Sao có khả năng nhẹ nhàng khéo léo mà ăn ý như vậy!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không thể hiểu nổi. Đã hơn nửa năm nay, Lãnh Phong luôn chống đối Lý Dật Phong. Mặc kệ đối mặt với bao nhiêu áp lực cũng chưa bao giờ đồng ý lùi bước. Thậm chí còn có tin đồn truyền ra, khi Thành ủy có ý kiến lớn với anh ta, muốn anh ta dời huyện Khổng, anh ta vẫn làm theo ý mình. Sao đột nhiên ở Thành ủy vừa mới điều Đạt Hán Quốc đi, đề Quách Vĩ Toàn lên thì lập tức tước vũ khí đầu hàng? Không phải phong cách của Lãnh Phong.
Lãnh Phong cũng không thể không kiên cường đến mức như vậy.
Sau khi mọi người hết kinh ngạc, lại nghĩ tới câu nói sau cùng của Lãnh Phong, lập tức vểnh lỗ tai lên muốn nghe xem điều kiện tiên quyết của Lãnh Phong là cái gì.
Lý Dật Phong thản nhiên nói:
- Ồ… đồng chí Lãnh Phong. Dự án đập nước sông Lưu Sa là công trình tạo phúc cho dân. Nếu đã là tạo phúc cho dân cũng phải nói đến điều kiện tiên quyết thì có lẽ chúng ta phải xem xét kỹ lại nguyên tắc và tính giai cấp một lần nữa rồi.
Lãnh Phong lại thản nhiên cười:
- Đồng chí Dật Phong không cần chụp mũ trước như vậy. Trước hết hãy nghe tôi nói cho hết lời đã. Nếu công trình đập lớn được khởi công, điều kiện tiên quyết của tôi chính là vấn đề tài chính là một. Vấn đề khác nữa là Huyện ủy nhất định phải thành lập một tổ lãnh đạo. Dù sao, Đập nước sông Lưu Sa là hạng mục công trình lớn nhất của huyện Khổng từ lúc bắt đầu xây dựng đất nước tới nay. Chúng ta nhất định phải hết sức coi trọng, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Tôi đề nghị thành lập tổ lãnh đạo dự án Đập nước sông Lưu Sa. Bên Huyện ủy sẽ do đồng chí Vĩnh Xương dẫn đầu. Bên Chính phủ... thì đồng chí Vĩ Toàn dẫn đầu.
Anh ta nói như vậy, không chỉ Lý Dật Phong nhất thời cảm thấy không thể tin được vào lỗ tai của mình, mà tất cả mọi người đang ngồi cũng trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Phong đầy khiếp sợ và khó có thể tin được.
Nếu nói Lãnh Phong đồng ý khởi công dự án đập lớn cũng đủ khiến người ta giật mình, không ngờ anh ta còn đề nghị thành lập tổ lãnh đạo dự án. Người phụ trách Huyện ủy và huyện phủ mà anh ta đưa ra đều là người của Lý Dật Phong. Cho dù không thể sử dụng trợ thủ ở Huyện ủy, cũng có thể đề nghị Lý Dật Phong đảm nhiệm chức Tổ trưởng, anh ta đảm nhiệm Phó tổ trưởng. Ít nhất còn có thể nhúng tay vào dự án, kiềm chế Lý Dật Phong và theo dõi toàn bộ hành trình tiến triển của dự án. Hiện tại thì hay rồi, làm vậy khác nào muốn uỷ quyền hoàn toàn... Lãnh Phong muốn gì mà lại đưa một phần ân tình lớn bằng trời như vậy cho Lý Dật Phong chứ?
Lý Dật Phong còn tưởng rằng Lãnh Phong sẽ đề xuất điều kiện hà khắc gì, không ngờ anh ta lại chắp tay đưa lên một phần hậu lễ như vậy. Anh ta thoáng ngẩn người, sửng sốt một lúc mới hơi hơi xấu hổ, cười:
- Đồng chí Lãnh Phong đề nghị như vậy rất tốt. Xem ra, vừa rồi tôi đã hiểu lầm đồng chí Lãnh Phong. Tôi xin nhận lỗi với đồng chí Lãnh Phong.
Lãnh Phong khoát tay:
- Đồng chí Dật Phong cũng chỉ vì công tác, không nhất thiết phải xin lỗi. Sau đây chúng ta tiếp tục thảo luận một chút về các vấn đề cụ thể khi thực thi dự án...
Mọi người đã quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Phong. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lãnh Phong nói với vẻ mặt ôn hoà như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể thích ứng được. Lý Vĩnh Xương và Lưu Bình đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị giương thương múa kiếm với Lãnh Phong, hiện giờ lại không có đất dụng võ, thai nghén lại chết ngay trong bụng. Hai người rất kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi thấy buồn bực. Thiếu một cơ hội xung phong lên phía trước thể hiện uy phong với Lãnh Phong, suy cho cùng trong lòng cũng cảm thấy rầu rĩ khó chịu. Họ đã sớm nghĩ sẽ một lần hạ uy phong của Lãnh Phong trước mặt mọi người. Ai ngờ Lãnh Phong thấy tình thế không ổn, không đánh mà hàng, xem ra thật kỳ quặc quái gở.
Tuy nhiên cũng mặc kệ, khi Lý Vĩnh Xương nghe Lãnh Phong chỉ đích danh gã là người dẫn đầu phía Huyện ủy, trong lòng chợt cảm thấy vui sướng như đồng ruộng giữa mùa thu. Nếu không phải đang trong cuộc họp, có lẽ gã đã không giấu nổi sự vui sướng trong lòng mình. Dự án Sông Lưu Sa là hạng mục đầu tư lớn nhất của huyện Khổng từ khi xây dựng đất nước tới nay. Có thể làm người dẫn đầu bên Huyện ủy, toàn quyền phụ trách hạng mục công trình này, chẳng những là vinh quang, cũng có lợi ích rất lớn khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Sau đó, hội nghị tiếp tục tiến hành thảo luận về hạng mục công trình này. Nếu khởi công, chắc chắn sẽ cần giải quyết nhiều vấn đề. Phải liên kết với bên Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Xây dựng, tổ chức một hội nghị liên tịch, giành được sự ủng hộ của ngân hàng, và được ngân hàng đồng ý cho vay tài chính. Sau đó người dẫn đầu tổ lãnh đạo hạng mục lại phải thảo luận một chút với lãnh đạo chủ chốt của Thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh thành về vấn đề ra sức, ra người vân vân. Từ trước tới nay, việc khởi công xây dựng một hạng mục lớn sẽ liên lụy đến tới lợi ích của rất nhiều bộ môn và nhân viên công chức.
Sau khi họp xong, Lãnh Phong và Lý Dật Phong một người đi trước, một người đi sau rời khỏi phòng họp. Mới đi được vài bước, Lãnh Phong nhỏ giọng nói vài câu gì đó với Lý Dật Phong. Lý Dật Phong dừng lại, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Phong khẽ gật đầu:
- Được, cứ quyết định như vậy. Lập tức tổ chức cuộc họp, chứng thực một chút về chuyện này.
Khi Lý Vĩnh Xương nhận được thông báo, còn vô cùng buồn bực. Sao vừa họp hội nghị thường vụ xong lại tổ chức hội nghị công tác bí thư vậy? Chẳng lẽ lại xuất hiện biến cố gì sao? Anh ta lo lắng bất an đi vào văn phòng Bí thư. Anh ta còn chưa tới cửa, chợt nghe có tiếng chân truyền đến từ phía sau. Nhìn lại, thì ra là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Kinh.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Trần Kinh là người huyện Lân. Bình thường, gã luôn cười tủm tỉm. Không có một Trưởng ban tổ chức nào có vẻ kín đáo và thần bí hơn gã. Hơn nữa, gã lại người có tính cách ba phải. Gã ở huyện Khổng đã hai năm, cho tới bây giờ vẫn theo sát bước chân của Lý Dật Phong, làm việc tuyệt đối không bao giờ nhắc tới ý kiến của riêng mình, được gọi là ‘cười gió đông’.
Lý Vĩnh Xương liền hiểu ra điều gì, trong lòng liền vui vẻ. Có Trần Kinh ở đây, khẳng định Cuộc họp công tác bí thư sẽ bàn luận về vấn đề nhân sự. Trước mắt, vấn đề nhân sự lớn nhất trong Huyện ủy chính là xác định chọn ra hai Phó phòng. Nói như vậy, sau chuyện vui là anh ta chuẩn bị trở thành người phụ trách Tổ lãnh đạo Dự án đập nước sông Lưu Sa, việc Vương Xa Quân lên Phó phòng cũng sẽ được xác định. Lại thêm một chuyện vui tới cửa sao?
Ha ha, song hỷ lâm môn. Lý Vĩnh Xương nhất thời hưng phấn, đã quên trên đầu còn có vết thương, giơ tay chụp lấy phía sau lưng Trần Kinh, định tỏ ra thân thiết, không ngờ tay nâng quá cao, khẽ động tới miệng vết thương trên đầu. Anh ta đau tới mức hít một hơi lạnh, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Mẹ nó, xuống tay thật tàn độc. Lần sau, phải trừng trị tên Lưu Bảo Gia này một trận mới được. Lúc ấy, nếu mình nhìn không sai thì kẻ thừa lúc rối loạn, lấy gạch đập vào đầu mình chính là Lưu Bảo Gia của xã Cổ Doanh Thành. Chẳng qua lúc ấy quá nhiều người, không dám khẳng định chắc chắn là do Lưu Bảo Gia làm. Sau đó, mình lại vội vàng đến họp ở thành phố, bận rộn tới giờ cũng chưa có chút thời gian nào để nghỉ ngơi, nên còn chưa tính toán tới kẻ đã dùng gạch đánh vào đầu.
Mặc kệ như thế nào, món nợ này xem như ghi trên người Lưu Bảo Gia. Chờ đấy, nếu không trừng trị Lưu Bảo Gia đến mức chết khiếp, mình sẽ không phải là Lý Vĩnh Xương.
Nghĩ đến Lưu Bảo Gia, sắc mặt Lý Vĩnh Xương lại trầm xuống vài phần. Nếu mình nhớ không lầm, quan hệ giữa Lưu Bảo Gia và Quan Doãn tương đối thân thiết. Không phải bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ thì chính là bạn cùng học. Không chừng, phía sau việc Lưu Bảo Gia lấy gạch đập mình có công lao của Quan Doãn. Hừ, Quan Doãn, cậu cũng chờ đấy, sẽ có phần cho cậu.
Trần Kinh thấy Lý Vĩnh Xương đau đến độ mặt mày biến hình, lập tức ân cần giơ tay đỡ Lý Vĩnh Xương:
- Phó Bí thư Lý, chậm một chút. Trên đầu anh đang bị thương, không thể quá kích động. Làm công tác cách mạng không cần quá vội vã. Năng nhặt chặt bị. Còn nhiều thời gian. Nào, tôi đỡ anh đi vào.
Lý Vĩnh Xương đẩy Trần Kinh ra:
- Không có việc gì. Chút vết thương nhỏ này, tôi còn chịu được. Lão Trần, việc chọn Phó phòng... đã quyết định rồi sao?
Trần Kinh vẫn cười tủm tỉm:
- Quyết định rồi. Không phải đã quyết định từ lâu rồi sao? Luôn ở trong đầu phó Bí thư Lý, không chạy đi đâu.
Lão xảo quyệt, đồ hèn nhát, cười gió đông... Trong lòng Lý Vĩnh Xương mắng Trần Kinh vài câu. Đừng thấy gã là Phó bí thư phân công quản lý nhân sự, nhưng mọi chuyện Trần Kinh đều trực tiếp báo cáo với Lý Dật Phong. Chưa bao giờ tiết lộ với mình trước dù chỉ nửa phần. Mình thật không có cách nào với gã. Từ trước đến nay, thái độ ‘cười gió đông’ rất nghiêm túc, nói chuyện lại dễ nghe, thật sự làm cho người ta không bắt bẻ được.