Y viện, hàng cây xanh mát, tiếng ve kêu râm ran.
Rèm trúc tương phi điểm chấm tím yên lặng buông ngoài cửa phòng khách, tiểu nha hoàn đang buồn chán đứng ngẩn người ở đó.
Nghe tiếng động, nàng lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Nhìn thấy là Thập Nhất Nương, hai đầu lông mày của tiểu nha hoàn có ý cười không rõ, vừa nhẹ nhàng vén rèm, vừa lớn tiếng bẩm: “Hầu gia, phu nhân đến.”
Từ Lệnh Nghi từ nội thất đi ra: “Nàng về rồi à!” Hắn mặc áo dài bằng lụa màu xanh ngọc thêu hoa mai, tóc đen búi chỉnh tề, còn cài trâm gỗ hoàng dương. Trang phục chỉnh tề, không giống kiểu tùy ý như lúc ngày thường ở nhà.
Thập Nhất Nương nghĩ sâu xa.
Từ Lệnh Nghi đã nửa đường quay trở lại nội thất: “Bên kia thế nào? Ai thắng?” Giọng nói bình thản mang theo chút ôn thuần, cũng không khác gì bình thường.
Nhưng trong lòng Thập Nhất Nương mơ hồ cảm thấy sự khác thường.
“Trời nóng nực, khó được lúc nào ở chung một chỗ như vậy.” Nàng cười đi vào nội thất “Tất cả mọi người đều vui vẻ. . . . . . .”
Sau khi cả người Từ Lệnh Nghi biến mất sau rèm thì lời của nàng cũng đột nhiên ngừng lại.
Trong nội thất, vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi nghiêm túc chắp tay ngửa mặt đứng trong phòng, ánh mắt lạnh lùng như thái sơn, làm cho không khí trong phòng đều ngưng trọng.
Trong lòng Thập Nhất Nương trầm xuống.
Là chuyện bí mật sao, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không muốn giấu. . . . . .
Nàng không khỏi bước nhanh đến bên người Từ Lệnh Nghi: “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?” Dư âm run rẩy vẫn còn trong phòng, có một sự yếu đuối nhè nhẹ.
Từ Lệnh Nghi vươn hai cánh tay ôm nàng vào trong lòng.
Cách lớp áo mỏng, nàng có thể cảm nhận được lồng ngực cường tráng, cánh tay vững chãi của hắn. . . . . . . chút bất an trong lòng đột nhiên liền hạ xuống.
Nàng ôm hông hắn, ngẩng đầu lên nhìn Từ Lệnh Nghi, ánh mắt yên tĩnh như dòng suối nhỏ mùa xuân, chầm chậm chảy.
Chút cố kỵ còn lại lúc trước trong lòng Từ Lệnh Nghi đã không cánh mà bay.
Mặc Ngôn, nhìn qua thấy yếu đuối nhưng khi có chuyện xảy ra, lại kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình, càng trấn định hơn, lý trí hơn!
Cánh tay Từ Lệnh Nghi khẩn trương, đem thân thể mềm mại như mùa xuân kia ôm vào trong ngực.
“Khu gia cáo trạng Vương Cửu Bảo sai bộ hạ cũ giả làm hải tặc, cản trở mậu dịch, chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực.” Từ Lệnh Nghi cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng, “Mặc dù không biết Hoàng Thượng định xử trí hắn như thế nào, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Vương Cửu Bảo đưa đứa cháu mới được ba tháng tuổi của hắn phó thác cho ta. . . . . . .” Như sét đánh giữa trời quang.
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Tĩnh Hải hầu vì sao lại chọn đúng lúc này để cáo trạng Vương Cửu Bảo? Văn võ cả triều, tại sao Vương Cửu Bảo lại chọn Từ Lệnh Nghi để ủy thác huyết mạch gia tộc?
Quá nhiều nghi vấn.
Nhưng nàng tin tưởng sự phán đoán và quyết định của Từ Lệnh Nghi.
“Hầu gia có gì phân phó!” Giọng nàng bắt đầu còn có chút run rẩy, nói đến chữ cuối cùng, giọng nói đã trở nên bình tĩnh, thong dong.
“Ta đợi đến tối nay khi tử sĩ của Khu gia thay ca sẽ đưa đứa bé ấy vào Quả Lâm cho Vạn Nghĩa Tông chăm sóc.” Giọng của Từ Lệnh Nghi càng bình tĩnh hơn nàng, “Bây giờ nàng nghĩ cách để cho hai người Vạn Đại Hiển trở về thôn trang, sau đó nhận nuôi đứa bé này dưới danh nghĩa của họ.”
“Thiếp biết rồi!” Thập Nhất Nương ngay cả một câu thừa cũng không hỏi, phối hợp nói: “Để thiếp gọi Tân Cúc vào phủ!” Nói tới đây, nàng lại nghĩ, “Chỉ là hiện tại đã đầu giờ thân, Tân Cúc trở về cũng phải mất một ngày. . . . . . . Chỉ sợ là không kịp rồi.”
“Để cho Vạn Đại Hiển nuôi giúp, một là vì hắn trung thành hết mực, hai là bởi vì chỗ Quả Lâm rất vắng vẻ, hiếm người qua lại.” Từ Lệnh Nghi rất bình tĩnh, “Đứa trẻ khóc, Vạn Nghĩa Tân là người đôn hậu thành thật, nghe thấy cũng không quản. Đợi ngày mai Vạn Đại Hiển về nhà, chỉ nói đứa nhỏ này đáng thương, lưu lại là được rồi.”
Cái gì cũng đều suy nghĩ chu toàn hết rồi!
Thập Nhất Nương gật đầu.
“Ta đi đến Phong Lệ.” Từ Lệnh Nghi nhẹ giọng nói, “Nếu có chuyện gì, nàng sai người đến bẩm báo với ta một tiếng.”
Thập Nhất Nương “Vâng” một tiếng, buông lỏng tay.
Từ Lệnh Nghi lại lẳng lặng ôm nàng một lúc, sau đó mới buông tay xoay người đi ra khỏi nội thất.
Thập Nhất Nương nhìn rèm trúc tương phi đung đưa, hít một hơi thật sâu, từ từ đi tới đại kháng gần cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra, đầu gối hơi mềm nhũn.
Ngoài cửa sổ bóng cây chiếu vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, tiếng chuông tích tích tắc tắc làm cho nội thất càng lộ ra thêm một phần tịch mịch.
Thập Nhất Nương cao giọng gọi Thu Vũ vào: “Đi, gọi Tân Cúc lập tức vào phủ một chuyến.”
Thu Vũ thấy kỳ lạ, nhưng vẫn khom gối cung kính đáp “Vâng” rồi lui xuống.
Thập Nhất Nương ngồi xếp bằng trên kháng, ngẩn người nhìn mấy món đồ chơi, ngựa gỗ nho nhỏ bằng gỗ trầm hương của Cẩn ca nhi, mãi cho đến khi Thu Vũ tới bẩm “Vạn Đại Hiển gia tới”, lúc này mới rời ánh mắt đi.
“Để cho nàng vào!” Nàng nở nụ cười.
“Phu nhân!” Tân Cúc khom gối hành lễ với nàng, trên mặt có thể nhìn thấy sự vui mừng của nàng.
Thập Nhất Nương sai tiểu nha hoàn bưng ghế con lên cho nàng ngồi, bưng trà bánh lên.
Tân Cúc liền nói “Không dám ạ”, chủ động hỏi, “Hôm nay phu nhân gọi nô tỳ đến là có chuyện quan trọng gì cần phân phó?”
“Có chuyện này!” Thập Nhất Nương trầm ngâm.
Quan sát nét mặt, Thu Vũ lập tức cùng mấy tiểu nha hoàn trong phòng lui xuống.
Thần sắc Thập Nhất Nương lúc này mới bớt nghiêm túc, ý bảo Tân Cúc đến ngồi gần mình nói chuyện.
“Là như này!” Nàng thấp giọng nói, “Hầu gia có một bằng hữu, sinh được đứa con trai ở bên ngoài. Nhưng vì đích mẫu (vợ cả) không chấp nhận, liền phó thác cho Hầu gia giúp đỡ chiếu cố. Hầu gia không từ chối được, không có cách nào khác đành phải bằng lòng. Có điều tình hình trong nhà ngươi cũng biết, Hầu gia làm sao có thể đưa đứa trẻ này về nuôi được. Nếu như để cho người ngoài nuôi, lại sợ truyền ra lời đồn nhảm. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể phó thác nhờ các ngươi chiếu cố.”
Tân Cúc thất kinh.
Nếu là bằng hữu của Hầu gia, vậy thì không phú cũng quý.
Vạn Đại Hiển nhà mình cũng chỉ là một quản sự nho nhỏ mà thôi.
. . . . . . . . .
“Phu nhân, nô tỳ, nô tỳ có thể làm được không?” Nàng nắm vạt áo thật chặt, thần sắc có chút sợ hãi.
“Đứa bé đó mới có ba tháng. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Giao đứa trẻ cho người lạ nuôi, ta không yên lòng.” Thập Nhất Nương nói, “Ngươi và Vạn Đại Hiển làm người như thế nào ta biết rõ nhất. Giao đứa trẻ cho các ngươi, ta cũng yên tâm.”
Tân Cúc cũng làm mẫu thân, vừa nghe đứa bé kia mới chỉ có ba tháng, lòng lập tức mềm nhũn.
Từ trước cũng từng có chuyện như vậy, có ít người vì bạc, trước mặt chủ nhân nói này nọ, xoay người đi chỗ khác liền xem đứa bé như người ở, thậm chí còn có chút cố ý ngược đãi con trẻ, sau đó nói đứa bé có bệnh để lừa gạt tiền bạc của chủ nhân, hoặc là mang đứa trẻ bán rồi ôm bạc cao chạy xa bay. . . . . . .
“Phu nhân, người yên tâm!” Tân Cúc đảm bảo “Chuyện khác nô tỳ không dám nói, đứa nhỏ này ăn một miếng trước, rồi mới đến Trường An nhà nô tỳ ăn một miếng. Nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Thập Nhất Nương không khỏi xấu hổ, nói: “Cũng không cần như thế. Ngươi bình thường đối xử với Trường An như thế nào thì đối xử với nó như thế là được. Cũng tránh để cho người khác nghi ngờ, khiến cho đích mẫu nhà người ta tìm đến.”
Nhà giàu có nhiều bí mật, Tân Cúc gật đầu lia lịa: “Nô tỳ biết nên làm như thế nào!”
Thập Nhất Nương vẫn có chút lo lắng nhỡ Tân Cúc đối xử với đứa bé kia quá tốt khiến cho người khác nghi ngờ, vừa cẩn thận dặn dò hồi lâu, rồi mới sai Thu Vũ tiễn Tân Cúc ra cửa.
Chỉ là lúc này nàng đã không còn tinh thần mà du ngoạn nữa.
Ngồi trong phòng một lúc, Thập Nhất Nương đứng dậy đi về phía thủy tạ Thùy Luân.
Có tiểu nha hoàn, thần sắc bối rối chạy tới.
Thấy Thập Nhất Nương, lập tức khom gối hành lế: “Tứ phu nhân, không xong rồi. Lục thiếu gia và Nhị tiểu thư đánh nhau. . . . . .”
Thập Nhất Nương không đợi tiểu nha hoàn nói xong, liền chạy về phía thủy tạ Thùy Luân.
Từ xa, nàng đã nghe thấy từng trận khóc liên tiếp.
Trong lòng Thập Nhất Nương sốt ruột, một chân bước hụt ở khoảng không, nếu không phải Thu Vũ bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ một tay, thì nàng đã ngã từ bậc thang xuống.
“Đây là làm sao thế?” Nàng vội vã đi vào trong đại sảnh thủy tạ, liếc mắt nhìn thấy Cẩn ca nhi được Từ Tự Dụ ôm trong ngực, cùng với Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đang luống cuống chân tay dỗ dành Cẩn ca nhi không khóc nữa.
“Nương, nương, nương!” Cẩn ca nhi khóc đến cả khuôn mặt đều là nước mắt, giãy giụa, muốn Thập Nhất Nương bế.
Thập Nhất Nương ba bước thành hai bước, tiến lên bế Cẩn ca nhi, lập tức phát hiện trên mặt Cẩn ca nhi có một vết đỏ rực, giống như bị cái gì đó đánh.
Mặt nàng khẽ biến.
Ngũ phu nhân đã khom gối hành lễ trước.
“Cũng là do Hâm tỷ nhi nhà đệ muội không tốt. Giành bài với Cẩn ca nhi, tát bé một cái.” Mặt nàng đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, “Đệ muội cũng đã đánh Hâm tỷ nhi rồi, đợi lát nữa nói cho Ngũ gia biết, dạy dỗ con bé thật tốt.”
Lửa giận trong lòng Thập Nhất Nương từ từ nhạt dần, nhìn thấy Hâm tỷ nhi đang ngồi trong lòng nhũ nương cũng đang khóc bù lu bù loa đến không thở nổi, nàng đè sự khó chịu trong lòng xuống.
“Các bé đều còn nhỏ, ầm ĩ một chút cũng là bình thường.”
Tuy là nói như thế, nhưng nét mặt nàng có chút gượng gạo.
Ngũ phu nhân sao lại không nhìn ra, cúi đầu hành lễ.
Thập Nhất Nương biết mình cũng không thể quá phận: “Không có chuyện gì. Cẩn ca nhi nhà tẩu hò hét một hồi là ổn. Đệ muội cũng mau đi xem Hâm tỷ nhi một chút đi. Bọn nhỏ cũng là vô tâm.”
Thái phu nhân liền ra mặt: “Nói chuyện là được rồi. Lại còn muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh nhau, huống chi là mọi người sống cùng dưới một mái hiên!”
Nhị phu nhân cũng đi qua dỗ Hâm tỷ nhi: “Được rồi, đừng khóc. Lại khóc nữa cẩn thận Sân ca nhi chê cười con. Con là tỷ tỷ cơ mà.”
Bởi vì còn quá nhỏ, từ lúc mọi người chèo thuyền cho đến khi mọi người chơi đùa Sân ca nhi được nhũ nương ôm giờ mới tỉnh ngủ. Giờ vẫn được nhũ nương ôm trong ngực, còn có chút ngái ngủ, nghe thấy có người nhắc đến tên mình, mở to hai mắt nhìn chung quanh.
Hâm tỷ nhi nghe xong, tiếng khóc dần nhỏ đi một chút.
Nhị phu nhân nở nụ cười, xoa xoa đầu Hâm tỷ nhi.
Kim thị yên lặng đứng ở bên cạnh, cũng tiến lên dỗ Hâm tỷ nhi: “Tẩu may xiêm y cho Bạch Bạch và Lục Lục của muội có được không nào?”
Hâm tỷ nhi gật đầu, ngừng khóc.
Từ Tự Kiệm chạy đến bên Thập Nhất Nương đùa với Cẩn ca nhi: “Đệ xem, Hâm tỷ nhi cũng không khóc nữa, mà đệ vẫn còn khóc này!”
Cẩn ca nhi không để ý tới Kiệm ca, ở trong lòng Thập Nhất Nương khóc nức nở.
Từ Tự Truân liền kéo tay Cẩn ca nhi: “Ca ca đưa đệ đi thả đèn hoa đăng nhé!”
Từ Tự Giới liền nói: “Ca ca thổi sáo cho đệ nghe nhé!”
Cẩn ca nhi nằm trong ngực mẫu thân cũng không ngẩng đầu lên.
“Con xem, các ca ca đều đến chơi với con này!” Thập Nhất Nương ôn nhu nói, “Con không được khóc nữa nha. Lại khóc nữa, thì không phải bé ngoan!”
Cẩn ca nhi chôn mặt trong ngực Thập Nhất Nương.
Từ Tự Dụ suy nghĩ một chút, nói: “Cẩn ca nhi, đệ đừng khóc, ngày mai Nhị ca dẫn đệ đi chèo thuyền, có được không?”
Cẩn ca nhi nghe xong, liền ngẩng đầu lên.
Từ Tự Cần đi tới: “Đệ cũng không thể vì Cẩn ca nhi còn nhỏ mà lừa gạt đệ ấy! Trí nhớ của Lục đệ tốt lắm. Cẩn thận sau này Lục đệ lớn lại tìm đệ tính sổ đấy!” Lại nói, “Đệ cũng đừng quên, mấy ngày nữa đệ phải tham gia thi viện nữa. Nào có thời gian đi chèo thuyền cùng Cẩn ca nhi!"