Mục lục
[Dịch]Thứ Nữ Công Lược - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Huyện lệnh của huyện Gia Hưng bởi vì chết bệnh lúc đang tại nhiệm, còn huyện lệnh Tú Thủy đã tăng lên tri châu Thái Thương, đáng tiếc La Chấn Hưng là người Dư Hàng, ta còn tiếc hận cho Chấn Hưng. Không nghĩ tới Hồ Quảng tấu xin Thiết Hòa làm trấn giữ Hòa huyện.” Từ Lệnh Nghi nâng chung trà lên miệng uống một hớp, “Vậy cũng là thất chi tang du, thu chi đông ngung (ý là mất cái này được cái kia).”

Mùng hai tháng sáu, chờ chực mãi mới có kết quả La Chấn Hưng rốt cục nhận được văn thư của Lại bộ , bổ nhiệm là huyện lệnh Hòa huyện của Hồ Quảng. Trước ngày hai mươi tháng sáu phải tới để bổ nhiệm. Buổi tối hôm đó Từ Lệnh Nghi cũng mở tiệc chiêu đãi La Chấn Hưng, để tiễn đưa hắn.

“Chuyện này vẫn là phải cảm tạ Hạng đại nhân.” La Chấn Hưng hàm súc mà cười nói, “Nếu không phải Hạng đại nhân viết thư cho Hầu gia, ta cũng đã phải đi tranh đoạt huyện Ninh Châu rồi. Đến lúc đó không tranh giành được là một chuyện, có thể sẽ còn đắc tội Lương các lão. Đều là huyện nhỏ như nhau, có Hạng đại nhân cùng Vương đại nhân ở đó, so sánh với Ninh Châu không biết tốt hơn bao nhiêu.”

Những lời này nghe được thì có chút không thuận, nhưng trên thực tế là, tháng ba , Lại bộ cũng để trống hai huyện lệnh của huyện giàu có và đông đúc là Gia Hưng và Tú Thủy, bởi vì Chấn Hưng là người Dư Hàng, cũng không thể dựa vào đó mà làm quan nên mất đi tư cách bù vào chỗ thiếu. Đến cuối tháng tư, huyện Trữ Châu có điều nhiệm huyện lệnh huyện An Nghĩa, Lương các lão muốn an bài một môn sinh của hắn đi Trữ Châu. Từ Lệnh Nghi suy nghĩ hay là nên đi tới chỗ Trần các lão một chút thì Hạng đại nhân đột nhiên gởi thư, để cho bọn họ hoãn một chút, vào giữa tháng năm , kho lúa ở Hồ Quảng bởi vì có giặc cỏ được san bằng, cách Châu Trì xa, mấy ngày gần đây lại muốn có huyện lệnh tới cai trị, thay vì cùng Lương các lão tranh giành huyện lệnh Trữ Châu, còn không bằng cùng Lương các lão thương lượng, để cho hắn ra mặt mới bố trí La Chấn Hưng làm huyện lệnh huyện Gia Hòa.

Tinh thần Từ Lệnh Nghi chấn động, tìm La Chấn Hưng thương lượng: ” Chỉ Huy Sứ Hồ Quảng Vương Lỗi, từng là bộ hạ của ta, nếu như huynh đi gia Hòa, có Hạng đại nhân cùng Vương Lỗi, bố trí mọi chuyện nhất định sẽ trợ giúp không ít!”

La Chấn Hưng chưa kịp buồn vì chuyện này, nghe vậy thì giống như được uống nước đá giữa trời nóng nực, thông qua con đường La gia tìm được Lương các lão, chuyện này không có bất kỳ khó khăn nào mà thành công.

Từ Lệnh Nghi khẽ cười: “Gia Hòa cũng là một địa phương khỉ ho cò gáy , nhưng những dạng này cũng dễ dàng làm ra thành tích. Khảo hạch của Lại bộ, cũng không ngoài thuế má, thu nhập, đạo tặc, kiện tụng, hộ khẩu, ruộng đồng, trường học. Những thứ khác đều dễ nói, chính là trên thuế má cùng thu nhập ở chỗ này, chỉ sợ huynh cũng phải tốn một chút công sức cùng thời gian. . . . . .”

Hai người nói chuyện trong thư phòng, Thập Nhất Nương thì ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ Thanh Ngâm Cư dọn xiêm y cho Cẩn ca nhi : “. . . . . . Cái áo lụa nhỏ có hoa này là năm đó ta dùng nhiều vải mà làm đấy, màu sắc cũng tốt, bộ dáng vẫn còn mới, đem giữ lại đi. Nói không chừng sau này lại có một cái ca nhi nữa sử dụng rồi!”

A Kim cười nhẹ nhàng mà trả lời “vâng ”

Cẩn ca nhi mang đầu tóc ẩm ướt đi ra ngoài.

“Lục thiếu gia, Lục thiếu gia!” Tiểu nha hoàn Anh Đào cầm lấy khăn đuổi tới.

“Đưa cho ta đi!” Thập Nhất Nương cười nhận lấy khăn trong tay Anh Đào, giúp nhi tử lau đầu tóc, “Con lớn như vậy rồi, cũng không biết chiếu cố chính mình.”

Cẩn ca nhi cười hì hì, ngồi xuống trên giường gạch, tiện tay lật tới lật lui đồ lót đầy trên giường: “Đây đều là của con sao? Con có nhiều xiêm y như vậy a.”

“Tất cả đều là của Lục thiếu gia .” A Kim cười bưng chén nước ấm cho Cẩn ca nhi, “Còn có những cái chưa kịp mặc thì Lục thiếu gia đã lớn rồi.” Vừa nói, vừa chỉ một đống xiêm y ở một bên, “Đều là chất vải thượng hạng đấy.”

Cẩn ca nhi cầm lên nhìn xem, không có hứng thú nhiều mà vứt sang một bên. Hỏi Thập Nhất Nương: “Mẹ, Đại cữu cậu thật muốn đi tới chỗ cái gì Gia Hòa huyện làm Huyện lệnh sao?”

“Đương nhiên là thật.” Thập Nhất Nương tỉ mỉ lau đầu tóc cho nhi tử, “Công văn của Lại bộ cũng ban xuống rồi. Đại cữu cậu con ngày mai sẽ phải lên đường.”

Cẩn ca nhi nghĩ đến nửa năm qua làm bạn, rất không nỡ: “Tại sao phải đi thế? Yên kinh không tốt sao? Xa như vậy, ngày lễ ngày tết đều không thấy được. . . . . .” Hắn vừa nói, quay đầu nhìn Thập Nhất Nương, “Mẹ, ngài có đi khuyên nhủ cậu không? Ở Yên kinh cũng có thể làm ngũ phẩm giống như vậy, cần gì bỏ gần cầu xa, chạy đến cái loại địa phương vừa nghèo vừa khó này!”

Quan tới ngũ phẩm, có thể được ấm ân, chính là là đặc quyền mà vợ con được hưởng. Rất nhiều quan viên từ lúc sanh ra đã có hi vọng đó là có thể vượt qua được cái hàm ngũ phẩm này.

“Cậu con cũng không phải là vì ấm ân mới làm quan.” Thập Nhất Nương cười nói, “Hắn muốn vì dân chúng mà thật sự làm một chút chuyện, không muốn vì vinh quang êm ấm mà lãng phí những sách vở đọc trước đó.”

Cẩn ca nhi trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng mà”À” một tiếng, thấp giọng nói: “Con biết rồi. . . . . .”

Thập Nhất Nương không khỏi bật cười: “Con biết cái gì?” Cầm lược giúp Cẩn ca nhi chải nửa đầu tóc mới lau.

Cẩn ca nhi quay đầu đi, nghiêng đầu nhìn nàng: “Đại cữu cậu là muốn giống như dượng Ngũ sao! Lần trước thời điểm chúng con đi Văn Đăng, Đại cữu cậu cũng đã nói qua.” Hắn vừa nói, cười rộ lên, “Con cũng muốn giống như vậy, tới lúc con trưởng thành cũng muốn đi Gia Dự quan . . . . . .” mắt phượng trong suốt thật to, thần sắc tiêu sái nói không nên lời.

Thập Nhất Nương sửng sốt.

Từ khi Cẩn ca nhi Hồi kinh, nàng còn không có nghiêm túc cùng Cẩn ca nhi nói tới vấn đề này. Thứ nhất là cảm thấy hành trình đi Giang Nam của Cẩn ca nhi còn cần một quá trình tiêu hóa; thứ hai cảm thấy Cẩn ca nhi còn nhỏ, cũng chưa đến thời điểm phải lựa chọn. Không nghĩ tới, trong lòng hắn còn băn khoăn chuyện đi Tây Bắc!

“Con liền quyết định đi Gia Dự quan sớm như vậy sao?” động tác chải tóc của Thập Nhất Nương từ từ chậm lại, “Con không phải nói với mẹ, Chư Cát Lượng thuyền cỏ mượn tên, mưu kế Vô Song, Chu Du hỏa thiêu Xích Bích, khí thế bàng bạc. . . . . .”

“Đúng a!” Cẩn ca nhi cười nói, “Đối với con thì thích Tây Bắc hơn. Bầu trời xanh biếc, đồng ruộng mênh mông. Không giống Giang Nam, thứ gì cũng là tinh sảo khéo léo, đại nam nhân làm việc mà giống như là phụ nữ vậy . . . . . .”

“Lại nói nhảm!” Thập Nhất Nương sẳng giọng, ” Cậu con là người Giang Nam, Triệu tiên sinh là người Giang Nam, Trần các lão, Đậu các lão, cũng là người Giang Nam, có người nào giống như phụ nữ ? Quốc gia đại sự, còn không phải là do bọn họ quyết định sao? Tứ hải thái bình, chẳng lẽ không có công lao của bọn hắn?”

Ở trong suy nghĩ của Cẩn ca nhi, Giang Nam mặc dù tốt, nhưng Tây Bắc lại hợp với tính tình của hắn hơn. Hắn muốn đi Tây Bắc. Nếu mẹ cảm thấy Tây Bắc không tốt, nhất định sẽ phản đối hắn đi, cho dù phụ thân đồng ý, chỉ sợ còn có thể sinh ra rất nhiều khó khăn trắc trở, một khi không cẩn thận, có thể thật sự sẽ không đi được nữa.

Hắn muốn thuyết phục mẫu thân.

“Mẹ, Tây Bắc quả thật rất tốt!” Cẩn ca nhi nói, “Chỗ kia vừa rộng rãi lại cao xa, muốn chạy liền chạy, muốn nhảy liền nhảy. . . . . .”

“Nhưng Tây Bắc rất khổ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Bão cát thổi đầy mặt, vừa không có đồ ăn ngon gì. Con chẳng qua là qua đó đi chơi một chuyến, nếu như ở đó lâu ngày nhất định sẽ chán ghét. Giống như con đang ngày ngày ở nhà, nên có cảm giác phía ngoài kia cũng thú vị như vậy.”

“Mới không phải!” Cẩn ca nhi gấp lên . Hắn không để ý Thập Nhất Nương đang tự chải đầu cho hắn, xoay người nhìn Thập Nhất Nương, “Con cùng phụ thân từ Gia Dự quan mãi cho đến Cáp Mật Vệ, ngày ngày ăn bánh mì loại lớn, có đôi khi còn có thể ngủ đêm ở bên ngoài, nhưng cỡi ngựa chạy qua từng đạo sườn núi, thời điểm nhìn những thứ đất cát dưới chân của con, những sơn cốc bị con bỏ lại phía sau, con đều cảm thấy rất có ý nghĩa.” Hắn vừa nói, vừa cười lên, “Không giống với thời điểm cùng cậu đi Giang Nam, có một lầu gỗ ba tầng đã nói như là ngôi sao, một sườn đất nho nhỏ cũng coi là núi gì đó, một vũng nước lỡn cỡ bằng bàn tay cũng gọi là hồ, không có ý nghĩa. . . . . .” Hai đầu lông mày có mấy phần khinh thường.

Thập Nhất Nương cũng đã từng cưỡi ngựa.

Thời điểm đang ngồi trên lưng ngựa thì phạm vi nhìn của con người trở nên rộng lớn , cả vùng đất, đám người đều ở dưới chân của ngươi, có loại cảm giác ưu việt mắt nhìn xuống chúng sinh, sẽ khiến rất nhiều người mê mẩn.

Hoặc là, hắn chỉ thích cỡi ngựa, vô câu vô thúc mà chạy đi tìm tự do?

“Chạy xa như thế, chỉ vì cỡi ngựa?” Nàng mềm nhẹ hỏi hắn.

Cẩn ca nhi lắc đầu, trầm mặc một hồi, nói: “Con muốn làm tổng binh Gia Dự quan !

“Tại sao phải làm tổng binh Gia Dự quan a?” Thập Nhất Nương nhìn nhi tử.

“Đến mùa đông, Thát tử ( giặc du mục ) sẽ chạy đến Gia Dự quan cướp giật. Hàng năm mùa đông sẽ có người chết. Con còn thấy có người không có chân, không có tay, ở trên đường ăn xin.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn ca nhi dần dần kéo căng lên, “Tổng binh Gia Dự quan uống rượu cùng phụ thân, nói xong liền khóc lên. Nói hắn già rồi, đánh không thắng Thát tử. Xin phụ thân không nên trách cứ hắn. Phụ thân cũng có một bộ dạng không biết làm sao hơn. Cùng tổng binh Gia Dự quan vùi đầu uống rượu, còn uống rượu say.” Hắn vừa nói, tay nhỏ bé thật chặc địa siết thành nắm đấm, “Con trưởng thành, muốn làm tổng binh Gia Dự quan, đi đánh Thát tử. Để cho bọn họ cũng không dám chạy tới cướp đoạt đồ đạc của chúng ta nữa .”

Thập Nhất Nương nhìn người nho nhỏ trước mặt này, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Vậy con có biết , đánh Thát tử là chuyện rất nguy hiểm hay không?” Khóe mắt nàng có nước mắt chớp động, “Một khi không cẩn thận, không chỉ có không đánh bại được Thát tử, còn có thể đem mạng của mình góp thêm vào, liên lụy tới những người cạnh con như Trường An, Tùy Phong cũng đi theo con mà chịu chết !”

“Sẽ không !” Cẩn ca nhi cười, kéo Thập Nhất Nương đi ra ngoài, “Chúng ta đi sân trong đi.”

Thập Nhất Nương muốn biết dụng ý của hắn, liền đi theo.

Bên cạnh Cẩn ca nhi có bày một giá đỡ binh khí, bên trong đặt mấy cây trường thương, gậy, xà mâu. Hắn lôi ra, múa mấy cái. Trong không khí phát ra âm thanh nặng nề như tơ lụa bị kéo rách. Hắn hài lòng gật đầu, một chiêu đánh vào trên cây lựu bên cạnh . Răng rắc một tiếng, nhánh cây như cánh tay của cây lựu liền vang lên rồi rơi xuống.

“Mẹ!” Dưới mái hiên ánh đèn lồng chiếu vào khuôn mặt của hắn tô màu sắc hồng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang tươi cười ngạo ngễ không che dấu chút nào, “Lợi hại không! Sau này con có thể càng lợi hại hơn !” Tràn đầy tự tin.

Thập Nhất Nương im lặng một hồi lâu.

“Cẩn ca nhi!” Một lúc lâu, nàng tiến lên nhẹ nhàng mà kéo nhi tử đi “ Chỉ vẻn vẹn dùng sức mạnh là không được, con còn phải học như thế nào là hành quân đánh trận, như thế nào để giao thiệp với đại thần trong triều, ” trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, nghẹn ngào không nói được nữa, “Đó là một chuyện rất khó khăn , một con đường rất khó khăn. . . . . .”

Nhi tử đi chính là con đường nhỏ gập ghềnh, nàng cảm thấy trong lòng rất đau đớn , nhưng vì cái gì, trong lòng mơ hồ lại có loại cảm giác vinh dự cùng kiêu ngạo đây?

Nàng rơi lệ.

“Mẹ, mẹ sao thế?” Cẩn ca nhi kỳ quái nói, trong đầu chuyển động cực kỳ nhanh , “Ngài là không phải sợ con đi Tây Bắc rồi thì sẽ không thấy con nữa a? Sẽ không , con sẽ thường viết thư cho ngài, không làm gì sẽ về gặp lại ngài . . . . .”

Thập Nhất Nương khóc thút thít.

Cẩn ca nhi có chút bối rối rồi: “Mẹ, con, con bây giờ còn không đi, Tổng binh Gia Dự quan, phải chờ con có thể đủ lông đủ cánh mới có thể đi Tây Bắc được. . . . . .”

Có một cánh tay rắn chắc đem mẹ con bọn họ ôm vào trong ngực .

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc!” Từ Lệnh Nghi ấm giọng trấn an Thập Nhất Nương, “Cẩn ca nhi không có chuyện gì. . . . . . tổng binh Gia Dự quan, cũng không phải là muốn làm là có thể làm . . . . . . nếu như Cẩn ca nhi không có bản lãnh này, ta sẽ không để cho hắn đi . . . . . .”

Thập Nhất Nương đem mặt chôn vào bên trong cái ôm ấm áp này, thấp giọng mà khóc lên .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK