- Ừm……
Quan Doãn kéo dài âm điệu, giả vờ giả vịt lo nghĩ,
- Dưới tiền đề không ảnh hưởng đến quan hệ cha con của em, nghe một chút cũng không sao
- Tới địa ngục đi, cũng không có người ngoài, anh còn cố làm ra vẻ? Đáng ghét
Hạ Lai làm bộ dạng muốn đánh, Quan Doãn cũng không tránh, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của cô đánh lên ngực. Tuy nhiên tay cô nâng lên khá cao, nhưng khi hạ xuống, lại như cục bong nhẹ hều, mềm nhũn không được ba phần khí lực.
- Ba em đến tỉnh Yến nhậm chức, kỳ thật không thuận lợi mấy, em thấy tâm trạng ba cũng không vui
Hạ Lai mặt có vẻ ưu tư
- Trước khi em đến huyện Khổng điều tra án góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm, cùng ba thương lượng qua, lúc đầu ba cũng không đồng ý em nhúng tay vào sự vụ huyện Khổng, nói là có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng sau đó sau khi gọi điện thoại với bác Tưởng xong, lại đồng ý, tuy nhiên luôn mãi dặn dò em, bảo em chú ý an toàn, nếu chẳng may có chuyện gì, phải báo cho bác Tưởng ngay
Quan Doãn trong lòng thầm nghĩ, Hạ Đức Trường mới điều tới Tỉnh ủy, căn cơ chưa ổn, liền mạo muội tham gia vào đấu tranh chính trị của huyện Khổng, tuy rằng ông tránh ở phía sau màn, mượn dùng tay Hạ Lai và quyền lực Tưởng Tuyết Tùng, nhưng cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Huyện Khổng tuy nhỏ, lại nối thẳng tỉnh thành, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều là do tỉnh thành trực tiếp hàng không, hơn nữa tình thế hiện tại đã rõ ràng đó có thể thấy được, Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều không phải là cùng trận doanh, đồng thời, Lý Dật Phong, Lãnh Phong lại cùng Tưởng Tuyết Tùng không phải chung một chiến tuyến.
Huyện Khổng là miếu nhỏ thần linh lớn, thế cục rất chi phức tạp, không phải người trong cục không thể nhận thức rõ ràng hung hiểm trong đó, dù Quan Doãn đoán không ra Hạ Đức Trường muốn mượn tay Hạ Lai điều tra nhúng tay vào sự vụ huyện Khổng là dụng tâm ra sao, nhưng ít nhiều cũng có thể phỏng đoán một phần dụng tâm của Hạ Đức Trường, sợ là có liên quan tới bối cảnh của Lý Dật Phong, Lãnh Phong ở tỉnh thành
Mà từ cuộc thị sát công tác không rõ dụng ý của Tưởng Tuyết Tùng cũng có thể cho ra kết luận, Tưởng Tuyết Tùng ngoài là thị sát huyện Khổng, kỳ thật là muốn mượn cơ hội thăm dò thế cục huyện Khổng, và muốn ra tay điều chỉnh bộ máy huyện Khổng. Liên tưởng đến lần trước Lãnh Phong hết lần này đến lần khác qua được ải, Quan Doãn liền ít nhiều nghiền ngẫm ra Tưởng Tuyết Tùng muốn thấu hiểu hết tình huống huyện Khổng, sau đó... Sau đó hắn cũng không biết. Rốt cuộc Tưởng Tuyết Tùng là muốn làm thế nào khiến huyện Khổng dựa theo ý nguyện của ông mà rảo bước tiến lên, trừ phi là Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc có thể nghiền ngẫm ra tâm tư của Bí thư Thành ủy.
Người khác, bao gồm hắn, dù sao cách Tưởng Tuyết Tùng quá xa, nếu hắn thực sự trở thành thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, chỉ sợ Tưởng Tuyết Tùng là tâm tư gì, hắn có thể đoán ra tới tám chín phần
- Nói như vậy, việc em Ngươi âm thầm điều tra Tiền Ái Lâm, bí thư Tưởng đã sớm biết?
Quan Doãn bỗng nhiên lại ý thức được một vấn đề khác mà trước kia vẫn xem nhẹ
- Biết, lúc em mới điều tra, thì bác Tưởng đã biết rồi, hơn nữa bác cũng ủng hộ việc em điều tra ngầm
Hạ Lai đúng là ngây thơ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khó hiểu nhìn Quan Doãn.
Quả nhiên... Quan Doãn bỗng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, từ đầu đến cuối Tưởng Tuyết Tùng đã sớm biết chuyện góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm, mà hắn còn muốn mượn tay Hạ Lai làm kíp nổ, lại không biết - Gừng càng già càng cay - Tưởng Tuyết Tùng rõ ràng là có chuẩn bị mà tới, hơn nữa đã sớm đem chuyện lớn chuyện nhỏ của huyện Khổng tìm hiểu đâu vào đấy
Hay cho một nhân vật số một Thành ủy lợi hại
Sau khi nghĩ thông suốt, Quan Doãn bỗng nhiên phát giác, so sánh với tay già đời mấy chục năm chìm nổi quan trường, hắn quả thật còn rất non kém, có lẽ Tưởng Tuyết Tùng sớm đã có ý chờ hắn chủ động kích nổ sự kiện Tiền Ái Lâm, tiện thể mượn cơ hội đảo loạn thế cục huyện Khổng. Sau đó lại dựa theo ý tứ của ông ta mà bình định. Tuy nhiên tin rằng Lý Dật Phong và Lãnh Phong liên kết mạnh mẽ, cứng rắn xuất kích, cũng quấy rầy kế hoạch của ông, khiến hành trình huyện Khổng của ông, không được thuận lợi như mong muốn
Tuy nhiên cũng may, Quan Doãn trong lúc thị sát cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất thư pháp và đề chữ lưu niệm khiến hắn bước đầu thấu hiểu một mặt chân thật bên trong tính cách của Tưởng Tuyết Tùng, nữa hắn và Tưởng Tuyết Tùng lấy văn kết bạn, cũng rõ ràng cảm nhận được Tưởng Tuyết Tùng ngoài gương mặt Bí thư Thành ủy ra, cũng có cảm xúc thực sự của một nhà thư pháp hoặc là người bình thường
Mà thư pháp và tranh chữ, làm sự ràng buộc giữa hắn và Tưởng Tuyết Tùng, tin tưởng đã khiến hắn và Tưởng Tuyết Tùng thành lập một loại ăn ý trên tâm ý. Mặc kệ Tưởng Tuyết Tùng có thật sự sẽ dùng hắn làm thư ký hay không, ít nhất hắn tin tưởng chính mình ở trong lòng Tưởng Tuyết Tùng, đã để lại ấn tượng tốt.
- Bí thư Tưởng đối với việc em điều tra góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm, nói thế nào?
Quan Doãn muốn hỏi tới cùng
- Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói điều tra góp vốn phi pháp là chức trách của một phóng viên, bác điều tra ủng hộ của em, và bải em chú ý an toàn, nếu chẳng may xảy ra chuyện, thì phải kịp thời liên hệ với bác… chỉ nhiêu đó, hết rồi
Hạ Lai từ sắc mặt Quan Doãn đoán được gì đó, lại hỏi
- Có phải em làm sai gì hay không? Hoặc là nói, em thành súng của ai đó?
- Không có, điều tra của em là đúng, là thực hiện chức trách của ngươi phóng viên, anh ủng hộ em
Quan Doãn ôm lấy bờ vai hơi gầy yếu của Hạ Lai, không muốn để cô biết quá nhiều tin tức trầm trọng trong quan trường, quan trường là nơi của đàn ông, không phải áp lực mà phụ nữ nhất là kiểu con gái đơn thuần như Hạ Lai nên chịu đựng, liền thương tiếc nói
- Em cũng quá gầy, về sau ăn nhiều một chút
- Em không cần béo, em muốn giảm béo
- Em còn giảm béo? Đã thon thả đến vậy rồi, đừng giảm nữa, con gái gầy quá không tốt
- Làm sao không tốt?
- Quá gầy… sẽ rất khó chịu
- Cái gì khó chịu?
Hạ Lai thời đại học hồn nhiên y như nữ sinh trung học, Quan Doãn từng có vài lần tuổi xuân kích động, đều bị cô kiên quyết địa cự tuyệt, không phải cô không thương Quan Doãn, mà là cô từ nhỏ gia giáo cực nghiêm, tuân thủ nghiêm ngặt gia huấn.
- Chính là, chính là...
Quan Doãn đã đưa Hạ Lai tới cửa nhà khách, hắn ngượng ngùng cười ha hả một mạch
- Chính là nếu em làm nệm, anh đè lên, sẽ rất khó chịu
- Em vì sao phải làm nệm?
Mới hỏi một câu, Hạ Lai bỗng nhiên hiểu được gì đó, mặt đỏ tai hồng, giơ tay nhéo Quan Doãn một cái, lại giơ chân đá hắn một cước, còn không hả hận, lại đánh hắn một quyền,
- Anh xấu lắm, sao cả ngày không nghĩ chuyện gì tốt?
Trở lại ký túc xá Huyện ủy, Quan Doãn vẫn hồi tưởng lại cảnh Hạ Lai thẹn thùng, ngẫm lại làn da trắng như tuyết ửng hồng, không khỏi khô khan khó chịu, vội trải giấy ra, hít vào, hồi tâm, đề bút, tập trung viết một giờ thư pháp, sau đó lại đọc một hồi thơ cổ, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang khác thường.
Ai nửa đêm không ngủ? Hôm nay là cuối tuần, người ở ký túc Huyện ủy không nhiều lắm, Quan Doãn lặng yên đi ra, đi vào trong viện, lần mò theo ngọn đèn mờ nhạt thì thấy, phía trên xà kép xa xa, Lãnh Phong lại đang đi thăng bằng trên đó
Lãnh Phong trên xà kép, cách khá xa, ngọn đèn lại âm u, tuy rằng thấy không rõ vẻ mặt của ông, nhưng Quan Doãn có thể khẳng định chính là, ông ta tuyệt đối là vẻ mặt kiên nghị và không cam lòng. Kỳ thật trong lòng Quan Doãn hiểu được, Lãnh Phong đi không phải xà kép, mà là đang tự mình tăng thêm lòng dũng cảm cho mình
Vận mệnh cuối cùng của Lý Vĩnh Xương như thế nào, quả thật tác động vào lòng của mỗi người, đến người lạnh lùng như Lãnh Phong, cũng bị quấy nhiễu không ngủ được. Cũng phải, Lý Vĩnh Xương đã quấy nhiễu huyện Khổng mười mấy năm, sao có thể lật cái đã đổ sập?
Cho dù một khi sập, cũng sẽ ầm ầm rồi ngã xuống, và khiến cho đầy trời bụi đất.
Sáng hôm sau, Quan Doãn xin chỉ thị với Lãnh Phong xem có việc gì không, Lãnh Phong liền cho hắn nghỉ, trước khi vấn đề Lý Vĩnh Xương chưa có kết quả, lòng người huyện Khổng hoảng sợ, cũng không ai an tâm cho công tác. Dự án đập nước sông Lưu Sa tiếp tục thi công, do Quế Hiểu Kiệt và Quách Vĩ Toàn phụ trách, không có Lý Vĩnh Xương, cũng vận hành bình thường, hành động lấp mộ phục hồi đất trồng, lặng yên không một tiếng động mà kết thúc, tổ lãnh đạo cũng tự động giải tán.
Lý Vĩnh Xương bị tạm thời cách chức cảnh tỉnh, tạm thời về nhà, nghe nói việc đầu tiên sau khi Lý Vĩnh Xương về nhà là dựng lại bia mộ, rồi đắp lại mộ phần, còn ở trước phần mộ tổ tiên khóc rống một trận, tự xưng là con cháu bất hiếu.
Vương Xa Quân thì nằm viện, sau khi té xỉu ở đồng ruộng, y đau đầu không chịu nổi, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đề nghị nằm viện quan sát.
Tiền Ái Lâm đã bị Thôi Ngọc Cường khống chế, hôm nay sẽ họp nghiên cứu vấn đề của y, không có gì bất ngờ xảy ra, mấy mấy giờ sau, Tiền Ái Lâm sẽ mất chức quan.
Huyện Khổng dưới sự điều khiển của bàn tay của Tưởng Tuyết Tùng, dưới thúc đẩy của Lý Dật Phong và Lãnh Phong, sau khi đã trải qua rung chuyển kịch liệt, tạm thời trở về yên tĩnh, sau khi yên tĩnh sẽ nghênh đón dạng cục diện gì, không ai biết rõ. Thời kỳ yên tĩnh bây giờ, chỉ là khúc nhạc dạo chờ đợi sự rung chuyển kế tiếpcó thể càng kịch liệt hơn
Tuy nhiên, huyện Khổng cũng không phải là không thu hoạch được gì, Quan Doãn liên quan đến việc thu hút đầu tư của du lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu chính là điểm sáng lớn nhất, trở thành thu hoạch nặng trình trịch duy nhất của huyện Khổng thời buổi rối loạn
Tuy rằng Lãnh Phong nói là không có việc gì, Quan Doãn vẫn báo cáo đơn giản về tiến triển của du lịch khai thác, phát triển núi Bình Khâu với Lãnh Phong, cũng nhắc tới việc Kim Nhất Giai còn có ý tưởng đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, quả nhiên, nhắc tới nông nghiệp hiệu suất cao, Lãnh Phong vẻ mặt có vẻ mỏi mệt lập tức tươi tỉnh vài phần:
- Nông nghiệp hiệu suất cao là đường ra duy nhất của huyện Khổng, Quan Doãn, Kim Nhất Giai người bạn này của cậu, không đơn giản, thật tinh mắt. Ưu thế của Huyện Khổng chính là nông nghiệp, làm thế nào lợi dụng ưu thế đất đai huyện Khổng làm thành việc lớn, mới là căn bản của người làm quan.
Nói một mạch, Lãnh Phong lại cường điệu đưa ra bước tiếp theo của Quan Doãn:
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, Phó chánh văn phòng Huyện ủy có một ghế trống, tôi và bí thư Lý đã bàn…
Từ trước đến nay Trưởng phòng của phòng Thư ký do Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm nhiệm, Quan Doãn đề bạt thành Phó chánh văn phòng Huyện ủy, cũng coi như lên chức bình thường, tuy nhiên tuy rằng cấp bậc chưa thăng, vẫn là Phó phòng, nhưng ý nghĩa khác nhau rất lớn, Phó chánh văn phòng Huyện ủy, tương đương là xếp vào danh sách hậu bị của lãnh đạo Huyện ủy
Quan Doãn hơi kích động:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện...
Lãnh Phong phất tay cắt ngang lời Quan Doãn:
- Đừng nói lời khách khí, trọng trách của huyện Khổng còn rất nặng
Quan Doãn nặng nề mà gật gật đầu.
Đi ra Huyện ủy, không khí tươi mát buổi sáng khiến tinh thần Quan Doãn rung lên, hắn bước những bước đi thoải mái nhẹ nhàng đến nhà khách Phi Mã, lên lầu hai, gõ cửa phòng 212
- Chờ một chút
Bên trong truyền đến thanh âm của Hạ Lai
- Em còn chưa ra khỏi giường
Hạ Lai còn có thói quen ngủ nướng, còn tự xưng là giấc ngủ đẹp, Quan Doãn cười nhạo Hạ Lai là cái đồ lười. Kỳ thật thói quen xấu của Hạ Lai thật đúng là không nhiều lắm, ngoại trừ không biết nấu cơm và hay ngủ nướng ra, cô không kiêu kỳ không nhỏ nhen, coi như là một cô gái không tồi.
Lời cô vừa dứt, cửa liền mở toang, Kim Nhất Giai ăn mặc chỉnh tề ra mở cửa phòng, cô thay một chiếc váy màu tím, thoạt nhìn rất giống với chiếc áo tím của Hạ Lai, Quan Doãn mới nhìn thoáng qua, cô đã nói:
- Đừng nhìn nữa, là váy của Hạ Lai
- Cô còn dám mặc váy màu tím?
Quan Doãn vừa nói vừa đi vào trong
- Làn da không đủ trắng, mặc màu tím sẽ làm màu da ố vàng
- Anh có ý gì, là nói tôi không trắng bằng Hạ Lai nhà anh?
Kim Nhất Giai vén váy lên, lộ ra bắp chân, lại kéo tấm chăn của Hạ Lai trên giường, lộ ra cơ thể thanh xuân xinh đẹp của Hạ Lai
- Anh so xem, tôi đen hơn Hạ Lai chỗ nào?