Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Đào, có phải Hiểu Tuyết sắp sinh không? Chú thấy trong cuộc họp cháu có vẻ rất sốt ruột.

Giọng Lý Đại Niên uy nghiêm nhưng ấm áp trong điện thoại.

An Tại Đào cười, vội nói:

- Dạ, chú Lý, Hạ Hiểu Tuyết vừa vào phòng Sinh, cháu đang trên đường đến bệnh viện.

- Được rồi, cháu đang vội, chú sẽ không làm mất thời gian của cháu. Nhớ kỹ, khi nào Hiểu Tuyết sinh, mau gọi điện báo cho chú biết. Lý Nam và vợ chú sẽ đến thăm ngay. Đây là chuyện vui lớn!

Lý Đại Niên nói xong liền cúp điện thoại.

An Tại Đào cũng không để ý lắm, bỏ di động xuống, tiếp tục chạy đến bệnh viện.

An Tại Đào dẫn theo Lý Bình thở hổn hển chạy đến hành lang khoa phụ sản ở lầu ba, mắt thấy phòng sinh từ xa, hắn đang muốn chạy nhanh tới, thì Bành Quân từ phía đối diện đi tới, nhìn thấy An Tại Đào, không kìm nổi mừng rỡ kêu to:

- Bí thư An, vợ Bí thư sinh rồi!

An Tại Đào đang hết sức căng thẳng, hắn chậm bước lại, mắt nhìn chằm chằm Bành Quân, nhẹ nhàng mà hấp tấp hỏi:

- Sinh…sinh rồi hả?

- Dạ, mẹ tròn con vuông và đã rời phòng sinh…

Bành Quân thân thiết nói tiếp:

- Bí thư An, anh nhanh lên đi. Tôi về nhà, lấy cháo và canh gà do bà xã nấu mang đến!

An Tại Đào định nói lời từ chối, Bành Quân đã quay đầu chạy đi.

Nghe nói Hạ Hiểu Tuyết đã sinh xong, An Tại Đào dần bình tĩnh lại. Hắn đi nhanh về phía phòng bệnh. Lý Bình theo sau hắn, vừa đi vừa cười nói:

- Bí thư An, tôi đoán nhất định Hạ tổng sinh cháu trai…

An Tại Đào mỉm cười đáp:

- Lý Bình à, anh đoán sai rồi. Không là con trai, là con gái! Điều này tôi biết trước rồi.

Phòng bệnh ở phía trước, An Tại Đào và Lý Bình đang rảo bước, chợt một đám người từ phòng làm việc của y tá bước ra, có mấy người của Cục y tế, còn lại là nhân viên bệnh viện mặc áo blouse trắng. An Tại Đào liếc mắt một cái liền nhận ra người đi đầu là Cục trưởng Cục y tế Phòng Sơn Trương Trí Hằng. Trương Trí Hằng kính cẩn mỉm cười chào:

- Bí thư An!

Đương nhiên An Tại Đào biết vì sao Trương Trí Hằng đến đây. Tuy hắn không thích cái kiểu xu nịnh quá mức này, nhưng có câu “Không thể tát vào mặt người đang cười với mình”, bất kể thế nào, Trương Trí Hằng đến bệnh viện cũng vì vợ hắn. Bởi vậy An Tại Đào chậm bước lại, mỉm cười gật đầu với Trương Trí Hằng, chủ độngbắt tay ông ta.

- Chúc mừng Bí thư An, sinh được thiên kim tiểu thư. Mẹ con Hạ tổng bình an. Tôi đã yêu cầu bệnh viện, họ nhất định sẽ cố gắng hết mức, điều động bác sĩ, y ta giỏi nhất để phục vụ tốt cho mẹ con Hạ tổng. Xin Bí thư An yên tâm!

Trương Trí Hằng quan sát nét mặt An Tại Đào, cười một cách nịnh bợ, nói.

- Chúc mừng Bí thư An, “công chúa” nặng hơn 3 ký lô tư, hết sức đáng yêu!

Mọi người mồm năm miệng mười chúc mừng An Tại Đào, những gương mặt hoặc điềm tĩnh, hoặc nịnh nọt, nam có, nữ có, lay động trước mắt hắn, trong lúc nhất thời, hắn không khỏi âm thầm nhíu mày.

- Bí thư An, chúng tôi muốn ăn kẹo mừng!

Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ sau đám người. An Tại Đào nhìn lên, thấy một nữ y tá xinh đẹp, trẻ tuổi đứng đó phụ hoạ theo tiếng chúc mừng của mọi người.

Cô y tá này vốn chỉ thuận miệng nói vui, không ngờ là câu nói của mình lại được An Tại Đào chú ý, thấy ánh mắt thâm trầm mà uy nghiêm của hắn lướt qua người mình, cô không khỏi hơi đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.

- Tốt lắm, xin cảm tạ bệnh viện, cảm tạ các đồng chí! Lý Bình, cậu lập tức đi chuẩn bị kẹo và trứng gà tặng cho mọi người! Các đồng chí y tá, lúc này thật vất vả cho mọ người. Chờ vợ con tôi xuất viện, tôi sẽ mời các đồng chí ăn cơm và nói lời cảm tạ!



Hạ Hiểu Tuyết yên lặng nằm trên giường, khuôn mặt thanh tú quyến rũ đầy những nốt màu nâu nhạt lấm tấm như tàn nhang, vẻ mặt tuy rất phờ phạc, mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc khi được làm mẹ.

An Tại Đào nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Hạ Hiểu Tuyết, âu yếm nói:

- Cưng à, thật khổ cho em!

Nghe An Tại Đào gọi mình bằng từ thân mật ngay trước mặt bà và mẹ, Hạ Hiểu Tuyết không khỏi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:

- Em đâu có khổ cực gì đâu. Ông xã, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi, anh có mừng không? Anh mau xem con gái chúng ta kìa, giống anh y hệt! Cặp mắt nè, cái mũi nè, quả thật giống anh y như một khuôn đúc ra!

- Mừng chứ, đương nhiên là anh rất vui mừng!

An Tại Đào buông tay Hạ Hiểu Tuyết ra, cúi xuống, yên lặng ngắm con gái, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến. Thật ra, trẻ con mới sinh làm sao có thể nhìn ra được giống hay không giống ai, tuy nhiên, quả thật mặt mày cô bé này phảng phất giống An Tại Đào. Làm như biết cha mình đang nhìn, cô bé đáng yêu vừa mới chào đời chưa được một giờ, chun cái mũi lên, cặp mắt nhắm chặt hơi hé ra một chút, hai chân bắt đầu đạp mạnh.

- Ông xã, anh nhìn này, con mở mắt ra nhìn anh kìa!

Hạ Hiểu Tuyết nghiêng người nâng thân mình lên, vui mừng nói. An Tại Đào cười, định trả lời cô thì Thạch Thanh đứng bên cạnh cười khổ, khẽ xen vào:

- Hai đứa này thật là! Con bé vừa mới sinh, còn chưa mở mắt được, nhìn sao được mà nhìn?

An Tại Đào cười ha hả. Đột nhiên, hắn nhíu mày, sờ tay lên trán Hạ Hiểu Tuyết, nhẹ nhàng nói:

- Mẹ, sao trên trán Hiểu Tuyết nổi nhiều mụn vậy? Có phải bị dị ứng gì không?

An Nhã Chi bật cười:

- Không có gì đâu, Tiểu Đào. Không cần lo lắng cho Hiểu Tuyết, đây là do vừa rồi trong lúc sinh, vợ con dùng nhiều sức, mọc vài cái mụn, vài ngày nữa sẽ tan đi thôi.

Theo thoả thuận trước đó, quyền đặt tên cho đứa bé là của Trần Cận Nam. Vì có An Nhã Chi, Trần Cận Nam tới không tiện, nếu không, thế nào Trần Cận Nam cũng phải chạy tới nhìn tận mắt con gái của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết…



Hạ Hiểu Tuyết đã xuất viện, quay về biệt thự ở Khu kinh tế mới Tư Hà ở cữ, ngoài An Nhã Chi và Thạch Thanh, còn có mấy bảo mẫu giúp chăm sóc, bồng bế đứa bé.

Buổi sáng, An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc xem các tài liệu do Đồng Hồng Cương văn phòng thành uỷ chuyển tới, bao gồm dự thảo phương án cải cách việc sử dụng xe công.

Cải cách sử dụng xe công không phải dễ thực hiện, trước đó, thời Lý Vân Thu nắm quyền đã từng làm thí điểm, nhưng hiệu quả không được bao nhiêu, gần như không có tác dụng gì. Hiện giờ, An Tại Đào lại “nhai lại” vấn đề cũ, thật ra giới quan chức Phòng Sơn cũng không cho là hắn muốn làm thật sự, cho rằng đó chẳng qua là “ba đống lửa mới nhậm chức” của An Tại Đào mà thôi.

Cải cách cơ chế bổ nhiệm, đề bạt cán bộ, công khai thông tin hoạt động hành chính, cải cách sử dụng xe công…bước tiếp theo nghe nói còn có công khai việc kê khai tài sản cán bộ, tất cả các “cải cách” này, một khi nhiệt độ “ba đống lửa” vừa giảm xuống, hẳn là mọi việc lại “mèo vẫn hoàn mèo”. Đó là suy nghĩ của rất nhiều cán bộ Phòng Sơn đối với cải cách của An Tại Đào, đừng nói là cán bộ bình thường, ngay cả một số lãnh đạo thành phố cũng nghĩ như vậy.

Đương nhiên An Tại Đào hiểu được ý nghĩ của mọi người, nhưng hắn lười đi giải thích với họ. Chi bằng cứ làm đến nơi đến chốn, để cho thực tế chứng minh, còn hơn vạn lời nói suông.

Xem tài liệu, đột nhiên hắn nhớ tới con gái vừa mới sinh được vài ngày, khoé miệng không khỏi hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, An Tại Đào không nhìn số người gọi đến, cầm máy nhận cuộc gọi:

- An Tại Đào xin nghe!

- Khụ khụ!

Trong điện thoại vang lên mấy tiếng ho khan, rồi giọng nói trầm thấp mà vui vẻ của Trần Cận Nam vang lên:

- Tiểu Đào, nói chuyện lúc này có tiện không?

- Ba, ba nói đi, con đang ở văn phòng.

An Tại Đào đoán tám phần Trần Cận Nam gọi đến là để đặt tên cho con gái hắn.

Quả nhiên, Trần Cận Nam phấn khởi nói:

- Tiểu Đào à, ba dành ra hai ngày tới Bắc Kinh thỉnh giáo một thầy phong thuỷ nổi tiếng, cảm thấy cái tên “Lộ Dao” cũng hay lắm…

Theo quan niệm của An Tại Đào, danh tính bất quá là ký hiệu dùng để gọi, tên là gì cũng không quan trọng lắm, không cần phải dành thời giancho nó quá nhiều:

- Ba, ba thấy tốt là được, chọn tên này đi. Lộ Dao, Lộ Dao, An Lộ Dao, đọc lên cũng không tệ lắm, rất thuận miệng!

An Tại Đào tuỳ ý cười nói.

- Thái độ của con sao thế? Cái gì mà “không tệ lắm”? Lát nữa về, con bàn bạc với Hiểu Tuyết một chút, nếu nó không hài lòng tên này, ba lại chọn tên khác…

Trần Cận Nam nhẹ nhàng nói xong, cho thấy sự tôn trọng của ông – một cán bộ lãnh đạo quyền cao chức trọng cấp tỉnh, đối với con dâu.

- Dạ, con biết rồi ba.

An Tại Đào cười khổ đáp ứng.

- Đúng rồi, còn một việc nữa, tốt nhất là con chuẩn bị tư tưởng trước. Ba nghe nói, lãnh đạo Quốc vụ viện, nhất là Phó thủ tướng Tiếu vừa mới nhậm chức đề cử con đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục giám sát an toàn mỏ than vừa mới được thành lập.

Giọng Trần Cận Nam đột nhiên hạ thấp.

- Con? Cục giám sát an toàn mỏ than? Sao lại thế được?

An Tại Đào hết sức kinh ngạc.

- Đầu năm nay, Cục giám sát an toàn quốc gia, lên cấp thành tổng cục, thành lập Cục giám sát an toàn mỏ than. Chức vụ Cục trưởng cục này tuy là cấp phó bộ, nhưng mấy năm nay nhiều lần xảy ra tai nạn mỏ than, ngồi ở vị trí này phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, áp lực rất cao, cho nên vị trí này được xem là “khó nhai”. Lãnh đạo Quốc vụ viện cân nhắc vài ứng viên, rốt cuộc đều không chấp nhận. Sau cùng Phó thủ tướng Lý và Phó thủ tướng Tiếu đều lần lượt nhắc đến con.

Trần Cận Nam nói một cách từ tốn:

- Tuy vị trí này có phần khó khăn, nhưng dù sao cũng là vị trí cấp phó bộ, con lên được cũng không phải là chuyện xấu. Quyết tâm làm vài năm, chỉ cần tạo được chút thành tích, tìm thời cơ giao quyền lại cho cấp dưới đi làm uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, thậm chí là Chủ tịch tỉnh, không phải là không có khả năng!

An Tại Đào im lặng không nói, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ: tai nạn mỏ xảy ra quá thường xuyên, mình mà đi làm Cục trưởng Cục giám sát an toàn mỏ than, có thể tạo được thành tích cái khỉ khô gì chứ? Không bị dư luận đuổi theo mắng sau lưng là may lắm rồi!

Việc thành lập Cục giám sát an toàn mỏ than cho thấy Trung ương rất coi trọng vấn đề an toàn trong ngành khai thác mỏ than. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, trước mắt tai nạn mỏ thường rất nghiêm trọng.

Bởi vậy, chưa nói tại Phòng Sơn, An Tại Đào còn có rất nhiều việc chưa làm xong, không muốn bỏ dở giữa chừng, mà cho dù hắn không có việc gì làm ở Phòng Sơn, hắn tuyệt đối cũng không muốn đi làm Cục trưởng Cục giám sát an toàn mỏ than, mặc dù được thăng cấp lên thành cấp phó bộ.

Nghe An Tại Đào im lặng hồi lâu, Trần Cận Nam biết hắn không vui. Nhưng chuyện này là do lãnh đạo Quốc vụ viện tính toán, Trần Cận Nam cũng không có cách nào. Nếu ở trên thật sự quyết định đề bạt An Tại Đào làm Cục trưởng Cục giám sát an toàn mỏ than, hắn đúng là không có cơ hội để từ chối. Cán bộ lãnh đạo Đảng viên phải phục tùng bố trí của tổ chức, điều này không phải nói đùa. Nhưng, thật sự vị trí này hết sức khó xơi, một vị trí rất khó thành công, mà thất bại thì nắm chắc!

Số công nhân ngành mỏ than bị chết đã lên tới 6027 người, chiếm phần lớn số công nhân tử vong trên toàn thế giới. Hình ảnh xúc động của Thủ tướng Triệu nước mắt rưng rưng, ôm đứa con út của một người thợ mỏ tử nạn, đến nay vẫn làm cho người ta khó thể quên được. Thủ tướng Triệu từng nhiều lần tự trách “công tác của chúng ta làm không tốt”

Ngày 14 tháng 2 năm đó, nhằm đúng vào ngày lễ tình nhân Valentine, giếng đứng ở mỏ Hải Châu bùng nổ dữ dội, nhiều công nhân bị thương vong.

Ngày 13 tháng năm, mỏ than ở tỉnh Tây Sơn phát sinh sự cố thấm nước. Lúc đầu, mỏ than báo cáo có 5 thợ mỏ bị mắc kẹt, rất nhanh kiểm tra đối chiếu, liền bước đầu xác minh số thợ mỏ bị mắc kẹt lên đến 57 người…

Tai nạn mỏ than mỗi năm thêm nghiêm trọng, khiến cho lãnh đạo Quốc vụ viện vô cùng bức xúc. Trong hội nghị của Tổng cục giám sát an toàn, Phó thủ tướng Lý nổi giận trách mắng nhân viên trong Tổng cục bỏ quên nhiệm vụ. Có người thầm nhẩm tính, chỉ trong một giờ đồng hồ, Phó thủ tướng Lý đập bàn bảy, tám lần.

Ý tưởng bổ nhiệm cán bộ quyết đoán làm Cục trưởng Cục giám sát an toàn mỏ than quốc gia đã nảy ra trong tình huống đó. Ai đảm nhiệm chức vụ này trong lúc dư luận chỉ trích khắp nơi, có thể nói cần phải có dũng khí và đảm lược.

Trần Cận Nam lộ ra tin tức này khiến An Tại Đào đầy cảnh giác. Gần như vừa buông điện thoại, hắn liền gọi điện cho Mạnh Cúc, nói ý nghĩ của mình.

- Tiểu Đào, ý của cậu là…Ài, cậu cứ nói thẳng ra được không, cứ quanh co lòng vòng. Cậu cứ nói thẳng đi, cậu không muốn làm cái chức Cục trưởng được cấp phó bộ này chứ gì?

- Ha ha, đương nhiên tôi không muốn đi. Tuy ngồi vào vị trí này là có được cấp phó bộ, nhưng áp lực quá lớn, rât phiêu lưu…Hơn nữa, tôi còn có rất nhiều việc phải làm ở Phòng Sơn, công việc chỉ vừa bắt đầu, nếu bỏ lỡ như vậy, rất đáng tiếc. Chị Cúc, chị giúp tôi dàn xếp chuyện này.

An Tại Đào nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Đào, thật ra tôi cảm thấy cậu làm Cục trưởng cũng không tệ lắm. Ít ra, cậu đến Bắc Kinh làm việc, chúng ta còn có thể ở chung một chỗ. Cậu cứ hỏi Hiểu Tuyết xem, chắc chắn cô ấy sẽ tán thành. Còn cùng lắm thì thôi vậy, làm quan chức có gì tốt chứ? Chi bằng đến công ty giúp ba chị em chúng tôi quản lý việc kinh doanh.

An Tại Đào im lặng không đáp.

Nghe An Tại Đào lặng thinh, Mạnh Cúc sâu kín thở dài:

- Thôi được rồi…Tôi giúp cậu hỏi xem. Cậu cũng thật là, người ta thì đều lo lót chạy chọt để được thăng quan, cậu lại la ó, có cơ hội thăng chức lại từ chối!

Buổi chiều, Đồng Hồng Cương vội vàng gõ cửa, cung kính nói:

- Bí thư An, đây là bản thảo lần thứ hai, xin lãnh đạo thẩm duyệt!

An Tại Đào gật đầu:

- Để tôi xem.

Cúi người nhìn qua văn bản đã được sửa chữa “Phương án tổ chức thí điểm cải cách việc dùng xe công của cơ quan Đảng- chính thành phố”, An Tại Đào nhíu mày nhẹ nhàng nói:

- Lão Đồng, các anh có hiểu ý của tôi không vậy?

Thấy sau lần sửa chữa thứ hai, Bí thư An vẫn không hài lòng, mặt Đồng Hồng Cương đỏ lên, hạ giọng:

- Bí thư An, xin chỉ thị.

An Tại Đào thuận tay ném tài liệu do Đồng Hồng Cương đưa tới sang một bên, định nói gì, chợt điện thoại của hắn vang lên. An Tại Đào thấy đó là điện thoại của Mạnh Cúc, liền ra hiệu cho Đồng Hồng Cương ra ngoài trước. Đồng Hồng Cương không dám chậm trễ, vội rón rén rời khỏi, không quên khép cửa lại cho An Tại Đào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK