biết hai người là ai, cũng sẽ không thể nào biết lý lịch của hai người, như vậy cô đột nhiên thốt ra hai người có khí vương giả, là có ý gì?
Nếu như là Ông cụ Dung dùng giọng điệu tang thương nói ra ai có khí vương giả, giống như Ông năm đó nói bóng lưng Lãnh Phong có tướng giống đế vương, Quan Doãn cũng sẽ không cảm thấy khiếp sợ, với sự từng trải cuộc đời và kiến thức nghiên cứu về thiên nhân của Ông cụ Dung, Ông quen biết rất nhiều người, lại trải qua thế sự chìm nổi, nhìn người rất tinh mắt đồng thời suy xét nhiều mặt để đưa ra một kết luận trước người một bước cũng lả điều dễ hiểu, mà Trần Mính chỉ là một sinh viên năm nhất vừa bước chân vào giảng đường đại học, cô... dựa vào cái gì?
- Cô nói vớ vẩn gì đó? Cái gì là khí vương giả? Phong kiến mê tín.
Hứa Tiêu Hàn trừng mắt nhìn Trần Mính, cô không có thiện cảm với Trần Mính.
Tiểu Muội có hứng thú nhưng khẽ nheo mắt nhìn Trần Mính:
- Trần Mính, cô là người ở đâu?
- Tôi à?
Ánh mắt của Trần Mính còn nhìn chằm chằm đèn sau của chiếc xe đã đi xa, cũng không thèm nhìn Tiểu Muội, thuận miệng đáp.
- Tôi là người Bắc Kinh, cô nghe không ra giọng nói của tôi à?
- Cô vì sao nói Cổ Thu Thật và Đại Phục Thịnh có khí vương giả?
Tiểu Muội từ nhỏ thích Phật học, lại xem qua nhiều sách văn hóa Trung Quốc, cô cũng xem qua rất nhiều sách truyền thống văn hóa thời cổ đại, cũng biết rõ thời cổ đại có rất nhiều bậc thầy tướng pháp xem tướng rất chuẩn, có thể nói thiên nhân. Tướng mệnh và quan khí, trải qua lễ rửa tội của cái gọi là phong trào văn hóa mới Ngũ Tứ cùng với việc làm sạch của Cách mạng văn hóa, quan niệm này bị gán cho phong kiến mê tín. Kỳ thật tự đoạn tuyệt liệt tổ liệt tông là cách làm dốt nát mù quáng.
Giống như nhiều chuyên gia giáo sư quên nguồn gốc cho rằng Trung y không bằng Tây y, rất nhiều người trong nước bị sỉ nhục trăm năm thời Mãn Thanh, bị văn hóa nước ngoài đồng hóa, chôn xuống tâm lý sính ngoại đã ăn sâu bén rễ. Nếu Trung y thật sự vô dụng, Dân tộc Trung Hoa sẽ không ngừng liên tục sáng tạo ra một lịch sử năm ngàn năm văn hiến, có đất nước nào kế thừa di sản văn hóa năm ngàn năm không bị gián đoạn?
- Hứa Tiêu Hàn, cô bị tẩy não rồi.
Trần Mính không trả lời Tiểu Muội, nhưng không đồng ý nhìn Hứa Tiểu Hàn.
- Tuổi còn nhỏ mở miệng là phong kiến mê tín, cái gì cũng đều không hiểu, vậy mà tự mình cho rằng cái gì cũng hiểu, thật đáng thương cho cô.
Hứa Tiêu Hàn ấm ức:
- Hừ, cô nói cái gì là khí vương giả. Không phải phong kiến mê tín vậy là cái gì?
- Người mà từ trước không đọc lịch sử, còn dám thảo luận với tôi cái gì là phong kiến mê tín, thật sự là dốt nát mù quáng. Phong kiến mê tín chẳng qua là giai đoạn thống trị mới trỗi dậy vì tẩy não mà phát minh thành một danh từ riêng, là tẩy não tư tưởng Nho giáo và tư tưởng trung quân trước đây của những người đàn ông đàn bà ngu muội, không trung quân, cũng nên trung thành với một người? Trung với ai, không cần tôi nói ra?
Vẻ mặt của Trần Mính lộ ra sự hiếu chiến, so với sự nhanh mồm nhanh miệng và tài ăn nói của Hức Tiêu Hàn, thì lời nói của cô rất sắc bén, hơn nữa còn dám trực tiếp chỉ thẳng vào bản chất vấn đề.
- Phát minh ra danh từ phong kiến mê tín này, trên thực tế mỗi một lần khởi nghĩa của thời cổ đại đều phải tìm một cái cớ giống như một thủ đoạn, ví như ——Thương thiên dĩ tử, Hoàng thiên đương lập, tuế tại giáp tử. Thiên hạ đại cát —— cô bây giờ nghe giống như chuyện cười, nhưng vào lúc ấy, cũng nhiều người ngốc giống cô.
- Cô mới là đồ ngốc.
Hứa Tiêu Hàn kỳ thật đã bị lời nói của Trần Mính đánh động đến nổi á khẩu không trả lời được, nhưng lại không cam lòng, đành phải phản bác mấy câu.
- Tư tưởng Nho giáo và tư tưởng trung quân là tốt? Trong truyền thống văn hóa, có rất nhiều cặn bã, cái gì gọi là xem tướng đoán chữ, đều là chuyện ma quỷ chuyên gạt người.
- Chuyện ma quỷ gạt người phải không?
Trần Mính không đồng ý cười.
- Được rồi, tôi cho cô mở mang kiến thức một chút về uy lực của chuyện ma quỷ, cô tên là Hứa Tiêu Hàn đúng không?
Hứa Tiêu Hàn liếc mắt nhìn Trần Mính:
- Nói nhảm.
- Chữ Hứa, đồng ý, hứa hẹn.
Trần Mính không hề đấu võ mồm với Hứa Tiêu Hàn, mà là bắt đầu đoán chữ cho cô.
- Chữ Tiêu, mảnh như cây trúc, khi dùng cho tên người, có ý nghĩa giống từ nhỏ. Chữ Hàn, rét lạnh... Cả đời chỉ là một lời hứa, Tiêu Hàn không quay đầu, Hứa Tiêu Hàn, khi cô được sinh ra đúng vào thời điểm tiểu hàn, cô từ nhỏ yếu đuối hay bệnh, sợ hàn sợ lạnh, hơn nữa suy nghĩ của cô tinh tế, thích sự sầu thương bi thảm của mùa xuân và mùa thu, khi ở một mình, u buồn mà cô độc...
Khi nói đến một nửa, Hứa Tiêu Hàn cũng đã há to miệng, đợi Trần Mính nói xong, cô lui về phía sau mấy bước, bụm miệng, không thể tin được nhìn Trần Mính:
- Cô, cô, cô….
- Cô, cô cái gì?
Trần Mính khẽ mỉm cười, tự đắc nói.
- Tôi mới học sơ qua về phong kiến mê tín, thế nào, nói có đúng hay không? Không nên dễ dàng bỏ qua những kiến thức bên ngoài mà mình cần biết, không hiểu những điều không rõ lại một mực lấy phong kiến mê tín ra mà nói, chẳng những không thể nói lên cô có nhiều văn minh khai sáng, trái lại còn phơi bày ra sự nông cạn kém hiểu biết của cô, đồng thời, cũng nói cô đã bị tẩy não và dẫn tới có thành kiến với người khác. Nên đọc sách nhiều, đọc nhiều lịch sử, không có hại, mà chỉ có lợi giúp cô hoàn thiện được thế giới quan và nhân sinh quan, mà không phải bị cái gọi là trào lưu dắt mũi đi.
Hứa Tiêu Hàn nói không ra lời, trong ánh mắt có chút mơ màng, bối rối, cũng có suy tư...
Quan Doãn âm thầm gật đầu, không ngờ những lời nói chân thật thẳng thắn của Trần Mính, quả là học thức uyên bác, hình ảnh hai bím tóc của cô làm mê hoặc người, làm cho người ta nghĩ đến cô rất hồn nhiên, bộc tuệch, cũng không ngờ, cô là người xuất sắc giấu tài.
Đừng trong mặt mà bắt hình dong.
- Trần Mính nói đúng, xem tướng, đoán chữ, tuy nói có thành phần cặn bã bên trong, nhưng nếu phủ nhận toàn bộ, cũng không khoa học. Cứ như nhà lịch sử học hiện tại khi đàm luận về lịch sử đã một mực phủ nhận triều đại phong kiến, cũng xem như phạm vào sai lầm chủ nghĩa chủ quan một chiều.
Quan Doãn nói tiếp.
- Bất kỳ một triều đại hùng mạnh nào đều phải phù hợp với sự phát triển xã hội lúc ấy, hiện tại chúng ta xây dựng đất nước gần 50 năm, nếu so sánh với một triều đại có lịch sử trên 50 năm, bất kể là sức mạnh của quốc gia hay là vị thế quốc tế, còn xa mới có thể so sánh. Cho nên nói, hoàn toàn phủ nhận triều đại phong kiến, cũng là cách nghĩ lừa mình dối người.
Tiểu Muội bỗng tò mò hỏi:
- Trần Mính, cô biết đoán chữ, vậy cô giúp tôi đoán xem, thế nào?
- Được, nói đúng, không thu phí, nói sai, cười trừ.
Trần Mính suy nghĩ một lát.
- Họ của cô không tệ, chữ Dung đại thành,nhưng tên không hay lắm, Tiểu Muội quá chân thực, không có gì để nói nữa…
Tiểu Muội hơi thất vọng:
- Nói thế như không nói…
- Không nói gì, tất là đã nói hết, đây là phương pháp biện chứng.
Trần Mính cười ha hả, bỗng nhiên cúi xuống nói nhỏ với Tiểu Muội.
- Cô cho rằng tôi không nói cho cô biết sao, kỳ thật là tôi đoán không được tên của cô. Đoán chữ không phải là vạn năng, có số người vận mệnh nhiều thay đổi mà số mệnh lại mạnh mẽ, tôi mới học nghề, căn bản là đoán không được.
Tiểu Muội hiểu ý cười:
- Cô vẫn còn trung thực.
- Đương nhiên, nãy giờ cô mới biết, tôi là người thích đối diện với bộ mặt thật.
Ánh mắt Trần Mính bỗng nhiên quay về phía Quan Doãn, nhìn Quan Doãn mấy lần, lại nhìn Hứa Tiêu Hàn, mỉm cười.
- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.
- Cô hiểu cái gì?
Hứa Tiêu Hàn thấy ánh mắt của Trần Mính nhìn cô tựa như dò xét, không khỏi hỏi.
- Đừng cố làm ra vẻ huyền bí, nói mau.
- Vừa rồi tôi bước vào ký túc xá, liền nhìn thấy cô bị Quan Doãn đè, cô biết tại sao không?
- Cô...
Hứa Tiêu Hàn hơi đỏ mặt.
- Cô là đồ vô lại. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, có gì hay mà hỏi tại sao, không tại sao cả.
- Sai rồi, mọi việc đều không có ngoài ý muốn, đều là tất yếu.
Dáng vẻ Trần Mính giống như thần bí
- Họ Hứa của cô có hàm nghĩa là đồng ý, cùng với chữ Doãn của Quan Doãn có hàm nghĩa giống nhau, đồng ý nhận lời, là duyên trời tác hợp.
- Nói hươu nói vượn.
Vẻ măt Hứa Tiêu Hàn càng đỏ hơn, mắng Trần Mính.
- Cô đang cố ra vẻ khác thường mà thôi.
- Đừng vội, tiếp tục nghe tôi nói.
Vẻ mặt Trần Mính đắc ý.
- Tuy nói họ của cô và tên của Quan Doãn rất xứng, nhưng nhân duyên giữa nam và nữ rất kỳ diệu, chỉ xứng thì chưa được, còn cần phải âm dương bổ sung cho nhau, cô nếu sinh ra vào lúc tiểu hàn, là người sợ hàn sợ lạnh, tất nhiên người đàn ông khỏe mạnh tráng kiện mới có thể kiềm chế được âm hàn của cô, như vậy người đàn ông sinh ra lúc dương khí mạnh nhất, chính là chân mệnh thiên tử của cô, mà khí tiết nào có dương khí thịnh nhất? Đại thử!!!
- Hả…
Tiểu Muội kinh sợ kêu ra tiếng.
- Anh trai sinh vào ngày đó, chính là đại thử.
Lời này vừa nói ra, chẳng những Hứa Tiêu Hàn kêu "Hả" một tiếng rồi bịt miệng lại, vẻ mặt khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, nhìn Trần Mính giống như nhìn một quái vật, ngay cả Quan Doãn cũng biến đổi sắc mặt.
Tuy nói có Ông cụ Dung ở trước, mới khiến cho Quan Doãn không đến mức quá sốc ngay khi Trần Mính vừa mở miệng liền điểm ra hai người Cổ, Đại có khí vương giả, nhưng khi Trần Mính lấy chuyện của hắn và Hứa Tiêu Hàn ra nói, và điểm ra ngày sinh của hắn là ngày đại thử, khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên. Cũng không phải nói Quan Doãn giật mình là vì Trần Mính quá thần kỳ, hắn giật mình là vì giữa tuổi và nhãn lực của cô có khoảng cách khá chênh lệch
Nếu là Ông cụ Dung vạch trần, Quan Doãn cũng không đến nỗi kinh ngạc như vậy, nhưng Trần Mính mới mười bảy mười tám tuổi, khiến cho hắn ở đây quá kinh ngạc không thể không cảm thán, trong nền học vấn của truyền thống văn minh Trung Hoa, có nhiều kiến thức bác đại tinh thâm bịngười làm hỏng còn che đậy, Trung Quốc tổn thất quá nhiều bảo tàng, ngược lại có nhiều cặn bã tôn sùng văn hóa phương Tây.
Trần Mính không đồng ý lắc đầu:
- Được rồi, cái đề tài này dừng ở đây, sau lại nói tiếp, nói nhiều dễ lỡ lời. Quan Doãn, anh nói mời tôi đi ăn cơm, tôi đói bụng, tôi muốn ăn mì trộn.
Sau khi mấy người ăn mì xong, Quan Doãn cùng ba người quay về ký túc xá, đi đến cổng ký túc xá, Quan Doãn đứng lại:
- Tôi không lên đâu, ba cô xem như đã quen biết nhau rồi, sau này lại ở chung ký túc xá, phải chăm sóc lẫn nhau nhé.
- Được rồi, không cần dài dòng, tôi biết rồi.
Không đợi Tiểu Muội và Hứa Tiêu Hàn mở miệng, Trần Mính không kiên nhẫn đẩy Quan Doãn.
- Anh còn không đi mau? Đúng rồi, tôi khuyên anh nếu có cơ hội nên tiếp xúc nhiều với Đại Phục Thịnh và Cổ thu Thật.
- Tôi đang muốn hỏi cô…
Quan Doãn cười nói.
- Cô nói bọn họ có khí vương giả, rốt cuộc là chỉ cái gì?
- Nói vậy nhé, 16 năm sau, Đại Phục Thịnh trèo lên đỉnh cao, cùng năm, Cổ Thu Thật bước vào hàng ngũ lãnh đạo quốc gia, 5 năm sau nữa... Không nói nữa, không nói nữa.
Trần Mính cười hì hì.
- Quan Doãn, anh có dám đánh cuộc với tôi không, tôi cá là anh trong vòng hai năm….