Edit: Tuyết Y Beta: Hạ Buổi tối trở về phòng, Từ Lệnh Nghi véo cái mũi Thập Nhất Nương: “….Giở trò quỷ gì thế?”
Thập Nhất Nương nghiêng mặt tránh né qua, cười nói: “Bị Hầu gia nhìn thấy rồi?”
“Đan Dương cười đến khoa trương như thế, ta nghĩ muốn tỏ vẻ giả vờ không biết cũng không giả nổi rồi. . . . . .”
Thập Nhất Nương cười vui đùa: “Chỉ là cảm thấy Tam tẩu keo kiệt quá, muốn cho Tam tẩu đau lòng một chút. Nhưng lại không muốn làm cho Tam tẩu tổn thương nguyên khí, bèn nghĩ đến biện pháp này. Vừa có mặt mũi, lại mang đồ cho Cần ca nhi và cháu dâu cũng không để cho Tam tẩu chịu thiệt!”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, cười nói: “Là chủ ý của Đan Dương sao?”
Khẳng định như vậy!
Thập Nhất Nương giận nói: “Hầu gia làm sao biết đây không phải là chủ ý của thiếp?”
“Nàng . . . . . .” Từ Lệnh Nghi cười điểm cái mũi của nàng, “Sao nàng có thể nghĩ ra được chủ ý tinh quái như vậy chứ?”
Thập Nhất Nương cười: “Hầu gia cũng đừng xem thường thiếp!”
Từ Lệnh Nghi ôm lấy nàng: “Theo học Đan Dương mấy năm nay cũng có hai phần tiến bộ rồi. . . . . .” Lại thấp giọng nói, “Cây trâm gắn lục ngọc bảo bị lấy mất rồi, ngày mai ta đền cho nàng trâm khác nhé!” Sau đó cười tiến vào tịnh phòng.
Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng Từ Lệnh Nghi không biết là nên khóc hay là cười thì tốt.
Thì ra mình ở trong suy nghĩ Từ Lệnh Nghi đôn hậu như vậy.
Nhưng mà, nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, nàng vẫn rất bội phục Ngũ phu nhân .
Lúc trước nàng còn lo lắng biến khéo thành vụng, Ngũ phu nhân vỗ ngực với nàng: “Tam tẩu nhìn thấy lễ này chắc chắn có tác dụng mà, Cam phu nhân nghe được Tứ tẩu nói chuyện chắc chắn sẽ nhảy ra giúp đỡ. Tứ tẩu yên tâm đi. Nhất định sẽ thành công!”
Che đậy một chút, thật sự cố gắng làm xong chuyện này rồi.
Nhưng mà không biết Hồng Đại phu nhân có liên thủ với Ngũ phu nhân hay không.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười nhàn nhạt.
Cố ma ma ôm Cẩn ca nhi tới: “Phu nhân, người xem, đây là lễ ra mắt của Đại thiếu phu nhân tặng cho Lục thiếu gia.”
Cẩn ca nhi trên đỉnh đầu đội mũ đầu hổ, chế tác tinh tế, màu sắc đẹp đẽ, đội lên vô cùng thích hợp thì chưa nói, phía sau còn gắn cái đuôi hổ dài, xem như là khá có sáng kiến.
Có thể là thời tiết còn không lạnh đến mức cần phải đội mũ, Cẩn ca nhi không ngừng giật mũ, nhưng lại không giật được, giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng căng phồng.
Thập Nhất Nương cười cầm lấy cái mũ, Cẩn ca nhi lập tức nhào vào trước ngực Thập Nhất Nương, bĩu môi uất ức.
“Cất chiếc mũ đi!” , Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu con trai, cúi đầu nhìn thấy Cẩn ca nhi trên chân còn mang đôi hài đầu hổ, chòm râu con hổ vừa đen lại thẳng, nhìn kỹ, thì là lấy sợi đồng quấn nhung tơ đen để làm.
“Đại thiếu phu nhân cũng bỏ chút tâm tư đấy ạ!” , Cố ma ma lại thổi phồng một câu, lúc này mới cởi giày ra, đổi lại cho Cẩn ca nhi một đôi hài nhung thêu chữ phúc màu đen.
Thập Nhất Nương đột nhiên có chút hâm mộ Tam phu nhân .
Nếu như sau này Cẩn ca nhi cũng có thể cưới một nàng dâu như vậy thì thật là tốt.
Ý nghĩ trong đầu hiện lên lại cảm thấy mình có chút buồn cười, sớm như vậy mà đã mong đến chuyện cưới vợ. Hôn sự của Từ Tự Dụ còn chưa thấy bóng dáng cơ mà!
Nàng dỗ dành Cẩn ca nhi đi ngủ.
Bên Ngũ phu nhân lại đang tâm sự với Hồng Đại phu nhân.
“Mỗi lần đều là một bộ dáng khó chịu keo kiệt như vậy, nếu không phải muội ồn ào một chút như thế, Từ gia có thể phải mất mặt.” , Ngũ phu nhân mang mứt quả hồng cùng mứt quả cam vừa mới được bán ra thị trường dâng lên chiêu đãi Hồng đại phu nhân, “Muội thật không biết là Tam tẩu nghĩ thế nào!” , lại nói, “Chẳng qua lại khiến cho ba vị đường tẩu tốn kém rồi!” ,
“Chẳng lẽ còn có lúc khoe mẽ như thế à!?” Hồng đại phu nhân cắn lấy một miếng bánh, cười nói: “Nói gì tốn kém hay không tốn kém chứ. Một chút ít đồ này, Đại đường tẩu của đệ muội vẫn lấy ra được. Chẳng qua là không ngờ Tứ đệ muội cũng giúp muội diễn kịch. Không thì ta xem đệ muội thu dọn tàn cuộc như thế nào, nói không chừng còn mất trắng một cây trâm cài tóc mai!”
“Đại đường tẩu nhìn nhầm rồi. Tứ tẩu mới là người biết tính toán nhất. . . . .” Ngũ phu nhân không cho là đúng, nhàn hạ mà lấy quả cam, “Đại đường tẩu cũng đừng quên, Tứ tẩu có bốn người con trai. Thế nào cũng kiếm về đồ đã đưa ra ngoài.”
Hồng đại phu nhân cười to: “Đệ muội còn trẻ như vậy, nói không chừng sang năm ta lại phải tặng lễ chúc mừng tới. . . . . .”
Ngũ phu nhân nhoẻn miệng cười.
Hà Hương đi vào bẩm báo: “Phu nhân, Ngũ gia nói, khuya hôm nay uống rượu với Định Tam gia, bảo phu nhân đừng chờ cửa!”
Ngũ phu nhân đáp một tiếng “Đã biết” giữ Hồng đại phu nhân lại, ” Hôm nay Đại đường tẩu ở chỗ của muội nghỉ ngơi đi!”
“Ta vẫn nên đi về trước thì hơn!” Hồng đại phu nhân đứng dậy từ biệt, “Lần này Cần ca nhi thành thân, Đại đường ca và Nhị đường ca của đệ muội đều có việc bận, Tam thúc đưa chúng ta tới đây, lúc này còn ở ngoại viện uống rượu, ta đây là Đại tẩu sao cũng không thể bỏ mặc hai vị đệ muội được! Huống chi còn có cháu dâu của đệ muội nữa . . . . .”
Ngũ phu nhân cũng không tiện giữ lại nên cười tiễn Hồng đại phu nhân đến phòng khách, vừa rạng sáng ngày hôm sau đi sang bên phòng khách đón đoàn người Hồng đại phu nhân đi chính sảnh dùng đồ ăn sáng, ai ngờ Thập Nhất Nương đã đến, đang nhẹ giọng chậm rãi nói chuyện với nhóm người Hồng Đại phu nhân. Nhìn thấy nàng đi vào, Định Tam phu nhân liền kéo Ngũ phu nhân: “Thật không ngờ, đệ muội lại đanh đá như vậy. Ta nói cho đệ muội hay, chờ khi nào Nhị tiểu tử nhà chúng ta thành thân, đệ muội nhất định phải cẩn thận cho ta!”
“Yên tâm, yên tâm. . . . . .” Ngũ phu nhân cười nói, “Thế nào muội cũng phải đi Nam Kinh một chuyến. Đến lúc đó do Tam đường tẩu xử trí. . . . . .”
Mọi người nghe thì cười một chút, cùng đi vấn an Thái phu nhân.
Thái phu nhân lôi kéo hai cháu dâu từ Nam Kinh tới nói nửa ngày, liền thưởng vài thứ, Tam phu nhân cũng dẫn theo con dâu vội tới vấn an Thái phu nhân,dẫn theo Phương thị vẫn còn đội khăn tới để Thái phu nhân gặp mặt.
Thái phu nhân nhìn Phương thị đến vui vẻ, dắt Phương thị đang mắc cỡ vẫn không dám ngẩng đầu mà đi chính sảnh ăn sáng, rồi theo Từ Lệnh Nghi đến từ đường tiến hành lễ ra mắt tổ tiên, an bài người đưa Từ Tự Cần và Phương thị đi lại mặt, cùng đoàn người Hồng Đại phu nhân nói chuyện phiếm, đánh bài uống rượu, chơi một ngày thật vui vẻ, cho đến Từ Tự Cần và Phương thị từ chỗ biệt viện mà Phương gia mượn của phu nhân Lưu thị Lang trở về, lúc này mới đi nghỉ.
Trúc Hương liền thừa dịp lúc tháo trang sức cho Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói: ” Bởi vì hôn sự làm ở trong phủ, nên mọi chuyện là quản sự và gã sai vặt ở phòng Hồi sự ngoại viện ghi giúp. Tất cả lễ vật tặng của các nhà đều được ghi thành danh sách ở phòng Hồi sự. Nghe nói Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân chân trước vừa đi thì chân sau Cam Lão Tuyền đã lập tức đi đến phòng hồi sự hỏi danh sách. Vừa lúc nhìn thấy Triệu quản sự trông coi ở đấy, thì không dám mở miệng hỏi, đành vòng vo quay trở về. Tam phu nhân hờn dỗi cả buổi. . . . . .”
Thập Nhất Nương đã có chút hiểu ý của Thái phu nhân.
Đã là hôn sự làm trong phủ, đương nhiên nên xuất tiền công, có lẽ bởi như vậy, tất cả lễ vật các phủ cũng thu vào tiền công. Đương nhiên không có đạo lý cầm ra ngoài.
Người nào làm qua việc ma chay cưới hỏi cũng biết. Đám ma muốn chuẩn bị đồ lễ, phải mời hòa thượng, đạo sĩ lập đàn tràng cúng ở trên bờ và dưới nước, phải chuẩn bị mồ mả, mời người đưa tang…,vân vân. Tất cả mọi chuyện đều là tiền, hình thức càng lớn thì càng lỗ vốn. Không giống đám cưới, tiêu phí lớn nhất cũng chỉ có tiệc rượu, người đến càng nhiều lại càng ít tốn kém, tân nương tử cũng có thể được lễ ra mắt của các nhà. Lần này Từ Tự Cần thành thân, Từ gia mở tiệc hơn ba trăm bàn, chỉ có lời không lỗ. Cũng không trách được Tam phu nhân sốt ruột .
Nhưng nghe giọng điệu của Thái phu nhân, thì hình như không có ý định tính toán khoản này với Tam phu nhân.
“Ngươi tiếp tục lưu ý một chút. . . . . .” , Thập Nhất Nương phân phó Trúc Hương, “Xem bên Tam phu nhân có động tĩnh gì.”
Trúc Hương đáp “Vâng” một tiếng.
Chờ qua mấy ngày nữa đoàn người Hồng đại phu nhân trở về Nam Kinh, Trúc Hương lặng lẽ nói cho Thập Nhất Nương: “Tam phu nhân vì chuyện của Thu Lăng mà đi gặp Thái phu nhân!”
Về lời nói ngày đó của Thái phu nhân, hầu hết mọi người trong phủ cũng đều biết. Có người còn đùa giỡn gọi Thu Lăng là “Di nương. . . . . .” , Thu Lăng mấy ngày nay cũng hạn chế đi lại nhiều trong phủ.
Thập Nhất Nương nghĩ đến lúc trước Thu Lăng cũng có thiện ý với mình, có chút không yên, rất lo lắng tương lai của nàng, nghe vậy không khỏi “Hửm. . . . . .” Một tiếng nói: “Nói như thế nào?”
Trúc Hương thấp giọng nói: “Tam phu nhân nói, Tam phu nhân đã gả Thu Lăng cho một tùy tùng bên người Tam gia từ lâu rồi. Thứ nhất thân phận Thu Lăng nghèo hèn, chưa từng bẩm báo. Thứ hai ngày đó lời nói Thái phu nhân nói ra đột ngột quá, mình không kịp phản bác. Bây giừo chuyện bận bịu của Nhị thiếu gia đã xong, cố ý nói một tiếng với Thái phu nhân. Xưa nay trung hiếu khó lưỡng toàn, tránh cho Tam gia khó xử. Mình cũng làm người vợ vụng về, kém cỏi.”
Thập Nhất Nương thả lỏng giọng điệu, trầm ngâm nói: “Việc hôn sự này của Thu Lăng là tạm thời định ra? Hay là thật sự như lời Tam phu nhân nói, là đã sớm định ra rồi?”
Trúc Hương nói: “Lúc trước chưa từng nghe nói qua!”
Nói cách khác có thể là vì mượn cớ thoái thác Thái phu nhân. Cũng không biết kẻ tùy tùng này làm người như thế nào?
Thập Nhất Nương nhíu nhíu mày, nói: “Chẳng qua Thái phu nhân chỉ uy hiếp Tam phu nhân một chút thôi, Tam phu nhân lại nói như thế, Thái phu nhân chắc chắn sẽ không nhắc lại chuyện này!”
“Vâng!” , Trúc Hương cười gật đầu, “Thái phu nhân chỉ dặn dò Tam phu nhân mấy câu, đừng làm cho Tam gia khi nhậm chức không có người chăm sóc” , cũng không nói gì nữa. Tam phu nhân dường như sợ đêm dài lắm mộng, xin Thái phu nhân giúp Thu Lăng định ngày. Thái phu nhân xem hoàng lịch, định ngày mười tám tháng mười. . . . . .”
“Nhanh như vậy!” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói “Đến lúc đó ngươi nhớ giúp ta cầm mười lượng bạc cho Thu Lăng làm quà cưới.”
Trúc Hương đáp một tiếng, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Thái phu nhân mời phu nhân đi qua nói chuyện.”
Không biết là chuyện gì?
Thập Nhất Nương và Trúc Hương không khỏi trao đổi một cái ánh mắt.
Thái phu nhân tựa vào gối trên đại kháng cạnh cửa sổ đang đánh bài lơ khơ với Đỗ ma ma, Ngọc Bản, và một nha hoàn nhị đẳng khác là Chi Hồng. Thấy Thập Nhất Nương đi vào, lập tức bỏ bài, vỗ vỗ đệm ngồi bằng gấm màu đỏ tươi bên cạnh: “Đến đây, đến đây ngồi đi con!”
Đám người Đỗ ma ma lập tức đứng lên.
Thập Nhất Nương cười hành lễ cho Thái phu nhân, ngồi xuống bên người Thái phu nhân. Thái phu nhân nhẹ nắm tay nàng, Chi Hồng tay chân nhanh nhẹn thu bài, Ngọc Bản dâng trà.
Thái phu nhân liền đuổi người trong phòng đi, trầm ngâm nói: “Dụ ca nhi năm nay cũng có mười lăm tuổi rồi nhỉ. . . . . .?”
Chẳng lẽ bởi vì Từ Tự Cần đã thành hôn cho nên muốn nhấc lên hôn sự của Từ Tự Dụ?
Thập Nhất Nương thương lượng, cười đáp lời “Vâng ạ”, nói: “Hai mươi lăm tháng mười hai là tròn mười lăm tuổi, bước vào mười sáu tuổi rồi.”
Thái phu nhân khẽ gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ hài lòng, nhẹ giọng nói: “Tuổi của Dụ ca cũng không nhỏ, lại hết hạn chịu tang rồi. Chuyện trong nhà chuyện, con cũng phải quan tâm nhiều hơn. Chọn cho Dụ ca hai người bộ dáng thanh tú nhân phẩm trung hậu cho vào trong phòng đi!”
Thập Nhất Nương giật mình rồi mới kịp phản ứng.
Không khỏi đổ mồ hôi như tắm.
Từ Tự Truân còn chưa có học sơ trung* xong mà!
(*)Sơ trung: trung học cơ sở
Có điều, đây là tình huống bình thường của thời đại này, nàng không tiện phản đối, cười vâng dạ, trở về thương lượng cùng Từ Lệnh Nghi.
“Không cần phải sớm như vậy! Cẩn thận tổn hại thân thể . . . . .”
“Cũng không còn nhỏ nữa.” Từ Lệnh Nghi không cho là đúng, “Hiện tại cũng hạ tuần tháng chín rồi, việc trở về Nhạc An, chuyến này vừa đi, toàn bộ thời gian bị trì hoãn trên đường. Ta viết đã viết thư gửi Khương tiên sinh rồi, chờ đầu mùa xuân sang năm Dụ ca mới trở về Nhạc An. Vừa lúc xử lý việc này!”
Thập Nhất Nương đành phải nói: “Đây cũng không phải là việc trong chốc lát là có thể xử lý xong . Cũng không thể một người tinh ranh quấy nhiễu trong phòng. Vậy còn không bằng đừng cho người vào.”
Từ Lệnh Nghi nghe cười nói: “Vậy cũng không có gì khó! Chờ con dâu vào cửa, nếu nghe lời, Dụ ca nhi muốn giữ lại, thì giữ lại là xong. Nếu không nghe lời, đuổi ra ngoài là được rồi…”