Mặc dù cùng Tưởng Tuyết Tùng là lấy chữ làm bạn, diễn một màn tuồng viết chữ lưu niệm đầy thâm ý ngay trước mặt nhiều người. Nhưng Quan Doãn biết, Bí thư Tưởng múa bút vẩy mực ngay lúc đó, quả thật không phải vì biễu diễn tài nghệ thư pháp trước mặt mọi người, mà là nhân lúc hứng thú, thể hiện sự đa tài đa nghệ và sự tiếc tài của bậc bề trên.
Huyện Khổng có thành tích nổi trội trong việc thu hút nhân tài trở về, trong lúc Bí thư Tưởng đương nhiệm cũng nhấn mạnh việc tiến cử nhân tài, chú trọng việc thu hút nhân tài trở về. Ngay cả một thông tín viên Chủ tịch huyện nho nhỏ của y cũng có thể ngồi cùng bàn viết thư pháp với một người đường đường là Bí thư Thành ủy. Truyền ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người thi đậu vào trường đại học trọng điểm của thành phố Hoàng Lương động lòng, chân thật và thực tế mà cảm nhận được quyết tâm yêu mến tài năng của Bí thư Tưởng, chắc chắn sẽ có ý định quay về thành phố Hoàng Lương để đền đáp quê hương.
Như thế, mục đích của vở kịch chính trị của Tưởng Tuyết Tùng đã có thể đạt được.
Đương nhiên, Tưởng Tuyết Tùng cũng có xuất thân là văn nhân, tình cảm văn nhân trong xương tủy không thay đổi, trước mặt mọi người viết chữ lưu niệm, cũng có một mặt thật tình.
Bí thư Tưởng sẽ không phải vì mấy nét bút thư pháp của hắn mà nảy sinh ý định điều hắn đến bên cạnh làm thư ký chứ? Quan Doãn âm thầm lắc đầu, liên tưởng đến việc từ chỗ Lãnh Phong nghe được tin tức về việc quan hệ riêng thân thiết giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường, cùng với sự thực mà Hạ Lai tiết lộ với hắn rằng Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường là bạn học trưởng Đảng trung ương, hắn lại từ trong sự khiếp sợ và niềm vui bất ngờ mà quay trở về với hiện thực. Cũng không cho rằng Lãnh Phong lấy hồ sơ của hắn từ Văn phòng Huyện ủy để xem, có nghĩa là thật sự Tưởng Tuyết Tùng có lòng yêu mến nhân tài đối với hắn.
Hắn có tài hoa hơn nữa, cũng không qua được mối quan hệ cá nhân giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường. Hơn nữa, Hạ Đức Trường vẫn là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Thôi đi, không nghĩ nữa, trước hết nghĩ về bản chữ mẫu của Lão Dung Đầu mới là việc quan trọng.
Bảng chữ mẫu của Lão Dung Đầu quả thật cũng không ít, Quan Doãn chỉ lấy một cuốn bảng chữ mẫu cơ bản nhất để luyện tập. Nói như Lão Dung Đầu, trước tiên tập cách tách từ, sau đó tập cách hợp từ, phải biết bò, rồi mới biết đi. Ý ngoài lời chính là, trình độ thư pháp của Quan Doãn vẫn còn nằm trong giai đoạn tập tễnh học, ngay cả đi đường cũng còn đi chưa vững.
Nếu dựa theo sự phân chia của Lão Dung Đầu, chẳng phải nói thư pháp của Bí thư Tưởng cũng chỉ mới ở giai đoạn đi bộ, còn chưa đến giai đoạn chuẩn bị trước khi chạy bộ?
Đưa cho Tưởng Tuyết Tùng một cuốn chữ mẫu của Lão Dung Đầu cũng không sao, chỉ là không biết Lão Dung Đầu có quay về hay không. Chưa hỏi ý kiến lão đã đem bản chữ mẫu của lão tặng cho người khác, dù sao cũng không tốt lắm. Nghĩ lại cũng không còn cách nào khác, Quan Doãn liền nghĩ, xem như hắn quyết định thay cho Lão Dung Đầu vậy, tin rằng Lão Dung Đầu cũng không keo kiệt đến nỗi không muốn tặng một cuốn chữ mẫu cho người khác.
Sau khi ăn xong, Quan Doãn và Ôn Lâm cùng hộ tống Tưởng Tuyết Tùng đi thị sát tình hình thực hiện chính sách lấp mộ canh tác. Sau khi lên xe, Ôn Lâm vẫn ngồi chỗ bên ngoài nhất như thường lệ, lại để Quan Doãn ngồi chính giữa. Quan Doãn liền trêu ghẹo:
- Cô không thích ngồi cùng Vương Xa Quân như vậy sao?
- Làm sao vậy, anh thích tôi và anh ta ngồi cùng nhau?
Ôn Lâm bất mãn trừng mắt đáp lễ Quan Doãn, lại tựa đầu nhìn về hướng cửa sổ, không nói gì nữa.
Làm sao vậy, một câu nói đã tức giận rồi? Quan Doãn lắc đầu, không hiểu được tính khí của Ôn Lâm. Vương Xa Lâm lên xe rồi, anh ta vừa lên xe, liền vỗ vỗ vai Quan Doãn, cảm kích nói:
- Cảm ơn cậu Quan Doãn, sự việc ổn rồi. Nếu không phải cậu báo trước, thì sự việc cũng không dễ làm.
- Khách sáo làm gì, cơ hội cũng bình đẳng, đều phải cố gắng mới tranh thủ được.
Quan Doãn khách sáo một câu, lại không chút để ý mà hỏi sang một chuyện khác,
- Tiền Ái Lâm phục chức rồi, Xa Quân, cậu nói có phải thời gian phục chức không phù hợp hay không?
Tiền Ái Lâm phục chức cũng không có động tĩnh gì lớn, là dưới sự giúp sức của Lý Vĩnh Xương, dưới sự thúc đẩy của Thôi Ngọc Cường, Lý Dật Phong và Lãnh Nhạc đều ngầm đồng ý. Sau đó Tiền Ái Lâm liền im lặng mà được phục nguyên chức vụ, đồng thời cũng không hề bị xử phạt gì.
Lý do của Lý Vĩnh Xương rất đầy đủ, Bí thư Tưởng đến huyện Khổng thị sát công tác, phạm vi hoạt động chủ yếu ở thị trấn. Nhiệm vụ của Đồn công an thị trấn rất quan trọng, mà Tiền Ái Lâm đã nhiều năm đảm nhiệm vị trí Đồn trưởng đồn công an thị trấn, cũng chỉ có y ra mặt mới có thể khiến những tên lưu manh xã hội đen đầu đường xó chợ trong thị trấn không gây chuyện…
Vương Xa Quân không ngờ suy nghĩ của Quan Doãn lại nhảy xa xôi tới việc Tiền Ái Lâm, anh ta không hiểu vì sao Quan Doãn lại nhắc đến vấn đề phục chức của Tiền Ái Lâm, liền giả bộ bất đắc dĩ nói:
- Việc lãnh đạo quyết định, chúng ta chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Quan Doãn gật gật đầu, không nói gì thêm nữa. Ôn Lâm ngồi bên cạnh lại nghi hoặc quay đầu lại, âm thầm nháy mắt với Quan Doãn, có ý là Tiền Ái Lâm lại sao nữa rồi? Quan Doãn lại không trả lời cái nháy mắt của Ôn Lâm, ánh mắt nhìn về phía trước, như đi vào một cõi mơ hồ khác rồi.
Hiện trường báo cáo tình hình thực hiện chính sách san mộ canh tác được lựa chọn ở thôn Tiểu Quách. Thôn Tiểu Quách là một thôn lớn, gần thị trấn nhất, mộ phần tập trung nhiều nhất, có tính đại diện nhất, hơn nữa là khúc xương khó gặm nhất trong việc thực hiện chính sách san mộ canh tác. Tổ công tác ba lần xuất động đều không thể san bằng được toàn bộ mộ phần, cuối cùng phải do Lý Vĩnh Xương đích thân ra mặt, mới có thể làm được.
Lý Vĩnh Xương chọn thôn Tiểu Quách, đương nhiên có dụng ý của y. Thứ nhất do thôn Tiểu Quách sau khi mộ phần được san bằng thì đất đai nhiều nhất, số liệu được tỉ mỉ nhất, cũng dễ nhìn nhất. Thứ hai là thôn Tiểu Quách phản đối việc san bằng mộ kịch liệt nhất, ai ra mặt cũng không được, chỉ có y ra mặt mới dẹp được, là nơi thể hiện tính quan trọng và tính không thể thay thế được của y rõ ràng nhất.
Đứng ở bên đường, nhìn khoảng đất rộng do những mộ phần tập trung đã được san bằng phía xa xa của thôn Tiểu Quách, Lý Vĩnh Xương vui mừng hớn hở báo cáo với Tưởng Tuyết Tùng tình hình thực hiện chính sách san mộ canh tác ở huyện Khổng đạt được thành tích lớn lao. Tuy trong báo cáo đã khẳng định tác dụng lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nhưng trong lời nói có để lộ sự tự tin rõ ràng, trong lúc vô ý vẫn để lộ ra giọng điệu mèo khen mèo dài đuôi mà nêu ra cống hiến của bản thân y.
Bởi vì lời nói của y quá mức thẳng thắn và quá đề cao bản thân, Lý Dật Phong nghe xong khẽ nhíu mày. Lãnh Phong rõ ràng đã quay mặt sang một bên, không muốn nhìn sắc mặt Lý Vĩnh Xương nữa. Trong số những người ở xung quanh đó, có người cười thầm, có người cười trộm, cũng có người khâm phục sự tự tin và khí phách hùng mạnh của Lý Vĩnh Xương. Từ lúc Tưởng Tuyết Tùng đến huyện Khổng đến giờ chỉ chưa đến nửa ngày, y đã hai lần ngang nhiên khiêu khích uy quyền của nhân vật số một và số hai, đồng thời tỏ rõ uy lực cá nhân.
Nếu nói đến chuyện Lý Vĩnh Xương xem chuyện ở huyện Khổng có phần lớn công lao của mình thì cũng còn có nguyên nhân của nó, như vậy việc đứng trước mặt Bí thư Thành ủy còn dám khoa trương như vậy, ngay cả Tằng Vĩ Hiến và Lãnh Nhạc cũng liếc nhìn nhau, cũng đều lắc đầu.
Sự vui mừng của Tưởng Tuyết Tùng không bằng buổi sáng khi thị sát đập nước sông Lưu Sa, chắp tay nghe Lý Vĩnh Xương báo cáo, không nói một lời. Khi Lý Vĩnh Xương báo cáo được một nửa, y âm thầm vẫy tay với Vương Xa Quân, đợi Vương Xa Quân đến trước mặt, y liền chính thức đẩy Vương Xa Quân ra:
- Bí thư Tưởng, tình hình tiếp theo sẽ do Vương Xa Quân báo cáo cụ thể một chút, đồng chí Xa Quân là Thạc sĩ của Học viện Kỹ thuật chuyên nghiệp tỉnh, trí nhớ hơn người. Có rất nhiều số liệu khô khan tôi đọc ba lần không nhớ, anh ta chỉ nhìn qua liền nhớ kỹ rồi.
- Ồ…
Tưởng Tuyết Tùng nhất thời thấy hứng thú, nhìn đánh giá Vương Xa Quân,
- Chàng trai này không tồi, tuấn tú lịch sự, vóc dáng cũng rất oai nghiêm, được, tôi muốn nghe báo cáo mang tính chuyên nghiệp của cậu.
Khác với vẻ trấn tĩnh tự nhiên của Quan Doãn trước mặt Tưởng Tuyết Tùng chính là, Vương Xa Quân sớm đã chờ đợi được thể hiện mặt mày rạng rỡ trước mặt Tưởng Tuyết Tùng. Nhưng khi thực sự đứng trước người cao nhất nắm giữ hơn sáu triệu dân thành phố Hoàng Lương, anh ta vẫn có chút lo lắng, người hơi run lên. Mặc dù Tưởng Tuyết Tùng bình dị gần gũi, không hề làm mặt lạnh, thậm chí còn hơi mỉm cười, nhưng anh ta vẫn khó che giấu được sự khiếp sợ trong lòng.
Không phải mỗi người đều có được bản lĩnh bình tĩnh khi đứng trước một nhân vật quan trọng.
- Bí thư… Tưởng, tôi là Vương Xa Quân, là thông tín viên phòng Thư ký Huyện ủy…
Vương Xa Quân ép buộc bản thân bình tĩnh lại, trước tiên giới thiệu bản thân, giọng nói hơi run. Lúc này anh ta mới thật sự khâm phục trình độ của Quan Doãn thật sự cao hơn anh ta một bậc, lúc đó Quan Doãn ứng phó tự nhiên hơn anh ta nhiều. Anh ta hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Sau khi chính sách san mộ canh tác được ban hành, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện rất coi trọng, thành lập tổ lãnh đạo hành động chuyên nghiệp do Phó bí thư Lý Vĩnh Xương lãnh đạo. Tổ lãnh đạo dưới sự lãnh đạo của Phó bí thư Lý Vĩnh Xương, đã đưa ra hàng loạt phương châm chính sách hữu hiệu…
- Nói cụ thể một chút.
Tưởng Tuyết Tùng cắt ngang lời Vương Xa Quân,
- Những lời nói trống rỗng thì không cần nữa, tôi muốn nghe con số cụ thể.
- Vâng, Bí thư Tưởng.
Bị Tưởng Tuyết Tùng nhắc nhở, Vương Xa Quân ngược lại bình tĩnh hơn một chút. Hơn một năm rèn luyện của anh ta cũng không phải vô dụng, hơn nữa anh ta cũng có chút hơn người trong việc ghi nhớ con số,
- Từ khi huyện Khổng thực hiện chính sách san mộ canh tác đến nay, cho đến thời điểm hiện tại, tổng cộng san bằng 23210 ngôi mộ, khôi phục canh tác 3123 mẫu ruộng, lương thực dự tính có thể cao đạt…
Tưởng Tuyết Tùng vừa lòng gật gật đầu:
- Không tồi, người trẻ đầu óc quả thật linh hoạt, con số cũng nhớ rất rõ ràng, có tài năng. Đi, đến thực địa nhìn xem hiệu quả của việc san mộ.
Bình thường Bí thư Thành ủy xuống thị sát công tác, đều đứng ở đầu ruộng chỉ điểm giang sơn, nghe báo cáo, sau đó ngồi xe quay về cho xong việc. Không ai ngờ Tưởng Tuyết Tùng không sợ giày da lấm bùn, lại đến thực địa để xem, quả nhiên dọa Lý Vĩnh Xương sợ hãi, y vội vàng bước lên trước:
- Bí thư Tưởng, dưới ruộng đang bón phân, rất thối, anh đừng xuống dưới.
- Sao tôi lại không thể xuống dưới?
Tưởng Tuyết Tùng khá vui vẻ mìm cười,
- Trước đây tôi cũng không phải chưa từng làm việc nhà nông, còn sợ phân người? Ngồi trên giấy bút cũng quá nông cạn…
Muốn nối tiếp một hàng số dài là sở trường của Vương Xa Quân, nhưng bảo anh ta tiếp một câu thơ, chính là làm khó người khác rồi. Đối với Lý Vĩnh Xương mà nói, lại càng khó hơn lên trời. Tưởng Tuyết Tùng nói được một nửa, đợi người nói tiếp câu sau, Vương Xa Quân và Lý Vĩnh Xương ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nên trả lời thế nào.
- Ngồi trên giấy bút cũng quá nông cạn, muốn biết hết việc phải tự thực hành… Bí thư Tưởng muốn tự làm việc, rất đáng để chúng ta học hỏi.
Lãnh Phong kéo ống quần,
- Xuống ruộng, mới có thể tiếp được khí đất.
Tưởng Tuyết Tùng cũng cúi người kéo ống quần, bước một bước xuống đồng. Lý Vĩnh Xương thấy thế, đành phải nháy mắt với Vương Xa Quân, lại nhỏ giọng chỉ bảo vài câu với Phó chánh văn phòng Huyện ủy ở phía sau, sau đó quay người rời đi.
Quan Doãn nhìn hết mọi chuyện trên, thì thầm với Ôn Lâm một câu:
- Lý Vĩnh Xương gặp phải phiền toái rồi.
Hai mắt Ôn Lâm nhìn Vương Xa Quân chằm chằm, trong lòng không hiểu nổi. Vương Xa Quân thể hiện trước mặt Bí thư Tưởng, không thấy xui xẻo, ngược lại mặt càng dài hơn. Quan Doãn thay Vương Xa Quân đưa ra chủ ý thật sự là vì tốt cho Vương Xa Quân? Sao có thể được? Quan Doãn đâu có lòng tốt như vậy? Quan Doãn làm như vậy là vì cái gì?
- Cái gì? Lý Vĩnh Xương sao lại xui xẻo?
Cảm xúc của Ôn Lâm nhất thời thay đổi, nghĩ thông suốt được điều gì đó, bỗng nhiên hiểu ra nói:
- Ồ, tôi hiểu rồi, anh để Vương Xa Quân ra mặt khiến Lý Vĩnh Xương xui xẻo, làm kế liên hoàn.