Trần Cận Nam vì chuyện của An Tại Đào mà trước sau đã gọi cho ông ba cuộc điện thoại. Tại sao lại như vậy thì Đỗ Canh đương nhiên biết rõ ràng. Nhưng bất kể như thế nào thì ông cũng không điều tra ra được rốt cuộc Trần Cận Nam có mối quan hệ như thế nào với An Tại Đào. Gia thế của An Tại Đào rất bình thường, mồ côi cha từ nhỏ, lại không có thân thích gì. Về sau thì ông lại cho rằng, Trần Cận Nam là vì quan hệ với Hạ Thiên Nông, liền bắt đầu tiến hành thăm hỏi, thậm chí ám chỉ Hạ Thiên Nông vận dụng mối quan hệ này. Nhưng cuối cùng cũng không thấy Hạ Thiên Nông có bất cứ hành động nào.
Tuy rằng ông không điều tra ra, nhưng ông xác định được giữa Trần Cận Nam, Hạ Thiên Nông và An Tại Đào ba người nhất định là có mối liên hệ nào đó. Cho nên, ông ta mới đột nhiên ra quyết định, sắp xếp An Tại Đào làm việc bên cạnh mình. Xem ra, mặc kệ các người quan hệ như thế nào thì khiến An Tại Đào trở thành người của mình thì bất luận không có chỗ hỏng nào.
Hơn nữa, trong tiềm thức của ông, ông cũng cho rằng An Tại Đào bất kể là làm người hay là làm việc, đều thích hợp làm thư ký cho ông.
Làm sao bây giờ?
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Đỗ Canh hung hăng vỗ xuống bàn, trong lòng càng thêm bực bội. Thời gian dành cho ông đã không còn nhiều nữa, nếu ông không nghĩ cách lật đổ được Mông Hổ thì trong lúc bổ nhiệm Ủy viên thường vụ nhiệm kỳ mới, ông phải gầy dựng được tổ chức cho riêng mình. Nếu không, trong hội nghị thường vụ sắp đến, ông cũng sẽ vẫn bị lão ta cô lập. Tối thiểu, ông muốn Tống Lượng tiếp nhận chức Trưởng ban thư ký Thành ủy để tiến vào Ủy viên thường vụ, giúp đỡ ông nắm cục diện Thành ủy trong tay. Đồng thời, cũng muốn đề cử Hạ Thiện Nông trở thành ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố. Bằng không thì quyền uy của Bí thư Thành ủy ở Ủy ban nhân dân thành phố sẽ không đáng giá một xu. Có muốn nói chen vào cũng không lọt.
Hiện tại, tình hình thực tế của chính quyền thành phố Tân Hải là kim đâm không vào, tạt nước không lọt. Quyền uy tuyệt đối nằm trong tay Mông Hổ. Mà Đỗ Canh thì tuyệt đối sẽ không cho phép tình trạng này xảy ra mãi.
Tương đối mà nói thì Tống Lượng tiếp nhận Phùng Hi Khôn vào ủy viên thường vụ thì việc đối kháng từ phe Mông Hổ cũng giảm đi một chút. Nhưng Hạ Thiên Nông thì không như vậy. Nếu để cho Hạ Thiên Nông trở thành Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố thì không thể nghi ngờ rằng, Đỗ Canh đã đóng cho mình một cái đinh chắc chắn. Mông Hổ như thế nào lại có thể ngồi xem cục diện này hình thành được.
Cho nên, Mông Hổ trong sự việc này cũng có một quyết định. Sự việc đã đến nước này rồi thì ông ta thà nhượng bộ việc của Tống Lượng một chút, coi như là cấp cho Đỗ Canh một chút ngon ăn. Nhưng về phần của Hạ Thiên Nông tiến vào Ủy viên thường vụ thì tuyệt đối không thể. Ngay cả khi vì chuyện đó mà trở mặt với Đỗ Canh thì ông ta cũng quyết không nhượng bộ.
Đỗ Canh nhịn không được nên liền gọi điện thoại cho Hạ Thiên Nông. Trong lúc chờ đầu dây bên kia tiếp điện thoại, thì trong lòng ông mắng thầm:”Mẹ nó, giúp đỡ cho ông được thăng chức mà tôi phải nặng gánh trong đầu. Nay lòng tôi nóng như lửa đốt thì ngược lại ông lại không có chút hoang mang”.
Đỗ Canh đã ám chỉ cho Hạ Thiên Nông vài lần nhưng vẫn không thấy ông ấy có bất cứ hành động nào. Ngày hôm qua, ông lại cố ý thăm dò một lần nữa, nhưng Hạ Thiên Nông lại cố ý lảng tránh. Trong lòng Đỗ Canh thực cũng có chút bất mãn.
Hạ Thiên Nông nghe điện thoại, giọng nói lộ ra một sự cung kính:
- Bí thư Đỗ, là tôi, lão Hạ đây.
- Lão Hạ à, gần đây ông bận cái gì thế?
Đỗ Canh cố gắng kìm nén sự bất mãn trong lòng, cười ha hả. Dù sao, ở Tân Hải, ngoại trừ Hạ Thiên Nông thì ông cũng không có nhiều người để tin tưởng. Hạ Thiên Nông thứ nhất là có tài, thứ hai là cư xử rất điềm đạm, chắc chắn trung thành. Hai người đều có quan hệ tốt với nhau. Đỗ Canh tự nhiên là mong muốn đỡ Hạ Thiên Nông lên chức. Từ đó tạo dựng người thân tín cho mình, đồng thời tháo gỡ lỗ hổng bên Ủy ban nhân dân thành phố.
Nhưng tất cả lại bị Mông Hổ ngăn cản.
Hạ Thiên Nông bên kia cũng biết rõ, trong lòng cảm thấy rất buồn cười nhưng ngoài miệng lại thở dài:
- Bí thư Đỗ, ngài luôn bận rộn nên không biết, gần đây tôi không được khỏe. Ban đêm, dạ dày đau kinh khủng khiến cho tôi không ngủ được.
Đỗ Canh ồ lên một tiếng:
- Lão Hạ à, bệnh bao tử là không nên để lâu được đâu. Như vậy đi, tôi có người em họ làm phó viện trưởng bệnh viện tỉnh, tôi cho ông số điện thoại, ông nên đến tỉnh kiểm tra sức khỏe một chuyến. Sức khỏe rất quan trọng. Nhất là đối với những người có tuổi như chúng ta. Lão Hạ, tôi nói với ông, ông không được quan loa sơ suất.
Hạ Thiên Nông bên kia hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn tiếp tục cười:
- Cám ơn Bí thư Đỗ đã quan tâm. Tôi sẽ tranh thủ thời gian đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra. Bây giờ tôi còn có chút việc phải làm.
Đỗ Canh cau mày nhưng vẫn mỉm cười:
- Lão Hạ, công việc quan trọng hơn hay sức khỏe quan trọng hơn. Được rồi, đừng dông dài nữa, chiều nay ông phải đi đấy.
Hạ Thiên Nông trong lòng cười khổ nhưng ngoài miệng lại không nói được gì. Chỉ biết đồng ý và cảm ơn mà thôi. Hai người nói thêm vài câu, đột nhiên câu chuyện của Đỗ Canh lại nói đến An Tại Đào:
- Lão Hạ à, Tiểu An làm việc ở chỗ tôi, ông cứ yên tâm. Tên tiểu tử này rất điềm đạm, giỏi giang, lại có tài. Những người trẻ tuổi như vậy bây giờ không có nhiều. Ông cứ chờ xem, chỉ sau ba năm, tôi sẽ tặng cho ông một người con rể xuất sắc.
Hạ Thiên Nông cười đáp lại Đỗ Canh, trong đầu hiện lên gương mặt anh tuấn của An Tại Đào, trong lòng thở dài một tiếng. Ông nghĩ tên tiểu tử này quả thật là người rất thâm trầm. Mình là cha vợ của nó mà cũng không thể nhìn thấu nó, huống chi là ông? Hiện tại, xem ra Đỗ Canh an bài An Tại Đào ở bên cạnh là có mục đích.
Hạ Thiên Nông cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy khó xử. Ông biết Đỗ Canh thúc giục ông đi khám bệnh là giả, mà muốn ám chỉ ông lên tỉnh làm việc là thật. Nhưng mình thì có thể tìm đến ai chứ? Huống chi, An Tại Đào cũng đã mở ra một cánh cửa ông cho. Nếu như Đỗ Canh có động tác nào lớn, thì mình cứ bình tĩnh mà ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng dù sao thì ngoài mặt, Hạ Thiên Nông không thể làm trái lại ý của Đỗ Canh.
Xem ra thì lần này thì khẳng định phải đi tỉnh một chuyến rồi.
Hạ Thiên Nông đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Là số điện thoại của Thành ủy, liền không khỏi có chút tò mó, chần chừ một lát rồi mới tiếp lên:
- Tôi, Hạ Thiên Nông nghe đây.
- Ba à, con là Tiểu Đào!
An Tại Đào ở đầu dây bên kia bật cười:
- Con gọi điện thoại để hỏi thăm ba.
Gánh nặng trong lòng của Hạ Thiên Nông như được trút đi, cũng không biết vì sao lại thế. Ông càng ngày càng xem người con rể giống như một tâm phúc của mình rồi. Nghe được giọng nói của hắn, ông cũng cảm thấy thả lỏng rất nhiều. Ông cúi đầu nói:
- Có ai ở đó nghe không?
An Tại Đào vốn là tùy ý gọi điện thoại, nhưng nghe giọng của Hạ Thiên Nông trịnh trọng thì cũng không khỏi hạ giọng nói:
- Dạ không ạ! Bí thư Đỗ nói là phải ở trong phòng làm việc, làm quen với các quy trình công việc.
Hạ Thiên Nông đem chuyện vừa rồi Đỗ Canh thúc giục ông lên tỉnh “chữa bệnh” cho An Tại Đào nghe. An Tại Đào nghe xong, chợt nhíu mày rồi cười nói:
- Ba à, con nghĩ ba lên tỉnh dưỡng bệnh tại bệnh viện hai ngày cũng không phải là việc xấu. Ba bảo mẹ đi cùng với ba.
Sau khi nói chuyện với Hạ Thiên Nông xong, An Tại Đào lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa ra, lại ngồi vào bàn xem những tài liệu. Lúc này đây không phải là hắn giả vờ, mà là thật sự cần làm quen một chút với quy trình công việc của văn phòng Thành ủy, cùng với chức năng của thư ký liên quan. Tuy rằng, công việc ở Thành ủy thì kiếp trước hắn cũng không xa lạ lắm nhưng có một số công việc trên cơ bản hắn vẫn chưa nắm rõ.
Giữa trưa, những người ở phòng Thư ký tụm năm tụm ba đi ăn cơm. Tôn Cam bước đến cười nói:
- Chú em, hết giờ làm rồi, sao không đi ăn cơm đi? Đi, tôi mời cậu bữa cơm trưa. Cơm ở căn tin Thành ủy cũng không tồi đâu.
Y còn chưa dứt lời thì cửa phòng Đỗ Canh đã mở ra. Đỗ Canh tay mang theo một tập công văn, lại còn bưng một cái bình inox giữ nhiệt, vừa đi vừa nói:
- Tiểu An, theo tôi đến huyện nào.
An Tại Đào lên tiếng, nhanh tay tiếp nhận tập công văn và cái bình giữ nhiệt, gật đầu với Tôn Cam, rồi vội vàng đi theo Đỗ Canh. Tôn Cam có chút hâm mộ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, có chút thở dài trong lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình may mắn.
Thư ký ở văn phòng Thành ủy thì trong mắt những người khác, thậm chí là cán bộ cấp dưới phải là những người có phong cách phi thường. Có thể đi theo lãnh đạo, trở thành một người tâm phúc thì trong tương lai tự nhiên sẽ trở thành chư hầu một phương. Nhưng phong cách của những người thư ký này hơn phân nửa là giả dối. Đi theo phục vụ bên cạnh lãnh đạo nhưng trong lòng lại run sợ, không dám lơi lỏng, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi cho mình.
Tám giờ làm việc trong giờ hành chính cũng dành cho lãnh đạo. Tám giờ ngoài giờ làm việc cũng có thể dành cho lãnh đạo. Không chỉ là làm việc cho lãnh đạo không thôi mà cũng có thể quản luôn cả việc riêng tư của lãnh đạo.
Cũng may là đa số thư ký lãnh đạo đều đã kinh qua thời gian vài năm, nhưng có thể nói là kia quả thực là một khổ nạn. Tôn Cam xem như là hết khổ rồi. Y trong lòng cũng hiểu được, chàng thanh niên trước mắt này thân phận cũng rất cao. Nếu như hắn theo Đỗ Canh vài năm thì nhất định tiền đồ trong tương lai là vô lượng. Huống chi, người ta dù gì cũng là con rể của Phó chủ tịch thành phố, cũng không thể làm trâu làm ngựa cho Bí thư Đỗ hoài được. Mà Bí thư Đỗ tất nhiên cũng sẽ không sai khiến hắn quá nhiều.
Kỳ thật thì hầu như những người trong Thành ủy đều biết rõ, Đỗ Canh tiến cử An Tại Đào đến văn phòng Thành ủy làm thư ký, đơn giản chỉ muốn truyền tải một thông điệp chính trị là: Hạ Thiên Nông đã trở thành tâm phúc của Bí thư Đỗ. Mối quan hệ giữa hai người không giống như bình thường.
Mục đích chủ yếu của Đỗ Canh đương nhiên không phải là như vậy. An Tại Đào là thư ký của ông ta cũng có nguyên nhân của nó. Tất nhiên, cũng phải đề cập đến yếu tố nhân duyên mới thúc đẩy An Tại Đào vào làm việc ở tòa nhà Thành ủy này. Đương nhiên, Đỗ Canh trong lòng cũng có ý nghĩ muốn công khai với chính quyền Tân Hải là Hạ Thiên Nông chính là tâm phúc của mình, đồng thời nói lên khả năng và cơ hội có thể phản bội Mông Hổ của Hạ Thiên Nông.
Điểm này, bất kể là Hạ Thiên Nông, Đỗ Canh hay là An Tại Đào, thậm chí bao gồm cả Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần Cận Nam cũng chỉ biết ở trong lòng, chứ không tuyên bố ra ngoài.
Trong quan trường, bất luận là vấn đề cho dù nhìn qua là đơn giản nhưng lại ẩn chứa thâm ý hoặc ý đồ chính trị nào đó. Mọi việc tưởng chừng như nhỏ nhưng đều không đơn giản như vậy. Cho nên, trong chốn quan trường có vô số việc nhỏ. Do đó, rất nhiều nhân viên trong các cơ quan hàng ngày như dán miếng băng dính vào miệng cũng chính là vì nguyên nhân này.
Thành phố Tân Hải có năm quận ba huyện là quận trung tâm thành phố, quận phía bắc, quận phía nam, quân Bác Dương, quận Sơn Hòa, huyện Hằng Thái, huyện Dân Phong, huyện Cao Lãm. Chức vụ kiếp trước An Tại Đào nắm giữ chính là cấp dưới huyện Hằng Thái, thành phố Tân Hải. Nơi có khu du lịch núi Lão Hổ là ở huyện Dân Phong. Còn nơi mà Đỗ Canh muốn đi chính là huyện Cao Lãm.
Huyện Cao Lãm là một huyện nổi danh nhất về trồng rau của Tân Hải, và là nơi chăn nuôi nổi tiếng nhất cả nước. 80% dân số cả huyện đều trồng rau. Chợ huyện Cao Lâm là nơi bán sĩ rau quả lớn nhất trong cả nước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK