Trần Duệ đột nhiên đến, tuy hắn cảm thấy có chút không ngờ nhưng vẫn có thể đoán được ý đồ tại sao y đến. Đối với Trần Duệ, kỳ thật trong lòng hắn đã dần dần nảy sinh một tình cảm anh em. Dù sao cũng là quan hệ huyết thống gắn bó, hơn nữa hiện tại trong thân thể Trần Duệ còn lưu lại xương tủy của hắn, điều này đủ để hóa giải những cảm xúc tiêu cực tích tụ bao nhiêu năm trong lòng An Tại Đào.
Cho nên, hiện giờ hắn có thể chưa tha thứ cho Trần Cận Nam nhưng cũng dần dần chấp nhận Trần Duệ.
Trần Duệ ngồi ở nhà Lãnh Mai, khi An Tại Đào trở về, y đã nói chuyện với Lãnh Mai được một lúc.
Tuy rằng Lãnh Mai “vô tình” tìm hiểu quan hệ giữa An Tại Đào và Trần gia nhưng Trần Duệ cũng rất mẫn cảm và cẩn thận, môt tia sự thật cũng không hé lộ. Phải biết rằng, việc An Tại Đào là con trai riêng của Trần Cận Nam có liên quan đến vận mệnh tiền đồ của cha và anh trai y, tuyệt không thể hồ đồ.
Mà cũng chính vì nguyên nhân này, Trần Duệ trong lòng liền cảm thấy Trần gia nợ An Tại Đào thực sự là rất nhiều. Có nỗi thống khổ nào hơn thế, có cha mà không dám công khai. Đặt mình vào hoàn cảnh của An Tại Đào suy nghĩ một chút, Trần Duệ mới dần hiểu được An Tại Đào. Từ nhỏ đến lớn gặp mặt mà không biết là anh trai mình, điều đó không thể tưởng tượng được.
Lãnh Mai “Thăm dò” hơn nửa ngày, Trần Duệ chỉ cười và nói y với An Tại Đào là bạn học cùng và là bạn tốt ở đại học Yến Sơn, về nước thăm người than thì tiện thể đến thăm hắn, không hơn. Lãnh Mai không lấy được tin tức mình mong muốn, bất giác có chút thất vọng. Cô đối với người thanh niên này ngay từ đầu đã có ác cảm, thấy vậy, sự nhiệt tình cũng giảm hẳn.
Nhưng rất hiển nhiên, Trần Duệ căn bản không để ý thái độ thay đổi của Lãnh Mai, nghe thấy ở cửa có tiếng động liền vội vàng cáo từ đi ra, vừa lúc gặp An Tại Đào.
Lãnh Mai tuy rằng xinh đẹp nhưng đối với Trần Duệ mà nói thì cũng không có chút hứng thú.
Thời điểm y ra nước ngoài vẫn chưa thực sự quên Lưu Ngạn. Nhưng một thời gian sau, một cô gái Đài Loan lọt vào tầm mắt của y. Hoặc là nói, ở thời điểm trái tim y đang hư không tịch mịch, cô gái Đài Loan này đã bước vào, rất nhanh liền chiếm giữ được trái tim y. Nhưng bởi vì nhà gái là người Đài Loan nên Trần Duệ chưa dám nói với người trong nhà. Dù sao nếu nhà gái là người Đài Loan, đối với những người bình thường mà nói thì không sao cả, nhưng đối với hôn nhân của con trai một cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh mà nói thì vo hình trung ảnh hưởng đến một tầng chính trị.
Trần Duệ gần như có thể kết luận, Trần Cận Nam khẳng định sẽ kịch liệt phản đối. Y lần này đến Quy Ninh cũng là muốn cầu cứu An Tại Đào.
- Trần Duệ?
Thấy Trần Duệ từ nhà Lãnh Mai đi ra, An Tại Đào mày nhẹ nhàng nhíu chặt, cầm lấy cánh tay Trần Duệ, không nói nhiều lời liền túm y vào nhà.
Vào cửa, An Tại Đào cúi đầu nói:
- Trần Duệ, sao cậu lại ở trong nhà Bí thư Lãnh?
Trần Duệ kinh ngạc cười nói:
- Anh, hóa ra cô gái kia là nhân vật số một ở Huyện các anh à? Chậc chậc, thực không đơn giản, tuổi còn trẻ như vậy ,à đã là nữ Bí thư huyện ủy, là con ai thế?
Trong logic của con nhà quyền quý như Trần Duệ, Lãnh Mai mới 27, 28, lại là phụ nữ, có thể thăng chức Bí thư Huyện ủy như vậy, khẳng định là “con nhà ai đó”. Sau lưng khẳng định có hậu trường hùng mạnh, có lẽ còn là lãnh đạo Tỉnh hay thậm chí là Trung ương.
Logic của Trần Duệ, An Tại Đào đương nhiên trong lòng biết rõ rang. Cho dù hắn không cho là đúng nhưng lại không thể không thừa nhận. Loại logic này tuy rằng nhìn qua rất đơn giản, trên thực tế lại không đơn giản.
- Không rõ lắm.
An Tại Đào lắc lắc đầu:
- Cậu với cô gái đó có nói gì hồ đồ không?
Trần Duệ thở dài:
- Anh, em không phải là một thằng nhóc, em biết nặng nhẹ, anh yên tâm đi. Đúng rồi, lần này em về nước là muốn ăn tết ở nhà, anh…
An Tại Đào ngắt lời:
- Trần Duệ, cậu không cần nói nữa, tôi sẽ không đi đâu. Cậu đừng phí lời.
Trần Duệ nhìn An Tại Đào, thần sắc có chút biến đổi, thật lâu sau mới hạ giọng nói:
- Anh, kỳ thật cha trong lòng cũng không chịu nổi. Em biết anh từ nhỏ đến lớn chịu khổ nhiều rồi, nếu là em có khi còn không được bình tĩnh như anh. Nhưng anh ạ, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, chúng ta đều là con trai của cha, anh không thể cả đời không nhận cha được.
Lời nói của Tràn Duệ khơi lại ký ức của An Tại Đào, miệng hắn giật giật, buồn bã nói:
- Trần Duệ, cậu không cần nói nữa. Cậu không hiểu, có nhiều thứ, rất khó lấy lại được. Được rồi, cậu đã vất vả đến đây, buổi tối đừng đi nữa, ở lại chúng ta uống một chén.
Trần Duệ nhìn chăm chú An Tại Đào, lại là thở dài. Y có thể cảm giác được, trải qua nhiều sự việc như vậy, sự bài xích và cảm giác thù hận của An Tại Đào đối với Trần Cận Nam kỳ thật đã nhạt đi rất nhiều, nhưng nếu muốn hắn chịu thừa nhận Trần Cận Nam thì phải cần thêm một thời gian nữa.
- Đi, anh, tửu lượng em vẫn còn được, đêm nay hai anh em mình uống với nhau một trận, không say không về.
rần Duệ cười ha hả, chợt đổi đề tài.
An Tại Đào cười cười, đột nhiên lại nhíu nhíu mày, nhìn Trần Duệ nhẹ nhàng nói:
- Trần Duê, lúc trước cậu đã có một cuộc phẫu thuật, uống rượu được không?
Trần Duệ cảm giác được lời nói có vẻ bình thản nhưng lại ẩn hàm sự thân thiết của An Tại Đào, trong lòng thấy ấm áp, cười ha hả:
- Anh, em sớm đã khỏe rồi. Em bây giờ chẳng khác gì người bình thường, anh đừng coi em là người bệnh.
An Tại Đào cười cười, gọi điện thoại cho Mã Hiểu Yến, nói cô thuê giúp mình một phòng đôi ở Nhà khách Quy Ninh, sau đó cùng Trần Duệ đi đến nhà khách.
Hai anh em ở trong phòng tán gẫu, uống rượu. Tuy rằng Trần Duệ tự xưng là “Tửu lượng rất lớn” nhưng mới uống hai cốc rượu trắng đã say túy lúy, nằm vật ra sàn. Có lẽ bởi tâm tình tốt, An Tại Đào cũng có bảy, tám phần cảm giác say. Nhìn Trần Duệ say như chết trên sàn, An Tại Đào cười khổ, vội vàng gọi điện thoại kêu lái xe Hoàng Thao tới, giúp mình đưa Trần Duệ về nhà.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần Duệ cũng không kiên trì khuyên An về Trần gia ăn tết nữa, liền lái xe rời Quy Ninh về Tỉnh.
Tiễn bước Trần Duệ, An Tại Đào liền tự mình lái xe đến Ủy ban nhân dân huyện, tư hôm nay hắn phải tiến hành các cuộc thăm viếng trước năm mới. Kỳ thật, đến giờ phút này rồi, đối với các lãnh đạo Huyện mà nói, công tác hàng ngày của năm cũ cũng coi như đã xong, chủ yếu chỉ còn đi thăm viếng.
Bước vào Văn phòng, Mã Hiểu Yến liền cầm một danh sách, cười nói:
- Lãnh đạo, đây là danh sách những người cần đi thăm viếng trước Tết, hơn nữa tôi cũng đã sắp xếp thời gian cho ngài. Ngài xem xem, có gì cần sửa thì tôi sẽ điều chỉnh lại.
An Tại Đào gật gật đầu:
- Được, cô để đó, tôi xem sau. Đúng rồi, Hiểu Yến, một lúc nữa cô sai người đi mua cho tôi vài thứ, tôi muốn đi thăm mấy lãnh đạo cũ của Huyện.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, chần chừ một chút, cúi đầu nói:
- Lãnh đạo, ngài định đi thăm lãnh đạo cũ của Huyện trước à? Tôi thấy các lãnh đạo khác đều vội vàng lên Thành phố, ngài…
An Tại Đào khẽ cười cười:
- Đừng lo, đi gần trước, đi xa sau. Tôi đi thăm mấy lãnh đạo Huyện trước sau đó sẽ lên Thành phố. Hia ngày nay cô sắp xếp công việc, thông báo đến các đơn vị. Tôi mặc kệ bên Huyện ủy như thế nào, dù sao chúng ta bên này không thể vì sắp đến Tết mà làm mọi chuyện rối tinh rối mù được. Cấp dưới khác hễ muốn đến thăm viếng tôi, cô thay tôi cản lại nhé.
Mã Hiểu Yến cười khổ một tiếng:
- Lãnh đạo, cái này cũng không tốt lắm. Ngài dù sao cũng phải nể mặt các đồng chí cấp dưới chứ? Sắp đến tết rồi, bọn họ muốn đến thăm lãnh đạo cũng là bình thường mà. Nếu một mực từ chối, chỉ sợ…
An Tại Đào khoát tay:
- Ha ha, có lễ vật thì cô cứ nhận lấy, nhận hộ tôi. Cứ để ở Văn phòng, xong rồi thì chia cho các đồng chí trong Ủy ban nhân dân huyện. Mọi người bận rộn một năm rồi, xem như đó là tâm ý của Chủ tịch huyện tôi.
Mã Hiểu Yến hì hì cười:
- Tôi thay mặt mọi người cảm ơn lãnh đạo.
Mã Hiểu Yến biết An Tại Đào "Nhiều tiền thế lớn”, những lễ vật này nọ chỉ coi là bình thường. Cho nên cô cũng không khách khí, chẳng những không khách khí mà trong lòng ngược lại sinh ra vài phần cảm động. Cô biết An Tại Đào đây là nghĩ cho cô. Cô mới đến huyện, muốn sống yên thì phải có uy tín của mình. Phân chia cho cấp dưới một ít đồ ăn tết, không thể nghi ngờ chính là một phương thức tốt nhất tạo uy tín và thu phục lòng người.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt nhìn An Tại Đào, thấy hắn đang chăm chú xem bản danh sách mình vừa đem tới, liền nhẹ nhàng đi đến bàn làm việc của hắn, cầm gạt tàn thuốc lá đi đổ, sau đó quay lại rót cho hắn một chén trà rồi mới rón rén đi ra khỏi Văn phòng của An Tại Đào.
Mã Hiểu Yến đứng ở cửa, dịu dàng nhìn An Tại Đào. Có thể giúp đỡ người đàn ông này, có thể cùng hắn chia sẻ một ít áp lực đã trở thành niềm hạnh phúc trong lòng của Mã Hiểu Yến.
Những chuyện đã qua, cái gọi là dã tâm dường như đã dần dần nhạt đi. Sự thay đổi đó chính Mã Hiểu Yến cũng không cảm nhận được. Hoặc là bởi vì hiện tại cô đã lên một vị trí nhất định, từng bước hướng về xã hội thượng lưu, mà chính người đàn ông này đã mở cho cô một cánh cửa, có hắn phía trước, “Dã tâm” đều không cần nữa.
Cô chung quy vẫn chỉ là một phụ nữ. Nếu có con đường khác có thể tiến tới xã hội thượng lưu, cô hà tất phải đi. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, cô đối với An Tại Đào đã sinh ra một tình cảm không nói rõ thành lời được. Đối với hắn, cô vừa kính sợ lại vừa cảm kích, trong đó còn trộn lẫn một chút cảm giác không thể với tới.
Cô chậm rãi đi vào văn phòng mình, vừa định đóng cửa thì thấy một người phụ nữ vóc dáng cao gầy, mặc áo khoác màu đen đi tới.
Là Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Manh! Cô ta tới tìm An Tại Đào làm gì? Cô ta không phải là người của Lãnh Mai sao? Mã Hiểu Yến trong lòng chấn động, nhưng không dừng bước, đi thẳng vào văn phòng, không đóng chặt cửa mà vẫn để lại một khe hở.
Trương Manh dừng bước trước Văn phòng của An Tại Đào, nhìn trái nhìn phải, thấy hành lang tĩnh lặng không một bóng người, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, cẩn thận gõ gõ cửa.
- Vào đi!
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của An tại Đào truyền đến, Trương Manh lập tức đẩy cửa vào, sau đó nhanh chóng đóng chặt cửa lại, sắc mặt đỏ ửng nhẹ giọng nói:
- Chủ tịch huyện An!
Thấy Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Manh, An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ: “Cô lúc này không cùng Lãnh Mai đi thăm viếng lãnh đạo, chạy đến chỗ tôi làm gì?”. Nhưng trong lòng nghĩ vậy thì ngoài mặt vẫn hiện lên một nụ cười:
- Ồ, Chủ nhiệm Trương, ngồi đi, tìm tôi có việc gì à?
Trương Manh chậm rãi bước đến, đứng bên cạnh bàn làm việc của An Tại Đào, thần sắc có chút do dự. Cô dáng người cao gầy, ước chừng 1m65, vóc người rất nóng bỏng, ngực cao mông nở, mỏng mày hai hạt, thuộc loại không phải là tuyệt sắc nhưng cũng chín phần thướt tha mười phần xinh đẹp.
Khụ khụ!
Một mùi nước hoa giá rẻ bay vào mũi An Tại Đào, hắn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, ho khan hai tiếng.
- Chủ tịch huyện An.
Trương Manh hơi cúi người, chống tay lên bàn làm việc của An tại Đào, trước ngực phập phồng dữ dội. An Tại Đào theo bản năng nhìn lướt qua, thầm nghĩ người phụ nữ này ngực thật sự là quá lớn...
- Có chuyện gì?
An Tại Đào thản nhiên nói.
- Lãnh đạo, tôi cũng không biết nên nói như thế nào.
Trương Manh muốn nói lại thôi, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
An Tại Đào sớm đã nhìn ra, cô gái này đến khẳng định là cầu xin gì cho mình. Bởi vì cô ta là người của Lãnh Mai, mà mình với Lãnh Mai quan hệ căng thẳng, cô ta tìm đến mình phỏng chừng là rất khó mở lời.
Đối với Trương Manh, hắn kỳ thật không hiểu biết lắm. Tuy rằng Trương manh trước đây là Phó chánh văn phòng Huyện ủy, cũng coi như có quen biết với hắn. Nhưng trước khi được Lãnh Mai đề bạt lên làm Chánh văn phòng, ở văn phòng Huyện ủy, cô thuộc loại vô cùng khiêm tốn, vô cùng kín đáo, An tại Đào cũng không có chú ý đến cô.
An Tại Đào cười cười, chăm chú nhìn cô, chờ câu nói tiếp theo, trong lòng chợt hiện lên một suy nghĩ cổ quái.
Trương Manh hôm nay cũng là lấy hết dũng khí để tới.
Lãnh Mai đi thành phố không cho cô đi cùng. Thấy Lãnh Mai đi rồi, cô mới lặng lẽ chạy tới Ủy ban nhân dân huyện. Thực ra cô là một cô gái thông minh. Tuy là người của Lãnh Mai, nhưng đối với Lãnh Mai cô lại không tin tưởng hoàn toàn. Theo cô nghĩ, Lãnh mai căn bản không có khả năng là đối thủ của An Tại Đào. Quy Ninh này sớm muộn cũng sẽ là thiên hạ của An Tại Đào.
Nhưng không tin tưởng cũng chỉ là không tin tưởng, cô chung quy vẫn là người do Lãnh Mai đề bạt, lại là Chánh văn phòng Huyện ủy, bất kể thế nào cũng không thể giống người khác được, không thể lựa chọn công khai về phe An Tại Đào.
Nếu không phải vì có việc cá nhân, cô chỉ sợ không có đủ dũng khí đến tìm An Tại Đào. Mà ngay cả vì việc tư mà đến, cô trong lòng thực ra cũng không rõ rang lắm. Mình rốt cuộc là muốn đến cầu xin An Tại Đào vì công việc hay là muốn chủ động tìm hắn thể hiện thiện chí. Chắc là cả hai.
- Lãnh đạo có thể giúp tôi một chút việc riêng hay không?
Trương Manh thật cẩn thận nhìn sắc mặt An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Đến làm phiền lãnh đạo, tôi cũng rất ngại.
An tại Đào cười cười:
- Ồ, việc gì vậy? Cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp được thì chắc chắn là sẽ cố gắng.
Trương Manh lấy tay gạt mấy lọn tóc trước trán, quyến rũ cười nói:
- Lãnh đạo, là việc của anh trai tôi. Anh trai tôi đang làm việc ở Cục nông nghiệp Thành phố Tân Hải. Trong cục Cục của anh ấy có một Phó cục trưởng chuẩn bị về hưu, các điều kiện của anh ấy đều đủ rồi, chỉ có điều…Tôi nghe nói cha vợ của Chủ tịch huyện An là Chủ tịch thành phố Tân Hải, cho nên muốn…
Trương Manh ấp úng nói. Nghe cô nói xong, An Tại Đào lúc này mới thản nhiên cười cười:
- Ồ, hóa ra anh trai của Chủ nhiệm Trương công tác ở thành phố Tân Hải à. Tôi trước giờ không biết. Ha ha.
Trương Manh cười cười:
- Tôi là người Tân Hải. Chủ tịch huyện An, chúng ta còn là đồng hương.
- Ồ?
An Tại Đào khẽ giật mình.
Thấy An Tại Đào nói một câu như vậy mà không nói them gì, Trương Manh trong lòng có chút bối rối.
Anh trai cô là bộ đội chuyển nghề, sau khi chuyển nghề thì được chạy chọt vào Cục nông nghiệp thanh phố Tân Hải làm việc. Vốn Trương Manh định tìm Lãnh Mai, xin cho y từ Tân Hải điều đến Quy Ninh, nhưng ở Tân Hải, anh trai cô đã sớm danh chính ngộn thuận lên cấp trưởng phòng, điều đến một Huyện thì có vẻ không tốt lắm.
Hơn nữa, lần này y có cơ hội thăng chức, lại càng không muốn đến Quy Ninh.
Y nghe được con rể của Chủ tịch thành phố Hạ Thiên Nông đang làm việc ở Quy Ninh, mà em y lại là Chánh văn phòng Huyện ủy Quy Ninh, có cơ hội tiếp xúc với An Tại Đào, nên đã chạy đến tìm Trương Manh nhiều lần. Nếu An Tại Đào đồng ý hỗ trợ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Thiên Nông thì chức Phó cục trưởng này sẽ không chạy được.
Vì tiền đồ của anh trai, Trương Manh đành lấy hết dũng khí đến đây, trong lòng thật ra vẫn còn chút e dè.
Nếu là lãnh đạo khác thì còn dễ nói. Cô dù sao cũng là Chánh văn phòng Huyện ủy, lãnh đạo ít nhiều cũng sẽ nể mặt cô. Nếu them chút lễ vật thì chuyện này cơ bản là xong. Nhưng là An Tại Đào thì lại khác, ngay cả Lãnh Mai hắn còn không nể mặt, huống hồ là cô? Hơn nữa, An Tại Đào là “Phú hào”, cả huyện trên dưới đều biết, có đưa tiền thì khẳng định cũng bị sập cửa vào mặt.
Trước khi đến đây, Trương Manh cũng đã do dự đến vài ngày, lúc này mới âm thầm quyết định. Đương nhiên, đây không chỉ là việc của anh trai cô mà còn là tiền đồ của chính cô.
Sắc mặt cô càng thêm đỏ bừng, âm thầm cắn chặt răng, cô hạ quyết tâm dựa sát vào An Tại Đào, bộ ngực đẫy đà gần như kề sát vai An Tại Đào, mái tóc dài rủ xuống, vài lọn tóc mềm mại đậu trên người An Tại Đào.
- Xin lãnh đạo giúp tôi.
Trương Manh âm thanh trở nên cực thấp, hơi thở nóng hổi ngay bên tai, cô thật cẩn thận đến gần hơn chút nữa:
- Tôi…
An Tại Đào trong lòng âm thầm cười.
Biết Trương Manh rốt cuộc cũng đã dùng chiêu mà nữ cấp dưới quen dung, cũng là vũ khí sát thương hữu hiệu. Trong ký túc xá trang nghiêm, có lẽ mỗi ngày đều diễn ra cảnh tượng như vậy, diễn viên nam và diễn viên nữ không có gì chung ngoài việc trao đổi lợi ích.
Phụ nữ vì ích lợi, đàn ông vì sắc đẹp và nhục dục, hai người ăn nhịp với nhau, có thể trở thành quan hệ “Hợp tác” lâu dài, cũng có thể chỉ là tạm thời.
Rõ ràng cảm giác được bộ ngực căng tròn của cô gái đang cọ cọ trên cánh tay mình, hắn ho khan một tiếng, thản nhiên đứng dậy đi lấy cho Trương Manh một cốc nước:
- Nào, Chủ nhiệm Trương, uống chén nước.
Trương Manh sắc mặt đỏ bừng mang theo chút xấu hổ. Trong nháy mắt, cô gần như là vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống, biết chiêu dụ dỗ của mình gần như đã thất bại hoàn toàn.
Nếu đã ám chỉ đến như vậy, An Tại Đào còn có thể thờ ơ, cô nào dám tiến thêm một bước nữa. Một khi dẫn đến lãnh đạo phản cảm, không cần nói anh trai cô sẽ không được việc gì mà ngay cả bản thân cô cũng rất khó coi.
An Tại Đào không quay trở lại bàn làm việc mà ngồi lên sofa, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Manh, trong lòng có chút kỳ quái. Nếu cô vì chính mình mà chủ động hiến thân thì còn có thể hiểu được, nhưng vì chuyện của anh trai mà làm vậy thì có chút kỳ lạ.
- Chủ nhiệm Trương, nếu anh trai cô ở Huyện, tôi có thể giúp được. Ha ha. Đương nhiên nếu là ở Huyện thì có lẽ Chủ nhiệm Trương cũng sẽ không tìm đến tôi.
An Tại Đào thản nhiên nói:
- Cha vợ tôi quả thật là Chủ tịch thành phố Tân Hải, nhưng cô cũng là lãnh đạo, cô biết trong quan trường sự việc không phải đơn giản như vậy. Cho nên tôi chỉ có thể nói với cô, thời điểm thích hợp thì tôi có thể giúp cô hỏi một chút chuyện này.
Nghe An Tại Đào nói, Trương Manh không kiềm chế được trong lòng thấy xấu hổ và giận dữ, đỏ mặt cúi đầu nói:
- Cảm ơn lãnh đạo, vậy tôi không làm phiền Chủ tịch huyện An nữa.
Trương Manh vội vàng quay đầu muốn đi, cô không còn mặt mũi nào ở lại Văn phòng này nữa.
- Cô chờ một chút!
An Tại Đào chợt mở miệng nói.
Trương Manh trong lòng thoáng động, chậm rãi quay đầu lại nhìn An Tại Đào, thấy ánh mắt “Đầy thâm ý” của An Tại Đào liền âm thầm hiện lên một tia hy vọng.
Cô kìm lại cảm giác hỗn loạn trong lòng, tiến vài bước đến trước mặt An Tại Đào, cắn chặt răng, nhào vào lòng An Tại Đào, không đợi hắn phản ứng liền ôm chầm lấy cổ hắn.
Á!
Một thân hình nóng bỏng nhào vào lồng ngực, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ, An Tại Đào còn chưa định thần thì Trương Manh đã cầm tay hắn ấn vào bộ ngực căng tròn. Hắn giật mình kinh hãi. Mà cặp mông đầy đặn của Trương Manh không kiêng nể gì đã cọ cọ vào đùi hắn, gợi nên bản năng sinh lý trong hắn.
Nhận thấy được sự “thay đổi” của An Tại Đào, Trương Manh càng lấy thêm dũng khí đem toàn bộ thân mình ép chặt vào người An Tại Đào, khuôn mặt đỏ bừng, cất giọng nỉ non:
- Chủ tịch huyện An, ngài không muốn tôi sao, tôi tự nguyện mà.
An Tại Đào thở dài một cái. Hắn biết, chỉ cần hắn đồng ý, người con gái này sẽ chủ động đến khách sạn chờ mình, nằm trên giường đợi mình đến đoạt lấy, thậm chí ở ngay trong phòng làm việc này.
Là một người đàn ông mạnh mẽ, lại nắm giữ quyền lực trong tay, muốn cự tuyệt sự cám dỗ này quả thực không dễ dàng gì.
Nhưng đối với những người bị nữ cấp dưới cám dỗ mà nói, bọn họ chưa chắc đều là người háo sắc thiếu đạo đức, chẳng qua loại cám dỗ này thật khó mà chống đỡ.
An tại Đào cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình là một thánh nhân. Thân trong quan trường, khó có thể tránh khỏi việc gặp phải loại tình huống này, nhưng hắn có nguyên tắc của mình. Không phải người phụ nữ nào cũng có thể lên giường được, ít nhất Trương Manh cũng là một trong số đó.
- Cô đứng lên đi!
Hắn thở dài một cái, cố nén nội tâm xao động, chậm rãi nhưng kiên quyết đẩy than hình Trương Manh ra.
Trương Manh gần như không thể tin được. Đã đến bước này rồi, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nhục dục bừng bừng trong thân thể hắn, không ngờ hắn có thể kiềm chế được. Cô đỏ mặt muốn “kiên trì” them chút nữa, thanh âm càng nỉ non:
- Tôi sẽ không liên lụy đến ngài.
Nói như vậy, ý tứ hàm súc đã quá rõ ràng. Như vậy ý nói: Tôi là một đóa hồng không có gai, đang ở chỗ này chờ ngài đến ngắt lấy, ngài còn chờ gì nữa?
An Tại Đào cắn chặt răng, trầm giọng nói:
- Cô xuống đi.
An Tại Đào thản nhiên nói tiếp:
- Tôi có thể giúp cô. Nhưng cô không cần làm như vậy. Nhớ kỹ, về sau không được làm như vậy.
Trương Manh đầu tiên là ngẩn ra sau đó là mừng như điên. Cô biết An tại Đào là người không bao giờ nuốt lời, hắn đã nói giúp là nhất định sẽ giúp. Chỉ có điều, vì sao hắn cự tuyệt thân thể của mình mà lại còn giúp mình?
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy đi trở về bàn làm việc:
- Ý tứ của tôi, cô hẳn là hiểu được.
Trương Manh trong lòng run rẩy một chút. Cô cúi đầu ngồi ở chỗ kia do dự một hồi, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn An Tại Đào, cắn răng gật gật đầu:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi biết mình nên làm gì.
An Tại Đào quả quyết khoát tay:
- Tôi sẽ không bạc đãi cô. Cô cứ về đi, chờ tin tức của tôi.
Mã Hiểu Yến nhìn xuyên qua khe hở của cửa phòng, lén lút quan sát động tĩnh bên văn phòng An Tại Đào. Vẫn chưa thấy Trương Manh đi ra, trong lòng cô trở nên phiền loạn. Thật lâu sau, lại thấy cô gái kia nét mặt ửng đỏ, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi, trong lòng cô càng trở nên khó chịu, kinh ngạc, thất vọng, khó hiểu, ghen tị…đủ loại cảm xúc giằng co trong lòng. Cô thở phù phù, khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên trắng bệch.
Cô do dự một hồi, cuối cùng gõ cửa đi vào văn phòng An Tại Đào.
Thấy An Tại Đào đang ngồi ở bàn làm việc hút thuốc, cô theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh một chút, như thể muốn tìm dấu vét sự giằng co trong căn phòng này.
An Tại Đào dục vọng đã hoàn toàn bị Trương Manh khơi lên, đang ngồi ở đó bực bội không yên. Trong khi bị cô ôm chặt, phần thân dưới đã có phản ứng, dường như đến giờ vẫn còn chưa yên. Mà càng là bực bội, phản ứng lại càng thêm rõ ràng.
Đang muốn gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh, bảo cô đến để xả cơn bực bội này thì lại thấy Mã Hiểu Yến đi vào. Vừa thấy bóng dáng thanh lịch của Mã Hiểu Yến, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên suy nghĩ muốn “Ăn” luôn Mã Hiểu Yến.
Hai người làm việc với nhau đã lâu, đối với Mã Hiểu Yến hắn cũng đã dần yên tâm, cũng có thể cảm nhận được tâm tư của cô đã dần dần chuyển biến và xuất hiện một tình cảm mờ ám đối với mình. Hắn biết chỉ cần một ánh mắt của hắn, Mã Hiểu Yến sẽ giống như Tôn Hiểu Linh, trở thành một trợ thủ đắc lực trong công việc và bạn tình tuyệt vời trong cuộc sống.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong nháy mắt rồi biến mất, hắn thầm thấy hổ thẹn. Dường như chức vị ngày càng lớn, năng lực chống đỡ của hắn đối với nữ sắc lại ngày càng thấp.
- Hiểu Yến, cô sắp xếp một chút. Lịch buổi sang đổi thành buổi chiều đi, lát nữa tôi còn có việc.
An Tại Đào cười cười, thần sắc hơi có chút xấu hổ.
Mã Hiểu Yến không đáp lời. Cô nhận định An Tại Đào khẳng định là đã xảy ra việc gì đó với Trương Manh. Mà giữa nữ cán bộ và lãnh đạo có thể phát sinh cái gì, đến thằng ngốc cũng có thể hiểu được.
Mã Hiểu Yến lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng oán hận. Giờ phút này, cô trong lòng vô cùng ghen tị, cũng vô cùng hối hận. Cô không có cách nào chấp nhận được, cô đối với hắn như vậy mà hắn vẫn thờ ơ như không thấy, vậy mà đối với cô ta lại như thế. Chẳng lẽ mình còn không bằng Trương Manh sao? Không bằng người phụ nữ lớn tuổi hơn, lại còn đã kết hôn?
Khụ khụ!
An Tại Đào thấy thần sắc của Mã Hiểu Yến khác thường, mơ hồ nhận ra cái gì, hắn không khỏi giật mình, ho khan hai tiếng:
- Hiểu Yến!
Mã Hiểu Yến đầu vai run rẩy một chút, giận dỗi bước đến:
- Chủ tịch huyện An còn có gì sai bảo?
An Tại Đào dở khóc dở cười nhìn Mã Hiểu Yến đang rõ ràng là hiểu lầm, nói:
- Cô đừng nghĩ linh tinh, Trương Manh tới tìm tôi là vì công việc, không phải như cô nghĩ đâu.
Phụ nữ bao giờ cũng để ý, Mã Hiểu Yến rốt cuộc phát hiện thân thể An Tại Đào có điểm gì đó khác thường, ánh mắt cô đảo qua bàn làm việc, trong lòng đột nhiên âm thầm vui mừng.
Hắn không có! Thật sự không có!
Nếu là cô gái khác, Mã Hiểu Yến biểu hiện có lẽ sẽ không rõ rang như vậy. Nhưng đối với Trương Manh, trong lòng cô rất mẫn cảm, bởi vì Trương Manh là Chánh văn phòng Huyện ủy.
Trong mắt cô, một khi Trương Manh và An Tại Đào có loại quan hệ này thì vị trí bên cạnh An Tại Đào của mình lập tức có nguy cơ.
Cô hiểu Trương Manh hơn An Tại Đào. Người phụ nữ này làm việc tuy rằng khiêm tốn, nhìn qua cũng đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng tuyệt không đơn giản. Nếu như Trương Manh quyến rũ An Tại Đào, như vậy…
Mã Hiểu Yến ngượng ngùng mỉm cười. Nhưng ngay tại thời khắc này, cô lại có một quyết định vô cùng quan trọng.
Cô quay lại xem xét cẩn thận xem cửa văn phòng của An Tại Đào đã cài hay chưa, sau đó bước nhanh đến chỗ bàn làm việc của An Tại Đào, bạo gan nắm lấy phần thân dưới khó coi của hắn.
- Tôi giúp ngài!
Mã Hiểu Yến xấu hổ cúi đầu xuống.
…
Buổi chiều, An Tại Đào đến thăm mười mấy cán bộ lão thành đã về hưu của Huyện, có người là Phó chủ tịch huyện, có người là Phó bí thư huyện. Vài ngày sau đó, An Tại Đào cũng không thể ngoại lệ đi thành phố liên tục thăm viếng các lãnh đạo cấp trên. Rồi hai ngày tiếp theo thì đến thăm các Phòng ban, đơn vị trực thuộc huyện, còn đến một loạt xí nghiệp tiến hành kiểm tra an toàn cuối năm.
Tết âm lịch rất nhanh qua đi, nháy mắt đã đến trung tuần tháng 2. Tuy rằng đã lập xuân, nhưng thời tiết lại vẫn vô cùng giá lạnh và khô ráo. Biết rõ là cuối mùa đông, nhưng không hề có một hơi thở mùa xuân.
Qua tết âm lịch, An Tại Đào mang theo vài cán bộ có liên quan đến bàn bạc sơ bộ với các doanh nghiệp đến khảo sát. Đó đều là một vài doanh nghiệp tư nhân phía nam, thực lực kinh tế khá mạnh. Bọn họ trên mạng xem được tin tức thu hút đầu tư của huyện Quy Ninh, bởi vì có Khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái Tư Hà trọng điểm của cả nước, hơn nữa Huyện cũng hứa hẹn rất nhiều chính sách ưu đãi, khiến cho rất nhiều xí nghiệp chợt thấy hứng thú.
Nhưng An Tại Đào cũng không vội vàng xác định nhà đầu tư, dường như hắn còn đang chờ cái gì đó.
An Tại Đào đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn ra ngoài. Hắn kinh ngạc phát hiện, một gốc liễu ngoài cửa sổ dường như đã bắt đầu đâm chồi.
Xem ra mùa xuân đã đến thật rồi.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng gõ cửa đi đến, thần sắc kính cẩn khác thường:
- Lãnh đạo, đây là tài liệu của các doanh nghiệp mà ngài cần, tôi đã chỉnh lý lại rồi, ngài bớt chút thời gian xem qua.
An Tại Đào chậm rãi quay đầu lại nhìn Mã Hiểu Yến, thần sắc hơi có chút phức tạp.
Tuy rằng hai người không phát sinh quan hệ thực chất nam nữ, nhưng hôm đó, nhớ lại hành động “Lớn gan” của Mã Hiểu Yến, hắn trong lòng rung động, vội vàng chuyển hướng ánh mắt, không dám nhìn thân hình quyến rũ của Mã Hiểu Yến nữa.
Điều Tại Đào không ngờ chính là, kể từ hôm đó, Mã Hiểu Yến đối với hắn càng trở nên kính cẩn. Trước đây, quan hệ của hai người vốn dĩ khá thân mật, bây giờ rõ ràng lại có chút xa cách. Kỳ thực, An Tại Đào rất rõ ràng, Mã Hiểu Yến đây là muốn tỏ thái độ cho hắn biết: cô sẽ không bởi vậy mà yêu cầu đòi lấy cái gì, lại càng không ỷ vào được sủng mà kiêu.
Mã Hiểu Yến rất rõ ràng, nếu mình như vậy thì ngày cô phải rời khỏi An Tại Đào sẽ không xa. Mà An Tại Đào chính mình cũng hiểu được, nếu Mã Hiểu Yến "Ỷ vào sủng mà kiêu”, như vậy, bất kể chính mình có coi trọng năng lực quản lý hành chính của cô đến thế nào cũng sẽ không trọng dụng cô nữa.
Thật là một phụ nữ thông minh. An Tại Đào trong lòng hơi có chút cảm thán, Mã Hiểu Yến so với Tôn Hiểu Linh thì tâm cơ hơn nhiều, càng thích hợp “vượt mọi chông gai” ở trong quan trường hơn.
An Tại Đào đi đến, đột nhiên vươn tay kéo Mã Hiểu Yến vào gần mình, nhẹ nhàng ôm một cái rồi bỏ ra, sau đó trở về bàn làm việc ngồi xuống, dịu dàng nói:
- Cô đừng căng thẳng như vậy, tôi có phải hổ ăn thịt cô đâu, cô căng thẳng cái gì.
Cảm nhận được sự quan tâm của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến trong lòng ấm áp, không kìm nổi hì hì cười.
Nhưng trong chốc lát, cô lấy lại vẻ nghiêm trang, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, Phó chủ tịch thường trực huyện Cao Lãm thành phố Tân Hải tên Trương Hân là bạn học của ngài à?
An Tại Đào ngẩn ra, trong đầu hiện lên dáng vẻ thư sinh của Trương Hân, người cùng học với hắn trong khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Hơn hai năm rồi, hắn đã là một Chủ tịch huyện mà Trương Hân vẫn là một Phó chủ tịch huyện, chỉ là từ Phó chủ tịch huyện bình thường thăng lên thành Phó chủ tịch thường trực huyện, vào bộ máy Ủy viên thường vụ.
Hắn cười cười:
- Cũng không tính là cùng học. Chúng tôi là học viên khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Hắn cũng là cán bộ hậu bị được Ban Tổ chức Trung ương khảo sát, lúc đó so với tôi còn có chức vụ cao hơn, sắp được lên chức Phó chủ tịch huyện. Nhà anh ta ở Bắc Kinh, khá có bối cảnh.
Mã Hiểu Yến kinh ngạc a lên một tiếng:
- A, anh ta với ngài giống nhau, đều là người kế tục gì đó sao?
An Tại Đào ha hả cười, lắc lắc đầu:
- Không phải đâu, hồ sơ của anh ta và tôi không giống nhau. Anh ta hẳn là cán bộ do thành phố Tân Hải quản lý, còn tôi là cán bộ do Ban Tổ chức Trung ương ủy thác Tỉnh ủy quản lý. Là cán bộ hậu bị, nhà lại có bối cảnh, anh ta chỉ cần không phạm sai lầm, tương lai khẳng định là tiền đồ vô lượng. Mà sao cô lại đột nhiên hỏi đến anh ta?
An Tại Đào thản nhiên quét mắt nhìn Mã Hiểu Yến một cái.
Mã Hiểu Yến cười cười:
- Tuần trước huyện Cao Lãm có một đoàn khảo sát đến đây, do Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Cao Lãm dẫn đoàn đến thăm Khu kinh tế mới Tư Hà. Tôi ra mặt tiếp đón một chút, người nọ nói Phó chủ tịch thường trực huyện Trương Hân của bọn họ học cùng với anh.
Lãnh đạo đang bận việc, tôi đi làm việc đây, công việc thực sự còn rất bề bộn.
Mã Hiểu Yến xoay người định rời khỏi, lại nghe An Tại Đào dịu dàng nói:
- Đừng làm việc quá sức, phải để ý đến bản thân mình đấy.
Mã Hiểu Yến trong lòng vui mừng gật gật đầu, bước đi ra ngoài.
Di động chợt vang lên, An Tại Đào cầm lên ấn nút nhận cuộc gọi, thản nhiên nói:
- Tôi là An Tại Đào.
Đầu kia truyền đến giọng điệu kính cẩn của Trương Manh:
- Chủ tịch huyện An, hai ngày nay Bí thư Lãnh đang hoạt động ở Tỉnh, nghe nói cùng với hiệp hội rượu của Tỉnh đã đạt được thỏa thuận, lễ hội rượu mùa xuân của Tỉnh Đông Sơn năm nay sẽ do Huyện chúng ta chịu trách nhiệm.
- Lễ hội rượu mùa xuân?
An Tại Đào trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Lễ hội rượu chính là một dịp để quảng bá, mở rộng thị trường giao dịch các sản phẩm rượu.
Tỉnh Đông Sơn mỗi năm đều tổ chứa hai lần vào mùa xuân, thu, cũng chính là bắt chước theo lễ hội rượu của các nơi khác.
Tỉnh Đông Sơn tuy rằng không phải là tỉnh nổi tiếng về các sản phẩm rượu, nhưng lại là tỉnh sản xuất nhiều rượu. Trong Tỉnh, các nhà máy rượu to nhỏ rất nhiều, gần như là mỗi Huyện đều có. Chỉ có điều, nhà máy rượu nổi tiếng cũng không nhiều, mà thị trường cũng giới hạn ở trong tỉnh, chỉ có một số ít doanh nghiệp là vươn ra thị trường trong nước. Đương nhiên, việc Nhà máy rượu Quy Ninh trở thành vua quảng cáo trên CCTV cũng đã trở thành nhà máy nổi tiếng, trong tỉnh là duy nhất.
Phải nói, tác dụng của Lễ hội rượu đối với toàn bộ tỉnh là rất lớn. Lễ hội rượu mùa xuân hàng năm đều có lượng giao dịch khổng lồ. Nằm vừa rồi, lễ hội rượu được tổ chức ở Thiên Nam, năm nay là Quy Ninh. Ngoại trừ sự cố gắng của Lãnh Mai, danh hiệu vua quảng cáo cũng có tác dụng nhất định. Dù sao, xét về bề ngoài, nhà máy rượu Quy Ninh đã trở thành nhà máy dẫn đầu tỉnh Quy Ninh.
Không nghĩ tới, Lãnh Mai lại có chủ ý đảm trách Lễ hội rượu. Thứ nhất nâng cao sự nổi tiếng của Quy Ninh, thứ hai, tạo địa vị thủ lĩnh trong Tỉnh cho Nhà máy rượu Quy Ninh. Suy tính này khá là thông minh, nhưng có thể nhìn ra được, đối với ngành rượu Quy Ninh, cô ôm kỳ vọng rất lớn.
An Tại Đào trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ cô đã tự nguyện dấn thân thì cứ dấn thân đi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quản cô. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK