Mục lục
[Dịch]Thứ Nữ Công Lược - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Tuyền

Beta: Hạ “Được rồi!” Tam gia nhìn thấy vậy thì nhíu mày. . . . . . , “Trong lòng ta cũng không phải là không có tính qua. Tình hình là Kiệm ca nhi thành thân, tuy là không tổ chức to như Cần ca nhi, nhưng người lui tới đều là tri giao, giống như nhà lão Tứ, Tiểu Ngũ, một nhà đi dự cũng phải tốn một số tiền mừng lớn, ngược lại tiền mở tiệc chiêu đãi sẽ giảm bớt, cũng không có nhiều khách khứa làm loạn. Tính như thế này, chúng ta chưa chắc sẽ lỗ.”

Tam phu nhân vừa nghe thế, tiếng khóc dần dần nhỏ lại. Nàng xoay người lại, dùng khăn lau khóe mắt, nhìn Tam gia nói: “Vậy, vậy chàng nói với nương có thể để hôn sự của Kiệm ca nhi tự chúng ta tổ chức đi, không cần phải phiền đến Thập Nhất Nương và Đan Dương nữa.”

Khoản sổ sách này, dĩ nhiên là Tam phu nhân nàng đã tính hết rồi, nàng là lo lắng cái khác kia.

Lần trước tiền mừng của Cần ca nhi, một đồng mình cũng không được cầm trong tay. Lần này nếu lại để cho Thập Nhất Nương tới chủ trì, cảnh lễ cưới lần này không thể mượn khí thế của phủ Vĩnh Bình hầu, thu tiền mừng cũng sẽ vào trong sổ sách chung, vậy đây chẳng phải là gà bay trứng vỡ sao?

Tam gia nghĩ đến lời nói của Thái phu nhân…, thì trên mặt có vẻ do dự.

Tam phu nhân vừa nhìn, đã biết chuyện này không có đơn giản, nên lại khóc ầm lên: “Nương như vậy cũng quá thiên vị rồi. Cũng không thể cứ bắt ngựa chạy,mà không để cho ngựa ăn cỏ. Chàng xem lễ tròn tuổi của Hâm tỷ nhi đi, rồi chàng nhìn lại lễ đầy tháng của Cẩn ca nhi xem. . . . . . . . . . . . ngay cả Sân ca nhi, thiếp nghe nói cũng muốn mở ba trăm bàn tiệc. Câu cửa miệng nói rất hay, đời người có bốn việc vui “Hạn hán đã lâu lại gặp mưa đúng lúc, tha hương gặp bạn cũ., đêm động phòng hoa chú và đề danh bảng vàng.” Mà lại không nói đến lễ đầy tháng hay lễ tròn tuổi? Nên có thể thấy ‘Đêm động phòng hoa chúc’ quan trọng đến thế nào. Chẳng lẽ Kiệm ca nhi chúng ta thành thân cũng không bằng lễ tròn tuổi của Sân ca nhi sao?” Nói tới đây, khuôn mặt Tam phu nhân toàn là nước mắt, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Tam gia, “Tam gia, thiếp không phải là muốn ganh đua so sánh gì. Nhưng chân trước là lễ tròn tuổi của Sân ca nhi, chân sau chính là Kiệm ca nhi chúng ta thành thân, trước trước sau sau cũng chỉ có hai tháng, cho dù chúng ta không so sánh, nhưng họ hàng thân thích nhìn thấy cũng sẽ thì thầm. Chàng nói một chút xem, đến lúc đó chị dâu nhà mẹ đẻ thiếp hỏi tới, thiếp phải trả lời làm sao đây?”

Lúc này thần sắc của Tam gia hiện lên một tia chần chờ.

Tam phu nhân nhìn thấy trong lòng liền vui mừng. Khóc nức nở hai tiếng, lại nói: “Người khác không rõ đạo lý này, Gia, chàng vẫn không rõ sao? Trên đời này, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, còn bỏ đá xuống giếng thì nhiều. Bây giờ chúng ta ở hoàn cảnh này, rơi vào trong mắt những kẻ nâng cao đạp thấp kia, vốn đã bị khinh thường ba phần. Nếu còn sợ hãi rụt rè như vậy, chỉ sợ giữa thân thích với nhau ngay cả chỗ đứng cũng không có. Gia, thiếp không sợ chàng chê cười, ngày đó thiếp theo lời dặn của chàng đi đưa bát tự của Kiệm ca nhi, vừa lúc gặp phải Hoàng Tam phu nhân cùng Thập Nhất Nương. Đều cùng là nha hoàn, nhưng hai nha hoàn của các nàng thì được Ngọc Bản dẫn đến phòng ngoài ngồi, mà Hạnh Kiều thì phải đứng ở trong sân. . . . . . Gia, hôm nay là Hạnh Kiều, ngày mai sẽ là chúng ta. . . . . .”

Tam gia không lên tiếng, nhưng vẻ mặt có chút tối tăm.

Ánh mắt Tam phu nhân khẽ chuyển, lại tăng thêm một mồi lửa: “Thiếp biết, nếu không phải tại thiếp, trong nhà cũng không như vậy, tất cả đều tại thiếp. . . . . . Thiếp để lỡ đường công danh của Gia. . . . . . nhưng làm vậy cũng là vì cái nhà này, cũng là vì bọn nhỏ. Trong mấy chị em dâu, trừ định chế trong phủ một năm mười hai bộ xiêm y, chàng có nhìn thấy thiếp lúc nào may nhiều thêm một bộ y phục hay không? Nhiều thêm một món đồ trang sức đeo tay hay không? Ngay cả lúc chủ trì việc bếp núc trong phủ hai năm, thiếp cũng không nỡ xài thêm một đồng cho mình. . . . . .”

“Nàng đừng nói nữa.” Tam gia có chút khàn giọng.

Thê tử đi theo mình đã không ít năm, mặc dù có ít tật xấu, nhưng cũng vì nhà này mà toàn tâm toàn ý. Bằng không, vợ chồng họ sẽ không có đủ một phần gia nghiệp như vậy, thê tử cũng sẽ không bị cậu huynh* quở trách là không có giúp huynh ấy về mặt tiền tài.

(*)Cậu huynh: anh trai vợ

“Ta đi nói với nương.”

trong mắt Tam phu nhân liền có nụ cười.

“Gia.” Nàng nhẹ giọng nói, “Sau này thiếp nhất định sẽ nghe theo chàng . Quyết không gây thêm phiền toái chàng. Kiệm ca nhi đã có chức quan, Cần ca nhi được ấm ân, thu hoạch của hai điền trang cũng đầy đủ chi phí sinh hoạt cho một nhà, hai gian cửa hàng ở đường cái phía đông một năm cũng có ngàn lượng nhập sổ. Đến lúc đó nhà chúng ta đóng kín cửa trải qua cuộc sống gia đình vui vẻ hòa thuận của mình. Nhất định so với người khác sẽ không tệ hơn.”

Tam gia khẽ gật đầu

Nhưng đến lúc gặp mặt Thái phu nhân, những lời này lại không biết nên nói như thế nào.

“. . . . . . Ta nói, các con mặc dù đã ở riêng, vẫn còn có ta ở đây, lão Tứ cũng không phải là người hẹp hòi , nên cũng không khác gì lúc trước.” Thái phu nhân vừa giúp Cẩn ca nhi tháo rời cửu liên hoàn, vừa cùng Tam gia nói việc nhà. “Vẫn như lệ cũ, lễ tròn tuổi của Sân ca nhi từ trong quỹ trung của phủ lấy ra năm mươi lượng bạc, những thứ khác, vợ chồng Tiểu Ngũ sẽ tự mình chi tiền.” Vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Tam gia, “Con ở bên cạnh ta đã nhiều năm như vậy, đối với mấy đứa nhỏ, từ trước cho tới bây giờ ta đều xử lý sự việc công bằng. Bên chỗ các con, con cũng không cần lo lắng. Ba trăm lượng bạc mà Kiệm ca nhi thành thân, đến tháng bảy, cửa hàng ở các nơi sẽ đưa sổ sách nửa năm vào kho, lúc đó Tứ đệ muội của con sẽ biết an bài .” Sau đó cười nói: “Hoàng Tam phu nhân đem ý của nhà chúng ta nói cho Ngụy phu nhân nghe, Kim gia cảm thấy ngày thành thân hơi sát gần quá, thế nào cũng muốn chờ đến tháng năm sang năm. Sau lại nghe nói là ta tự mình xem ngày, nên cũng đồng ý. Ta thấy, nhân lúc thời gian ban ngày của mùa hè vẫn dài, thời tiết khô ráo, nhanh chóng thu dọn phòng tân hôn cho xong xuôi đi. Hiện tại dầu gì Kiệm ca nhi cũng là quan lục phẩm, Kim gia lại là nhà biết lễ phép như vậy, đến lúc đó các con cũng không thể để tiểu cô nương Kim gia kia chịu ấm ức thiệt thòi được.”

Đang nói, thì Đỗ ma ma cầm lấy tấm thiệp đỏ rắc kim tuyến đi vào: “Thái phu nhân, phòng hồi sự đưa tới. Nói Đường gia cưới cháu dâu.”

Thái phu nhân nhận lấy thiệp mời: “Để ta xem nào. . . . . .”

Bên kia Ngọc Bản bận rộn cầm mắt kiếng đưa cho Thái phu nhân.

Thái phu nhân liếc mắt một cái liền bảo Đỗ ma ma: “Sau này có chuyện như vậy nữa, trước cứ đưa đến chỗ của Tứ phu nhân.”

Đỗ ma ma nhanh chóng cười nói: “Bên chỗ Tứ phu nhân cũng có một phần. Người Đường gia nói, đây là đặc biệt mời Thái phu nhân .”

Thái phu nhân gật đầu, quay đầu đối với Tam gia nói: “Không trách người ta nói, người nghèo thì ăn to nói lớn. Người càng nghèo, lại càng sợ ánh nhìn khinh thường của người khác, càng muốn làm đám rực rỡ lộng lẫy. . . . . . . . . . . . Đường phu nhân chỉ cưới cháu dâu thì chỉ cần gửi cho nhà chúng ta một tờ thiệp là được, nhưng vị Đường phu nhân này lại gửi cho nhà chúng ta tận ba thiếp mời làm như sợ nhà ta không đi vậy.” Vừa nói, vừa cười sờ sờ trán Cẩn ca nhi đang hết sức chăm chú tháo cửu liên hoàn , thấy trên đầu không có mồ hôi, lúc này mới nói: “Đúng rồi, con đặc biệt tới đây, là có chuyện gì?”

Tam gia cười hòa: “Không có việc gì. Khâm Thiên Giám không nói là bát tự hai đứa trẻ xứng đôi sao? Con đến để xem đã quyết định ngày chưa? Để bên chúng con còn chuẩn bị.”

Thái phu nhân hài lòng gật đầu, nói: “Mặc dù nói mối hôn sự này là ý của ta, thật có chút chuyện, các con cũng muốn cố lấy thể diện. Đại thiếu phu nhân vừa mới vào cửa, các con cũng không sốt sắng hỏi han cuộc sống sinh hoạt như vậy? Hôn sự Kim gia, con cũng theo như thế đi, sau này đừng hỏi tới nữa.” Nói xong, lại bật cười “Con ấy à, phải học theo ta. Thích ai hay không thích ai, đều nên để ở trong lòng. Bằng không, làm sao gia đình này có ngày tháng an bình.”

Tam gia lập tức cười đáp “vâng” . Thấy Thái phu nhân cúi đầu xoa đầu Cẩn ca nhi nói “Không tháo được, chúng ta liền không tháo nữa. Hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại gỡ tiếp nhé…” lời vừa nói xong…Tam gia liền nói: “Nương, vậy con đi về trước.”

Thái phu nhân nghe “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, rồi đem tầm mắt rơi vào cửu liên hoàn trên tay Cẩn ca nhi : “Con về đi. Quét vôi nhà cửa, sơn mái nhà mới là chuyện đáng để nam nhân làm.” Cũng không nhắc đến chuyện tìm đầu bếp, dựng rạp.

Tam gia cười khổ, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng đáp câu”Vâng” .

Thái phu nhân bảo Cẩn ca nhi: “Hành lễ cho Tam bá con đi.”

Ngọc Bản bế Cẩn ca nhi xuống kháng.

Cẩn ca nhi cố gắng tháo cửu liên hoàn gần một canh giờ, đã cảm thấy khó chịu, phải hành lễ, liền trề môi nói câu “Tạm biệt Tam bá phụ!”, bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, làm cho tâm tình Tam gia có chút buồn bực nhìn thấy cũng không khỏi bật cười, mình cũng làm cha chồng rồi, nói không chừng trong nhà rất nhanh sẽ có cháu trai nhỏ hoạt bát đáng yêu như Cẩn ca nhi vậy.

Tam phu nhân đang phân phó Hạnh Kiều đến khố phòng mang bình rượu Kim Hoa đến chờ Tam gia về nhà để uống cũng trượng phu hai chén, thì nhìn thấy trượng phu quay về, Tam phu nhân vội vàng cười nghênh đón, hầu hạ Tam gia thay quần áo, đích thân mang chén nước ô mai ướp lạnh đến, lúc này mới cười nói: “Nương nói như thế nào?” Trong ánh mắt đã không khỏi lộ ra mấy phần chờ đợi .

Thần sắc Tam gia không khỏi lúng túng, thấp giọng nói: “Nương nói, Kiệm ca nhi thành thân, sẽ từ quỹ chung của phủ trích ra ba trăm lượng bạc, đến tháng bảy cửa hàng nhập sổ sách nửa năm vào kho, Tứ đệ muội sẽ bảo người đưa đến đây. Kim gia đã đồng ý ngày cưới vào tháng tám, bảo chúng ta dọn dẹp phòng tân hôn nhanh một chút.”

Vẫn không nói rõ là ai tới lo liệu sắp xếp cho hôn sự của Kiệm ca nhi.

Tam phu nhân sửng sốt.

Tam gia đã nói: “Nàng không phải nói, hôn sự của Kiệm ca nhi có chút đơn giản sao? Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Kim gia có thể sảng khoái mà đồng ý ngày cưới như vậy, cũng là nể Kiệm ca nhi bây giờ có chức quan, lại là nương ra mặt giúp đỡ chuyện định thân. Hôn sự của Kiệm ca nhi, vẫn nên mời Tứ đệ muội giúp đỡ chủ trì thì hơn. Cứ như vậy, giống như Lâm gia Uy Bắc hầu, Đường gia Trung Sơn hầu, có khi ngay cả phu nhân Trần lão các cùng phu nhân Lương các lão cũng sẽ tới tham gia hôn lễ, nói không chừng hôn lễ của Kiệm ca nhi còn náo nhiệt hơn so vơi lúc Cần ca nhi thành thân.”

Một hồi nói Kiệm ca nhi thành thân trích ra ba trăm lượng bạc trong công quỹ, tháng bảy sẽ đưa tới, một lát lại nói Kim gia nể mặt của Thái phu nhân đồng ý ngày thành thân, một hồi còn nói cảnh tượng thành thân gì gì đó . . . . . .

Tam phu nhân không khỏi mắt hạnh trừng trừng: “Vậy phòng ghi sổ đặt ở nơi nào?”

Tam gia nói qua quýt “Phòng ghi sổ đương nhiên đặt ở ngõ Tam Tỉnh rồi”

“Người nào trông coi sổ?” Trượng phu của mình, mình biết rõ nhất, Tam phu nhân không để cho Tam gia trả lời qua loa, dồn ép nói.

Tam gia ậm ừ nói: “Đến lúc đó rồi hãy nói. . . . . .” Sau đó chuyển chủ đề, “Đợi lát nữa ăn cơm, chúng ta chọn chỗ làm tân phòng, Cam Lão Tuyền cũng có thể tìm thợ xây sớm một chút. . . . . . . . . . . .”

“Tam gia.” Tam phu nhân bụm mặt khóc lên, ” Con trai của chúng ta thành thân, người khác tới chủ trì hôn lễ, người khác tới thu tiền mừng. . . . . . , ngày hôm đó thiếp nào dám còn nhìn mặt ai nữa.”

Tam gia ngồi ở một chỗ, mày nhíu lại thành một chữ “Xuyên*”.

(*) Chữ Xuyên: 川

. . . . . .

Đỗ ma ma đem khăn ngâm trong nước giếng, vắt khô, đưa cho qua cho Thái phu nhân.

Thái phu nhân giúp Cẩn ca nhi lau mặt. Nói: “Nếu là lão Tam tới nữa, ngươi bẩm một tiếng với ta là được.”

Ý là không gặp.

Đỗ ma ma cười, cẩn thận đáp một tiếng”Dạ” rồi lại hỏi Cẩn ca nhi: “Lục thiếu gia, nô tỳ mang chè hạt sen ướp lạnh tới cho thiếu gia ăn, có được hay không?”

Cẩn ca nhi không để ý tới Đỗ ma ma, tiếp tục tháo cửu liên hoàn của mình.

“Lục thiếu gia.” Đỗ ma ma nhẹ giọng gọi bé, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần lo lắng.

“Đừng động tới thằng bé.” Thái phu nhân cười, “Nhị gia lúc nhỏ cũng như vậy. Nếu là những đứa trẻ khác thì đã quăng đi rồi, nhưng lão Nhị thì chơi thứ gì cũng phải chơi cho tốt, chơi cho đến cùng, chơi đến tinh thông.” Giọng nói trong lúc này mang theo vài phần xúc động, “Đi, đi bưng chèn hạt sen tới đây, để ta bón cho Cẩn ca nhi.”

Đỗ ma ma lên tiếng đi ra, rất nhanh liền quay trở vào, thấp giọng nói: “Tam gia đã tới.”

Thái phu nhân khó nén thất vọng, nói: “Nói với Tam gia, ta ngủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK