Mục lục
[Dịch]Thứ Nữ Công Lược - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khuê Loạn Sau khi từ Hạng gia trở về, Thập Nhất Nương lại bắt đầu chuẩn bị lễ trừ phục cho Nguyên Nương. Bỗng, La Chấn Hưng tới.

“Đại ca.” Thập Nhất Nương vội vã nghênh đón, “Ngươi có việc gì vậy?”

“Ta mang Triệu tiên sinh tới gặp Hầu gia.” La Chấn Hưng cười nói, “Thuận tiện tới thăm ngươi một chút. Nói cho ngươi biết một tiếng. Tránh cho ngươi phải đi hỏi ta.”

“Triệu tiên sinh tới.” Thập Nhất Nương nghe được vui mừng, không để ý La Chấn Hưng trêu ghẹo, vội vàng nói, “Hầu gia nói thế nào?”

“Hai người đang nói chuyện.” La Chấn Hưng nói, “Nhìn có vẻ sẽ thành công.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thập Nhất Nương mời La Chấn Hưng đến đại kháng chỗ cửa sổ phía đông ngồi, “Ngươi cũng biết, Truân ca mấy ngày nay không có chút tiến triển, làm cho Hầu gia lo lắng. Ngày hôm qua dạy hắn viết chữ, Truân ca khẩn trương đến ngay cả bút cũng không cầm được. Nếu không phải ta ở bên cạnh can ngăn, với tính tình Hầu gia sẽ lại. . . . . Triệu tiên sinh tới là tốt rồi, ít nhất sẽ không tệ như bây giờ.”

La Chấn Hưng gật đầu: “Chuyện này có thể thành công là nhờ có các lão. Nếu không phải lão nhân gia tự tay viết một phong thư, chỉ sợ không mời được vị Triệu tiên sinh kia.”

Thập Nhất Nương nghe được lập tức nói: “Ta sẽ viết phong thư cảm tạ cho tam thẩm thẩm. Rồi mang chút đặc sản Yên Kinh đưa qua.”

La Chấn Hưng thấy nàng hiểu rõ thế sự, cười nói: “Xa cách ba ngày, ngươi làm ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa. Không nghĩ tới lúc trước Thập Nhất muội ở nhà cái gì cũng không hiểu, hiện tại cũng có thể tự mình làm chủ một phen.”

Thập Nhất Nương nghe được trong lòng rùng mình, vội nói: “Đây đều là nhờ Thái phu nhân dạy tốt.” Sau đó phân phó tiểu nha hoàn bưng nước và trái cây tới, . . . . .Thanh hạnh là Trần đại nhân đưa tới.”

“Ồ.” La Chấn Hưng nghe được thích thú, “Đã cho Trần đại nhân thuê rồi sao?”

Thấy mình thành công chuyển đề tài, Thập Nhất Nương gật đầu cười: “Chính là cho Trần đại nhân thuê.”

“Lúc này mới năm nhất, trong đất thì thu hoạch rồi.”

“Sao có thể” Thập Nhất Nương cười nói, “Là hái trong ruộng Trần đại nhân, hái được chút ít đem cho chúng ta nếm thử trước.”

Đang nói, có gã sai vặt đi vào truyền lời: “Hầu gia mời Cữu gia đến thư phòng.”

La Chấn Hưng liền chào Thập Nhất Nương.

Bọn họ mặc dù vô cùng khó khăn mới mời được Triệu tiên sinh, nhưng Từ Lệnh Nghi có hài lòng hay không thì chưa chắc, Thập Nhất Nương liền sai Tống mama đi dò la tin tức.

Qua thời gian một nén hương, Tống mama đã trở lại.

“Hầu gia giữ Triệu tiên sinh ở nhà trước ăn cơm.” Nàng cười khanh khách nói, “Còn để cho Bạch tổng quản đem song phù viện bên cạnh thư phòng thu thập để làm thư phòng cho Tứ thiếu gia.”

Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối Từ Lệnh Nghi trở lại, nàng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Vị Triệu tiên sinh này có xứng với danh tiếng không?”

“Bây giờ nhìn qua cũng không tệ.” Từ Lệnh Nghi có điều giữ lại, “Có điều, nếu hắn có thể được các lão ưu ái, thì nhân phẩm, học vấn chắc cũng không quá kém.”

Có thể được đánh giá như vậy là tốt lắm rồi.

Thập Nhất Nương thả một nửa tâm xuống.

Từ Lệnh Nghi cùng nàng nói đến chuyện bọn nhỏ: “Chờ lễ trừ phục xong sẽ để cho Truân ca chính thức bái Triệu tiên sinh là thầy. Về phần Dụ ca, chờ xong chuyện này, để cho hắn đi Nhạc An đi.”

Thập Nhất Nương không khỏi nói: “Dụ ca biết chuyện này sao?”

“Còn không biết.” Từ Lệnh Nghi nói, “Chờ Truân ca bái sư xong rồi nói sau. Hắn cũng có thể nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi mấy ngày.”

Có một thời gian nghỉ ngơi cũng tốt.

Thập Nhất Nương ở trong lòng thở dài, đợi Truân ca tham kiến Triệu tiên sinh xong lén hỏi hắn: “Triệu tiên sinh là một người như thế nào?”

Truân ca nghe xong liền nở một nụ cười nói: “Tiên sinh đối với ta rất hòa nhã.”

Thập Nhất Nương yên lòng, xoa xoa đầu Truân ca.

Tần di nương tới.

Thập Nhất Nương cùng mấy vị di nương đi lại cũng không nhiều.

Nàng để cho tiểu nha hoàn ra mời nàng ta vào.

Nhìn thấy Truân ca ngồi trên giường Thập Nhất Nương uống sữa dê, đám người Đỗ mama cũng không có ở bên người, Tần di nương rất là kinh ngạc. Sửng sốt chốc lát rồi mới cung kính khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương bảo tiểu nha hoàn bưng ghế con cho nàng ngồi, hỏi nàng: “Ngươi có chuyện gì?”

Tần di nương nói cảm ơn, ngồi trên ghế con nói: “Không có chuyện gì?” Ánh mắt hướng về phía Truân ca “Chính là đến chỗ phu nhân ngồi chơi một chút.”

Thập Nhất Nương cảm thấy khoảng cách hiện tại giữa hai người rất tốt, không cần gần gũi hơn nữa. Uyển chuyển nói: “Nếu ngươi không có việc gì, ta mang Truân ca đi chỗ Thái phu nhân.”

Tần di nương kinh ngac, có chút lúng túng đứng lên, khóe miệng hấp háy, muốn nói lại thôi.

Thập Nhất Nương đem Truân ca ôm xuống giường, dắt tay chuẩn bị rời đi.

“Phu nhân.” Tần di nương kêu nàng, khuôn mặt lo âu.

Thập Nhất Nương xoay người nhìn nàng.

Tần di nương vẻ mặt có chút lo lắng không yên. Một lát sau mới thấp giọng nói: “Phu nhân, ta nghe nói, Hầu gia mới mời một tiên sinh rất giỏi về. . . . . . Nghĩ muốn hỏi một chút, Nhị thiếu gia có phải hay không cũng đến song phù viện học?”

Tin tức thật là linh thông.

Triệu tiên sinh mới đến được có hai ngày, Tần di nương đã biết.

Thật có chút khó nói.

“Cái này sợ là phải hỏi Hầu gia.”

Tần di nương nghe nàng nhắc tới Từ Lệnh Nghi, có chút không được tự nhiên, cười lớn nói: “Ta chính là có chút ngạc nhiên. Cũng không cần kinh động Hầu gia.” Sau đó đứng dậy cáo từ.

Thập Nhất Nương dẫn Truân ca đi chỗ Thái phu nhân.

Sư phó Châm tuyến cục đang đo xiêm y cho Thái phu nhân. Nhìn thấy Thập Nhất Nương dẫn Truân ca đi vào, Thái phu nhân vội hướng về phía hai người nói: “Mau giúp ta nhìn một chút, là thất hỉ thượng mi sao đẹp hay là tơ lụa thêu hoa mẫu đơn Hàng Châu đẹp?”

Đây là vì ngày sinh thần của Thái phu nhân may quần áo mới.

Hỉ thượng mi sao là màu đỏ hồng, mẫu đơn xuyên hoa hàng trù là mầu đỏ thẫm. Mừng thọ, tất nhiên là màu đỏ thẫm tốt hơn một chút.

“Ta cảm thấy cái này rất tốt.” Thập Nhất Nương chỉ vải thêu hoa mẫu đỏ thẫm.

“Có thể hơi quá không?” Thái phu nhân do dự nói.

“Màu sắc đẹp rực rõ một chút mặc mới có tinh thần.”

Thái phu nhân gật đầu, quyết định lấy vải màu đỏ thẫm, lại kéo tay Thập Nhất Nương đi chọn trang sức. Thập Nhất Nương ở trong phòng Thái phu nhân đến xế chiều.

Đợi đến ngày mười chín, mời hòa thượng, đạo sĩ tới làm cúng bái hành lễ, bỏ đi màn trướng màu trắng trong linh đường Nguyên Nương, cho mấy hài tử thay đổi xiêm y sáng sủa, coi như hoàn thành lễ trừ phục.

Ngày thứ hai, Từ Lệnh Nghi trước tiên dẫn Truân ca đi song phù viện, chính thức bái lạy Triệu tiên sinh là thầy, bắt đầu học vỡ lòng. Xế chiều bảo Từ Tự Dụ đến thư phòng, phụ tử cùng nói chuyện trong thư phòng đến trưa. Nghe nói lúc Từ Tự Dụ đi ra khỏi thư phòng sắc mặt trắng bệch, bước đi có chút lung lay.

Đến lúc hoàng hôn, cả nhà đều biết Từ Tự Dụ sẽ đi Nhạc An.

Tần di nương tóc tai bù xù xông ào vào phòng Thập Nhất Nương: “Phu nhân, ta van cầu ngài, Nhị thiếu gia không thể đi Nhạc An.” Nàng vừa vào đã quỳ trên mặt đất dập đầu với Thập Nhất Nương.

Trong phòng vang lên âm thanh “thùng thùng” nặng nề.

Cái trán trắng nõn của Tần di nương lập tức đỏ bừng một mảnh.

Tống mama cùng Hổ Phách vội vàng một trái một phải đem Tần di nương đỡ dậy.

“Tần di nương làm cái gì vậy?” Tống mama nhìn Thập Nhất Nương ngồi ngay ngắn trên giường sắc mặt trầm ngâm, khuyên nhủ, “Có chuyện gì không thể nói cho rõ ràng? Không nên dập đầu quỳ trên mặt đất như vậy. Nếu phu nhân không đáp ứng, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn dập đầu như thế mãi?”

Lời này có chút khó nghe.

Chủ mẫu không đáp ứng, vẫn dập đầu, đó chính là buộc chủ mẫu nhất định phải đáp ứng. Cái đó và những triều thần dùng cái chết can gián trên điện Kim Loan có khác gì nhau?

“Không có, ta không có.” Tần di nương trên mặt toàn là nước mắt, lắc đầu, cũng không vì mình mà giải thích cái gì, chỉ nghẹn ngào nói, “Phu nhân, Nhị thiếu gia không thể đi Nhạc An. Hắn còn quá nhỏ, xa nhất cũng mới đi tới Tây Sơn. . . . . . Phu nhân, phu nhân,” nàng giãy dụa muốn đến gần Thập Nhất Nương hơn một chút, “Nhị thiếu gia là một hài tử ngoan biết nghe lời, sau này cũng sẽ giống Tứ thiếu gia hiếu thuận với ngài. . . . . . Ngài xem lần trước ngài cấm túc hắn ở trong viện, hắn liền ngoan ngoãn ở trong viện không đi đâu cả. Còn nói phu nhân là vì muốn tốt cho hắn. . . . . . Phu nhân, ta van cầu ngài.” Vừa nói, vừa cúi người, liên tiếp dập đầu, “Ta cấp ngài dập đầu. Van cầu ngài đừng để cho Nhị thiếu gia đi Nhạc An. . . . . . . .”

Bên kia Nhạn Dung bây giờ mới vén mành đi vào.

“Được lắm.” Thập Nhất Nương quát một tiếng, “Rối bù thành ra cái thể thống gì.” Vừa trầm giọng nói, “Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tần di nương đâu? Làm sao lại không biết đường đi múc nước rửa mặt cho nàng?”

Nàng vẻ mặt lạnh lùng, một đôi mắt sáng hàn quang bắn ra bốn phía, làm cho người trong phòng đều căng thẳng trong lòng.

Lục Vân một bên nghe được giật mình một cái, gọi hai tiểu nha hoàn, tự mình đi theo cùng múc nước.

Tần di nương nhìn khóe mắt đuôi mày Thập Nhất Nương đều mang theo mấy phần lãnh ý, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần. Chẳng qua còn chưa đợi nàng mở miệng, Thập Nhất Nương đã phân phó tiểu nha hoàn: “Mang ghế con lại cho Tần di nương.”

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ đáp “Vâng”, bưng ghế con đi vào.

Thập Nhất Nương chỉ ghế con nói: “Ngồi đi.”

Tần di nương có chút giật mình sững sờ, Tống mama đã liếc ánh mắt sai Hổ Phách, một tay ấn lấy nàng ngồi vào ghế con.

“Ngươi vì sao lại không muốn Nhị thiếu gia đi Nhạc An?” Thập Nhất Nương nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thong thả chậm rãi nói.

Tần di nương do dự một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia còn quá nhỏ. . . . . .”

Thập Nhất Nương cắt ngang lời của nàng: “Cam La mười hai tuổi làm Thái Tể, Lương các lão đương triều mười hai tuổi đỗ tú tài, Nhị thiếu gia cũng không coi là nhỏ.”

Tần di nương nghe được nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Nhạc An quá xa. . . . . . .”

“Nam nhi chí ở bốn phương. Tung hoành thiên hạ, nhìn thế gian. Làm sao có thể giống như hoa, không trải qua mưa gió nuôi ở trong nhà. Sau này làm sao có thể che mưa chắn gió cho phụ nữ và hài tử trong nhà đây?”

“Nhưng, nhưng. . . . . .” Tần di nương gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, lại không nói ra nổi.

Thập Nhất Nương vừa nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Ngươi tới chỗ của ta, Nhị thiếu gia có biết không?”

“Không biết.” Tần di nương sững sờ nói.

“Đã như vậy,” Thập Nhất Nương thản nhiên nói, “Tần di nương nên hỏi ý tứ của Nhị thiếu gia nhà chúng ta cho thỏa đáng. Muốn đi Nhạc An, dù sao cũng không phải di nương, mà là Nhị thiếu gia nhà chúng ta.”

Tần di nương lúc này mới nghe ra chút ý tứ.

“Phu nhân.” Nàng thần sắc hoảng sợ nhìn Thập Nhất Nương, “Đây tất cả đều là ý của ta. . . . . . .”

Thập Nhất Nương nhìn nàng một cái.

“Tần di nương vượt quá phận làm thay. Người ta biết, nói Tần di nương thẳng tính, người không biết, còn tưởng là ý của Nhị thiếu gia. Huống chi đưa Nhị thiếu gia đi Nhạc An, cũng là vì muốn tốt cho Nhị thiếu gia. Khương gia kia có hai vị Đế Sư, Nhị thiếu gia đi Cẩn Tập thư viện, Tùng Khương tiên sinh là Trạng nguyên năm Kiến Võ thứ bốn mươi sáu. Có lão sư như vậy dạy cho Nhị thiếu gia, là cơ duyên khó có được của Nhị thiếu gia. Ngươi không hỏi Nhị thiếu gia một tiếng, cứ như vậy vỡ lở ra, làm cho mặt mũi của Nhị thiếu gia biết đặt ở đâu?”

Tân di nương nghe được trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng.

Trong nhà bỗng vang lên tiếng kinh hô của Hồng Tú.

“Hầu gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK