Mục lục
[Dịch]Thứ Nữ Công Lược - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thảo

Chuyện rất nhanh truyền đến tai Từ Công Nghi.

Hắn rối rắm khó hiểu.

Mặc dù nhi tử tuổi còn nhỏ, nhưng nội ngoại kiêm tu* (luyện tập cả bên trong lẫn bên ngoài), bình thường năm ba người khó tiếp cận được nó, sao lại đánh nhau với lưu manh trên phố? Huống chi những người kia lăn lộn trên đường phố, rất có ánh mắt, nhìn hắn ăn mặc không tầm thường, lại có hộ vệ đi theo, sao có thể tùy tiện động thủ? Chắc là Cẩn Ca Nhi kiêu ngạo hung hăng càn quấy, mượn chuyện này khiêu khích trước?

Hắn trầm mặc chốc lát, hỏi Đăng Hoa: “Vậy hai cha con nhà hát rong vào phủ lúc nào?”

Đăng Hoa cung kính nói: “Sau khi Lục thiếu gia và Nhị thiếu gia gặp mặt, Nhị thiếu gia đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về mang theo hai cha con nhà hát rong!”

“Nhị thiếu gia?” Từ Lệnh Nghi hơi sửng sờ.

“Đúng a!” Đăng Hoa nói, “Nghe nói là Lục thiếu gia cầu xin Nhị thiếu gia sắp xếp chỗ ở cho hai cha con nhà hát rong, Nhị thiếu gia cũng không có chỗ ở tốt, liền mang về nhà!”

Từ Lệnh Nghi trầm mặc trong chốc lát, phân phó Đăng Hoa: “Hai cha con nhà hát rong đang ở chỗ nào? Dẫn ta đi xem!”

Đăng Hoa đi Quần phòng gọi hai cha con nhà hát rong tới.

Người cha chỉ tầm ba mươi tuổi, ngũ quan thanh tú, mặc dù sắc mặt vàng vọt, gầy trơ xương, nhưng trán lại tỏ ra hơi kiêu ngạo. Giữa mùa đông, mặc một chiếc áo dài kép mùa thu, vác tỳ bà, dáng người thẳng tắp đứng ở nơi đó, không giống người hát rong, mà giống như người đọc sách. Người con gái khoảng mười hai – mười ba tuổi, đi sát phía sau người cha, cúi đầu, cơ thể lạnh phát run, dáng vẻ rất sợ hãi.

“Ngẩng đầu lên nói chuyện!” Âm thanh của Từ Lệnh Nghi không cao không thấp, mơ hồ có chút nổi giận lôi đình* (con giận dữ dội), người con gái hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Ngũ quan của người cha và con gái giống nhau bảy, tám phần. Sắc mặt của người con gái trắng bệch, con ngươi trong suốt như thuy thủy, đáng thương nhìn Từ Lệnh Nghi, điềm đạm đáng yêu, đúng là có chút tư sắc.

“Tên gọi là gì?” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói.

“Lưu lạc như thế này, hổ thẹn với tên tuổi của tổ tông, không dám xưng họ nói tên.” phụ thân kia nhìn rất đúng mực, nhưng tiếng nói run run, để lộ sự sự hãi của hắn.

Từ Lệnh Nghi nói: “Nghe khẩu khí này của ngươi, có lẽ là một người đọc sách!”

Người cha không lên tiếng, cúi đầu, lộ ra dáng vẻ rất xấu hổ.

Từ Lệnh Nghi lại hỏi: “Nghe nói các ngươi là người Giang Nam, sao lại lưu lạc đến Yên kinh? Tại sao lại đánh nhau với người ta?”

“Nương nhờ họ hàng không gặp, không có lộ phí, đành phải hát rong kiếm sống.” Người cha vừa nói, sắc mặt đỏ bừng lên, “Đám người kia bắt tiểu nữ hát, nếu tiểu nữ không hát, sẽ phải bồi rượu. Tôi cũng là người đã đọc qua sách, để nữ nhi xuất đầu lộ diện đã là bất đắc dĩ rồi, sao có thể để cho tiểu nữ đi bồi rượu?” Nói xong, trong mắt lộ ra vẻ mặt căm phẫn, khiến nữ nhi hai mắt đẫm lệ, “chính vì vậy tạo ra tranh chấp. . . . . .”

“Thái phu nhân thưởng ít bạc cho các ngươi làm lộ phí.” Từ Lệnh Nghi không hỏi nhiều hơn nữa, “Ngươi theo Đăng Hoa đi nhận bạc, rồi mang nữ nhi về quê đi!”

Khuôn mặt người cha vô cùng kinh ngạc.

“Phụ thân, vậy là chúng ta có thể về nhà đúng không?” Người con gái kích động hỏi cha.

Người cha giống như bị niềm vui sướng to lớn này làm vỡ oà, một lúc sau mới hồi phục được tinh thần, gật đầu nhìn về phía nữ nhi: “Chúng ta có thể trở về rồi!” Sau đó vái lạy Từ Lệnh Nghi, nói “Đại ân không lời nào cám ơn hết được” .

Từ đầu đến cuối, vẫn giữ nguyên sự tôn nghiêm nghiêm túc bên ngoài yếu đuối bên trong, theo Đăng Hoa lui xuống.

Từ Lệnh Nghi gọi Bạch tổng quản đi vào: “Đi điều tra xem, những người đánh nhau với Cẩn Ca Nhi là ai?”

Bạch tổng quản nghe lệnh rời đi.

Buổi chiều đem câu trả lời cho Từ Lệnh Nghi.

“Là con trai của Tổng đốc thủy vận – Trần cát.” Bạch tổng quản đắn đo nói, “Hắn khơi thông quán xuyến sông có công, hoàng thượng đặc biệt ban ân cho con trai hắn chỉ huy Thiêm sự* (tam phẩm võ tướng của thời xưa), Trần Cát phụng chỉ vào kinh tạ ơn.”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, thần sắc rất bình tĩnh: “Người Thuận của Thiên phủ nói sao?”

“Lúc bọn họ đến đã đánh xong.” Bạch tổng quản nói, “Bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy!” Lại nói, ” Người của Ngũ thành binh mã ty còn đến chậm hơn người của phủ Thuận Thiên.”

Từ Lệnh Nghi cười to, phất phất tay: “Biết rồi!”

Bạch tổng quản không lập tức lui xuống như ngày thường, mà là trên mặt có chút lưỡng lự, do dự.

“Ngươi còn có chuyện gì?” Từ Lệnh Nghi cười nói.

Bạch tổng quản chần chừ một chút, thấp giọng nói: “Hầu gia, người xem, có muốn dặn dò người của phủ Thuận Thiên hay không . . . . . Mặc dù tính tính của Lục thiếu gia hơi lỗ mãng, nhưng bất kể ai gặp chuyện như vậy chỉ sợ lòng cũng đầy căm phẫn. . . . . . Dù sao cũng là làm chuyện tốt. . . . . .”

Từ Lệnh Nghi không tỏ thái độ, mà đột nhiên nói: “Sang năm, đại chưởng quỹ của Sơn Tây sáu mươi ba rồi. Năm nay hắn lại nhắc tới chuyện về quê an dưỡng. Ta thấy, ngươi thương lượng một chút với Truân Ca Nhi, chọn ra mấy người để ta xem qua. Đầu mùa xuân năm sau ta sẽ quyết định đại chưởng quỹ của Sơn Tây.”

Bạch tổng quản biết Từ Lệnh Nghi tỏ ý là hắn không nên xen vào nữa, vộn vàng cung kính trả lời “Vâng, nô tài sẽ thương lượng với Tứ thiếu gia.”

Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.

Đợi sau khi Bạch tổng quản rời đi, đứng khoanh tay cạnh cửa sổ nhìn tuyết một lúc lâu, lúc này mới trở về nhà.

“Cẩn ca nhi đâu?” Hắn ngồi xuống hỏi nhi tử.

Thập Nhất Nương nhận trà nóng tiểu nha hoàn dâng lên đặt vào tay Từ Lệnh Nghi: “Nói là đám người đó vẫn có người gây phiền toái cho hai cha con nhà hát rong, muốn đích thân tiễn đưa người ra khỏi thành!” Nàng ngồi xuống bên cạnh Từ Lệnh Nghi, “sao thiếp cảm thấy có cái gì không đúng! Lấy tính tình của Cẩn Ca Nhi, cứu người, phần lớn là ném chút bạc để bọn sai vặt đi giải quyết tốt hậu quả. Nhưng lần này vì hai cha con nhà hát rong không có chỗ ở liền đưa về trong phủ.” Nàng lắc đầu, “Thiếp nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không phải điệu bộ hành vi của hắn. Còn có Dụ Ca Nhi từ trước đến giờ luôn thận trọng, ngày đầu tiên trở về, biết rõ Thái phu nhân sẽ bày tiệc tẩy trần cho nó, nhưng nó vì đồng môn* (bạn cùng trường) không đi trở về. . . . . .” Vừa nói, nàng có chút lo lắng nhìn Từ Lệnh Nghi, “Hầu gia, ngài nói, trong chuyện này có điều gì kỳ lạ hay không?”

“Sắp qua năm mới, bọn nhỏ đều trở về, khó được một nhà đoàn tụ, nàng đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nhanh đi thay quần áo, chúng ta đi chỗ Nương ăn cơm.”

Chẳng lẽ là mình quá nhạy cảm?

Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên.

Thập Nhất Nương đi thay y phục, cùng Từ lệnh nghi đi đến chỗ Thái phu nhân.

Trừ Từ Tự Dụ và Cẩn Ca Nhi, tất cả mọi người đều đến đông đủ.

“Hai hài tử này, bảo nó về sớm, sao bây giờ vẫn chưa về a!” Thái phu nhân bĩu môi nói.

“Tổ mẫu, Lục đệ sợ đối phương không chịu để yên.” Ai cũng không nói chuyện, Từ Tự Giới luôn ít nói đột nhiên cười nói, “Làm việc phải đến nơi đến chốn, Lục đệ cũng là chuyện tốt phải làm đến cùng. Về phần nhị ca, mắt thấy sắp qua năm mới rồi, bạn bè từ phương xa như vậy tìm đến, nhất định là có việc muốn nhờ. Nhị ca cũng không thể bỏ qua không quan tâm!”

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Từ Tự Giới.

Thái phu nhân chỉ gật đầu: “Lời cháu nói cũng có lý!”

Anh Nương nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Từ Lệnh Nghi liếc nhìn Từ Tự Giới một cái.

Trái tim nàng nhảy loạn “thình thịch”

Không phải cha chồng nhìn ra cái gì chứ?

“Tổ mẫu, ” nàng vội vàng tiến tới trước mặt Thái phu nhân, “Lần trước ngài nói muốn có một túi thêu đựng kính mắt, cháu làm một cái màu lục quấn nhành hoa, một cái màu đỏ thẫm chiết nhánh hoa, ngài thích cái màu lục hay màu đỏ?”

“Đều thích, đều thích.” Thái phu nhân cười nói, “Nhưng mà, mẫu thân của cháu làm cho ta một cái màu xanh ngọc cả túi dát vàng, thật sự rất đẹp.” Nói xong, liền bảo nha hoàn đi lấy, đắc ý đưa cho anh Nương, “Cháu nhìn đi, rất đẹp đó!”

Anh Nương đang muốn khen hai câu thì Từ Tự Dụ và Cẩn Ca Nhi một trước một sau tiêu sái đi vào.

Thái phu nhân lập tức vứt chuyện túi đựng kính mắt ra sau, vội vàng gọi hai người đi qua, nắm tay Cẩn Ca Nhi ? Có lạnh hay không ?” Lại hỏi Từ Tự Dụ, “Chuyện của cháu xỷ lý xong rồi hả!”

Hai người trăm miệng một lời, một người đáp “Người đã tiễn đi rồi ah” , một người đáp “Chuyện xý lý xong rồi ah” .

Từ Lệnh Nghi đứng lên: “Vậy thì ăn cơm đi!” Sau đó tiến lên đỡ Thái phu nhân.

Mọi người vây quanh hai người rồi đi vào gian phòng phía đông.

Từ Tự Truân kéo Từ Tự Giới, cúi đầu hỏi hắn: “Đã xảy ra chuyện gì? Đệ làm gì vậy, sao bao che cho Nhị ca và Lục đệ.”

“Đợi lát nữa nói cho huynh biết.” Từ Tự Giới nhanh chóng đáp lại.

Từ Tự Truân không hỏi nhiều nữa, đợi ăn cơm xong, mọi người đi vào phòng phía tây uống trà, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới không hẹn mà gặp đi sau cùng.

“Bây giờ đệ không thể nói cho Tứ ca.” Từ Tự Giới nói nhỏ, “Chờ đệ hỏi Nhị ca và Lục đệ, nếu là bọn họ đồng ý, đệ sẽ nói cho huynh biết!”

Từ Tự Giới không phải người thích nói xấu sau lưng người khác, đối xử với mọi người chân thành giữ chữ tín. Từ Tự Truân rất thưởng thức điểm này của Từ Tự Giới.

“Tốt!” Hắn không hỏi nữa, mọi người bàn về năm nay đón năm mới như thế nào, nhưng hắn vẫn chú ý đến Từ Tự Dụ và Cẩn Ca Nhi.

Trà uống hơn một nửa, Từ Tự Dụ đứng dậy đi Tịnh phòng, một lúc sao, Cẩn Ca Nhi cũng đi ra theo.

“Như thế nào?” Từ Tự Dụ ở chỗ ngoặt Nhĩ phòng bên cạnh chờ Cẩn Ca Nhi, “Ngũ thúc nói như thế nào?”

“Ngũ thúc cười đệ một trận.” Cẩn Ca Nhi có chút xấu hổ, “Nói căn bản không cần phiền toái như vậy. Nếu người phủ Thuận Thiên tra không được thì thôi, nếu tra được, cũng không làm tổn thương người vô tội, hai nhà – cả nhà bọn họ chọc không nổi, không thể làm gì khác hơn là giả vờ không biết, căn bản không cần chúng ta đi tìm người nào, không những rút dây động rừng, hơn nữa còn làm yếu khí thế. Bảo chúng ta đừng quan tâm, nên làm gì thì làm, xảy ra chuyện rồi hãy nói!”

Từ Tự Dụ không khỏi vò đầu: “Điều này cũng quá tiêu cực! Bây giờ chúng ta ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta chiếm ưu thế, không thể để bọn họ tìm tới cửa như vậy.”

“Đệ cũng nghĩ như vậy!” Cẩn Ca Nhi thấp giọng thương lượng với Từ Tự Dụ, “Nhị ca, huynh nói, ngày mai đệ đưa thẻ tiến cung như thế nào?” Sau đó nói, “Mấy ngày này đệ vẫn giúp đỡ Đại công chúa, cũng nên tiến cung nói kết quả cho Đại công chúa.”

“Không sai, không sai.” Từ Tự Dụ cười nói, “Đệ nói bởi vì bị Trần Cát đánh, trên mặt để lại vết thương. Tuy đệ tìm lý do làm ổn thỏa chuyện này, chỉ sợ sau này không thể giống như bây giờ tùy ý đi ra ngoài. Đại công chúa nhất định sẽ hỏi đệ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đệ cứ nói cho Đại công chúa tình hình thực tế là được.” Lại nói, “Tốt nhất là đem chuyện cháu trai của Lễ bộ Thị lang nói cho Ung Vương. Ung Vương nhúng tay, so sánh với cuộc đánh nhau nhỏ bé của đệ ầm ĩ hơn nhiều.”

Cẩn Ca Nhi gật đầu.

Thấy Cẩn Ca Nhi không kiên trì giúp Đại công chúa nữa, Từ Tự Dụ thở phào nhẹ nhõm.

Cẩn Ca Nhi hỏi Từ Tự Dụ: ” Vậy chuyện của hai cha con nhà hát rong sẽ không bị lộ chứ?”

“Sẽ không!” Thấy Cẩn Ca Nhi đồng ý, Từ Tự Dụ thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện bọn họ gặp phải là sự thật. Nhưng mà người giúp đỡ từ Phương Kí biến thành đệ mà thôi. Đệ cứ yên tâm đi!”

Thấy chuyện giải quyết, trán Cẩn Ca Nhi lộ ra vẻ vui sướng.

“Nhị ca, huynh đi về trước đi! Bỗng chốc thiếu hai người, để tránh bị bọn họ nhìn ra đầu mối!”

“Tốt, đệ cũng vào nhà sớm một chút, bên ngoài rất lạnh.”

Cẩn Ca Nhi gật đầu, đứng bên ngoài thời gian khoảng nửa chung trà, lúc này mới vào phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK