Hoàng Liên Trung buồn bực rời khỏi phòng làm việc của An Tại Đào, vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Gã thật không ngờ, một chút chuyện nhỏ như vậy, không ngờ cuối cùng có thể bị miễn chức.
Gã đi xuống lầu, ở ngã rẽ cầu thang bất ngờ gặp Lãnh Mai. Khuôn mặt lãnh diễm của Lanh Mai không chút biểu lộ cảm xúc, phía sau là thư ký của cô, Lý Lượng.
- Chào Bí thư Lãnh!
Hoàng Liên Trung kính cẩn chào Lãnh Mai.
Lãnh Mai hơi hơi gật gật đầu nói:
- Xin chào!
Lãnh Mai tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa đi được hai bước không ngờ đột nhiên dừng lại, quay đầu khẽ mỉm cười:
- Trưởng phòng Hoàng, anh tới đây một chút.
Hoàng Liên Trung ngẩn ra, vội vàng bước lại, đi theo sau Lãnh Mai tiến vào văn phòng. Lý Lượng cũng theo vào, lấy cho Hoàng Liên Trung một chén nước, sau đó đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Thấy Hoàng Liên Trung có chút “Chân tay luống cuống”, Lãnh mai cười cười:
- Trưởng phòng Hoàng, mời ngồi. Tôi nghe nói buổi sáng phía Ủy ban nhân dân huyện mời dự họp đại hội cán bộ về chỉnh đốn tác phong kỷ luật?
Hoàng Liên Trung không thân thiết gì với Lãnh Mai cho nên không dám nói lung tung, chỉ dám cúi đầu nói:
- Vâng, Bí thư Lãnh. Chủ tịch huyện An chủ trì cuộc họp hôm nay.
Lãnh Mai ồ một tiếng:
- Chỉnh đốn tác phong kỷ luật là công tác trường kỳ rất quan trọng, Chủ tịch huyện An vừa mới lên đảm nhiệm chức vụ đã bắt đầu bằng việc này sao?
Lãnh Mai nói vài lời khách sáo. Hoàng Liên Trung không biết trong đầu cô rốt cuộc nghĩ gì nên cũng không dám tùy tiện nói chuyện, chỉ kính cẩn mỉm cười chăm chú lắng nghe. Dù sao, gã cũng rất rõ ràng quan hệ giữa An Tại Đào và Lãnh Mai không hòa hợp, nếu chẳng may bị cuốn vào cuộc phân tranh quyền lực của hai lãnh đạo chủ chốt của Huyện thì gã sẽ chịu không nổi.
Lãnh Mai lại tùy ý hỏi mấy câu, sau đó mới cười nói:
- Nghe nói mấy cán bộ của Phòng y tế ở bên ngoài ăn cơm lấy hóa đơn tạm vừa bị Chủ tịch huyện An chỉnh cho một trận à?
Gặp Lãnh Mai gãi đúng chỗ ngứa, Hoàng Liên trung không khỏi có chút oán giận, gã thở dài nói:
- Bí thư Lãnh, nói đúng ra thì nhóm chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Ký hóa đơn tạm khất nợ là không đúng, nhưng nếu nói trắng ra, kinh phí eo hẹp, lãnh đạo đến không thể không tiếp đón, rơi vào đường cùng nên chúng tôi mới phải làm như vậy. Đều là không còn cách nào khác.
Hơn nữa, không phải chỉ mình Phòng y tế như vậy, ở Huyện có bao nhiêu phòng ban, đơn vị đều ở bên ngoài ký hóa đơn tạm. tất cả mọi người đều làm như vậy, cũng không phải là không trả tiền, chỉ có điều trong tình hình tài chính eo hẹp, đây là một kế tạm thời, tạm thời kéo dài thời hạn một chút, đến cuối năm sẽ thanh toán đủ.
Lãnh Mai nhíu nhíu mày, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Hoàng Liên Trung ở phòng làm việc của Lãnh Mai than nghèo kể khổ, thấy thái độ của Lãnh Mai đối với mình rất ôn hòa thì vô cùng cảm động. Gã cảm thấy Lãnh Mai không ác nghiệt như mọi người đồn đại, tối thiểu không làm cho cấp dưới khó xử, không “Cứng rắn, không biết điều” như An Tại Đào.
Khi về Lãnh Mai còn tự mình đưa gã ra đến cửa. Đường đường là Bí thư huyện ủy sao lại khách khí như vậy với một cán bộ cấp phòng như mình, điều này làm cho Hoàng Liên Trung cảm giác có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), mơ hồ đoán ra tân nhậm Bí thư huyện ủy đây là đang phát tín hiệu nào đó cho mình.
Kỳ thực gã không biết, hai ngày nay, Lãnh Mai cùng một số cán bộ lãnh đạo các phòng ban nói chuyện đều rất khách khí, thái độ đều rất thân mật, trái ngược hẳn vỡi thái độ cao cao tại thượng hàng ngày. Mà mọi người phát hiện ra, từ sau khi được bổ nhiêm chức Bí thư huyện ủy, Lãnh Mai không đeo bộ mặt “ác nghiệt” như trước nữa.
Hoàng Liên Trung kích động đi xuống lầu.
Nhìn bóng dáng gã rời đi, Lãnh Mai nháy mắt sắc mặt trở nên âm trầm, lập tức đóng cửa phòng lại, cười khẩy một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn tấm bản đồ thế giới treo trên tường, Lãnh Mai khóe miệng giật giật, âm thầm nghĩ: “An Tại Đào ơi là An Tại Đào, động tác của anh nhanh như vậy, muốn thị uy với tôi sao? Chỉnh đốn tác phong kỷ luật là toàn bộ cơ quan huyện cùng nhau tiến hành, anh lại chỉ làm một mình Ủy ban nhân dân huyện, muốn gì thế? Thế nào, định thoát ly Đảng ủy mà tự tung tự tác sao?
Lãnh Mai chậm rãi ngồi xuống sofa, trầm ngâm một chút, cảm thấy mình nên tìm mấy vị Phó chủ tịch huyện của phía Ủy ban nhân dân huyện để nói chuyện một chút. Theo như thủ đoạn của hắn, nếu cứ như thế này, không bao lâu An Tại Đào sẽ đem Ủy ban nhân dân huyện chỉnh hợp thành bền chắc như thép, chính mình muốn nhúng tay cũng không chen lọt được. Đến lúc đó thì Bí thư huyện ủy còn có tác dụng gì.
Trên lầu.
An Tại Đào đứng ở cửa sổ, nhìn Hoàng Liên Trung lên xe rời khỏi, không kìm nổi âm thầm mắng một tiếng. Hoàng Liên Trung chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, vậy mà xe gã ngồi không ngờ lại là một chiếc Santana mới tinh, so với xe chuyên dụng của An Tại Đào thì cấp bậc còn cao hơn.
Sáng hôm sau, bà chủ Phù Dung cư vui vẻ đến Bộ phận tài vụ của Phòng y tế để lấy mấy ngàn tệ. Phó chủ tịch huyện Trần Tân còn ra chỉ thị, bốn cán bộ có tên trên hóa đơn tạm bị cách chức, tin tức bộ máy lãnh đạo của Phòng y tế bị Ủy ban nhân dân huyện đích danh phê bình được truyền đi nhanh chóng. Một số phòng ban khác cũng vội vội vàng vàng “Tự thắt tự cởi”, đi trả hết số tiền nợ ăn uống tích góp từ lâu.
Đứng ở cửa sổ nhìn ra sân Ủy ban, muốn thả lỏng đôi mắt mệt mỏi vì xem văn kiện quá nhiều, sau đó An Tại Đào mới trở lại bàn làm việc, ngồi xuống.
Châm một điếu thuốc, nhìn một chồng hóa đơn ký nợ của Phòng y tế ở Nhà khách Quy Ninh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị chợt lóe rồi biến mất. Hắn muốn lập uy ở Ủy ban nhân dân huyện thì nhất định phải bắt được một người điển hình. Ngay khi hắn đang cân nhắc nên xuống tay từ đâu thì vài cấp dưới của Hoàng Liên Trung liền hiện ra trong tầm nhìn của hắn.
Trong khoảng 3 tháng trở lại đây, Phòng y tế huyện tổng cộng dùng cơm ở nhà khách Quy Ninh mấy chục lần, ký nợ hơn bảy mươi ngàn tệ, trong đó Chánh văn phòng Mã ký 4 lần, Phó phòng vệ sinh Lý ký 7 lần. Gần như từng thời gian cụ thể đều được ghi chép lại, có những thời điểm một ngày mấy lần liền.
Việc tiếp đãi cấp trên trong quan trường vốn là việc bình thường, công khoản ăn uống cũng rất bình thường. Chi tiêu quá tay cho việc tiếp đãi cũng là quy tắc ngầm mà không phải chỉ có Phòng y tế Huyện có. Nhưng An Tại Đào đang muốn xuống tay với Phòng y tế, khoản chi tiêu quá mức đó tất nhiên trở thành điểm mấu chốt cần chỉnh đốn.
An Tại Đào làm việc từ trước đến nay quả quyết, ngay sau khi quyết định thì lập tức phái người đến nhà khách Quy Ninh lấy “chứng cớ”.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 4h chiều, An tại Đào cầm điện thoại lên gọi cho Giang Ba:
- Chủ nhiệm Giang, tôi là An Tại Đào, anh lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến.
Buông điện thoại, Giang Ba tự mình lái xe hỏa tốc đến Văn phòng Huyện ủy. Khi y hổn hển chạy lên tầng ba, đi vào văn phòng của An Tại Đào, đã thấy Bí thư huyện ủy Lãnh Mai đang ở đó, cả hai ngồi đối diện như đang nói chuyện phiếm.
- Bí thư Lãnh! Chủ tịch huyện An!
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Chủ nhiệm Giang, mời ngồi!
Lãnh Mai hướng Giang Ba gật gật đầu:
- Đồng chí Tại Đào, Chủ nhiệm Giang trẻ trung khỏe mạnh, kinh nghiệm công tác phong phú, nhất là ý thức phục vụ đặc biệt cao. Đây chính là Chánh văn phòng ưu tú mà tôi để lại cho anh.
Nói xong, Lãnh Mai thoáng nhìn Giang ba với vẻ trầm ngâm, sau đó liền hướng cửa phòng đi đến:
- Được rồi, đồng chí An Tại Đào, sau khi tan làm, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện công việc, được không?
An Tại Đào cười cười:
- Được!
Lãnh Mai đột nhiên thái độ khác thường gọi hắn là “Đồng chí Tại Đào”, điều này làm cho An Tại Đào ít nhiều cảm thấy có chút cổ quái, tuy nhiên, cũng không có quá để ý.
- Bí thư Lãnh đi thong thả.
Thấy Giang Ba cung kính lao thẳng đến tiễn Lãnh Mai ra đến cửa, An Tại Đào khóe miệng nhếch lên.
- Chủ nhiệm Giang!
An Tại Đào nhẹ nhàng hô.
- Chủ tịch huyện An!
Giang Ba vội vàng đi đến, cười nói:
- Lãnh đạo gọi tôi đến là...
- Anh xem đi.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Trong thời gian 3 tháng ngắn ngủi, phòng Y tế huyện ngay tại Nhà khách huyện ký hóa đơn dùng cơm mấy chục lần, số tiền lên tới hơn bảy mươi ngàn, gần như mỗi ngày làm việc đều có công vụ tiếp đãi. Đây là cái khái niệm gì? Nghĩa là bọn họ cứ vài ngày lại ăn hết một năm lương thực của một hộ nông dân, vậy thì một năm là bao nhiêu tiền? Sao lại nhiều công vụ cần tiếp đãi như vậy? Nếu toàn bộ các phòng ban của Huyện đều giống như họ thì con số sẽ đáng sợ thế nào? Điều tra, nhất định phải điều tra đến cùng, việc này không thể qua loa được.
Chủ nhiệm Giang, ngay mai, Phòng giám sát và Phòng đốc tra điều động vài người thành lập tổ công tác, anh sẽ mang đội đến Phòng y tế điều tra các khoản tiếp đãi công vụ và chi tiêu công khoản trong một năm của Phòng y tế, có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi.
An Tại Đào trầm giọng nói.
Giang Ba nghe vậy trong lòng run run một chút, sắc mặt có chút đỏ lên. Giờ y mới ý thức được, An Tại Đào này rõ ràng là muốn thông qua mình để lập uy với Phòng y tế. Y trong lòng cười khổ một tiếng, thầm nghĩ muốn điều tra chẳng lẽ không điều tra ra vấn đề sao? Không cần nói là có vấn đề, cho dù là không có đi chăng nữa cũng phải tra ra bằng có mới được.
Tuy nhiên, Phòng y tế là do Phó chủ tịch huyện Trần Tân được phân công quản lý, An Tại Đào làm như vậy dường như hơi quá chức phận, y chậm rãi ngẩng đầu lên, theo bản năng tránh ánh mắt linh hoạt, sắc bén của An Tại Đào, nói:
- Tôi biết rồi, lãnh đao yên tâm. Ngày mai chúng tôi sẽ đi điều tra.
Nhận ra được “Tâm tư” của Giang Ba, An Tại Đào thản nhiên cười, lại châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài rồi nói:
- Lão Trần hai ngày tới ở trường Đảng của Tỉnh ủy học tập, công việc của ông ta tạm thời do tôi kiêm quản.
Giang Ba gật gật đầu:
- Lãnh đạo còn có gì chỉ bảo không? Nếu không có thì tôi xin phép về để sắp xếp.
- Đi đi!
An Tại Đào khoát tay:
- Mặt khác, anh sắp xếp một chút, ngày mai tôi muốn đến mấy thị trấn ngoại ô điều tra nghiên cứu, thông báo với mấy lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Xây dựng, Quy hoạch, Nông nghiệp, Thu hút đầu tư, Giao thông đi cùng với tôi một chuyến. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK