Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Doãn, cậu đến Tỉnh thành một chuyến, đi ngay lập tức.

Giọng nói của Tưởng Tuyết vững chãi kiên định.

- Tự cậu nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề xe, không nên dùng xe của Thành ủy.

- Vâng.

Đối với những mệnh lệnh bất ngờ của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn không cần hỏi nhiều, hỏi nhiều cũng không hay, không cần đoán hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định là liên quan đến kế hoạch lâu dài cho trận chiến cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng.

Để điện thoại xuống, Quan Doãn bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đến Tỉnh thành lần này. Hiện tại thế cục Hoàng Lương đang ở thế cầm cự, nhưng sự thất lợi của trận chiến Hồng Nhan Hinh, hơn nữa Lưu Tư Viễn thẹn quá hóa giận, chứng minh kế của đối phương tạm thời chưa thể thực hiện, chỉ có thể đợi Hô Diên Ngạo Bác trở về tái hiện lại trận chiến mới.

Về việc sống chết của Trịnh Thiên Tắc, Quan Doãn không muốn xen vào nữa, nếu ngay cả Hoàng Hán cũng không nhắc đến Trịnh Thiên Tắc, dường như tối hôm qua tác dụng điểm tựa chuyện Hồng Nhan Hinh sẽ qua đi, y một lần nữa bị người đời vô tình quên lãng.

Trịnh Thiên Tắc tiếng tăm lừng lẫy, Trịnh Thiên Tắc - Cục trưởng Công an thành phố nhân vật đại diện của nhà họ Trịnh một trong ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương, từng oai phong từng làm mưa làm gió mười mấy năm qua , nhớ năm đó một phát giậm chân cũng có thể làm cho những nhân vật kiêu hùng Hoàng Lương run rẩy nhưng bây giờ lại trở thành vật hy sinh khắp nơi, thật ứng với một câu châm ngôn —— người thiện xạ chết dưới mũi tên, người thiện chiến chết dưới binh lính, người giỏi lặn lại bị chết chìm trong nước —— càng là nhân vật uy phong bát diện, cuối cùng lại có kết thúc thê lương.

Về phần Hoàng Hán có phải là y đã tra ra được manh mối chỗ ẩn nấp của Trịnh Thiên Tắc mà ra tay nghĩa hiệp đi cứu ông ấy không, Quan Doãn cũng không để ý, Hoàng Hán có cứu Trịnh Thiên Tắc hay không, là ân oán giữa Hoàng Hán và Trịnh Thiên Tắc, là do Hoàng Hán cân nhắc từ thế cục của Hoàng Lương mà đưa ra sách lược áp dụng, nếu là hắn, hắn cho dù tra được chỗ ẩn thân của Trịnh Thiên Tắc, cũng sẽ không đi cứuTrịnh Thiên Tắc.

Trịnh thiên Tắc có chết cũng chưa đền hết tội, huống chi y là bị người bên cạnh mình gây khó khăn, đó chính là đấu tranh nội bộ.

Tổ điều tra liên hợp Tỉnh ủy sau khi vào Hoàng Lương, đã bắt tay vào điều tra sự tình của học viện tiến thủ, nhưng gặp phải chuyện lớn đột nhiên xảy ra Bắc Kinh, hiện cũng đang trì hoãn lại công tác điều tra. Nhưng không thể rút về về Tỉnh ủy, đành phải trước tiên kết nối với Tổ chuyên án của Thành ủy, công việc tiến triển không lớn.

Trong tay tổ công tác chuyên án có nhiều tài liệu của học viện Tiến Thủ. Mới khiến cho tổ liên hợp điều tra không đến mức không thu hoạch được gì. Nhưng bởi vì nhân vật số 1 số 2 đồng thời không ở Thành ủy, hơn nữa chuyện đại sự ở Bắc Kinh không biết lúc nào có kết quả, gió của tình hình chính trị trong nước từ trước đến nay lại luôn thay đổi trong nháy mắt. Tổ chuyên án muốn điều tra tới cùng mấu chốt vấn đề cũng tạm thời gác chuyện này sang một bên, đợi sau khi Bắc Kinh sóng yên gió lặng, tình hình của Tỉnh ủy lặng yên cùng với sự trở về của Tưởng Tuyết Tùng, sẽ tiếp tục thúc đẩy mạnh cao trào.

Về phần cục Công an thành phố điều tra cửa hàng chuyên bán xe ô tô Audi và chuyên án rửa tiền, ngược lại không gặp trở ngại, nghe nói Hoàng Hán đang có cuộc họp bí mật với Vương Hướng Đông, càng tăng thêm cao độ cho việc điều tra đối với chuyên án cửa hàng độc quyền bán xe ô tô Audi. Mà Vương Hướng Đông ngấm ngầm tỏ thái độ phía sau, tuy rằng cửa hàng buôn bán độc quyền xe ô tô Audi là sản nghiệp của nhà họ Vương, nhưng y tuyệt đối không thiên vị cho bất cứ hành vi phi pháp, y mạnh mẽ ủng hộ hành động điều tra cửa hàng độc quyền chuyên bán xe Audi của cục Công an thành phố.

Thái độ của Vương Hướng Đông bị bên ngoài mổ xẻ vì cho rằng họ Vương đã chính thức thỏa hiệp với Tưởng Tuyết Tùng đã tỏ ra thái độ đầu hàng mọi mặt. Đã có người dè bỉu coi thường hành động này của Vương Hướng Đông, cho rằng Vương Hướng Đông không có nguyên tắc bằng họ nhà Thôi, cũng không có khí phách chiến đấu đến cùng của họ nhà Trịnh, cho dù đem họ nhà Vương ra viết chính hay là viết ngược đều không phân biệt được phải trái trắng đen của nhà họ Vương.

Trên cơ bản có thể nói, thế cục của Hoàng Lương sắp tới sẽ bị công phá lớn. Môt trận gió to của Bắc Kinh bất ngờ thổi tới đã đả thương rất nhiều người khiến ai cũng không dám tiến một bước, giống như bị ma thuật thu hồi, mỗi người đều thu hồi võ thuật của mình, một trận đấu trong lúc này sẽ trở thành trò khôi hài trong mắt mọi người, rất là buồn cười.

Nhất là sau trận giao đấu tối hôm qua. Trận đấu tranh giành khối tài sản của Trịnh Thiên Tắc đã hạ màn, thắng bại đã định, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn, ắt sẽ không còn bất cứ hành động nào xảy ra nữa, ngoại trừ Trịnh Thiên Tắc bị nhốt trong núi thẳm rừng sâu ra, Hoàng lương hẳn là có thể yên tĩnh một thời gian.

Nếu như thế, Quan Doãn lúc này rời khỏi Hoàng Lương, cũng không quá lo lắng cho ở nhà. Trận quyết chiến cuối cùng của Hoàng Lương, còn phải đợi sau khi Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác trở về Hoàng Lương mới có thể khai chiến.

Sau khi Quan Doãn thu dọn mọi thứ xong, gọi mấy cuộc điện thoại, dặn dò một số việc cần chú ý, để cho Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực chiếu cố Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, cuối cùng hắn mới gọi một cuộc điện thoại quan trọng nhất.

- Xe khi nào thì đến?

- Chắc đến ngay thôi.

Tề Ngang Dương cười ha hả.

- Tôi cho Trần Nam và Trần Kiều đi tiếp ứng cậu, thế nào, có được không?

- Không thể chê vào đâu được.

Quan Doãn cũng cười.

- Thêm Sở Triều Huy nữa, ba cao thủ cùng đồng hành trên đường, hẳn là có thể lên đường bình an.

- Thật sự không được, tôi lại phái một đội ngũ mười mấy người đi tiếp ứng cậu?

Giọng điệu của Tề Ngang Dương không giống nói giỡn.

- Tôi sợ đối phương phát rồ lại nhanh chóng diễn ra một trận sống chết.

- Không đâu, yên tâm đi.

Quan Doãn tràn đầy tự tin nói.

- Hiện tại đang bước vào thời kỳ yên ổn, mọi người đều đang đợi nhân vật số 1 số 2 trở về. Vả lại, đối phương cũng không phải là thần tiên mưu kế, không thể nào biết tôi ngồi xe nào rời khỏi Hoàng Lương.

- Được rồi, tôi tin phán đoán của cậu, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, kịp thời báo cho tôi biết.

Tề Ngang Dương lại dặn dò mấy câu chú ý vài việc, dài dòng không thôi, Quan Doãn đã trực tiếp cúp điện thoại của y.

Nửa tiếng sau, Tề Ngang Dương phái một chiếc xe chuyên dụng lặng lẽ tới Hoàng Lương, sau khi Quan Doãn đến văn phòng Thành ủy dặn dò mấy câu, đi xuống lầu, đi về phía cửa chính của Thành ủy, không bao lâu đã biến mất giữa đám người.

Trong văn phòng của Hô Diên Ngạo Bác, Lưu Tư Viễn và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phùng Quốc Bình đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Quan Doãn, nhìn cho đến khi bóng dáng của Quan Doãn chìm khuất, hai người mới thu ánh mắt.

Lưu Dương đứng một bên cung kính, cười theo, thái độ vẫn đoan chính như cũ, chỉ có điều trong ánh mắt chứa đựng một chút thâm ý, y không còn thân thiết với Lưu Tư Viễn, Phùng Quốc Bình như trước, hiện tại ánh mắt của y có ý bất hòa và đề phòng.

- Quan Doãn đi tỉnh thành, không dùng xe của Thành ủy, Quốc Bình, anh nói xem có phải hắn dùng xe của Hồng Nhan Hinh?

Lưu Tư Viễn khi nói chuyện cố tình liếc mắt nhìn Lưu Dương, dường như có ý đánh thức Lưu Dương, có dụng ý xấu.

Lưu Dương không thèm nghe.

- Có thì thế nào? Không có thì thế nào?

Phùng Quốc Bình bất đắc dĩ nói.

- Một trận đánh thua, muốn đoạt lại Hồng Nhan Hinh không thể. Tôi thấy lạ, Quan Doãn có thể tìm đến Thôn Tiểu Tô xem như hắn rất may mắn, sau lại thế nào tìm được Thôn Đại Tô? Quả thực chính là thần binh trời giáng, đánh một cái không kịp trở tay.

- Tôi cũng hiểu không lấy lại được, hiện tại nhân sự trong tay không đủ dùng, vả lại cũng không biết Quan Doãn ngồi chiếc xe nào đi Tỉnh thành, Quan Doãn này, thật là tên ma mãnh.

Ánh mắt của Lưu Tư Viễn khẽ liếc nhìn Lưu Dương.

- Quan Doãn có thể tìm tới Thôn Đại Tô, chỉ có một khả năng —— bên trong có nội ứng

- Bên trong có nội ứng?

Phùng Quốc Bình kinh ngạc.

- Làm sao có thể?

- Sao không thể.

Lưu Tư Viễn xoay người hỏi Lưu Dương.

- Thư lý Lưu, anh nói đi?

- Chuyện này tôi không rõ lắm, đêm qua tôi cùng nhóm bạn uống rượu, uống rượu say, ngủ như chết cho đến hừng sáng. Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết.

Vẻ mặt Lưu dương thành thực, vẫn biểu hiện thái độ cung kính với Lưu Tu Viễn và Phùng Quốc Bình như cũ.

- Thật không biết à?

Lưu Tư Viễn truy hỏi một câu, trên mặt toát ra sự thiếu kiên nhẫn và không vui.

Lẽ ra Lưu Tư Viễn là ủy viên thường vụ Thành ủy, cấp bậc Trưởng ban Tuyên giáo, trước mặt Lưu Dương là lãnh đạo Thành ủy ăn trên ngồi trước, nhưng chớ quên thân phận Lưu Dương là thư ký của Hô Diên Ngạo Bác, nói cách khác, đường đường là thư ký thứ hai của Thành ủy, ngoại trừ Hô Diên Ngạo Bác có thể góp ý phê bình, lãnh đạo Thành ủy khác, bao gồm Tưởng Tuyết Tùng cũng đều không tiện phê bình Lưu Dương.

Lưu Dương vẫn không đáp trả lại lời truy vấn của Lưu Tư Viễn:

- Không biết thật, Trưởng ban Lưu, tôi sao dám lừa anh?

Lưu Tư Viễn cười ha hả:

- Tôi không phải hoài nghi cậu, cậu đừng quá nhạy cảm, Lưu Dương, chuyện này phải được tra cho rõ ràng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết của toàn đội.

- Vâng, phải tra cho rõ ràng.

- Còn chuyện cậu được điều ra ngoài, cậu cũng phải tỏ rõ thái độ cho Ban tổ chức, để cho Ban Tổ chức rút danh sách đề cử của cậu về?

Lưu Tư Viễn từng bước ép sát, không chịu buông tha cho Lưu Dương, y hoài nghi Lưu Dương chính là người đứng đằng sau để lộ ra tin tức, nhưng lại không có chứng cứ. Nhưng y tin tưởng phán đoán của y là chính xác, bởi vì ngoại trừ Lưu Dương, ai cũng sẽ không bán ân huệ cho Quan Doãn.

Chủ yếu là Lưu Dương nợ Quan Doãn một ân huệ.

Sự kiện điều ra ngoài, Lưu Dương chẳng những xếp đặt Hô Diên Ngạo Bác, cũng làm cho mặt của Lưu Tư Viễn không thấy ánh sáng, hơn nữa còn rất căm tức.

Lưu Dương bị ban Tổ chức đề danh, trực tiếp khiến phe cánh xuất hiện không hài hòa, làm cho lòng người bàng hoàng, thậm chí có người xao trộn, thân là nhân vật quan trọng kiêm là quân sư của Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác không ở Hoàng Lương, Lưu Tư Viễn hiện tại là người nắm quyền thực tế, y cố tình bức ép Lưu Dương lộ diện để Ban Tổ chức thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, y muốn biết, Lưu Dương rốt cuộc sẽ làm sao.

- Vốn tôi cũng muốn nói rõ cho Ban tổ chức, giai đoạn này tôi còn muốn đi theo bên cạnh Chủ tịch Hô Diên, tuy nhiên sau khi xin chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hô Diên, tinh thần chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hô Diên là, người trẻ tuổi nên đi tìm những nơi gian khổ để rèn luyện.

Lưu Dương ngoan ngoãn đáp

- Tôi nghĩ đợi Chủ tịch thành phố Hô Diên sau khi trở về thành phố mới đưa ra quyết định có nên trình việc này cho Ban tổ chức không.

Lưu Tư Viễn không còn gì đề nói, lời nói của Lưu Dương trôi chảy, khiến kế sách của y bị thất bại, nhưng y vẫn không chịu thua nói:

- Thư ký Lưu, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức cho Quan Doãn, chuyện này do cậu điều tra, như thế nào?

- Được, không thành vấn đề.

Lưu Dương đồng ý, nhưng trong lòng thì cười thầm, thủ đoạn của Lưu Tư Viễn, thật đúng là bị Quan Doãn đoán trúng rồi.

Quan Doãn lúc này đã ngồi trên một chiếc xe đi tới Tỉnh thành, nói chính xác, có ba chiếc xe đồng hành cùng hắn, xe của hắn ở giữa, mở đường là xe của Trần Nam, cản phía sau là xe của Trần Kiều, xe mà hắn ngồi do Sở Triều Huy lái.

Quan Doãn ngồi ở phía sau, quay đầu nói với người bên cạnh:

- Hồng Nhan Hinh, bức tranh này cô đã thấy ở đâu chưa?

Vừa nói, ha vừa đưa bức tranh mà Trịnh Thiên Tắc cho người chuyển cho hắn.

Hồng Nhan Hinh tiếp nhận bức tranh vừa nhìn đã hoảng hốt:

- Đây là bức tranh mà Trịnh Thiên Tắc thích nhất, bức tranh này chứa đựng một bí mật lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK