Còn có người chê cười Quan Doãn xem báo còn nghiêm túc hơn xem tài liệu, chẳng lẽ có thể tìm ra được con đường thăng quan tiến chức từ báo chí sao? Quan Doãn chỉ cười, cũng không giải thích, lại càng không biện bạch gì cho hành vi của mình. Khi hắn học đại học ở Bắc Kinh, xem báo đã thành thói quen, khi tới huyện, thói quen vẫn không đổi được. Còn nữa, hắn cũng không muốn sửa, muốn hiểu biết chuyện quốc gia đại sự, nghe gió đoán mưa, qua báo Đảng là cách nhanh và tiện nhất.
Người ta lại không biết rằng, Quan Doãn chẳng những thích đọc báo chí, còn hàng ngày sách không rời tay. Sách đều là sách sử, 'Nhị thập tứ sử', 'Sử ký' vân vân. Ngày nào không đọc lịch sử được một giờ, thì hắn không thể đi vào giấc ngủ.
Lấy lịch sử làm gương soi, có thể thấy rõ được ưu thế và nhược điểm. Nếu nói tất cả quốc gia đại sự và hướng đi chính sách đều nằm trong báo chí, như vậy cách xử sự đối nhân xử thế và thế sự hưng suy, tất cả đều nằm trong sách sử.
Gió mùa hè hiu hiu, thổi bay màn trúc kêu lạch cạch, trong phòng tạm thời yên tĩnh, không khí mầu nhiệm mà tràn đầy khí sắc miên man bất định tuyệt vời. Quan Doãn và Ôn Lâm đều không nói gì, hai người đều cúi đầu không nói.
Điều Quan Doãn nghĩ không phải là chuyện tình cảm vui vẻ, mà là lo lắng cho bước tiếp theo. Nếu chẳng may thực sự Lãnh Phong bị điều đi trong lúc mấu chốt này, thì bước đi hắn vừa mới làm ra, chẳng những sẽ một bước giẫm lên khoảng không, hơn nữa hậu quả tương đối nghiêm trọng, rất có khả năng khiến hắn kẹt trong tình cảnh họa vô đơn chí.
Làm sao bây giờ? Mặc dù Quan Doãn có nhiều kiến thức hơn so với người bình thường một chút, có một tài năng đặc biệt mà người ta không biết, nhưng hắn dù sao chỉ là một sinh viên mới ra đời được một năm. Mới vào quan trường, đối mặt với thế cục phức tạp, hay thay đổi trong quan trường, trí tuệ chính trị cũng như nhận định thời thế vẫn còn thiếu sót.
Khác với Quan Doãn luôn luôn dồn lực chú ý vào thế cục Huyện ủy và tiền đồ của bản thân chính là, vẻ mặt mơ màng của Ôn Lâm. Ánh mắt khi thì dừng trên cây liễu ngoài cửa sổ, khi thì lướt nhanh qua khuôn mặt Quan Doãn, cắn môi để lộ ra nội tâm do dự giằng co của cô. Cũng không biết là có phải cô đã biết tin tức gì hay không, đang chưa quyết định được có nói cho Quan Doãn hay không...
Đột nhiên, tiếng rèm cửa vang lên, một giọng nói trong trẻo động lòng người cất lên:
- Xin hỏi, đây này là phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy phải không?
Là tiếng phổ thông vô cùng chuẩn.
Một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi duyên dáng yêu kiều đang đứng ở cửa, cô tết tóc hai bên, mặc một chếc áo màu trắng thuần khiết, váy màu vàng nhạt, lưng đeo ba lô, mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, đôi mắt phượng thật to, để lộ ra hai cánh tay và bắp chân trắng nõn như bạch ngọc, khiến cô có vẻ trong trắng thuần khiết mà lại hồn nhiên.
Cô vừa đứng trước mặt, liền như một đám mây trắng trước mặt trời rực sáng, cao quý làm người ta phải ngước nhìn.
Thình lình có một cô bé như hoa như ngọc hiện ra trước cửa, Quan Doãn và Ôn Lâm ngơ ngác nhìn nhau, sửng sốt một chút. Ôn Lâm có cảm giác gì thì Quan Doãn không rõ lắm, còn hắn là đột nhiên có một cảm giác là có một em Lâm bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
- Em gái, đây chính là phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, xin hỏi em tìm ai?
Quan Doãn ở gần cửa, đứng dậy đi về phía trước một bước, hỏi han thân thiết.
- Em tìm...
Cô bé nghiêng đầu giống như đang lo nghĩ, lại liếc mắt nhìn lén Ôn Lâm, sau đó vẫy vẫy tay với Quan Doãn, cúi đầu nhỏ giọng nói,
- Anh ơi, anh tới gần đây một chút, em chỉ nói cho một mình anh thôi.
Quan Doãn nghi ngờ quay đầu lại liếc nhìn Ôn Lâm, vẻ mặt Ôn Lâm đang khó hiểu, trong ánh mắt hiện ra ý cười hòa hảo nhưng đầy tò mò.
Không do dự, Quan Doãn liền cúi người xuống, đưa tai vào gần cô bé một chút, nghĩ rằng cô bé sẽ nói thầm cho hắn, không ngờ cô bé cười gian xảo, đột nhiên hô to một tiếng vào tai Quan Doãn:
- Ngu ngốc, anh bị lừa rồi!
Tai Quan Doãn chỉ cách cô bé một gang tay, cô đột nhiên hô to một tiếng, liền như tiếng sấm sét nổ vang bên tai, Quan Doãn kinh ngạc lùi về phía sau ba bước, đặt mông ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày vẫn không hoàn hồn, tai cứ kêu ong ong không ngừng.
- Ha ha!
Ôn Lâm cười lay từ bên này sang bên khác, cười đến không ngồi thẳng nổi, lấy tay chỉ vào Quan Doãn cười nhạo hắn,
- Bị một cô bé đùa giỡn, Quan Doãn, anh cũng có hôm nay sao? Thật làm tôi cười chết mất.
Quan Doãn không đếm xỉa tới lời đùa cợt của Ôn Lâm, hắn đánh giá cô bé vài lần từ trên xuống dưới, nghiêm mặt:
- Em gái, trêu đùa người khác cũng không tốt đâu, nói cho cùng, nơi này cũng không phải là nơi em có thể quậy phá được, đây là Huyện ủy.
- Em không quậy phá, em có chuyện nghiêm túc, là thật phải tìm một người. Nghe anh nói chuyện thì biết anh nhất định là Ôn Lâm phải không?
Cô bé chẳng những gian xảo, còn thông minh, cô trừng mắt nhìn, kéo tay Quan Doãn:
- Anh Ôn, em đến tìm anh đó.
Quan Doãn dở khóc dở cười, hắn nhìn ra rõ là cô bé thật tình muốn đùa cợt hắn, Ôn Lâm rõ ràng là tên phụ nữ, với sự thông minh của cô mà không biết sao? Cô lại cố ý cho rằng hắn là Ôn Lâm, rõ ràng là muốn tiếp tục đùa giỡn hắn. Em Lâm từ trên trời rơi xuống không phải là em Lâm dịu dàng lương thiện, mà là một em Lâm gian xảo, hay thay đổi.
Ôn Lâm vốn đã cười đến không nín được, nghe cô bé gọi Quan Doãn là anh Ôn, lại cười đến nói cũng không nói nên lời, nằm bẹp ở trên bàn không nâng nổi đầu lên, chỉ cần nhìn vai cô rung rung là có thể thấy được, cô cười điên rồi.
Quan Doãn bất đắc dĩ cười nói:
- Anh Ôn Lâm à? Em gái, phải là chị Ôn Lâm mới đúng.
Sau đó hắn lấy tay chỉ về phía Ôn Lâm, ý là, cô mới là Ôn Lâm, hắn không phải.
Cứ tưởng rằng cô bé sẽ hiểu ra lời của hắn, không ngờ cô bé tiếp tục giả ngu:
- Anh Ôn, tuy rằng anh trắng trẻo giống một cô nữ sinh, nhưng anh quả thật là nam giới, chẳng lẽ anh thích người khác gọi anh là chị sao?
- Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi phải khẩn trương rời khỏi đây thôi, nếu tiếp tục thế này, tôi sợ tôi sẽ điên mất.
Ôn Lâm cười đến mức làm cho Quan Doãn không hiểu gì, cô cong lưng ôm bụng, chật vật không chịu nổi mà trốn ra khỏi văn phòng.
Thực không phải là bạn chí cốt, trong lòng Quan Doãn oán hận nghĩ, không ngờ Ôn Lâm cũng phối hợp diễn trò với cô bé quậy hắn, lúc nữa gặp lại sẽ tính sổ với cô một trận.
Cuộc đời Quan Doãn lần đầu tiên bị một cô bé nhỏ hơn hắn gần mười tuổi gài bẫy đến không có lực trả đòn, đành phải giả vờ giả vịt địa đưa tay ra sau lưng, ho khan một tiếng:
- Được rồi, coi như là anh là Ôn Lâm, vậy thì em là ai, tìm anh có chuyện gì?
- Tên em là Lý Ngõa Nhi, từ tỉnh thành đến, em tìm anh là bởi vì không ai quản em.
Lý Ngõa Nhi tiến lên một bước kéo tay Quan Doãn, làm vẻ mặt đáng thương,
- Anh Ôn, anh không phải cũng sẽ không để ý tới em, để em trở thành một kẻ đáng thương chưa ăn chưa uống, không ai yêu thương phải không?
Lý Ngõa Nhi? Từ tỉnh thành đến? Vốn Quan Doãn tính cứ thế mà đuổi cô bé đi, để cô đùa cợt một chút vậy là đủ lắm rồi, hắn cũng không có thời gian chơi với cô náo loạn như thế. Hơn nữa lại là ở phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, nếu chẳng may để cho Lý Dật Phong hoặc Lãnh Phong phát hiện, hắn lại bị nhớ một lỗi nặng, nhưng khi nghe cô bé tự báo họ tên và lai lịch, hắn bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
Ánh mắt lại dừng lại trên mặt Lý Ngõa Nhi, khuôn mặt mơ hồ có thể thấy được nét của Lý Dật Phong, lại thấy dấu vết trên ngón tay thon dài của cô và nếp uốn trên váy do ngồi lâu mà tạo thành, trong lòng Quan Doãn bỗng nhiên sáng tỏ. Cô bé trước mắt không phải ai khác, chính là con gái bảo bối của Lý Dật Phong mà Vương Xa Quân vừa mới nói là phải đi đón.
Lạ thật, tại sao Vương Xa Quân không đón được cô, ngược lại để cô tự chạy tới phòng Thư ký? Khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi... Quan Doãn liền hỏi:
- Ngõa Nhi, Xa Quân đi đâu rồi?
Vì sao Lý Ngõa Nhi phải từ tỉnh thành đến huyện Khổng chơi, Quan Doãn cũng không muốn đoán nhiều, có lẽ chỉ là cô bé nhất thời nổi hứng. Nói thật, huyện Khổng không có tài nguyên du lịch gì, ngoại trừ có một núi Bình Khâu, còn lại sẽ thấy không có cảnh đẹp gì đáng nói. Là một huyện nhỏ nằm trong thung lũng, huyện Khổng là một huyện nông nghiệp bần cùng lạc hậu.
- Anh ấy đưa cha em đi họp ở thành phố rồi, không chăm sóc cho em được, liền bảo em đến phòng Thư ký tìm Ôn Lâm.
Lý Ngõa Nhi lấy bàn tay làm quạt phẩy phẩy,
- Nóng quá, sao lại không có điều hòa không khí?
Quan Doãn bật quạt trần, tâm trạng thay đổi liên miên. Lý Dật Phong không có bất cứ một dấu hiệu nào mà đột nhiên đi thành phố họp, sợ là tình hình có biến đổi. Mà Vương Xa Quân cũng đi theo, có nghĩa là quan hệ giữa Vương Xa Quân và Lý Dật Phong lại gần thêm một bước. Trước kia Lý Dật Phong tuy rằng coi trọng Vương Xa Quân, nhưng đi thành phố họp chưa bao giờ dẫn theo Vương Xa Quân.
Về phần Vương Xa Quân bảo Lý Ngõa Nhi tìm Ôn Lâm mà không phải tìm hắn, cũng hoàn toàn là có ý lường trước trong đó. Người Vương Xa Quân đề phòng nhất là hắn, mới không đem chuyện quan trọng như vậy phó thác cho hắn. Lý Ngõa Nhi là ai? Cô chính là hòn ngọc quý trong tay Lý Dật Phong, là thiên kim của Bí thư huyện ủy!
Tuy rằng Vương Xa Quân cũng có tâm lý đề phòng đối với Ôn Lâm, nhưng Ôn Lâm dù sao cũng là phụ nữ, nói một cách tương đối, cơ hội được trọng dụng đề bạt trong quan trường không phải rất nhiều. Còn nữa, gần như mỗi người trong Huyện ủy đều biết lòng dạ của Vương Xa Quân đối với Ôn Lâm.
Khi Quan Doãn đang suy trước tính sau, thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Phòng Thư ký có hai chiếc điện thoại, một cái là đường dây riêng của lãnh đạo. Đường dây riêng mà đổ chuông, nhất định là lãnh đạo có chuyện quan trọng triệu tập, nhất định phải nghe ngay lập tức. Một cái khác là đường dây để bên ngoài gọi vào, điện thoại mà đổ chuông, thì phải kiêu ngạo một chút, để kêu hết ba tiếng sau đó mới nghe máy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên là đường dây của lãnh đạo.
Quan Doãn lập tức nghe điện thoại:
- Tôi là Quan Doãn xin nghe.
- Quan Doãn, tôi là Xa Quân.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Vương Xa Quân
- Ôn Lâm có ở đó không?
Vương Xa Quân cũng gọi vào đường dây riêng của lãnh đạo, điệu bộ càng ngày càng nghiêm túc. Quan Doãn biết Vương Xa Quân tìm Ôn Lâm có chuyện gì, nói:
- Không có ở đây, đi ra ngoài rồi, có chuyện gì vậy?
"..." Vương Xa Quân ngập ngừng một chút, dường như không tình nguyện nói cho Quan Doãn, nhưng sự việc khẩn cấp, rồi lại không thể không nói,
- Tôi bất ngờ có việc đi với Bí thư Lý, cùng đến Thành ủy họp với Chủ tịch huyện Lãnh. Sau khi đón được Ngõa Nhi, không kịp đưa cô ấy đến phòng Thư ký, bảo cô ấy tự mình đến phòng Thư ký tìm Ôn Lâm, bảo Ôn Lâm chăm sóc cho Ngõa Nhi một chút. Đúng rồi, Ngõa Nhi đã tới phòng Thư ký chưa?
Quan Doãn còn chưa mở miệng, Lý Ngõa Nhi ở bên cạnh lấy hết sức mà xua tay với hắn, lại le lưỡi nhăn mặt, hiển nhiên là ám chỉ hắn không cần nói thật.
Quan Doãn khó xử.
Chủ yếu là Vương Xa Quân lộ ra tin tức làm người ta khiếp sợ, hoá ra không chỉ Lý Dật Phong khẩn cấp đi tới thành phố họp, ngay cả Lãnh Phong cũng cùng đi, sự việc lại đột nhiên trở nên càng phức tạp thêm. Hơn nữa biến hóa cực nhanh, khiến Quan Doãn không kịp nhìn, thậm chí còn thấy cảm giác hồi hộp.
Chẳng lẽ, Lãnh Phong thật sự sẽ rời đi sao? Nếu quả thực như thế, hành động trình tài liệu của hắn vừa rồi có lẽ nào là uổng phí, hơn nữa nếu trước khi Lãnh Phong rời đi, chuyển giao tài liệu của hắn cho Lý Dật Phong coi như một ân tình cuối cùng. Như vậy hắn sẽ không có ngày ngẩng được đầu ở Huyện ủy!
Trong nháy mắt, Quan Doãn cảm giác như một bước rơi xuống vách núi cao hàng nghìn mét, chẳng những ngừng thở, đầu óc cũng trống rỗng.