Tuy rằng thái độ của Thạch Thanh khiến An Tại Đào cao hứng trong lòng, lại khiến Hạ Hiểu Tuyết hưng phấn, nhưng ngay khi An Tại Đào chuẩn bị ở lại Hạ gia ăn cơm chiều, thì nhận được tin nhắn của mẹ. Dùng điện thoại Hạ gia gọi về, hóa ra, Tôn Kế Phúc mang theo Tôn Dương Dương con gái học đại học năm ba của mình đến An gia thăm An Nhã Chi, An Nhã Chi giữ hai cha con ở lại ăn cơm, kêu hắn về nhà tiếp khách.
Rơi vào đường cùng, An Tại Đào không thể không buông tha cơ hội cải thiện quan hệ với Thạch Thanh lần này, vội vàng chạy về nhà.
Đương nhiên, ăn cơm hay không cũng không quan trọng. Chủ yếu là hiện giờ Thạch Thanh đột nhiên cảm thấy, An Tại Đào càng nhìn càng thuận mắt, không còn cảm thấy chán ghét như lần đầu tiên gặp mặt. Trong đoạn thời gian này, An Tại Đào đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh sự ưu tú của hắn, ngay cả Thạch Thanh đáo để cũng không thể phủ nhận, chàng trai này quả thật xứng đôi với con gái mình.
Đặc biệt sau khi đạt được hiệu quả thực tế từ kế hoạch đám cưới chó, một chút khó chịu cuối cùng trong lòng Thạch Thanh đều tan thành mây khói, dần dần bắt đầu chấp nhận An Tại Đào.
- Chàng trai này quá thông minh.
Thạch Thanh gắp một nhánh rau, nhẹ nhàng đặt vào miệng ăn, nhìn chồng và con gái đang ăn cơm, đột nhiên cười nói:
- Lão Hạ, ông nói xem người trẻ tuổi này quá thông minh liệu có phải là chuyện tốt không…
- Bà Thạch, bà đã xong hay chưa, từ lúc ngồi xuống ăn cơm bà bắt đầu nói về Tiểu An, nói rất nhiều lần… Thông minh không tốt sao? Tôi nói cho bà biết, chàng trai này không chỉ thông minh, mà còn rất điềm đạm, chắc chắn, có tầm nhìn rộng, nếu hắn chịu nỗ lực, tiền đồ tương lai chắc chắn rộng mở.
Hạ Thiên Nông than thở một câu.
- Mẹ, thông minh không tốt sao? Chẳng lẽ mẹ còn muốn con gái tìm một người chồng ngốc à.
Hạ Hiểu Tuyết sẵng giọng, buông đũa.
- Tiền đồ rộng mở cái gì? Lão Hạ, ông hãy chấm dứt việc đó. Hiện giờ không quan hệ, không ô dù, trong nhà lại không có tiền tài quyền thế, bản thân cậu ta là người có năng lực có bản lĩnh, cũng làm được tích sự gì, nhiều lắm cả đời cũng chỉ làm phóng viên nhỏ thôi.
Thạch Thanh nhíu mày:
- Thật sự không được, ông phải giúp đỡ cậu ta, tránh cho tương lai Hiểu Tuyết chịu khổ với hắn.
Đuôi mày Hạ Thiên Nông nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, con đã hỏi cậu ta chưa? Cậu ta có quan hệ gì với Trần Cận Nam?
Hạ Hiểu Tuyết lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nói hàm hồ:
- Ba mẹ, Tiểu Đào lớn lên ở Tân Hải chúng ta, mẹ là giáo viên cấp hai, sao có liên quan gì tới Trần Phó trưởng ban chứ? Chắc chắn là chị Thiến nhận sai người.
Thạch Thanh ngẩn ra, đang muốn nói gì, lại bị Hạ Thiên Nông dùng ánh mắt ngăn lại.
Thân phận con riêng là nỗi khổ riêng của An Tại Đào, nếu Hạ Hiểu Tuyết nhận lời giấu diếm thay hắn, cho dù là vợ chồng Hạ Thiên Nông cũng sẽ không nói. Tuy rằng tương lai nếu hai nhà trở thành thân gia, chuyện này cũng không giấu diếm được, nhưng giờ phút này, Hạ Hiểu Tuyết vẫn không muốn để ba mẹ biết thân phận An Tại Đào. Bởi vì cô hiểu rất rõ ba mẹ mình, một khi vợ chồng Hạ Thiên Nông xác nhận sau lưng An Tại Đào có một người cha nắm quyền to, tất nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp tới nhà lợi dụng, như vậy, tất sẽ xúc phạm tới An Tại Đào.
====
An Tại Đào về nhà ăn cơm một chút với cha con Tôn Kế Phúc, chỉ có điều bữa cơm này cực kỳ ngượng ngùng. Dương Dương là con gái Tôn Kế Phúc cơ bản cũng cùng một loại tâm tính với An Tại Đào, hy vọng cha mình và An Nhã Chi có thể đến với nhau, hai nhà kết hợp một nhà, để tương lai cha cũng có người bạn già.
Lần này đến, Tôn Dương Dương vốn có ý cầu hôn thay cha, nhưng vừa mới nói vài câu, đã bị An Nhã Chi đẩy trở về. Tôn Dương Dương bất đắc dĩ, đành phải để trong lòng.
Cơm chiều vội vàng, cha con Tôn kế Phúc liền cáo từ ra về. An Tại Đào không thiếu được làm công tác tư tưởng cho An Nhã Chi, đáng tiếc An Nhã Chi nghe không vào, trực tiếp vào phòng ngủ của mình đóng cửa phòng, trả lời hắn bằng sự im lặng.
Có lẽ, mẹ đã bị tổn thương quá nặng, đã quyết định độc thân cả đời, An Tại Đào thở dài một tiếng, nhìn mẹ đóng chặt cửa phòng, âm thầm thề, về sau phải bồi thường mẹ ngàn vạn lần, để bà sống qua những ngày hạnh phúc an nhàn.
…
…
Ngày hôm sau, An Tại Đào cũng không rời nhà, ở nhà với mẹ một ngày.
Ngày thứ ba, hắn chấm dứt nghỉ ngơi trở lại tòa soạn đi làm. Ước chừng khoảng 4h chiều, tòa soạn đột nhiên nhận được điện báo của Tân Hoa Xã, Thiếu tướng khai quốc công thần Trương Quốc Xuyên quê quán ở Tân Hải bệnh mất tại Yên Kinh. Trương Quốc Xuyên là tướng quân dựng nước chiến công hiển hách duy nhất của Tân Hải, sau khi giải phóng từng đảm nhiệm cương vị lãnh đạo quan trọng của Đảng và quốc gia, cho nên, ông qua đời, đối với truyền thông Tân Hải mà nói, không thể nghi ngờ phải phổi hợp với điện báo của Tân Hoa Xã làm một bài báo tuyên truyền chia buồn có tính chuyên sâu.
Tuy nhiên, loại tin tức này không cần màu mè. Chỉ thuật lại một lần lý lịch và tư liệu liên quan của Trương lão tướng quân, sau đó kèm theo đánh giá của phía quân đội ở sau là đủ rồi.
Loại bản thảo này vốn để Hồ Dũng viết, nhưng Hồ Dũng lại tới nhà máy cao su phỏng vấn. Trương Cương suy nghĩ một chút, liền giao chuyện này cho An Tại Đào.
An Tại Đào so sánh điện báo của Tân Hoa Xã, lấy được lý lịch và tư liệu liên quan của Trương Quốc Xuyên tại Phòng quản lý nghiên cứu và ghi chép lịch sử Thành ủy, lập tức viết một bài báo không tới 1000 chữ. Viết xong, Trương Cương để hắn trực tiếp tìm Trưởng ban biên tập Triệu Sách thẩm tra bản thảo. Bởi vì loại bản thảo này phần lớn là làm theo thông lệ, Triệu Sách cũng không quá để ý, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, sau đó ký tên dặn hắn tìm TBT ký tên là có thể đăng.
Phụ trách nghiệp vụ của Ban Tin tức, Trưởng ban biên tập, Tổng biên tập, trải qua ba lượt đọc duyệt cũng không tới nửa giờ, An Tại Đào ký tên mình trên bản thảo, liền đưa tới phòng thư ký biên tập. Không bao lâu, biên tập trang đầu đã làm xong bản in thử, bản in thử lại đi lấy ba chữ ký duyệt theo trình tự, coi như là bản thảo sửa chữa cuối cùng.
Bản in thử lấy được chữ ký của Trưởng ban biên tập, biên tập viên và Hoàng Tổng, công việc hôm nay coi như hoàn thành, An Tại Đào an tâm tan việc về nhà.
…
…
An Tại Đào vừa mới rời giường, lập tức ra cửa, hắn cùng Hạ Hiểu Tuyết hẹn nhau tới quán sữa đậu nành Ung Hòa mới mở ăn sáng. Chỉ có điều hai người vừa nhận được hai chén sữa đậu nành và một phần bánh bao hấp đang chuẩn bị ăn, máy nhắn tin của hắn liền vang lên.
Không ngờ là nhắn tin của phòng thư ký biên tập, An Tại Đào nhảy dựng trong lòng, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Vội vàng tìm điện thoại công cộng gọi qua, giọng nói của Triệu Sách đầu dây bên kia rõ ràng hơi hoảng loạn và tức giận:
- Tiểu An, cậu làm như thế nào vậy? Giờ cậu gặp rắc rối, không xong rồi, xảy ra sự cố tin tức …
An Tại Đào vô lực mà buông điện thoại, sắc mặt hơi đỏ lên. Hắn chạy đến ven đường mua một tờ Thần báo, trong đoạn bản thảo hắn viết Thiếu tướng dựng nước Trương Quốc Xuyên qua đời, đoạn thứ nhất quả nhiên xuất hiện vấn đề: Ngày 17 tháng 8, Tân Hoa Xã Yên Kinh báo tin đồng chí Trương Quốc Xuyên nguyên cố vấn quân ủy công binh, mắc bệnh trị liệu không hiệu quả, ngày 16 tháng 8 qua đời ở Bắc Kinh, hưởng thọ 89 tuổi…
Không sai về ngữ pháp, cũng không có lỗi chính tả, chỉ có điều Trương Quốc Xuyên thọ 86 tuổi, không phải 89 tuổi như tờ báo đưa tin.
An Tại Đào chau mày, trong lòng nghi hoặc: Mình viết là 89 tuổi sao? Nhưng mình nhớ rõ là 86 mà, sao lại thế này”…
- Không đúng, việc này không đúng.
An Tại Đào cắn chặt răng, quay đầu vừa lúc trông thấy khuôn mặt xinh đẹp lo lắng của Hạ Hiểu Tuyết.
- Hiểu Tuyết, không có việc gì, em không cần lo lắng, em ăn trước đi, anh lập tức trở về tòa soạn.
An Tại Đào vội vàng mà đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK