Có dụng ý khác!
Thập Nhất Nương lập tức ý thức được mục đích của Hoàng Tam phu nhân. Mà với với tình cảm giữa Hoàng gia và Từ gia, dù Hoàng Tam phu nhân cầu chuyện gì, chỉ sợ Từ Lệnh Nghi cũng không từ chối gặp nàng.
“Vừa hết năm, mấy ngày nay Hầu gia đang bề bộn chút việc vặt ngoại viện.” Nàng cười, chủ động hỏi tới: “Tỷ tỷ hỏi Hầu gia, thế là tìm Hầu gia có chuyện gì?”
Chuyện này nói không chừng còn phải cầu xin Thập Nhất Nương nói tốt trước mặt Từ Lệnh Nghi….
Ý nghĩ chợt lóe lên, Hoàng Tam phu nhân liền quét mắt đại nha hoàn, tiểu tức phụ trong phòng một cái.
Thập Nhất Nương hiểu ý, xua người hầu hạ bên người đi.
“Cũng là Thế tử gia vô tích sự của nhà chúng ta!” Hoàng Tam phu nhân thấy trong nhà không có người ngoài, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt liền rơi xuống, “Chỉ vì cái trước mắt, cũng không bàn bạc với người, hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi…”
Vĩnh Xương hầu không giỏi quản lý công việc vặt, thường cảm thấy sứt đầu mẻ trán, tính định giao cho thế tử. Thế tử vừa tiếp nhận, muốn lập uy, thì tiếp nhận chuyện vận chuyển hàng đường sông Giang Nam là quan trọng nhất. Kiến Trữ hầu có thể là nghe nói từ chỗ quan lại Công bộ, phái quản sự chủ động tới tìm đại quản gia của Vĩnh Xương Hầu gia, muốn đá từ bãi đá của Vĩnh Xương Hầu gia. Thế tử vui mừng món lợi kia. Hai nhà cứ mập mập mờ mờ bắt đầu làm ăn với nhau như vậy. Một thời gian sau, không khỏi có chút xã giao, dần dần quen thuộc. Tháng chạp năm kia, có người thông qua phụ tá của Vĩnh Xương hầu xin đến trước mặt thế tử gia, dùng ba trăm lượng hoàng kim tính lấy chức ty lang trung hộ bộ quản lý Phúc Kiến. Thế tử liền thử viết giấy cho Kiến Trữ hầu. Không nghĩ tới, sang năm, người này thật có được chức ty lang trung hộ bộ Phúc Kiến, thế tử gia còn sai người tặng một trăm lượng hoàng kim đi Dương gia…
“…Mùng một tết Thái phu nhân phái Nhị phu nhân đi báo tin, nghe Nhị phu nhân nói chuyện, thế tử gia thế mới biết tình hình nghiêm trọng.” Hoàng Tam phu nhân lau khóe mắt, “Mẩu giấy kia, hôm nay còn đang ở trong tay của Kiến Trữ hầu. Cũng không biết là vẫn tồn tại hay là bỏ rồi.” Dứt lời, nàng hạ giọng: “Nếu đúng như Nhị phu nhân nói, Dương gia bị tịch thu rồi. . . ngộ nhỡ tịch thu được mẩu giấy thế tử gia viết kia, hoặc là ghi sổ rằng thế tử gia từng tặng hoàng kim cho Kiến Trữ hầu… Dù là hoàng thượng nhớ tới công lao vất vả của Hoàng gia tổ muốn tha cho Hầu gia một mạng. chỉ sợ lần này Ngự sử cũng sẽ không bỏ qua cho Hầu gia. Thế tử gia thở ngắn than dài, ngày đêm không ngủ được. Lại không dám nói với Hầu gia. Thế tử gia nghĩ trước nghĩ sau, chỉ có tới cầu Hầu gia. Nhưng vừa nghĩ đến việc mình làm, lại không có mặt mũi tới gặp Hầu gia. Vẫn là ta nói, hai nhà chúng ta vốn thông gia tốt với nhau, Hầu gia và thế tử gia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như anh em. Dù là chuyện mất mặt thế nào đi chăng nữa, ở trước mặt đệ đệ, có cái gì khó nói? Thế tử gia nghe mặt đỏ bừng, nhưng không nói lời nào. Ta nghĩ chuyện như vậy không nên chậm chạp, vừa lúc thái phu nhân sai bà tử tới bảo ta đến làm mối cho đại thiếu gia, nghĩ tới Thái phu nhân đối xử với ta không như người ngoài, cũng bất chấp gì đó, cứ xông tới chỗ muội muội.” Nàng nói, nắm tay Thập Nhất Nương, “Muội muội tốt, muội hãy cứu bá bá này của muội, nếu ông ấy xảy ra chuyện không may gì, ta cũng không muốn sống rồi!” Nói xong, che mặt khóc lên.
Lại bộ là Trần các lão đang quản, làm sao một mẩu giấy của thế tử Vĩnh Xương Hầu có thể khiến Kiến Trữ hầu giúp đỡ lấy được vị trí ty lang trung hộ bộ Phúc Kiến?
Thập Nhất Nương đè nén nghi ngờ dưới đáy lòng, động viên Hoàng Tam phu nhân: “Tỷ tỷ đừng khóc, ta đây sai người đi mời Hầu gia đi vào.”
Hoàng Tam phu nhân nghẹn ngào gật đầu.
Thập Nhất Nương gọi Thu Vũ múc nước đi vào hầu hạ Hoàng Tam phu nhân rửa mặt, lại sai Tú Liên đi mời Từ Lệnh Nghi. Đợi Từ Lệnh Nghi đi vào, nàng tránh khỏi phòng khách.
Hai người nói chuyện khoảng thời gian một nén hương ở chỗ phòng yến tức trong gian phía đông, lúc này Hoàng Tam phu nhân mới buồn bã đi ra ngoài.
Thập Nhất Nương vội vàng nghênh đón.
“Tỷ tỷ nghỉ ngơi trong phòng ta một lát đi!” Nàng ám chỉ nói, “Nếu tới, không thể không tới chỗ Tam tẩu một chuyến —— tránh cho người ta nhìn ra sơ hở.”
Hoàng Tam phu nhân cảm kích gật đầu với Thập Nhất Nương theo Thập Nhất Nương đi gian phía tây, uống trà nóng tiểu nha hoàn bưng lên, tinh thần tốt lên không ít.
“Hầu gia nói, phải xem Hoàng thượng phái người nào đi?” Nàng thì thầm với Thập Nhất Nương, “Nếu như là người của Ngũ thành binh mã ty hoặc Tây Sơn đại doanh còn dễ nói. Chỉ sợ là người người của Đại Lý tự chủ trì —— Hầu gia không có người thân cận ở Đại Lý Tự.”
“Cuối cùng là có một đường hi vọng.” Thập Nhất Nương an ủi nàng: “Tỷ tỷ cũng đừng quá lo lắng. Nói không chừng thế tử gia cát nhân thiên tướng, có thể gặp dữ hóa lành đây!”
Hoàng Tam phu nhân nhẹ nhàng thở dài: “Hi vọng như thế!” Nói xong, nàng khẽ trầm tư chốc lát, sau đó gượng lộ ra nụ cười, “Cũng mặc kệ như thế nào, muội muội giúp ta nói với Hầu gia một tiếng, đại ân của Hầu gia, cả đời này thế tử gia sẽ không quên.”
Thập Nhất Nương vội nói: “Hai nhà chúng ta, vốn đã có tình cảm tốt từ đồng lứa thái phu nhân, tỷ tỷ nói những lời này, quá khách khí rồi.”
Hoàng Tam phu nhân không có nhiều lời, đứng dậy cáo từ: “Hôm nay vốn là đến vì chuyện Đại thiếu gia. Ta cũng phải đi chỗ Tam phu nhân dò xét giọng điệu của nàng, đến lúc đó còn dễ nói dông dài với Lưu phu nhân.”
Thập Nhất Nương đưa Hoàng Tam phu nhân đi chỗ Tam phu nhân: “Chuyện Cần ca nhà chúng ta nhờ cậy tỷ tỷ!”
“Đã nói là tình cảm tốt mấy thế hệ rồi, muội cũng đừng nói lời như vậy rồi!”
Hai người tới chỗ Tam phu nhân.
Tam phu nhân sớm nhận được tin, nói Hoàng Tam phu nhân tới, tới chỗ Thái phu nhân, sau đó đi chỗ Thập Nhất Nương, trong lòng nàng đang không thoải mái, thấy Thập Nhất Nương tự mình đưa người tới, lúc này sắc mặt mới bớt giận. Mà Thập Nhất Nương nghĩ đến Từ Lệnh Nghi trong nhà, trò chuyện với Tam phu nhân hai câu, liền trở về phòng.
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi tối tăm, chắp tay sau lưng, lòng vòng trong phòng.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, hắn dừng bước.
Sắc mặt mình lúc này khẳng định rất tệ đi!
Từ Lệnh Nghi nghĩ ngợi, liền muốn xoa dịu bầu không khí, chủ động bắt chuyện với Thập Nhất Nương: “Người đưa đến chỗ Tam tẩu rồi?” Ai biết âm thanh vừa nói ra còn lạnh lùng nghiêm nghị hơn bình thường.
Hắn không khỏi cau mày lại.
Chuyện này, khiến hắn rất khó xử đi?
Thập Nhất Nương nghĩ tới đó, rón rén đi tới: “Hầu gia, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên(*). Nếu như hoàng thượng thật phái người của Đại Lý Tự đi tịch thu Kiến Trữ hầu phủ, cũng chỉ có thể nói là thế tử gia không may mắn!”
(*)mưu tính ở người, làm việc do trời định đoạt.
Nói nói như thế, trong lòng nàng rốt cuộc vẫn đang lo lắng. Sợ Từ Lệnh Nghi vì cứu thế tử của Vĩnh Xương Hầu mà khó xử bản thân!
Nhìn vẻ mặt hơi nặng nề của Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi không khỏi âm thầm thở dài ở trong lòng.
Nói không để nàng quan tâm nữa, kết quả chuyện luôn rơi vào trên người nàng.
Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương.
“Không có chuyện gì! Ta liền hù dọa hắn một chút. . . . . .” Hắn dán vào mặt nàng, thở dài nói, “Dù là người của Đại Lý Tự đi xét nhà, dựa vào mấy phủ nha của Đại Lý Tự thì không làm nên chuyện gì. Từ đống đồ chồng chất như núi lấy ra mấy thứ giấy viết thư, sổ sách gì đó, không phải là chuyện không có khả năng. Chỉ là lá gan của Tử Kỳ lớn như thế, lần này không nhân cơ hội dạy dỗ hắn một chút, chỉ sợ về sau càng ngày càng liều lĩnh.”
Tử Kỳ, hẳn là tên chữ của thế tử gia Vĩnh Xương Hầu!
“Mọi chuyện Hầu gia cần cẩn thận là được.” Thập Nhất Nương tin tưởng năng lực của hắn, những vẫn không nhịn được căn dặn hắn. “Nếu thật sự không được, cũng đừng gắng quá. Không phải Hầu gia đã nói rồi sao, lần này Hoàng thượng “Muốn gán tội cho người khác”. Người nào bị dính líu, bỏ qua cho người nào, nói vậy trong lòng Hoàng thượng đã có tính toán. Bằng không, Hoàng thượng sẽ không mượn cơ hội mùng một tết nói cho Từ Lệnh Nghi biết —— chắc là không muốn làm ầm ĩ chuyện này.”
“Bộ Lại thuộc về Trần các lão quản, muốn sắp xếp một người, làm sao một mẩu giấy như lời của Hoàng Tam phu nhân là có thể làm nổi. . . . . .” Từ Lệnh Nghi ôm vai Thập Nhất Nương ngồi xuống trên đại kháng gần cửa sổ.
“Trong chuyện này, chỉ sợ còn có kỳ lạ. Nói tới đây, hắn không khỏi trầm ngâm, “Ta đang sợ có một số việc Trần các lão cũng không biết. . . . . . Lần này hoàng thượng rút ra cây cải củ mang theo nê (*), hãm hại cả Trần các lão!”
[(*)chỉ làm việc gì không chu đáo, hại cả người khác]
“Nhưng đúng như theo lời Hầu gia nói, nếu Trần các lão trông coi bộ Lại, nếu như quan viên bộ Lại thật làm ra chuyện như vậy, thì Trần các lão cũng khó thoát tội!” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói, “Cho dù Hoàng thượng trông cậy vào Trần các lão giúp mình có thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, làm trọn minh quân ngàn đời, lúc đó cũng không thể mặc kệ hoặc bao che dung túng! Nếu cứ thế mãi chỉ hại Trần các lão mà thôi. Nói không chừng còn có thể vì vậy mà phá hủy danh dự của Hoàng thượng, phá hủy sự nghiệp vĩ đại nghìn đời của Hoàng thượng!”
“Có một số việc, nàng không biết.” Từ Lệnh Nghi nghe trầm ngâm nói, “Bảy vị Đại học sĩ nội các, Trần các lão chủ trương ủng hộ Hoàng thượng, khi bãi bỏ cấm biển, Lương các lão không tỏ rõ thái độ, tất cả năm vị còn lại đều phản đối bãi bỏ cấm biển…..”
Từ Lệnh Nghi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Người đời đều cho rằng hoàng quyền tối cao, trên thực tế, không phải là lúc nào hoàng quyền cũng có thể đạt được mục đích.
Hắn không biết nên giải thích tình hình với Thập Nhất Nương thế nào.
Thập Nhất Nương có chút hiểu tại sao bộ Lại sẽ có quan lại dám bán quan rồi —- có người muốn Trần các lão rơi đài. Nếu như bộ Lại xảy ra chuyện, Trần các lão nhất định khó ăn nói, chỉ có thể tự nhận lỗi từ chức. Người duy nhất ủng hộ Hoàng đế sụp đổ rồi, cấm biển tự nhiên dừng lại ở đây. Cũng hiểu vì sao Hoàng thượng lại răn đe Hoàng gia — Mục đích của Hoàng thượng là mấy đại học sĩ của nội các. Chỉ cần có hai, ba các lão chen chân vào đó, là có thể thay đổi người ủng hộ mình, đánh vỡ tình hình bế tắc hiện tại.
Bất luận là Trần các lão rơi đài hay là Hoàng thượng đạt tới mục đích, triều đình Đại Chu đều sẽ rơi vào tình sóng to gió lớn…. Trần các lão rơi đài, những chính sách cải cách mới của Hoàng thượng chết non, Hoàng thượng sẽ cam lòng sao? Hoàng thượng đạt tới mục đích, vị trí các lão trống vắng, không biết có nhiều người nhìn chằm chằm!
“Hầu gia, vậy chúng ta làm sao bây giờ thì tốt ạ?” Nàng trầm giọng hỏi.
Dưới hoàn cảnh nghiêm trọng như thế này, ai cũng không thể nào chỉ lo thân mình, bao gồm cả Vĩnh Bình hầu Từ gia thân là ngoại thích (họ ngoại).
Từ Lệnh Nghi có chút kinh ngạc trước phản ứng của Thập Nhất Nương, nhưng lúc này trong lòng hắn hơi rối bời, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đè nén hoang mang xuống đáy lòng, nghiêm túc nói: “Ta đang suy nghĩ, làm sao nói chuyện này cho Hoàng đế, lại không liên lụy đến Hoàng gia!”
Đối với chuyện như vậy, Thập Nhất Nương bất lực.
Nàng đứng dậy rót chén trà nóng cho Từ Lệnh Nghi, lẳng lặng ngồi yên ở một bên.
Từ Lệnh Nghi từ từ uống trà xong, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt: “Nàng đừng chờ ta ăn cơm, ta tiến cung một chuyến.”
Lời nói bình thản, nhưng ẩn chứa nguy hiểm.
“Hầu gia. . . . . .” Thập Nhất Nương kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ chàng muốn đi tử gián* sao?”
[(*)tử gián: liều chết can ngăn, khuyên giải]
Bầu không khí vốn rất nghiêm túc, bị những lời này của nàng phá hỏng, Từ Lệnh Nghi cười to: “Ta cũng không phải là Ngự sử!”
Thập Nhất Nương cười láu lỉnh: “Hầu gia biết là tốt rồi!” Từ Lệnh Nghi cũng sửng sốt. Thập Nhất Nương, là muốn khuấy động không khí đi!
Một người đoan trang như vậy, lúc dí dỏm lại giống như một đứa trẻ. Hắn cười vân vê tóc nàng: “Nhanh đi gọi tiểu nha hoàn vào thay quần áo cho ta!”