Ngô Quốc Cẩm lấy lại bình tĩnh, đứng dậy gật đầu với Đông Phương Du và An Tại Đào, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, Chủ nhiệm An, chúng ta bắt đầu cuộc họp chứ?
An Tại Đào gật đầu.
Đông Phương Du vẫn giữ vẻ mặt âm trầm như cũ, gần từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng ừ, rồi trầm giọng nói:
- Được, lão Ngô, mọi người, chúng ta bắt đầu đi. Hãy để cho nhóm Trương Hân báo cáo đầu tiên.
Người của quận Lương Sơn đến không ít, không chỉ có Chủ tịch quận Trương Hân, mà còn có một Phó chủ tịch quận và một Phó bí thư. Đồng thời còn có Trưởng phòng phòng Công thương quận Lương Sơn Chu Tiểu Cường.
- Được, các đồng chí Lương Sơn, Chủ tịch thành phố Đông Phương, Chủ nhiệm An đến rồi, mọi người hãy lập tức báo cáo đi.
Ngô Quốc Cẩm quét mắt nhìn Trương Hân, thản nhiên nói:
- Đồng chí Trương Hân, anh hãy báo cáo công tác đi. Nhớ kỹ, các lãnh đạo bề bộn công việc, bản báo cáo của anh không cần vô nghĩa, chỉ cần tập trung vào trọng điểm.
Trương Hân gật đầu, mặc dù trong lòng y có rất nhiều cảm xúc tiêu cực, phức tạp nhưng trên nét mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh. Y liếc mắt nhìn Đông Phương Du và An Tại Đào rồi trầm giọng nói:
- Kính thưa Chủ tịch thành phố Đông Phương, kính thưa Chủ nhiệm văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy An, Phó chủ tịch thành phố, các vị lãnh đạo Giám sát xử lý tỉnh ủy và các đồng chí khác đang ngồi ở đây, đại diện cho tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars Lương Sơn, tôi xin hướng lãnh đạo thành phố và lãnh đạo văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy xin báo cáo công tác. Bản báo cáo của tôi nếu có điều gì thiếu sót thì xin các đồng chí khác có thể bổ sung một chút.
Trương Hân nói xong thì quay đầu lại nhìn hai vị Phó chủ tịch quận, Phó bí thư quận và Trưởng phòng phòng Công thương quận Lương Sơn Chu Tiểu Cường một cái. Ba người liền khẩn trương gật đầu.
- Đầu tiên, tôi đại diện cho tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars khu Lương Sơn hướng lãnh đạo thành phố và lãnh đạo văn phòng Giám sát xử lý kết quả kiểm tra. Tuy rằng, chúng tôi đã rất cố gắng, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, nơi làm việc vẫn tồn tại những điểm mù, xuất hiện những chỗ gia công, sản xuất khẩu trang trái phép, tạo thành tai họa ngầm cho quần chúng nhân dân. Đây là do chúng tôi không làm tròn bổn phận, khiến chúng tôi cảm thấy rất xấu hổ và đau lòng.
- Sau khi nhận được đơn tố cáo của đồng chí văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy ngày hôm qua, dưới sự chỉ huy và lãnh đạo của lãnh đạo thành phố, nhất là Phó chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm, tổ lãnh đạo phòng chống dịch Sars quận Lương Sơn chúng tôi rất coi trọng, khẩn cấp phối hợp phòng Công thương, phòng Giám sát chất lượng và phòng Công an đêm qua đã triển khai hoạt động kiểm tra đại quy mô đối với thôn khẩu trang.
- Cho đến tận đêm khuya hôm qua, bộ môn chấp pháp đã tổng cộng niêm phong ba nơi sản xuất khẩu trang phi pháp, tịch thu hàng trăm ngàn khẩu trang kém chất lượng. Đây có thể nói là thành quả huy hoàng, hiệu quả rõ ràng. Bước tiếp theo, phòng Công thương và phòng Công an của quận chúng tôi sẽ tiếp tục tăng độ mạnh chấp pháp, phòng ngừa những ổ sản xuất khẩu trang phi pháp tái hoạt động.
Trương Hân cao giọng, rồi hướng ánh mắt sang Chu Tiểu Cường.
Chu Tiểu Cường lập tức hiểu ý, đứng dậy đem những tài liệu về hoạt động chấp pháp tối hôm qua đưa cho Đông Phương Du và An Tại Đào.
Trương Hân trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Y cười nói:
- Các vị lãnh đạo và các đồng chí, lúc này đây hành động liên hợp chấp pháp, đài truyền hình quận cũng đã cử phóng viên theo quay phim. Trước mắt bộ phim đang trong giai đoạn hậu kỳ. Sau khi phát trên đài truyền hình quận thì chúng tôi sẽ đề cử lên đài truyền hình thành phố.
Đông Phương Du cúi đầu, tùy ý nhìn qua bản tài liệu, còn An Tại Đào thì lơ đãng nhìn vào tấm thư pháp treo trên vách tường. Đó chính là bản thư pháp tên là “ Mãn Giang Hồng” do một nhà thư pháp rất nổi tiếng trong nước lưu lại khi đến thăm Phòng Sơn.
Ngô Quốc Cẩm cười nói:
- Tốt lắm, đồng chí Trương Hân đã báo cáo xong. Các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy còn có ý kiến gì thì có thể đề xuất, để cho các đồng chí ở dưới có thể nỗ lực hơn trong công tác sau này.
Ngô Quốc Cẩm cười ha hả:
- Mọi người cho rằng, hành động của các đồng chí ở quận Lương Sơn rất nhanh, chỉ huy hữu lực. Đối với việc giữ gìn thị trường trật tự và an toàn vệ sinh trong lúc dịch bệnh đang hoành hành như thế này thì có tác dụng thúc đẩy rất lớn. Cái gọi là mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn mà. Chỉ cần chúng ta lúc nào cũng tăng cường trách nhiệm công tác, những điểm tiêu cực trong công việc sẽ ngày càng ít đi.
Dương Hoa thoáng nhìn qua An Tại Đào, thấy hắn gật đầu thì liền lập tức lên tiếng:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, Chủ tịch quận Trương, các đồng chí ở quận Lương Sơn, tôi có một nghi vấn nhỏ, không biết là có nên nói hay không?
Trương Hân mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Phó chủ nhiệm Dương xin mời cho ý kiến. Lãnh đạo có chỉ thị thì chúng tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Dương Hoa lắc đầu:
- Chỉ thị thì không dám, nhưng trong lòng tôi chỉ có một nghi vấn mà thôi. Sáng ngày hôm qua, chúng tôi đến thôn khẩu trang ngầm tra hỏi, điều này thì tất cả mọi người đều biết. Khi đó, chúng tôi đã biết được rằng toàn bộ thôn khẩu trang có rất nhiều hộ gia đình sản xuất khẩu trang. Mỗi hộ gia đình mỗi ngày có thể làm ra được rất nhiều khẩu trang. Một ngày có thể lên đến hàng chục ngàn cái. Bởi vì nhu cầu sử dụng khẩu trang trong cả nước thời gian gần đây rất cao, nên những chỗ sản xuất khẩu trang này phải tăng ca, khiến sản lượng xuất ra ngoài còn lớn hơn nữa.
- Chúng tôi đã ngầm hỏi ba chỗ sản xuất khẩu trang. Máy móc và dụng cụ để làm ra khẩu trang có đến mấy chục cái và khẩu trang thành phẩm thì chất đống như núi.
- Nhưng các đồng chí Lương Sơn tiến hành hoạt động chấp pháp đại quy mô nhưng lại tịch thu được có mấy ngàn cái khẩu trang. Điều này có nghĩa gì? Có phải là có chút kỳ lạ hay không?
Lời của Dương Hoa vừa dứt thì sắc mặt Đông Phương Du lại càng khó coi. Còn Ngô Quốc Cẩm thì thần sắc bất mãn nhìn chằm chằm Trương Hân, thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu chỉ là phô trương thanh thế chứ chẳng thực điều tra?
Trương Hân biến sắc, lạnh lùng cười:
- Tôi không biết số liệu của Phó chủ nhiệm Dương ở đâu mà có. Cái gọi là mỗi ngày sản xuất được hơn chục ngàn cái, số liệu này có phải là không có căn cứ khoa học hay không? Đại bộ phận quần chúng quận chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật. Chúng ta không có bất luận một chứng cứ nào thì đã chụp mũ quần chúng như thế, có phải là không thỏa đáng hay không? Hành động chấp pháp của chúng tôi ngày hôm qua đã có băng tư liệu ghi lại. Có nhân viên của đồn công an xã, thị trấn chứng kiến. Sự thật chứng minh, những tụ điểm sản xuất khẩu trang trái phép đã bị chúng tôi diệt trừ tận gốc. Chúng tôi mong các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy có thể đến kiểm tra hiện trường một chút.
- Về vấn đề trữ hàng khẩu trang, có thể bởi vì nhu cầu sử dụng khẩu trang hiện nay đang cấp bách, nên đã bán hết ra bên ngoài. Trước mắt, phòng Công thương và bộ môn chấp pháp của chúng tôi đang cố gắng tìm ra manh mối, triển khai truy tìm những nơi tiêu thụ khẩu trang bên ngoài.
Trương Hân ngừng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hoa.
Dương Hoa nghe xong thì khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời:
- Haha, tôi hoàn toàn tin tưởng hoạt động chấp pháp của các đồng chí tối hôm qua. Nhưng tôi chỉ lo lắng, hoạt động kiểm tra như vậy có phải hay không chỉ là hình thức? Có đảm bảo là các phần tử không hợp pháp sẽ không ngóc đầu lên lại. Thậm chí là không thể loại trừ được cái tụ điểm sản xuất khẩu trang trái phép này di dời vật liệu và máy móc thiết bị sản xuất sang một địa phương khác, tiếp tục nguy hại cho thị trường.
Trương Hân thản nhiên cười, khoát tay nói:
- Điều đó là không có khả năng. Những thôn quanh đây chúng tôi cũng đã tiến hành kiểm tra. Ở quận cũng đã đề xuất các xã, thị trấn phía dưới yêu cầu bọn họ nghiêm túc điều tra xử lý.
Dương Hoa thấy Trương Hân vẫn cứ cứng đầu như cũ thì chỉ biết thở dài trong lòng, không nói gì nữa, quay đầu lại nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào đột nhiên mỉm cười. Nụ cười thản nhiên của hắn khiến Trương Hân trong lòng đánh bộp một tiếng, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không thỏa đáng. Nhưng cụ thể không ổn chỗ nào thì y không rõ lắm.
- Tháng vừa qua, Tổng cục Công thương quốc gia đã hướng toàn hệ thống yêu cầu phải tăng cường giám sát quản lý thị trường, nghiêm khắc đả kích những phần tử lấy danh nghĩa phòng chống dịch Sars mà làm ra hoạt động trái pháp luật. Tôi nghĩ, thông báo này Trưởng phòng Chu Tiểu Cường hẳn là đã biết.
Chu Tiểu Cường thấy An Tại Đào đột nhiên hướng ông ta hỏi thì không khỏi cả kinh, theo bản năng mà đứng dậy cung kính nói:
- Đúng vậy, Chủ nhiệm An, tháng vừa rồi, chúng tôi đã nhận được thông báo của Tổng cục, mà chúng tôi cũng đang thực tế công tác từng bước chứng thực tinh thần của chỉ thị, tranh thủ phối hợp với các bộ môn chính quyền địa phương, vì công tác phòng chống dịch Sars mà xây dựng một thị trường tốt đẹp hơn.
- Trưởng phòng Chu, xin mời ngồi.
An Tại Đào thản nhiên nói:
- Chỉ thị này của tổng cục tôi cũng đã có đọc qua, ít nhiều cũng có chút ấn tượng. Tổng cục yêu cầu chúng tôi phải kiểm tra các phòng Công thương ở dưới chấp pháp như thế nào. Thứ nhất là giám sát những mặt hàng có liên quan đến công tác phòng chống dịch Sars, chủ yếu là dược phẩm, thiết bị y tế, thuốc sát trùng, đồ dùng phòng hộ. Đả kích những phần tử không hợp pháp, dùng danh nghĩa phòng chống dịch Sars để tiêu thụ những sản phẩm giả mạo kém chất lượng. Thứ hai là phải tăng cường quản lý thuốc Đông y. Tổng cục Công thương và Tổng cục quản lý giám sát chất lượng dược phẩm thực phẩm yêu cầu các phòng Y tế và phòng Giám sát chất lượng liên hợp kiểm tra những khu chợ bán sỉ dược phẩm Đông y.
- Sở Công thương tỉnh Đông Sơn cũng đã phát ra thông báo, yêu cầu đường dây nóng nhận tố cáo của quần chúng đến phòng Công thương bên dưới phải phát huy tác dụng, trách nhiệm của nhân viên phải đề cao. Bất cứ lúc nào cũng phải tiếp nhận ý kiến tố cáo của người tiêu thụ, đưa ra xét xử những vụ án trái pháp luật, xét xử những ngành sản xuất trọng điểm như xí nghiệp kinh doanh y dược, xí nghiệp kinh doanh đồ tiêu dùng y tế, tăng cường sự kiểm tra. Bất cứ lúc nào phát hiện vấn đề thì phải giải quyết ngay lập tức, tiến hành đoạt động giám sát quản lý. Còn muốn các phòng Công thương đưa ra những vụ án điển hình, có tác dụng nhắc nhở đúng lúc người tiêu dùng.
An Tại Đào nói với tốc độ rất nhanh. Dương Hoa ngồi một bên không khỏi bội phục trí nhớ của An Tại Đào. Hai văn kiện đó, An Tại Đào chỉ đọc lướt qua một lần, không ngờ là hắn lại nhớ rõ đến như vậy.
- Trưởng phòng Chu, hai văn kiện yêu cầu của Tổng cục quốc gia và của tỉnh đã nghiêm khắc đúng chỗ. Nhưng theo tình huống hiện tại, thì mọi người đã làm như thế nào?
An Tại Đào thanh âm đột nhiên trở nên rất ác nghiệt, đồng thời cũng sắc bén hơn. Hắn ngồi một chỗ, lạnh lùng nhìn Chu Tiểu Cường khiến Chu Tiểu Cường sắc mặt tái nhợt, trong nhất thời cũng không nói ra lời.
Ông ta càng không biết làm sao thì càng bị An Tại Đào dựa vào văn kiện truyền đạt làm cho kinh sợ. Ông ta tuy không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng là một cán bộ lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, ông ta cũng lập tức hiểu ra được, An Tại Đào cao cao tại thượng trước mặt này, dường như là có ý định muốn bắt ông ta “tế cờ”.
Cho nên, ông ta rất sợ hãi, biết mình sắp đến hồi kết của sự nghiệp rồi.
- Nhiều ngày trước kia, Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đã nhận được thư tố cáo của quần chúng. Chúng tôi vừa chuyển cho cục Công thương cấp tỉnh, vừa đem nội dung tố cáo chuyển cho người của phòng Công thương quận Lương Sơn. Mà quý phòng hai ngày sau đã cho chúng tôi một công hàm thông báo rằng đã thẩm tra xét xử. Nhưng kết quả như thế nào, sự thật như thế nào?
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng:
- Các người dối trên lừa dưới, lừa gạt Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy, cũng lừa gạt thành phố. Những tụ điểm sản xuất khẩu trang phi pháp vẫn tiếp tục hoạt động bình thường, mà quy mô ngày càng mở rộng hơn. Cũng là ngày hôm qua, chúng tôi đã đến cơ quan của các người, ngầm hỏi lại, nhưng không ngờ các người lại chỉ phô trương thanh thế.
- Dịch Sars hoành hành, chống lại bệnh dịch là một công tác đặc biệt nặng nề từ trung ương đến địa phương, của các cấp Đảng ủy chính quyền. Bất cứ người nào cũng không được lơ là nhiệm vụ. Nhưng biểu hiện của các người khiến chúng tôi rất thất vọng.
An Tại Đào trầm giọng nói.
- Quả nhiên là không thấy thỏ thì không thấy chim ưng. Không đụng bức tường cuối cùng thì không quay đầu lại. Các đồng chí ở Lương Sơn, các người quả nhiên làm người ta rất thất vọng.
An Tại Đào nói đến đây, liền liếc nhìn Đông Phương Du một cái.
Đông Phương Du sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Trương Hân, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài, khoát tay nói:
- Tôi đầu tiên xin cám ơn Chủ nhiệm An và các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy. Nếu mọi người không thật tâm và điều tra cẩn thận thì chúng ta có lẽ sẽ không phát hiện được vấn đề nghiêm trọng này.
- Tối hôm qua, các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy trở về từ thôn khẩu trang, ước chừng khoảng 7h tối, thì đã dùng máy quay phim chụp được hình ảnh các tụ điểm sản xuất khẩu trang trái phép đang di dời như thế nào. Chủ tịch quận Trương, anh có muốn xem hay không? Được, tư liệu của cuộn video này tôi đã đưa cho người của Ủy ban nhân dân thành phố đi xử lý. Trước giờ trưa sẽ phân phát đến tay các người.
Trương Hân ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch. Y không phải là thằng ngốc, lập tức hiểu được phòng Công thương quận có người cấu kết với các tụ điểm sản xuất khẩu trang trái phép. Y phẫn nộ quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Cường, hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta.
Chu Tiểu Cường sắc mặt trắng bệnh, bờ vai run lên, hiển nhiên là đã dự cảm được kết cục của chính mình.
Đông Phương Du lạnh lùng nói tiếp:
- Lão Ngô, lập tức thông báo cho Cục Công thương, Cục Giám sát chất lượng và Cục Công an thành phố đến đây để tham dự cuộc họp. Đúng rồi, lập tức thông báo cho người của Ủy ban Kỷ luật thành phố đến luôn. Chuyện này cần phải xử lý nghiêm khắc. Bất kể là ai cũng không thể nương tay. Tôi lập tức phải báo cáo chuyện này với Bí thư Tống.
An Tại Đào ở bên cạnh thản nhiên chen vào một câu:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi đề nghị Cục Công thương thành phố khi tiếp nhận chuyện này thì lập tức phải hạ khí thế mạnh mẽ, nhất định phải trong thời gian sớm nhất, dẹp tan các tụ điểm sản xuất khẩu trang trái phép.
Đông Phương Du nhìn An Tại Đào thật sâu, gật đầu nói:
- Chuyện này tôi hiểu rồi, Chủ nhiệm An. Các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy và các đồng chí khác không cần đi. Tôi lập tức báo cáo với Bí thư Tống. Lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục cuộc họp.
Giữa trưa, tổ điều tra Tỉnh ủy chính thức báo cáo với Tỉnh ủy về sự kiện của Tiền Nhất Bình. Kết luận như sau: Phóng viên Tiền Nhất Bình của Nhật báo Đông Sơn tư tưởng chính trị thấp, năng lực nghiệp vụ kém, dựa vào lòng tin của mọi người để thêu dệt tin tức, đầu cơ cá nhân, cố tình bịa đặt sự thật, làm tổn hại danh dự của lãnh đạo văn phòng Tỉnh ủy, tổn hại hình tượng của đội ngũ cán bộ Tỉnh ủy. Điều này có tính chất ác liệt, tình tiết nghiêm trọng, cần phải xử lý nghiêm khắc.
Lãnh đạo Tỉnh ủy lập tức ký tên vào bản kết luận điều tra. Kết luận điều tra này chính thực được Đảng công bố ra ngoài, dán ở cơ quan Tỉnh ủy và Nhật báo Đông Sơn. Đồng thời truyền đạt đến các đơn vị truyền thông. Đương nhiên, còn phải báo cáo lên Ban tuyên giáo Trung ương.
Gần như cùng lúc, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã tổ chức hội nghị nghiên cứu quyết định, cho rằng đây là một sự kiện quan trọng. Phó trưởng Ban tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Sơn kiêm Giám đốc thông tấn xã Nhật báo Đông Sơn đã không hề trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo, chấp nhận việc xử phạt của lãnh đạo Tỉnh ủy. Đồng thời miễn chức và cảnh cáo Phó tổng biên tập được phân công quản lý mảng tin tức nghiệp vụ Lý Hướng Dương của Nhật báo Đông Sơn.
Lý Hướng Dương vì sự việc của Tiền Nhất Bình mà bị miễn chức và xử phạt. Đây chính là cái gọi là cửa thành bị cháy, tai họa lây cả cá. Lý Hướng Dương quả thật rất oan uổng, nhưng cũng không có cách nào khác. Dưới cơn thịnh nộ của lãnh đạo Tỉnh ủy, trong thời gian ngắn nhất phải bình ổn lại chuyện này, Lý Hướng Dương chỉ biết cắn môi tự nhận mình xui xẻo thôi.
Ngay sau đó, Đảng ủy Nhật báo Đông Sơn và biên ủy sẽ cùng cho ra quyết định, khai trừ Tiền Nhất Bình khỏi Đảng viên, chuyển giao cho cơ quan tư pháp dựa theo trình tự pháp luật để xử lý.
Đương nhiên, vì tránh cho tình hình lan rộng ra, cái gọi là “xử theo pháp luật” cũng chính là từ cơ quan công an đã thi hành trước đó vài ngày rồi. Phản ứng của Tiền Nhất Bình rất bĩnh tĩnh. Y đã sớm hiểu rõ, trong lòng ngược lại cảm thấy kiên định hơn.
Khai trừ thì khai trừ, dù sao trong tay có tiền, tùy tiện làm một nghề nào đó cũng được. Đây chính là tâm tư của Tiền Nhất Bình.
Mà anh rể của Tiền Nhất Bình cũng tái mặt mà rời khỏi cương vị công tác, đến trường Đảng trung ương học tập chỉ trên danh nghĩa, còn thực tế thì là ở nhà. Còn về phần khi nào ông ta được trả về vị trí tương đương cấp bậc cũ thì là chuyện của nửa năm sau. Cổ Vạn Tài tâm trạng khó chịu đến cỡ nào thì không cần nói cũng biết. Ông ta vội vàng thu thập một số đồ dùng rồi trở về nhà, cũng không chào hỏi bất cứ ai trong văn phòng.
Đương nhiên, đối với việc Cổ Vạn Tài tạm rời khỏi cương vị công tác, bên trong cơ quan Tỉnh ủy cũng có một chút nghị luận và bàn tán xôn xao. Nhưng ngờ vực vô căn cứ thì cứ ngờ vực, tuy nhiên không ai dám công khai nói cái gì. Chỉ có điều, quan trường rút dây động rừng, Cổ Vạn Tài vừa mới tạm rời khỏi cương vị công tác thì cũng trực tiếp cải biến vận mệnh chính trị của rất nhiều tâm phúc của ông ta.
Cổ Vạn Tài rời khỏi cương vị công tác, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Mạnh Hiến Chương liền xông ra, ý đồ tiếp nhận công tác quản lý của Cổ Vạn Tài trước kia. Nhưng khi Mạnh Hiến Chương tìm Chu Liệt, ám chỉ ông ta muốn chia sẻ áp lực công việc với lãnh đạo nhưng Chu Liệt làm bộ như không nghe.
Điều này làm cho Mạnh Hiến Chương trong lòng có chút bất an. Hay là Chu Liệt muốn để dành cho An Tại Đào? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK