Một hồi oanh oanh liệt liệt lộ rõ quyền uy không thể thay thế của Lý Vĩnh Xương trong chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, sau khi Lý Vĩnh Xương gióng trống khua chiêng thi hành chưa đến một tuần, 90% mộ phần trong huyện Khổng đã bị san lấp. Bởi vậy mới gây ra cái chết của một ông lão quật cường. Đường đường là Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng, mượn công tác thị sát, trước đó không thông báo với Huyện ủy huyện Khổng, Ủy ban nhân dân huyện một tiếng, trực tiếp ở trước mặt mọi người kêu tạm dừng thi hành. Điều này không chỉ khiến Lý Vĩnh Xương khiếp sợ đến tột đỉnh, ngay cả Quách Vĩ Toàn cũng thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất!
Trò đùa thật sự bắt đầu.
Tuy nhiên... trong đám người đó, ánh mắt Quan Doãn lạnh nhạt, biểu tình bình tĩnh, ứng với một câu nói của Tưởng Tuyết Tùng buổi sáng – trời không mưa cũng không trời quang. Đúng vậy, từ đầu đến cuối, bộ dạng Quan Doãn chính là gió thoảng mây trôi, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay.
Thật ra, lấy cấp bậc và năng lực của Quan Doãn, tất cả mọi chuyện không có khả năng đều được nắm giữ trong tay hắn. Chỉ có điều hắn là người ở ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, biết Lý Dật Phong và Lãnh Phong sẽ không ngồi xem Lý Vĩnh Xương từng bước phát triển an toàn, khẳng định sẽ có chuẩn bị ở phía sau.
Từ lúc Lý Dật Phong và Lãnh Phong cam chịu để Tiền Ái Lâm phục chức, Quan Doãn đã đưa ra kết luận, mặc kệ là liên hợp vì lợi ích tạm thời hay vì nguyên nhân khác, ít nhất ở giai đoạn hiện nay, lợi ích của Lý Dật Phong và Lãnh Phong có điểm giống nhau khiến hai người lần đầu tiên liên thủ đối phó với Lý Vĩnh Xương.
Như vậy, trên vấn đề Tưởng Tuyết Tùng tiến đến huyện Khổng thị sát công tác, hai người sẽ mặc Lý Vĩnh Xương mây mưa thất thường, tiếp tục biến huyện Khổng trở thành sân sau của nhà mình sao? Tuyệt đối không thể. Trên quan trường, làm sao chuyện kỳ quặc quái gở, nhân vật số một chắp tay nhún nhường với nhân vật số ba được? Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng thị sát huyện Khổng là cơ hội ngàn năm một thuở, hai người sẽ không đạt được điều gì để lỡ thời cơ tốt như vậy sao?
Khi Tưởng Tuyết Tùng và hắn cùng tỷ thí thư pháp, Quan Doãn đã nghĩ, thái độ Tưởng Tuyết Tùng đang nghiền ngẫm thế cục huyện Khổng. Hắn càng tin rằng Lý Dật Phong và Lãnh Phong sẽ thực thi kế hoạch. Về phần Lý Dật Phong và Lãnh Phong có chuẩn bị đầy đủ đến mức nào, lại thiết kế bao nhiêu cạm bẫy để đối phó với Lý Vĩnh Xương thì hắn lại không thể hiểu hết. Dù sao Lý Dật Phong và Lãnh Phong không có khả năng nói cho hắn biết bí mật này.
Hiện tại hắn đã biết cạm bẫy đó lớn tới mức nào...
Tuy nhiên, Tưởng Tuyết Tùng bất ngờ tuyên bố tạm dừng thực thi chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, ít nhiều cũng nằm ngoài dự kiến của Quan Doãn. Mặc dù hắn đại khái biết chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác không thể lâu dài được. Nhưng hắn không ngờ rằng, sẽ trùng hợp tạm dừng trong lần thị sát của Tưởng Tuyết Tùng. Nói như vậy, ở tỉnh có hướng đi mới?
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng tuyên bố tạm dừng thi hành chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, ngược lại Lý Vĩnh Xương còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng nhoáng một cái, đã có một bóng người đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, xấu mặt trước mặt mọi người.
Không phải ai khác, chính là Vương Xa Quân!
Dưới áp lực cực lớn, dưới một loạt biến cố, phải thừa nhận tâm lý Vương Xa Quân đã tới cực hạn. Lý Vĩnh Xương chính là chỗ dựa vững chắc nhất của anh ta. Mắt thấy Lý Vĩnh Xương gặp cảnh bị thiệt hại nghiêm trọng, gấp tới mức hỏa công tâm, cuối cùng không chống đỡ được nữa.
Vương Xa Quân ngã thật. Vừa rồi, anh ta ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng dày công tạo hình tượng tốt đẹp, cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng tuyên bố quyết định xong, không nói thêm một lời, xoay người rời đi. Huyện Khổng bày ra thì huyện Khổng phải tự mình thu dọn. Ông ta cũng lười quan tâm. Chủ yếu là vì hiện tại ông ta cũng không có tâm tình quan tâm tới thế cục huyện Khổng. Dĩ nhiên thế cục ở tỉnh đã có đại biến!
Đối với ông ta mà nói, biến động nhỏ ở tỉnh liên quan tới tiền đồ của ông ta, nhất định phải cư xử thận trọng. Dù sao huyện Khổng cũng ở bên dưới. Còn nữa, chuyến đi xuống huyện Khổng của ông ta đã đạt được mục đích. Hiện tại, là chuyển biến tốt vẫn nên thu lại.
Lúc này, Tưởng Tuyết Tùng vô cùng vội vàng muốn lập tức lên đường quay về thành phố. Tuy nhiên, ông chợt nghĩ tới một việc khác. Đúng lúc đó, ông ta lại nhìn thấy Quan Doãn. Ông ta liền vẫy Quan Doãn:
- Tiểu Quan, cậu tới đây một chút.
Vừa mới kêu ngừng chính sách san lấp mộ phần phục hồi đất canh tác, cũng ở trước mặt mọi người quát Lý Vĩnh Xương, hiện tại Tưởng Tuyết Tùng lại có hành động này, lập tức thu hút ánh mắt của vô số người hoặc có ý vị sâu xa hoặc dụng tâm kín đáo.
Quan Doãn thản nhiên đi nhanh tới trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, hơi cúi người:
- Bí thư Tưởng.
Tưởng Tuyết Tùng nhìn đồng hồ:
- Tối nay tôi phải quay lại thành phố.
Quan Doãn liền hiểu ra:
- Tôi sẽ lập tức lấy chữ.
Tưởng Tuyết Tùng cười ha hả:
- Tôi sẽ trả lại cho cậu sau.
- Tôi xin tặng Bí thư Tưởng.
- Không được, vô công không chịu lộc.
Tưởng Tuyết Tùng xua tay.
- Quân tử không đoạt sở thích người khác
- Bí thư Tưởng có thời gian, thật ra có thể đến núi Bình Khâu một chuyến. Trên sơn môn có mấy chữ to, viết không tồi. Không xem thật đáng tiếc.
Quan Doãn thấy Tưởng Tuyết Tùng nhớ nhà như dao cắt, với cấp bậc của hắn, hắn không tiện mở miệng khuyên Tưởng Tuyết Tùng hoãn chuyến đi lại, nhưng nhớ tới việc Lãnh Phong âm thầm muốn thúc đẩy cuộc hành trình tới Bình Sơn của Tưởng Tuyết Tùng, hắn đã nghĩ phải nỗ lực một phen, thử tiến lên một lần.
Tưởng Tuyết Tùng nổi lòng hiếu kỳ:
- Lấy ánh mắt của cậu đánh giá một chút, viết như thế nào?
- Khí độ phi phàm, muôn hình vạn trạng.
- Thực sự tốt như vậy sao?
Tưởng Tuyết Tùng không kiềm chế được, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
- Tôi sẽ bảo Lãnh Nhạc thu xếp một chút, về muộn một hai giờ cũng không sao. Tuy nhiên, còn phải trở lại Huyện ủy tham dự một cuộc họp.
Tưởng Tuyết Tùng và Quan Doãn vừa đi vừa nói chuyện, ra tới tận trước xe. Quan Doãn mở cửa xe cho Tưởng Tuyết Tùng, lại cung kính đóng cửa xe cho Tưởng Tuyết Tùng. Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người khó coi tới cực điểm.
Hầu như mọi người đều quan sát hành động của Quan Doãn. Không ít người đều nhất trí khẳng định, chỉ bằng việc vừa đi đường vừa nói chuyện với nhau và hành động Quan Doãn mở cửa xe cho Tưởng Tuyết Tùng, tám chín phần Quan Doãn sẽ một bước lên mây, trở thành thư ký quan trọng nhất của Thành ủy được mọi người ngưỡng mộ.
Người biết Quan Doãn thì hâm mộ lại ghen tị. Ai có thể ngờ được một tháng trước hắn còn ở Huyện ủy ăn không ngồi chờ, trong nháy mắt lên Phó phòng, đảm nhiệm Trưởng phòng phòng Thư ký Văn phòng Huyện ủy, lại còn được Bí thư Thành ủy coi trọng, mắt thấy sẽ điều hướng tới Thành ủy. Ai chẳng biết nói đảm nhiệm thư ký của Bí thư Thành ủy, ba năm sau một khi thả ra ngoài, chính là bước lên cấp phó huyện.
Hiện tại Quan Doãn mới 23 tuổi. Ba năm sau 26 tuổi. 26 tuổi làm cán bộ cấp Phó huyện, hơn nữa làm một thư ký Thành ủy, mặc kệ thả tới quận huyện nào, khẳng định phải vào bộ máy Uỷ viên thường vụ. Thật ghê gớm, sắp trở thành ngôi sao chính trị từ từ dâng lên.
Quan Doãn cũng không biết hắn tiếp xúc với Tưởng Tuyết Tùng, có thể khiến bên ngoài liên tưởng phong phú như thế. Hắn chỉ xoay người lên xe của mình. Trên xe đã không có Vương Xa Quân, cũng không biết anh ta đi đâu, chỉ có hắn và Ôn Lâm ngồi ở ghế sau.
Sau khi ô tô bắt đầu khởi động, Ôn Lâm buộc tóc, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái:
- Tôi biết, một ngày nào đó anh sẽ bay ra khỏi huyện Khổng.
Ngay cả Ôn Lâm cũng cho rằng tất cả mọi việc đều thuận lợi, thành công chính là vật trong bàn tay? Quan Doãn lắc đầu cười:
- Không nói chuyện không yên lòng.
- Được, đã nói giờ có chút chuyện mà.
Ôn Lâm cắn môi, vẻ mặt có chút cổ quái.
- Anh đoán tôi nhìn thấy ai?
- Ai? Có thể có ai?
Quan Doãn gặp Ôn Lâm thừa nước đục thả câu, cười.
- Nhân vật trọng yếu đều ở đây. Cô còn có thể thấy ai?
- Hạ Lai.
- .. Không có khả năng!
Quan Doãn hoảng sợ.
- Cô thấy Hạ Lai ở đâu?
- Ở trên một chiếc xe ô tô đi theo Bí thư Tưởng.
Ôn Lâm đánh giá Quan Doãn vài lần, xác nhận Quan Doãn không giả vờ.
- Anh thật sự không biết Hạ Lai cũng đến đây?
Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng thị sát, khẳng định phải có phóng viên đi theo. Phóng viên nhiếp ảnh quay phim đi theo xung quanh lãnh đạo chụp ảnh, ghi chép không nhất định theo bên cạnh lãnh đạo.
- Đương nhiên không biết.
Trong lòng Quan Doãn chẳng những buồn bực không hiểu vì sao Hạ Lai đến đây lại không gặp, cũng còn đang kinh ngạc không ít. Hạ Lai không phải phóng viên tin tức của thành phố Hoàng Lương, không thuộc phạm vi quản lý của Tưởng Tuyết Tùng. Cô đi theo Tưởng Tuyết Tùng đến, khẳng định không phải vì đưa tin Tưởng Tuyết Tùng thị sát, mà có chuyện khác.
Hạ Lai ở huyện Khổng chỉ có một việc – vụ án góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm!
Bỗng nhiên, trong đầu Quan Doãn hiện lên một ý niệm mãnh liệt trong đầu, hắn nên ra tay.
Nếu nói Lý Vĩnh Xương gặp hạn, bị ngã một cái thật đau là thủ đoạn của Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Vậy mượn cơ hội thúc đẩy vụ án của Tiền Ái Lâm, khiến Thôi Ngọc Cường hoàn toàn hướng về phía Lý Dật Phong hoặc Lãnh Phong, và phân rõ ranh giới với Lý Vĩnh Xương, chính là việc kế tiếp hắn cần làm.
- Tới rất hay.
Dưới sự hưng phấn, Quan Doãn, dùng sức vỗ đùi. Đáng tiếc hắn quá kích động, không vỗ phải đùi mình, mà là đùi Ôn Lâm.
- Anh...
Ôn Lâm nhất thời mặt đỏ.
- Lưu manh.
- Sơ xuất, sơ xuất.
Quan Doãn vội vàng áy náy nói. Ánh mắt đảo qua phía lái xe. Thật may, người lái xe chuyên tâm lái xe, không phát hiện ra sự tình vừa xảy ra. Không cần lo lắng, hắn nhỏ giọng nói.
- Thật cám ơn cô đã nói cho tôi biết Hạ Lai cũng đến huyện Khổng.
- Anh không biết cô ấy đến huyện Khổng là tốt nhất. Tôi an tâm rồi.
Vẻ mặt Ôn Lâm có phần thỏa mãn và hạnh phúc.
- Yên tâm gì?
Quan Doãn khó hiểu.
- Hai hàng lệ.
Ôn Lâm cắn môi ha ha cười, trong nụ cười có vẻ đắc ý, xấu xa.
- Anh không biết cô ấy ở đây, hai hàng lệ cũng chỉ chảy vì một người.
Đàn bà chung quy vẫn là đàn bà. Quan Doãn mỉm cười. Thì ra Ôn Lâm để ý tới điều này. Được rồi, cũng chỉ là lúc ấy hắn viết xuống “kiếp này chỉ có hai hàng lệ, một vì giang sơn, một vì mỹ nhân” là viết vì Ôn Lâm. Một người đàn ông ở một giai đoạn nào đó chỉ yêu một đàn bà, có phải coi như là mối tình thắm thiết hay không?
Tuy nhiên, vừa rồi một tay vỗ lên trên đùi Ôn Lâm, mặc dù cách lớp quần, vẫn khiến Quan Doãn cảm giác được đùi Ôn Lâm thật mềm mại, nhớ tới đêm mất điện, phong tình, không khỏi khiến hắn lại nhìn Ôn Lâm thêm vài lần.
Không xem còn tốt, vừa xem đã thấy cổ trắng của Ôn Lâm thoáng ửng hồng, hồng đến tận mang tai. Hắn biết Ôn Lâm cũng tư xuân, vội mở cửa sổ để gió thu thổi vào cho bình tĩnh một chút. Hiện tại cũng không phải thời điểm tán tỉnh. Bây giờ là thời cơ tốt nhất chuẩn bị nghênh đón biến cố lớn nhất của huyện Khổng.
Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng thị sát, ngàn năm một thuở. Có lẽ việc nhậm chức của hắn cũng chỉ dựa vào một lần này. Không nắm bắt lấy kỳ ngộ, tuyệt đối sẽ ôm hận cả đời. Vậy nên để huyện Khổng trở về quỹ đạo bình thường. Tuy Quan Doãn là người huyện Khổng, nhưng hắn biết rất rõ ràng, tuy Lý Dật Phong và Lãnh Phong có suy nghĩ xung đột đối với sự phát triển của huyện Khổng, nhưng điểm xuất phát quả thật đều là vì tương lai của huyện Khổng. Nhưng Lý Vĩnh Xương thì khác, ông ta làm tất cả chỉ vì củng cố địa vị của ông ta, chỉ vì đảm bảo lợi ích của cá nhân ông ta!
Vừa đến Huyện ủy, Quan Doãn vội vàng xuống xe, thừa dịp mọi người ai đều về chỗ nấy, hắn nhanh chóng tiếp cận Lãnh Phong. Sau khi thì thầm với Lãnh Phong vài câu, Lãnh Phong nghe xong vẻ mặt lạnh lùng, trầm ngâm nghĩ ngợi một lát. Sau đó, anh ta và Quan Doãn một trước một sau vào văn phòng, đóng cửa phòng lại.
Vài phút sau, Lãnh Phong và Quan Doãn cùng đi ra. Lãnh Phong đi tới phòng họp tham gia hội nghị trước. Quan Doãn lại trở lại phòng Thư ký, gọi vào di động của Hạ Lai.
Thật may, lúc này Hạ Lai không tắt máy. Gọi một cuộc đã liên lạc được. Câu đầu tiên Quan Doãn nói là:
- Hạ Lai, có chuyện rất quan trọng. Lập tức đến phòng Thư ký gặp anh.