Sau khi gọi điện nói chuyện với Mạnh Cúc, An Tại Đào dần dần bình tĩnh lại. Cho dù các hồng nhan tri kỷ của hắn có tham vọng rất lớn, hắn vẫn bình thản, bởi vì chuyện này đối với hắn mà nói, là chuyện khá xa xôi, hay nói cách khác, vấn đề ba cô Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn nắm giữ bao nhiêu của cải, cũng không thể thật sự thay đổi cuộc đời của hắn.
Cuộc đời của hắn, ở ngay dưới chân hắn; số phận của hắn, do hắn làm chủ.
Thời gian một buổi chiều cứ như vậy nhanh chóng trôi qua. Trong thời gian đó, Cổ Trường Lăng ghé qua phòng làm việc của An Tại Đào, nhưng không biết vì sao, y không đề cập vấn đề chọn chủ tịch huyện, ngược lại bàn bạc với An Tại Đào về công tác nâng cấp huyện lên thành phố.
Sự bình tĩnh, vững vàng của Cổ Trường Lăng khiến An Tại Đào cảm thấy rất thoải mái, cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình rốt cuộc không nhìn lầm người. Nếu Cổ Trường Lăng vì chuyện đó mà hoảng hốt thì trí tuệ chính trị của y quá thấp, không đủ năng lực tiếp tục kề vai sát cánh với An Tại Đào. Mà nếu như vậy, y cũng sẽ bị An Tại Đào với tính cách “làm việc không bao giờ chùng bước” vứt bỏ lại phía sau.
Cổ Trường Lăng đương nhiên không ngây thơ như vậy. Y cùng làm việc với An Tại Đào đã lâu, đối với tính cách của hắn hiểu quá rõ, ngay từ đầu, quả thật là y có phần kinh ngạc và hoang mang, nhưng sau khi suy ngẫm kỹ càng, liền mơ hồ đoán được dụng ý của An Tại Đào, cho nên trong lòng cũng bình tĩnh lại.
An Tại Đào không có lý do gì mà vứt bỏ y, đối với hắn, không ai thích hợp hơn y đứng chung với hắn trong một bộ máy chân thành hợp tác. Cho nên Cổ Trường Lăng không biểu hiện bất cứ điều gì khác thường, đó là điểm thông minh của Cổ Trường Lăng.
Tới gần thời điểm tan tầm, Lý Kiệt đột nhiên tìm tới. Hiện giờ công ty rượu Quy Ninh đã hoàn toàn vượt qua nguy cơ và lấy lại sự tín nhiệm trên thị trường, dần đân khôi phục sự phồn vinh và cường thịnh trước kia. Mà công ty hữu hạn cổ phần rượu Tư Hà do công ty rượu Quy Ninh và tập đoàn Cổ Lan Xuân hợp tác góp vốn thành lập, hiện nay cũng đã đi vào quỹ đạo phát triển, bất luận là thị phần hay thương hiệu đều có khuynh hướng vượt lên so với các thương hiệu rượu khác của tỉnh Đông Sơn.
Sự hợp tác giũa công ty rượu Quy Ninh và tập đoàn Cổ Lan Xuân có thể nói là kết hợp mạnh mẽ, kết hợp cả việc hợp nhất tài nguyên và hợp nhất thị trường một cách hoàn hảo. Thương hiệu, kỹ thuật và phương pháp quản lý khoa học kiểu mẫu của Cổ Lan Xuân, tài nguyên thiên nhiên và thị phần của công ty rượu Quy Ninh, hai phía kết hợp, tạo nên một sức mạnh rất to lớn.
- Lý Kiệt?
An Tại Đào ngẩn ra, khẽ mỉm cười:
- Ngồi đi.
Lý Kiệt kính cẩn cười cười:
- Bí thư An, tôi có hai văn kiện muốn báo cáo với lãnh đạo một chút, không biết lãnh đạo có thời gian hay không?
Lẽ ra, bởi vì có Lý Tương, hơn nữa hai người lui tới một thời gian dài, quan hệ giữa An Tại Đào và Lý Kiệt là không sơ sài, vốn Lý Kiệt không nên cẩn thận dè dặt trước mặt hắn như vậy; nhưng cũng không biết như thế nào, tuy Lý Kiệt là một lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước, nhưng bây giờ còn là một cán bộ cấp Trưởng phòng, ở trong quan trường một thời gian, y càng cảm thấy quyền lực uy nghiêm như thế nào. Cho nên, hiện giờ Lý Kiệt đối mặt với An Tại Đào không còn thoải mái, tự nhiên như trước.
An Tại Đào cười ha hả:
- Lý Kiệt, sao bây giờ lại khách sáo với tôi như vậy? Có chuyện gì thì cứ nói.
- Bí thư An, anh xem trước bài báo này đi.
Lý Kiệt mở tờ báo chiều Phòng Sơn trong tay ra, chỉ vào một bài báo ở trang hai:
- Anh xem này!
An Tại Đào ồ một tiếng, cúi xuống xem kỹ.
“Công ty rượu Quy Ninh: lượng tiêu thụ khổng lồ đã trở lại”
Phóng viên Lý Tương của báo chúng tôi đưa tin về công ty rượu Quy Ninh, có thể nói là tin vui liên tiếp báo về. Công ty rượu Tư Hà điều chỉnh giá thành công, mức tiêu thụ vượt quá ba trăm triệu, gần bằng tổng mức tiêu thụ hàng năm của công ty rượu Quy Ninh! Doanh thu của công ty được nâng cao trên diện rộng, tiếng tăm “Rượu xuân Tư Hà, từng giọt quý giá” lan truyền nhanh chóng, địa vị thương hiệu rượu trắng chất lượng cao hàng đầu tỉnh Đông Sơn là không thể lay chuyển, một doanh nghiệp rượu nhà nước trong thời kỳ đầu từng gặp phải nguy cơ suýt nữa phá sản, làm cách nào mà lại có thể hồi sinh và phát triển mạnh mẽ đến như vậy?”
Xem xong bài báo đưa tin về công ty rượu Quy Ninh, An Tại Đào kinh ngạc ngẩng đầu lên cười:
- Lý Kiệt, phóng viên Lý Tương này là chị cậu sao?
Lý Kiệt gật đầu:
- Vâng, đúng vậy, Bí thư An, Hoàng tổng bên tập đoàn báo chí Phòng Sơn được điều về đây không lâu, cũng điều chị tôi về đây. Ông ấy điều không ít phóng viên và biên tập viên của báo Tân Hải về đây.
An Tại Đào cười:
- Đây là chuyện tốt nha, sao không nói để tôi tiếp đón? Ha ha, hôm nào nói với chị cậu, tôi mời hai người ăn cơm, mọi người bây giờ đều ở gần, gặp nhau cũng tiện. Đúng rồi, cậu cho tôi xem bài báo là có ý gì?
An Tại Đào cười, hỏi lại.
An Tại Đào tỏ vẻ thân thiết, Lý Kiệt cũng bớt dè dặt, cười ha hả:
- Bí thư An, không phải tôi muốn khoe công lao với lãnh đạo, đây là tôi muốn để lãnh đạo nhìn, hiện giờ xty rượu Quy Ninh đã có thực lực nhất định.
An Tại Đào nhướng mày lên, phất tay:
- Sao? Các cậu có kế hoạch đầu tư à?
- Bí thư An, anh cũng biết đó, ngành sản xuất rượu chúng ta nếu muốn phát triển, thì kỹ thuật công nghệ là vấn đề mấu chốt. Từ trước đến nay, doanh nghiệp chúng ta có kế hoạch thu thập kỹ thuật công nghệ đổi mới trong nội bộ và rộng khắp trong tất cả các giới trong xã hội.
Lý Kiệt tạm dừng, nhìn vẻ mạt của An Tại Đào rồi nói tiếp:
- Gần đây, thông qua một thợ thủ công lớn tuổi, chúng tôi tìm được một phương pháp cổ truyền, sau đó tìm cách cải tiến. Thông qua nuôi cấy bùn hữu cơ trong hầm, chọn lọc và thuần hoá tự nhiên trong nhiều năm mà nuôi cấy được một loại nấm men. Dùng thứ nấm này lên men rượu trong hầm rượu được trát bùn dày, thời gian lên men kéo dài, khống chế nhiệt độ một cách thích hợp bằng một loạt công nghệ ủ rượu tiên tiến.
Lý Kiệt thong thả nói về một số công việc chuyên môn, An Tại Đào cười ha hả:
- Được rồi, cậu đừng phổ cập khoa học cho tôi, cậu có nói kỹ hơn nữa tôi cũng không hiểu. Cải tiến kỹ thuật là chuyện tốt, nhưng lại có chuyện khó giải quyết sao?
- Bí thư An, chúng tôi mua phương pháp cổ truyền này cùng với thưởng cho cải tiến kỹ thuật, tổng cộng gần bốn mươi nghìn tệ, chỉ có điều, tiền tuy là của doanh nghiệp, nhưng là doanh nghiệp nhà nước, không thể xài bừa bãi được. Chúng tôi, báo cáo lên Cục tài chính đã hai tháng rồi nhưng vẫn không có ý kiến phúc đáp.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, ngẩng đầu lên mỉm cười:
- Lý Kiệt, chuyện này tôi không thể nhúng tay vào, cậu đi tìm đồng chí Cổ Trường Lăng đi, nên để Uỷ ban nhân dân huyện xử lý chuyện này. Yên tâm đi, đây là chuyện hợp tình hợp lý, chắc chắn sẽ được phê chuẩn. Được, để tôi tranh thủ nói với đồng chí Trường Lăng, để Cục tài chính huyện mau chóng phê duyệt.
Lý Kiệt trong lòng vui vẻ, chẳng hạn hả nói:
- Đa tạ lãnh đạo, đa tạ lãnh đạo chiếu cố! Ài, Bí thư An, người của doanh nghiệp tư nhân mà muốn đến cơ quan giải quyết chuyện này, thì thật quá khó khăn. Người của công ty chúng tôi đến gặp lãnh đạo Cục tài chính rất nhiều lần, nhưng họ đều vin vào cớ số tiền quá lớn, cần nghiên cứu để từ chối cấp.
- Bí thư An, còn có một chuyện xin lãnh đạo hỗ trợ.
- Ồ, cậu nói đi!
Lý Kiệt tiếp tục cao giọng nói:
- Bí thư An, gần đây, sau khi điều tra nghiên cứu thị trường một cách đầy đủ, chúng tôi chuẩn bị xây dựng một dự án chế biến nước trái cây. Anh cũng biết đấy, Khu kinh tế mới Tư Hà của chúng ta có nhiều cây táo, sơn tra, bạch quả, anh đào, lê, nho các loại…Chủng loại trái cây phong phú, chất lượng và sản lượng bảo đảm đủ cung cấp cho dự án, mà nguồn nước của Tư Hà phong phú, chất lượng tốt, cũng có thể thoả mãn yêu cầu của dự án.
Cho nên bước đầu chúng tôi ký hợp đồng với một nhà máy ở Yên Kinh, chuẩn bị thực hiện dự án này. Ý của chúng tôi là dựa vào thị trường rộng lớn của công ty lớn đó để mở rộng việc phát triển, để dự án mau chóng mang lại hiệu quả và lợi ích. Theo tính toán, tổng vốn đầu tư cho dự án là hàng trăm nghìn đô la Mỹ, bao gồm trang thiết bị, nhà xưởng, phí tuyên truyền đầu tư…Căn cứ vào hợp đồng sơ bộ, chúng ta góp vốn bằng mặt bằng, nhà xưởng, thiết bị; bên đối tác bỏ phần lớn vốn đầu tư, chiếm cổ phần khống chế. Thông qua việc đưa vốn từ bên ngoài vào, tận dụng mặt bằng hiện có và nhà xưởng, thiết bị cùng với sản lượng trái cây phong phú của bản địa, lắp ráp hai dây chuyền sản xuất, sản xuất hàng loạt sản phẩm đồ uống, có công suất chế biến sáu mươi ngàn tấn trái cây một năm.
- Hả?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Một dự án để đối tác nắm cổ phần khống chế? Các cậu đang toan tính chuyện gì vậy?
Lý Kiệt cười khổ:
- Bí thư An, vốn chúng tôi định nắm cổ phần khống chế nhưng đối tác cương quyết không chịu, nói rằng tất cả dự án đầu tư của họ, họ đều nắm cổ phần khống chế, đó là quy định do Chủ tịch Hội đồng quản trị đặt ra, nếu không thì họ bỏ dự án. Họ rất có thực lực, chúng tôi không muốn để họ từ bỏ, hơn nữa, chúng tôi cũng có khó khăn về tài chính.
- Công ty này độc tài như vậy à?
An Tại Đào nhún vai, hỏi thẳng:
- Vậy cậu cần tôi làm cái gì?
Lý Kiệt cười nói:
- Bí thư An, anh giúp chúng tôi thương lượng với đối tác, xem họ có thể lui một bước hay không? Ngay cả là họ nắm cổ phần khống chế, nhưng tỉ lệ vốn cũng không cách xa quá như vậy! Chúng tôi nắm bốn phần, họ sáu phần, họ vẫn có thể khống chế mà!
An Tại Đào hơi sửng sốt, chỉ vào mũi mình:
- Tôi? Lý Kiệt, cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng đi!
- Bí thư An, đối tác đó chính là công ty An Hạ, xin anh dàn xếp với Chủ tịch Hội đồng quản trị một chút, xem có thể…nhân nhượng?
Lý Kiệt hơi ngượng ngùng cười.
- Công ty An Hạ? Hiểu Tuyết?
Đầu tiên An Tại Đào ngẩn ra, sau đó phá lên cười:
- Hoá ra là công ty An Hạ, được thôi, Lý Kiệt không ngờ cậu lại tính toán lên cả bản thân tôi? Tốt lắm, tôi có thể giúp cậu, nhưng người ta có bằng lòng hay không, tôi cũng không nắm chắc! Cậu phải biết rằng, tôi là Bí thư Huyện uỷ, nhưng quản không được công ty của người ta!
…
Sáng hôm sau, Trương Bằng Viễn và Chủ tịch thành phố Đông Phương Du dẫn theo các bộ phận trong bộ máy lãnh đạo với thanh thế lớn đến tham gia hoạt động của Khu kinh tế mới Tư Hà. Sau khi hoạt động kết thúc, một cuộc họp được tổ chức và An Tại Đào đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện lên báo cáo về công tác hiện trường. Đây là Trương Bằng Viễn tạo cơ hội cho An Tại Đào, làm sao hắn không nắm lấy?
Trên đài chủ tịch, lãnh đạo thành phố ngồi chen chúc, còn An Tại Đào và lãnh đạo huyện thì theo cấp bậc mà ngồi theo thứ tự ở dưới đài. An Tại Đào cầm tài liệu báo cáo của mình, đứng dậy hướng lên đài khom người chào.
Trương Bằng Viễn mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt đầy thâm ý. Mà Đông Phương Du thì vẻ mặt lãnh đạm, không ngờ còn có vẻ lảng tránh ánh mắt chăm chú của An Tại Đào. Thật ra trong lòng cô ta cũng đang rất kích động.
Lúc mới đến, sau khi các lãnh đạo thành phố đều đã có mặt, An Tại Đào làm như không có việc gì, tiến đến chủ động giơ tay ra bắt tay cô ta, trong lòng Đông Phương Du oán hận âm thầm mắng hắn, nhưng ngoài mặt vẫn thể hiện thái độ chừng mực của một thượng cấp quan tâm đến cấp dưới, khẽ mỉm cười nắm tay An Tại Đào, sắc mặt lại hơi đỏ lên.
Buổi tối hôm đó, An Tại Đào càn rỡ, điên khùng một trận, đó là một sự khiêu khích và sỉ nhục mà Đông Phương Du cả đời cũng không thể nào quên. Cho đến lúc này, Đông Phương Du vẫn không hiểu tại sao An Tại Đào lại có lá gan lớn như vậy?
Hắn không sợ minh, trong khi chính mình lại dường như không có cách nào đối phó hắn?! Nghĩ đến đây, cô ta cắn nhanh môi, hai bàn tay trở nên lạnh như băng trên hai đầu gối.
- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Đông Phương, các vị lãnh đạo, các đồng chí, trước hết tôi xin đại diện cho Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện hoan nghênh lãnh đạo thành phố đến Quy Ninh kiểm tra chỉ đạo công tác.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt nổi lên, An Tại Đào lên tiếng, dựa theo bản thảo mà Bành Quân đã chuẩn bị sẵn, sau khi báo cáo sơ lược về công tác chủ yếu của huyện, lập tức chuyển sang vấn đề nâng cấp huyện lên thành phố.
Dường như là biết Đông Phương Du cố tình ngăn trở việc huyện Quy Ninh nâng cấp lên thành phố, Trương Bằng Viễn cố ý không để cô ta có thời gian và cơ hội lên tiếng, gần như An Tại Đào vừa kết thúc báo cáo, liền lập tức tiếp lời:
- Ừ, vừa rồi nghe xong báo cáo công tác của đồng chí Tại Đào, đối với công tác và mấy năm phát triển của Quy Ninh, tôi cho rằng có thể dùng mười hai chữ để tổng kết: “thành tích nổi bật, điểm sáng vượt trội, xứng đáng ủng hộ”
Về phần nâng cấp huyện lên thành phố, tôi cảm thấy đây là một ý tưởng rất tốt và có sự suy xét toàn diện, điều này cũng cho tôi một gợi ý hữu ích. Các đồng chí, chúng ta không thể cứ cắm đầu làm việc một cách máy móc, phải động não, ngựa hay phải có yên tốt, bài văn hay cần phải được tuyên truyền rộng khắp! Vấn đề nâng cấp huyện lên thành phố một khi thành công, chắc chắn sẽ nâng cao hình tượng huyện Quy Ninh thêm một bước, thúc đẩy phối hợp và phát triển kinh tế xã hội toàn diện và liên tục.
Sau đó tiếp tục nói lan man, lộn xộn cả buổi, lúc này Trương Bằng Viễn mới hơi mỉm cười:
- Các đồng chí có ý kiến gì, có thể phát biểu rộng rãi! Vấn đề huyện Quy Ninh chuẩn bị nâng cấp lên thành phố có thể nói là sự kiện quan trọng bậc nhất của thành phố chúng ta, cần tiếp thu ý kiến quần chúng thôi!
Trong lúc Trương Bằng Viễn nói chuyện An Tại Đào mỉm cười nhìn lên đài chủ tịch, ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua từng vị lãnh đạo thành phố, cuối cùng như dừng lại trên khuôn mặt đầy những biểu hiện phức tạp, vừa khiếp sợ, vừa khó chịu và bất mãn của Đông Phương Du.
Đông Phương Du đương nhiên là biết quan hệ giữa An Tại Đào và Trương Bằng Viễn, cũng hiểu Trương Bằng Viễn nhất định sẽ ủng hộ An Tại Đào; nhưng cô cho rằng, chỉ cần hồ sơ vụ Quy Ninh nâng cấp lên thành phố còn nằm trên bàn của mình, thì cho dù là Trương Bằng Viễn cũng không có cách nào. Ông ta không thể chủ động thay An Tại Đào mở miệng làm khó dễ với cô.
Không ngờ, Trương Bằng Viễn và An Tại Đào lại giở chiêu này ngay tại đây. Vốn chỉ là tham gia hoạt động, nhưng họ lại cố tình họp báo cáo công tác, mà trong cuộc họp, An Tại Đào lại dành phần lớn thời gian báo cáo để nói về vấn đề nâng cấp huyện lên thành phố, Trương Bằng Viễn cũng không cho cô có thời gian để phản ứng, quyết đoán tỏ thái độ trước.
Bí thư Thành uỷ đã có ý kiến như vậy, các lãnh đạo khác của thành phố làm sao dám trái lại Trương Bằng Viễn? Không cần nói đến lãnh đạo bình thường, ngay cả Đông Phương Du cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tới giờ phút này, nếu Đông Phương Du còn không đoán ra được đây là An Tại Đào âm thầm giở trò quỷ, thì cô cũng uổng công làm cán bộ lãnh đạo nhiều năm như vậy. Nhưng, điều khiến cô bất ngờ nhất là không ngờ Trương Bằng Viễn lại “để tâm” đến tên tiểu tử kia nhiều như vậy! Dường như chuyện này có gì đó khác thường!
Đông Phương Du làm ra vẻ trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng chăm chăm nhìn An Tại Đào, cũng chỉ có hắn mới có thể nhận thấy được sự căm giận và rối rắm trong đáy lòng cô.
An Tại Đào hoàn toàn không chút sợ hãi, đáp trả ánh mắt của của Đông Phương Du, ánh mắt hai người giao nhau, trong im lặng mà như toé ra những tia lửa nóng, khoé miệng Đông Phương Du giần giật, từ từ ngồi thẳng người lên.
Phó bí thư Thành uỷ Tống Tử Lâm yên lặng liếc nhìn An Tại Đào, đối với chuyện huyện nâng cấp lên thành phố này, ông ta không cho là đúng, nhưng vừa rồi An Tại Đào đã rất nể mặt ông ta trong vụ Khổng Lâm, vào lúc này, ông ta không thể không tỏ thái độ. Tống Tử Lâm cười ha hả:
- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Đông Phương, các đồng chí, nghe xong báo cáo của đồng chí Tại Đào, tôi có cảm xúc rất sâu sắc! Nâng cấp huyện lên thành phố không phải là sáng kiến dộc đáo của chúng ta, mấy năm nay, trong nước có rất nhiều địa phương đã tiến hành việc nâng cấp huyện lên thành phố. Thực tế chứng minh, nâng cấp huyện lên thành phố là rất có lợi đối với sự phát triển kinh tế kinh tế, ý nghía của nó đem lại là có thể tạo điều kiện cho một khu vực đang trong tình trạng nghèo khó lạc hậu vươn lên phát tiển giàu mạnh. Theo ý kiến của cá nhân tôi, thành phố nên toàn lực ủng hộ kế hoạch nâng cấp huyện lên thành phố của của huyện Quy Ninh, mau chóng thực hiện ý tưởng này không chỉ có ý nghĩa trọng đại đối với huyện Quy Ninh, mà đối với kinh tế toàn thành phố cũng có tác dụng túc đẩy mạnh mẽ.
Lời của Tống Tử Lâm vừa dứt, Phó bí thư Thành uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trịnh Phương cũng lập tức gật đầu tỏ thái đọ:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Trương và đồng chí Tống Tử Lâm, tôi cũng cho rằng, ở thành phố hẳn là vì vấn đề huyện Quy Ninh nâng cấp lên thành phố mà bật đèn xanh và ủng hộ!
Tống Tử Lâm và Trịnh Phương lần lượt lên tiếng, kế tiếp, các lãnh đạo thành phố cũng đều tỏ thái đọ tán thành. Bí thư Thành uỷ mở đầu, hai Phó bí thư Thành uỷ phụ hoạ, cho dù trong lòng họ không cùng ý kiến cũng chỉ có thể giấu kín mà thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK