Lời mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Thập Nhất Nương cũng rất rõ ràng, muốn thay đổi cục diện, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nàng không khỏi cận thận suy nghĩ về tương lai của Từ Tự Giới.
Buổi tối, Thập Nhất Nương kéo Từ Lệnh Nghi nói chuyện: “Dụ ca nhi trúng tú tài rồi, tự nhiên sau này sẽ chịu khó ra sức học hành; Truân ca nhi tính tình đôn hậu, lại nguyện ý chiếu cố đệ đệ muội muội, có Truân ca trông coi nhà này, bất kể là Hầu gia hay là thiếp, đều có thể yên tâm; Cẩn ca nhi còn nhỏ, từ từ sẽ đến, cũng không vội, xem con trưởng thành muốn làm gì, đến lúc đó an bài cũng không muộn. Chỉ có Giới ca nhi….. nếu đã đến nhà chúng ta, chúng ta cũng không thể không quản Giới ca.” Nàng đang nói, không khỏi do dự, “Hầu gia có tính toán gì chưa?”
Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn. Cười nói: “Giới ca nhi còn nhỏ tuổi, trước đi theo Triệu tiên sinh đem sách đọc tốt rồi hãy nói. Chờ con lớn hơn một chút rồi, giúp con một chức quan là được.”
Hắn nói rất thoải mái, cũng rất tùy ý.
Nói cách khác, người này ấy à, chỉ quan tâm nhận người thôi, những thứ khác, toàn bộ đều không có nghĩ đến.
Thập Nhất Nương một im lặng hồi lâu, nhớ tới chuyện làm quan của Từ Tự Kiệm.
“Giúp có một chức quan?” Nàng do dự nói. “Rất dễ dàng sao?”
“Có một số việc, nói dễ dàng cũng không dễ dàng, nói không dễ dàng lại dễ dàng.” Từ Lệnh Nghi kiêu ngạo tự phụ nói, “Vậy phải xem bản thân mình như thế nào? Tìm ai làm? Lúc nào làm?”
Nói cách khác, việc này là phải xem cơ hội, may mắn nữa.
Nói chẳng khác nào chưa nói.
Cơ hội, may mắn là thứ không đáng tin nhất.
Thập Nhất Nương có chút nổi giận.
Tìm cơ hội hỏi Từ Tự Giới: “Con thích làm cái gì nhất?”
Kể từ sau cái ngày bị Đậu công tử sai sử, cũng lâu lắm rồi Giới ca nhi vẫn chưa ra khỏi cửa, ở trong nhà luyện chữ, đọc sách.
Nghe thấy Thập Nhất Nương hỏi mình, Từ Tự Giới nghĩ nửa ngày, nói: “Con thích thổi sáo, thích làm ấm tử sa*, thích đánh đàn, còn thích làm đèn hoa đăng…..”
(*)Ấm tử sa: được làm từ đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà. (Theo QT Vivien)
Thứ ưa thích có rất nhiều, thứ thích nhất kia, lại không có cách nào để nói rõ ràng. Hơn nữa, thứ Giới ca thích lại không có nơi nào thích hợp để đào tạo sâu, cuối cùng biến thành Giới ca đặt chân vào xã hội tư bản vốn có của nó —— những thứ này chỉ là để tu sinh dưỡng tính mà thôi, nếu như trở thành kỹ năng nuôi sống gia đình, vậy trở thành người có tay nghề của hạ cửu lưu* rồi.
(*)Hạ cửu lưu下九流: Hiểu đơn giản, đây là cách phân chia nhóm nghề của xã hội TQ. Gồm có Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, Hạ cửu lưu.
Hạ cửu lưu gồm: Một là thầy pháp, phù thủy (chuyên vẽ bùa trú từ tà ma…) ; hai là kỹ nữ; ba là đại thần (thầy mo, thầy pháp dùng hình thức đóng giả thần tiên nhảy nhót chữa bệnh); bốn là mõ (cầm canh, gõ đêm hôm khuya khoắt….); năm là cạo đầu (cắt tóc dạo); sáu là thổi (nhạc công); bảy là đào kép (con hát, diễn viên); tám là gọi phố (ăn mày); chín là bán kẹo (bán đồ chơi làm bằng đường)…. Thượng Trung Hạ gộp lại được 27 nghề, nhưng thực tế, 27 nghề này là những nhóm từ dùng chung cho những nghề khác, ví dụ như nghề cạo đầu, thực chất là đi cắt tóc dạo, ngay cả sửa bàn chân (cắt móng chân, cạo vết chai), chạy đường, kéo xe, mát xa…. Đều được tính bên trong nhóm thế đầu (cạo đầu). Tham khảo Baike.baidu.com. Editor đã lược bớt, thông tin chỉ mang tính tham khảo, vì tùy từng trường hợp mà nhóm Thượng-Trung-Hạ cửu lưu lại khác nhau.
Nếu không thể từ trong những thứ Từ Tự Giới thích chọn ra một thứ đứng đầu làm nghề nghiệp tương lai, vậy thì chỉ có thể từ bên trong những thứ Giới ca am hiểu chọn ra một thứ đứng đầu thôi.
Thập Nhất Nương đầu tiên là mời Triệu tiên sinh tới, cách bình phong hỏi bài học của Từ Tự Giới.
“Ngũ thiếu gia rất chịu khó, rất chăm chỉ, đã bắt đầu luyện chữ nhỏ rồi. “Ấu học” đã học xong rồi, bắt đầu học “Thanh Vận vỡ lòng”, học làm văn thơ đối ngẫu.” Triệu tiên sinh cúi mắt xuống ở đó, khóe mắt lại nhịn không được nhìn xuống dưới bình phong.
Váy nguyệt hoa nền sắc xanh nhạt, hoa văn cành lá quấn lấy nhau thêu màu vàng nhạt, một vòng một vòng vòng quanh làn váy, ba tầng, từ thấp lên cao hoa lệ lộng lẫy lạ thường.
“Những năm này, làm phiền tiên sinh hao tổn tâm tư rồi.” Thập Nhất Nương khách khí nói, “Giới ca nhi đã bắt đầu làm đối thơ, đối câu chưa?”
“Đã bắt đầu rồi.” Triệu tiên sinh thái độ rất cung kính.
Mình (Triệu tiên sinh) được tiến cử cho Hầu gia như thế nào, vấn đề của đứa nhỏ mà Tứ phu nhân ám chỉ như thế nào với mình, lại đối đãi với trẻ con ra sao… người khác không biết, nhưng trong lòng Triệu tiên sinh lại rõ ràng nhất —— tiếng nói của nữ tử ôn nhu yếu ớt ở phía sau tấm bình phong này, trên thực tế là to gan và thông minh. Sau khi nàng hỏi chuyện này, căn bản muốn biết có lẽ chính là một chuyện khác. Điều mình có thể làm bây giờ, chính là dựa vào thực tế mà nói.
“Từ lúc nào thế?”
“Đầu mùa xuân là bắt đầu dạy đối câu rồi.”
“Đối câu vô cùng khó.”
Triệu tiên sinh suy nghĩ một chút: “Ngũ thiếu gia đối rất cẩn thận, không giống như lúc thiếu gia học thổi sáo, rất nhanh đã cảm nhận được thứ phải biểu đạt, sau đó tăng thêm hiểu biết của mình mà thổi ra….”
Uyển chuyển mà nói cho nàng biết, Từ Tự Giới ở phương diện học văn thơ không có thiên phú.
Thập Nhất Nương khó nén thất vọng. Dự tính cho Từ Tự Giới học gảy bàn tính.
Có lẽ đến lúc đó có thể giúp cho Từ Tự Truân quản lý việc vặt trong nhà.
Từ Tự Giới rất nhanh đã nắm vững. Nhưng lúc Thập Nhất Nương để cho Giới ca tính nhẩm, hơn nửa ngày Giới ca mới có thể tính ra được một kết quả, không chỉ có tốc độ chậm, mà tỷ lệ chính xác cũng không cao.
Quản lý một đống làm ăn lớn như vậy, mặc dù không cần mọi chuyện đều phải ra mặt để nói những thứ khế ước hợp đồng mua bán linh tinh, nhưng có lúc đại chưởng quỹ không làm chủ được thì sẽ mời ngươi đến định đoạt, ngươi cũng không thể đầu tiên là đem bàn tính ra, gảy đến nửa ngày mới có thể có một câu trả lời đi? Nhân sĩ chuyên nghiệp kính trọng đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, so với Giới ca càng lợi hại hơn.
Thập Nhất Nương không khỏi cau mày.
Chẳng lẽ Từ Tự Giới trừ bỏ năng khiếu về phương diện nghệ thuật, không thể tìm những thiên phú khác của con.
Nhưng vấn đề khổ não này cũng không có duy trì bao lâu, Từ Tự Dụ trở về —— nàng phải bắt đầu chuẩn bị hôn sự, quyết định trước tiên là tạm thời gác lại chuyện này.
“Mặc kệ kết quả như thế nào, Khương tiên sinh bảo con ngày mai khai xuân mới trở về.” Từ Tự Dụ cung kính hành lễ cho Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi, sau đó cười gọi Cẩn ca nhi một tiếng “Lục đệ” đang ngồi ở bên cạnh lật sách.
Cẩn ca nhi đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích một chút.
Ở trong ấn tượng của Từ Tự Dụ, Cẩn ca nhi từ trước đến nay đều là hoạt bát, thẳng thắn, giờ phút này lại giống như rau cỏ bị nhúng qua nước sôi, hơn nữa nhìn thấy mình (Dụ ca) cũng không có lộ ra vẻ vui sướng.
Từ Tự Dụ không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, phân vân có nên hỏi một chút hay không, Từ Lệnh Nghi đã nói: “Con đi đường xa, gió bụi mệt mỏi. Trước tiên đi xuống nghỉ ngơi đi. Có lời gì, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”
Từ Tự Dụ không thể làm gì khác hơn là lui xuống trước, hỏi Ngọc Biên trông coi viện tử ở nhà: “Biết là chuyện gì xảy ra không?”
“Lục thiếu gia bị Tứ phu nhân giáo huấn.” Ngọc Biên nghe xong che miệng cười, “Lục thiếu gia mấy ngày hôm nay đều ngoan ngoãn chờ ở bên người Tứ phu nhân, đâu cũng không dám đi.” Sau đó đem chuyện Cẩn ca nhi nuôi giun đất kể cho Từ Tự Dụ, “…. Bị chém thành mấy đoạn, kết quả là chỉ có mấy con giun là sống sót thôi, những con khác đều chết hết. Tứ phu nhân lại bảo Lục thiếu gia trước tiên đem một con chia thành hai nửa, xem có thể sống không, nếu như có thể sống, thì lại chia thành ba phần để nhìn một chút, nói Lục thiếu gia không nên nóng vội. Lục thiếu gia nghe vậy lại mang theo Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ đi đào giun đất ở khắp nơi. Có hôm đào đến noãn phòng ở gần đó, bình sứ nhỏ đựng giun đất không đủ, Lục thiếu gia thấy những chậu hoa không cao để ở một bên, thế nào mà giật hết cây hoa trong chậu có vẽ tranh chèo thuyền du ngoạn Xuân Giang, dùng chậu hoa đó đựng giun đất. Ai ngờ trồng trong chậu hoa đó chính là cây hoa lan quân tử, mà đâu phải hoa lan quân tử bình thường mà đó là cây lan thùy tiếu quân tử của Nhị phu nhân trồng hơn sáu năm, cây lan thùy tiếu quân tử đó sắp nở hoa rồi….”
Từ Tự Dụ nghe vậy không khỏi “A” một tiếng: “Khó trách ta nghe ngươi nói cái chậu hoa kia thấy có chút quen tai.” Giọng nói của Từ Tự Dụ có chút vội vàng, “Hoa lan thùy tiếu quân tử, tám đến mười năm mới nở hoa một lần, Nhị bá mẫu yêu quý như trân bảo, sao lại đặt ở trong noãn phòng như vậy?”
Ngọc Biên cười nói: “Nhị phu nhân cảm thấy hoa này đặt ở trên bàn lâu rồi, sức sống có chút kém, lại sai Quý Đình tức phụ đặt ở trong noãn phòng để nuôi, cây cỏ ở chỗ đó xanh tốt, đối với lan quân tử có lợi. Quý Đình tức phụ không dám qua loa, phái một bà tử chuyên môn chăm sóc hoa này, nhưng mà ngày đó đi vào noãn phòng đào giun đất lại chính là Lục thiếu gia, ai cũng không dám cản, những bà tử kia lại càng nịnh nọt mà giúp Lục thiếu gia chạy đi lấy ghế con đến, kết quả là xảy ra chuyện như vậy.”
Từ Tự Dụ không khỏi trầm giọng nói: “Chỉ sợ chuyện này. . . . .” Ngữ khí của Dụ ca do dự, lại mơ hồ mang theo vài phần quan tâm.
Ngọc Biên lại cười nói: “Sau khi chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều choáng váng. Đặc biệt là Tứ phu nhân, vội vàng dẫn Lục thiếu gia đi nhận lỗi thì không nói, còn hứa sẽ nghĩ biện pháp giúp Nhị phu nhân mua chậu lan thùy tiếu quân tử về. Nhị phu nhân nghe vậy lại hỏi Lục thiếu gia, vì sao lại phải nhổ gốc lan quân tử kia.”
“Vậy Lục thiếu gia nói như thế nào?” Từ Tự Dụ hỏi tới.
“Lục thiếu gia nói, chậu hoa đó là đẹp nhất.”
Từ Tự Dụ có chút không biết nên khóc hay nên cười, lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Cẩn ca nhi từ nhỏ đã thích những món đồ xinh đẹp, không xinh đẹp thì không muốn.
“Nhị phu nhân nghe vậy liền cười nói với Tứ phu nhân, ‘con trẻ còn nhỏ, chúng ta là trưởng bối không nên quá so đo’, chỉ bằng lời này, đã đem chuyện này bỏ qua. Không chỉ như vậy, còn sai người tặng chậu có vẽ bức tranh thả câu trên Tuyết Sơn tặng cho Lục thiếu gia. Đồng thời còn nói, ‘chẳng lẽ có người biết đây là tác phẩm xuất sắc của Sử Tiểu Hoa tiền triều. Hồng phấn thưởng giai nhân, bảo kiếm tặng danh sĩ. Chậu hoa này tới trong tay người biết phân biệt xấu đẹp, cũng coi như là đáng giá rồi’… ”
“Tứ phu nhân lúc đó đỏ bừng cả mặt, nghĩ cách tìm cho Nhị phu nhân chậu lan thùy tiếu quân tử một lần nữa, còn tìm một chậu hoa tử sa đưa đến đó. Bây giờ hai chậu hoa có tranh do Sử Tiểu Hoa vẽ đều là của Lục thiếu gia . Nô tỳ nghe người ta nói, chậu hoa này trị giá ít nhất cũng là một ngàn lượng bạc.”
“Cho nên mẫu thân giữ Lục thiếu gia bên người, hạn chế chạy nhảy?”
Ngọc Biên gật đầu: “Lục thiếu gia mấy ngày qua đều ủ rũ.”
Từ Tự Dụ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy phụ thân nói như thế nào?”
“Hầu gia?” Ngọc Biên cười nói, “Hầu gia nói chậu hoa kia nhìn qua không đặc biệt, không ngờ được lại là một món đồ cổ. Ai ngờ trong noãn phòng lại có đồ quý như vậy.”
Từ Tự Dụ bật cười: “Nếu là ta, sợ rằng cũng không biết.”
Còn muốn hỏi nữa, Từ Tự Cần lại tới gọi: “Đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Đại cữu huynh của ta cố ý thiết yến ở Xuân Hi Lâu muốn gặp mặt đệ.”
“Vừa đúng lúc, đệ cũng muốn đi thăm Phương đại ca.” Từ Tự Dụ cười đi rửa mặt một phen, “Tiên sinh nói chuyện sao chép đề thi lần trước là nhờ có Phương đại ca giúp đỡ. Nên đặc biệt bảo đệ mang theo chút ít quà quê của Nhạc An tặng cho Phương đại ca.”
Hai người nói nói cười cười đi tới Xuân Hi Lâu, rất khuya mới trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, đi vấn an Thái phu nhân mà đầu đau như muốn vỡ tung.
Thái phu nhân đang ôm Cẩn ca nhi, an ủi cậu nhóc: “…. Ở trong nhà của mình, dĩ nhiên là muốn lấy thì lấy, ai còn đi cẩn thận nhìn xem là cái gì. Làm sao biết đột nhiên lại nảy ra lan quân tử mười năm mới nở hoa một lần. Hơn nữa, lan quân tử đó kia và phong lan thường lớn lên có gì khác nhau, Cẩn ca nhi của chúng ta hiển nhiên là không nhận ra. Chuyện này, tất cả đều là lỗi của Nhị bá mẫu con rồi.”
Ngồi ở một bên, trên mặt Nhị phu nhân có nụ cười nhàn nhạt, không chỉ không tức giận, ánh mắt nhìn Cẩn ca nhi còn vô cùng nhu hòa.
Cẩn ca nhi vốn còn có chút lo lắng, nghe Thái phu nhân nói như thế, lại nhìn nhanh Nhị phu nhân một cái, thấy giữa hai đầu lông mày của Nhị phu nhân có ý cười, dáng người nhỏ bé của cậu nhóc thẳng lên, người cũng cao lên không ít: “Đúng vậy, đúng vậy!” Vừa nói, vừa cẩn thận mà thăm dò Nhị phu nhân, thấy bộ dạng Nhị phu nhân vẫn là như vậy, lá gan lại lớn hơn chút ít, “Con lại không biết cái gì là lan quân tử, cái gì là hoa lan!” Nói xong, nhanh chóng rúc vào trong ngực Thái phu nhân.
Nhị phu nhân thấy bộ dạng Cẩn ca nhi ngoài mạnh trong yếu, cũng nhịn không được nữa, thấp giọng bật cười.
Từ đó về sau, Cẩn ca nhi nhìn thấy Nhị phu nhân cũng không sợ nữa.
Giống như là không thấy một ngọn núi lớn đè ở trên đầu, cậu nhóc càng nghịch ngợm hơn.