Đợi Quan Doãn báo cáo hết những tình hình mới của Huyện ủy trong thời gian vừa qua xong, Lãnh Phong bố trí công việc tiếp theo. Sau đó Quan Doãn lại đưa ra đề xuất nhận thầu núi Bình Khâu 30 năm, đợi Lãnh Phong đồng ý xong thì lúc đó đã hơn một giờ đồng hồ.
Thấy sắp đến giờ ăn trưa, Lãnh Phong vẫy tay nói:
- Quan Doãn, cậu đi ăn cùng với Hạ Lai đi, không phải để ý đến ta nữa đâu.
Quan Doãn muốn nói gì đấy, Lãnh Phong chỉ khẽ gật đầu, rồi lại xua xua tay, hắn không nói thêm nữa, quay người bước ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch huyện.
Lấy một cốc nước nóng, Lãnh Phong nhớ lại lúc không hẹn mà gặp Hạ Đức Trường ở Tỉnh ủy, lại nhớ lại giọng điệu của kẻ bề trên mà Hạ Đức Trường dùng để nói với ông, ông tức giận vô cùng.
Hạ Đức Trường tại sao phải đến Tỉnh ủy trước thời gian nhậm chức, Lãnh Phong không thể hiểu hết, cũng không muốn biết. Ông chỉ là tiện đến gặp lãnh đạo cũ, chứ không hề muốn gặp Hạ Đức Trường ở đó. Trước đây ông cũng nghe nói Hạ Đức Trường có thể rời bỏ Bắc Kinh, đến Tỉnh ủy đảm nhận chức Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Lúc đó nghe thì chỉ nghĩ rằng Hạ Đức Trường lai lịch không đơn giản. Rồi cộng thêm việc Hạ Đức Trường đặc biệt quan tâm Quan Doãn, thì ông cũng hơi để ý một chút mà thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ xa hơn và cũng chẳng để ý.
Lãnh Phong đối nhân xử thế là như vậy. Ông không phải là người tìm mọi cách để nịnh bợ cấp trên, cũng không vị sự tốt xấu của cấp trên mà thay đổi nguyên tắc đối nhân xử thế của mình. Trước đây ông lạnh nhạt với Quan Doãn là vì quá để ý đến lời nói của lãnh đạo cũ, chứ không phải vì Hạ Đức Trường. Hạ Đức Trường dù có lai lịch, có quan hệ đến thế nào đi nữa thì cũng liên quan gì đến ông chứ?
Giờ đây ông đã quyết tâm phải trọng dụng Quan Doãn, để Quan Doãn trở thành điểm tựa của ông ở huyện Khổng. Đó không chỉ vì ông yêu cái tài hoa của Quan Doãn, và cũng vì quý cách đối nhân xử thế cả Quan Doãn. Còn về mâu thuẫn giữa Quan Doãn và Hạ Đức Trường ông không quan tâm, không hỏi và cũng không tham gia.
Không nghĩ là khéo léo thế nào mà ông lại gặp Hạ Đức Trường ở Tỉnh ủy. Hai người đối mặt nhau, ông nhận ra Hạ Đức Trường, và Hạ Đức Trường không biết sao cũng nhận ra ông. Ông ta còn chủ động gọi ông, nói rằng có chuyện muốn nói.
Có thể nói chuyện với Phó chủ nhiệm Trưởng ban thường trực tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tương lai, đó là mơ ước của không biết bao cán bộ, Phó giám đốc các sở. Lãnh Phong chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ bé, đáng nhẽ ra là phải kích động lắm mới đúng, chỉ là… Lãnh Phong chỉ bình tĩnh chào hỏi vài câu, không thể hiện gì là phấn khởi khi được sủng ái, cũng không có gì là kinh sợ khiêm tốn. Hạ Đức Trường lập tức có một vẻ không vui khi thấy như vậy.
Sau khi nói vài câu xã giao, Hạ Đức Trường đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch Lãnh, tôi có một đứa con gái tên là Hạ Lai, hình như nó đang ở huyện Khổng. Nó đến tìm người bạn đại học của nó là Quan Doãn. Phiền anh sau khi về huyện Khổng thì nói với nó một tiếng, bảo nó lập tức trở về thủ đô, nếu không nó sẽ phải tự chịu hậu quả. Còn nữa, Quan Doãn hình như đang là thư ký của anh phải không? Tôi biết Quan Doãn từ khi cậu ta còn học đại học ở Bắc Kinh. Nó theo đuổi Hạ Lai suốt. Nhưng tôi không đồng ý bọn trẻ yêu đương khi học đại học. Muốn cậu ta chăm chú việc học hành. Có thể là do tư tưởng của tôi truyền thống quá, hoặc cũng có thể là do cậu ta rất hiện đại. Nói tóm lại, tôi và cậu ta có quá khứ không thoải mái gì. Tôi hi vọng trong việc dùng người, anh đừng chỉ xem học vấn, mà quan trọng hơn là còn phải xem nhân phẩm con người.
Quan Doãn bị Phó trưởng ban thường trực tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tương lai trực tiếp điểm danh và ám chỉ phê bình nhân phẩm không tốt. Lãnh Phong cũng được coi là người có thâm niên trong chốn quan trường, chẳng nhẽ lại không hiểu ý mà Hà Đức Trường ám chỉ sao? Nếu là người khác, để nịnh bợ Hạ Đức Trường, không biết chừng có thể nói luôn là sẽ cách chức Quan Doãn, thậm chí không chỉ là cách chức mà còn là dẫm đạp lên Quan Doãn đến khi Hạ Đức Trường vừa ý mới thôi.
Thế nhưng tiếc một điều Lãnh Phong chính là Lãnh Phong chứ không phải là người khác. Ông chỉ có trách nhiệm với bản thân mình và kiên định tính cách quật cường của mình. Ông chỉ không kiêu ngạo, không nịnh bợ, đáp lại Hạ Đức Trường một câu:
- Được rồi Phó trưởng ban, tôi sẽ chuyển lời đến Hạ Lai.
Còn về phần Quan Doãn thế nào, ông không nói tiếp lời Hạ Đức Trường.
Hạ Đức Trường đứng ngây ra tại chỗ.
Nếu như Quan Doãn có mặt lúc đó, hắn sẽ vô cùng vui mừng. Không chỉ vui mừng về sự yêu mến mà Lãnh Phong dành cho hắn, càng vui mừng hơn về con mắt nhìn người sau một năm vất vả tôi luyện, hắn cuối cùng đã có thể có một đôi mắt nhìn người chuẩn xác. Hắn đã không nhìn nhầm Lãnh Phong, ông đúng là một chỗ dựa vững chắc hoàn toàn có thể dựa vào.
Tất nhiên Quan Doãn không nhìn nhầm Lãnh Phong, đó cũng không phải hoàn toàn là công lao của hắn. Còn có công lao của một nhân vật quan trọng mà không thể phủ nhận, đó là ông cụ Dung.
Lãnh Phong không phải là vì chuyển lời của Hạ Đức Trường mà về huyện Khổng sớm một ngày. Hạ Đức Trường vẫn chưa có vị trí như vậy trong lòng ông, mà ông vì Quan Doãn. Nếu như nói trước đây ông trọng dụng Quan Doãn là vì trên lợi ích đồng minh, thì bây giờ ông yêu mến Quan Doãn hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thật. Máu ghen tức hận thù trong người ông bị Hạ Đức Trường kích phát rồi. Quan Doãn chỉ là một người thanh niên chưa hiểu rõ sự đời, yêu Hạ Lai không phải là lỗi của anh ta. Ai lúc còn trẻ mà chẳng phạm sai lầm chứ? Còn Hạ Đức Trường hết lần này đến lần khác chèn ép anh ta, thật đúng là quá đáng quá.
Nếu như Hạ Đức Trường biết cách làm của hắn không những không đạt được hiệu quả như mong đợi, mà ngược lại còn làm cho sự việc chuyển theo hướng tương phản, thì chắc chắn ông ta sẽ hối hận lắm.
Lãnh Phong từ trước đến giờ chưa từng tức giận như thế. Khi ông nhìn thấy Quan Doãn và Hạ Lai xứng đôi vừa lứa như vậy, Hạ Lai đoan trang, thông minh, Quan Doãn cẩn thận và chín chắn. Hai người đẹp đôi như vậy, tại sao Hạ Đức Trường lại cứ nhất quyết muốn chia rẽ họ. Chẳng nhẽ chỉ là vì không môn đăng hộ đối? Lại nghĩ lại thái độ nghi ngờ khi nói chuyện của Hạ Đức Trường, cùng với kiểu miêu tả sơ lược phủ nhận toàn bộ Quan Doãn của ông ta, Hạ Phong tức giận, nắm chặt tay. Răng..rắc.. một tiếng kêu vang lên, cây bút máy trong tay ông bị bẻ gẫy.
Ông vứt mạnh cây bút máy gãy trong tay vào góc tường, Lãnh Phong lạnh lùng nói một câu:
- Hạ Đức Trường, cũng nên để một đường lui, cũng tốt cho sau này gặp lại.
Nếu như Quan Doãn biết sự thay đổi thái độ của Lãnh Phong đối với hắn thì chắc phải vui mừng lắm. Lãnh Phong không dễ dàng gì khẳng định một người, nếu như ông che chở một người, chắc chắn sẽ che chở đến cùng. Quan Doãn trở về phòng thư ký chẳng những không vui mà còn ngược lại, có chút phiền muộn. Bởi vì Hạ Lai đã đi rồi.
Hạ lai rời đi không một lời từ biệt, cũng giống như Ngõa Nhi khi xưa. Ngõa Nhi để lại cho hắn một tờ giấy, còn Hạ Lai để lại cho hắn một câu nói.
- Quan Doãn, xe từ Thành ủy đến đón em rồi. Em đi trước nhé, anh nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Nắm chắc hiện tại, đợi một ngày mai tốt đẹp.
Ôn Lâm chuyển lời của Hạ Lai xong, người mà luôn thích nói đùa với Quan Doãn giờ cũng nghiêm trang nói:
- Thật ngưỡng mộ tình yêu của hai người. Quan Doãn, tôi vẫn nghĩ nếu như tôi chưa có người yêu thì có khi nào tôi lại để dành anh làm người dự bị. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thôi vậy, tình yêu của anh và Hạ Lai làm người ta cảm động, tôi không nhẫn tâm chen vào nữa.
Câu nói đùa làm Quan Doãn bật cười, không thể không nói Ôn Lâm có một bản lĩnh luôn làm người ta có thể vui vẻ bất cứ lúc nào.
- Hạ Lai không đợi anh nữa là vì không muốn người từ Thành ủy đến nhìn thấy anh và cô ấy ở cạnh nhau. Cô ấy như vậy là muốn bảo vệ anh.
Ôn Lâm lại nói.
- Tôi biết.
Quan Doãn cười đáp. Nghĩ lại hẹn ước của hắn và Hạ Lai, phút chốc hắn thấy tất cả thật đáng để chờ đợi và phấn đấu. Hắn nói:
- Vừa nãy cô nói sai rồi, đáng ra phải nói cô là người dự bị của tôi chứ không phải tôi là người dự bị của cô.
- Anh được đấy. Hạ Lai tốt với anh như vậy anh vẫn còn muốn làm việc có lỗi với cô ấy. Anh đúng là đểu thật.
Ôn Lâm xem thường những lời nói khi nãy của Quan Doãn.
- Tôi tiếc thay cho Hạ Lai. Anh đúng là không phải đàn ông.
Hạ Lai thật đúng là quá giỏi, vừa mới tiếp xúc với Ôn Lâm có một giờ đồng hồ đã có thể lôi kéo Ôn Lâm về phía mình. Quan Doãn xua xua tay:
- Không đùa nữa. Chẳng phải là tại cô cứ thích đùa với tôi sao, thế tôi mới muốn chọc cô chứ. Thôi bàn chút chuyện chính sự, nói việc khai thác núi Bình Khâu đi.
- Đợi chút, tôi vẫn có điều muốn hỏi.
Ôn Lâm chạy đến cửa, mở cửa nhìn ra ngoài một lượt. Cái tư thế xoay người khom lưng của cô cũng thật hấp dẫn người khác, thân hình cô đẫy đà, căng tròn. Quay người lại, cô đến bên cạnh Quan Doãn:
- Ngộ nhỡ, là tôi lấy ví dụ thôi nhé. Ngộ nhỡ anh và Hạ Lai không đến được với nhau, thì anh có cần tôi không? Phải nói thật đấy nhé, liên quan đến quyết định trọng đại của cả đời tôi đấy.
- Ừ...
Quan Doãn giả bộ chăm chú suy nghĩ một lát:
- Nếu như bây giờ cô đang là cái lốp dự bị, lốp chính bị hỏng thì cô lập tức sẽ trở thành lốp chính rồi.
- Phui…
Ôn Lâm lườm Quan Doãn một cái.
- Phủi phui cái mồm anh đi. Vừa muốn ăn trong bát, vừa muốn chiếm trong nồi à: Đừng có mơ. Thôi được rồi, không đùa với anh nữa, nói việc chính đi.
Một giờ đồng hồ ở bên cạnh Ôn Lâm, Hạ Lai đã cùng Ôn Lâm thảo luận vấn đề phát triển núi Bình Khâu. Ôn Lâm cũng không giấu diếm việc cô và Ngõa Nhi ra nhập cổ đông. Hạ Lai nghe xong đều rất ủng hộ. Cô nói rõ ý tưởng khai thác núi Bình Khâu với Ôn Lâm. Ôn Lâm nghe xong nhận được sự gợi ý rất lớn. Người học kinh tế như cô cũng có một đầu óc kinh tế nhất định, chỉ có điều ở huyện Khổng lâu ngày nên tư tưởng của cô không đủ sinh động. Thế nhưng dưới sự dẫn dắt của Hạ Lai cô cũng nghĩ ra rất nhiều ý tưởng sáng tạo mới
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, kinh tế quan của Hạ Lai và Ôn Lâm gặp nhau và cùng tỏa sáng, hình thành một phương án hoàn toàn chín chắn, có tính thực thi cao. Khi sắp đi, Hạ Lai nhờ Ôn Lâm đưa phương án đó cho Quan Doãn để anh kiểm tra. Cô tin tưởng con mắt của Quan Doãn có thể làm cho dự án càng toàn diện hơn.
Quả nhiên sau khi Ôn Lâm đưa ra phương án cuối cùng mà cô và Hạ Lai cùng thảo luận ra, Quan Doãn chỉnh sửa vài chỗ, mới đầu nghe thì có vẻ như chỉnh sủa của Quan Doãn chỉ như vẽ rắn thêm chân, nhưng xem xét tỉ mỉ thì Ôn Lâm cảm thấy rất khâm phục. Không thể không khâm phục con mắt nhìn xa trông rộng của Quan Doãn. Lúc này cô mới thấy cô và Hạ Lai suy xét vấn đề còn hơi đơn giản, chưa tính đến nhân tố chính trị sẽ ảnh hưởng thế nào đến việc khai thác núi Bình Khâu. Càng không nghĩ đập nước sông Lưu Sa xong sẽ ảnh hưởng thế nào đến xúc tiến của việc khai thác núi Bình Khâu.
Quan Doãn nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện. Ôn Lâm tùy tiện vỗ vỗ vào vai Quan Doãn:
- Khá lắm, lần này coi như là tôi phục anh. Bây giờ tất cả đều đã có, chỉ còn thiếu cơ hội nữa thôi. Anh nói xem, lúc nào sẽ chính thức bắt đầu khai thác núi Bình Khâu?
Quan Doãn cười bí hiểm:
- Hạng mục đập nước sông Lưu Sa khởi công thì việc khai thác núi Bình Khâu sẽ chính thức bắt đầu.
Ôn Lâm bừng tỉnh:
- Anh muốn mượn cơ hội từ đập nước sông Lưu Sa