Mục lục
[Dịch] Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mai đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, đột nhiên Lận Nhiên tới, làm cô giật mình.

Lãnh Mai thật sự chán ghét Lận Nhiên, trước giờ cô không ưa phụ nữ xem tiền tài như mạng. Cô không hiểu nổi người phụ nữ này vì sao lại ham tiền như vậy? Mức độ ham tiền của cô ta có lẽ còn vượt xa mức độ háo sắc của một số đàn ông xấu xa? Nhưng vì nể mặt Trương Thắng Lợi, cô đành phải bằng mặt mà không bằng lòng với Lận Nhiên.

Trước kia là như vậy, bây giờ cũng không thể khác hơn được.

Lãnh Mai chậm rãi đứng lên:

- Chị Lận Nhiên, chị rảnh rỗi hay sao mà đến đây thế? Mời ngồi!

Lận Nhiên mỉm cười nắm lấy tay Lãnh Mai. Hai người thân thiết ngồi trên ghế sô pha, ân cần hỏi han một hồi. được một lúc, Lận Nhiên hơi đỏ mặt cười cười:

- Bí thư Lãnh, Trưa nay tôi mời cô và và Chủ tịch huyện An ăn một bữa cơm, ngày hôm qua rất ngượng ngùng, rất ngượng ngùng!

Lãnh Mai ngạc nhiên, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng suy nghĩ: Lận Nhiên có ý gì? Chẳng lẽ ngày hôm qua An Tại Đào đi một chuyến lên thành phố, khiến cô ta thay đổi thái độ?

Tuy trong lòng rất ngờ vực, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, lần này Lận Nhiên tìm đến là muốn mình làm thuyết khách, không chỉ có vấn đề công trình, mà còn có ý muốn kéo gần quan hệ với An Tại Đào.

Tại sao cô lại có thái độ như thế? Lãnh Mai đột nhiên nghĩ ra: “Chẳng lẽ cô ta đã biết thân thế của An Tại Đào? Ừ, rất có khả năng!

Vừa nghĩ như vậy, Lãnh Mai liền càng thêm vài phần khinh miệt.

Ngày hôm qua An Tại Đào đi rồi, Lãnh Mai cũng suy xét trước sau một hồi, cảm thấy phía sau An Tại Đào có Trần Cận Nam, dù cho lúc này có đắc tội với Trương Thắng Lợi cũng sẽ không gặp phiền phức gì lớn. Dù sao Trương Thắng Lợi cũng sắp lui, chắc chắn sẽ không đi trêu vào một Bộ trưởng Trần tiền đồ vô lượng, đang chói sáng như mặt trời ban trưa tại tỉnh Đông Sơn này.

Không chỉ Trương Thắng Lợi, các lãnh đạo khác trong tỉnh cũng rất kính sợ Trần Cận Nam. Điều này có liên quan đến sự mạnh mẽ, cứng rắn của Trần Cận Nam, cũng như thân phận Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ và thế lực của nhà họ Âu Dương bên vợ ông.

Phải biết rằng, trong quan trường, đối với cán bộ mà nói, đặc biệt là cán bộ có thực quyền, có thể lui xuống bình an hay không cũng là một vấn đề quan trọng, một bước ngoặt mấu chốt trong đời. Có câu “Thường đi ở bờ sông sao có thể không ẩm hài”? Làm chủ tịch huyện, chủ tịch thành phố, có ai dám nói mình trong sạch, không có bất cứ vấn đề gì? Một khi đắc tội với cấp trên, nếu cấp trên cố ý bới móc, cật lực điều tra, chỉ sợ rất khó mà “hạ cánh” an toàn. Điều tra theo kiểu bới lông tìm vết, bới bèo ra bọ thì tránh sao khỏi không “lòi ra” vấn đề?

Những tấm gương tày liếp như vậy nhiều lắm. Có không ít người bởi vì quan hệ trên dưới không xử lý được tốt, khi “hạ cánh” đều rất chật vật, thậm chí là phải ngồi “nhà đá”, thanh danh một đời bị huỷ hoại trong chốc lát.

Cho nên, thông thường sắp tới thời điểm “về vườn”, các quan viên đều cẩn thận khiêm tốn làm người, để có thể thuận lợi lui về mà an hưởng tuổi già, cho con đường làm quan của bản thân mình một kết thúc tốt đẹp. Tuy rằng quyền lực sẽ không còn, nhưng các mối liên hệ và tài sản tích luỹ trong vài thập niên tại chức đủ để họ sống quãng đời còn lại một cách đầy đủ và thoải mái.

Nghĩ đến đây, Lãnh Mai liền yên tâm, không để chuyện của Lận Nhiên trong lòng nữa. Đương nhiên, đó là cô lo lắng thay cho An Tại Đào, chứ cô thì không sao cả, bởi vì chuyện này không liên quan gì với cô.

- Ở huyện của chúng tôi, sao lại có thể để chị Lận Nhiên tốn kém được? Ha ha, để tôi mời chị và đồng chí Tại Đào ăn bữa cơm đi.

Nói xong, Lãnh Mai không đợi cô ta trả lời, liền đứng dậy gọi điện cho An Tại Đào ngay trước mặt Lận Nhiên.

Khi Lãnh Mai gọi điện, An Tại Đào đang ở bệnh viện thăm Mã Hiểu Yến.

Sức khỏe của Mã Hiểu Yến đã chuyển biến rất tốt đẹp, chỉ cần vài ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Để bảo đảm không để lại di chứng, chắc chắn Mã Hiểu Yến phải ở nhà nghỉ ngơi hai ba tháng, còn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra lại.

Mã Hiểu Yến nửa nằm trên giường bệnh, sắc mặt ửng đỏ. Cô cảm thấy hơi khó chịu lấy tay sờ nhè nhẹ lên cái đầu nhẵn bóng được băng bó của mình, không kìm nổi tiếng thở dài sâu kín. Đối với một cô gái đang tuổi thanh xuân thích chưng diện mà nói, ngoài thân thể ốm đau không biết có để lại di chứng hay không, cô còn đau lòng vì mất đi mái tóc đen mượt của mình.

- Xem tôi này, trông xấu lắm phải không?

Mã Hiểu Yến cúi đầu nói.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:

- Hiểu Yến, không sao đâu! Đừng nghĩ ngợi lung tung, Sau khi nghỉ dưỡng bệnh một thời gian là lại dài ra thôi. Nếu thấy không ổn thì cô có thể đội tóc giả. Khi nào cô khoẻ, tôi sẽ sai người sang Hồng Kông làm cho cô mấy bộ tóc giả.

Mã Hiểu Yến thở dài:

- Dạ, đến lúc đó hẳn hay. Đúng rồi, số tiền này anh cầm lại đi, dù sao tôi cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy.

Mã Hiểu Yến lấy trong túi ra một gói tiền to:

- Chi phí giải phẫu và nằm viện anh đã trả cho tôi, dù sao anh có nhiều tiền, cũng không thiếu chút tiền ấy, coi như cứu giúp cấp dưới, nhưng tiền của Mạnh tổng tôi tuyệt đối không thể nhận được! Anh nhất định phải giúp tôi trả lại cho chị ấy!

Vẻ mặt Mã Hiểu Yến hết sức kiên quyết, khoé miệng hơi mím lại, cầm gói tiền đưa qua.

Trong lòng Mã Hiểu Yến rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có lẽ An Tại Đào cũng không rõ lắm, nhưng giờ phút này hắn đối với cô đã khác trước, cùng trải qua một lần cận kề với cái chết, quan hệ giữa hai người vô tình đã nhích gần lại rất nhiều, mà có chính cả hai cũng không nhận thấy.

An Tại Đào do dự một chút, rồi nhận lấy:

- Được, tôi giúp cô trả lại cho cô ấy. Tuy nhiên, Cúc tỷ chỉ có ý tốt, cô cũng đừng để trong lòng.

- Tôi biết, nhưng tôi không thể.

Mã Hiểu Yến nhè nhẹ cắn môi:

- Không nói chuyện này nữa, tôi muốn tuần sau xuất viện, anh đến đón tôi, được không?

Nói đến đây, Mã Hiểu Yến đột nhiên cảm thấy mình có phần “quá trớn”, liền đỏ mặt cúi đầu xuống, không ngờ bàn tay nhỏ bé của mình được An Tại Đào nắm lấy:

- Tôi thấy hay là cô ở bệnh viện thêm một thời gian nữa đi, dù sao vết thương ở trên đầu, nếu chẳng may để lại di chứng thì sẽ rất nguy hiểm!

An Tại Đào nhớ tới ngày đó Mã Hiểu Yến liều thân cứu mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tình cảm dịu dàng tràn ngập trong lòng, thở dài nắm tay cô thật chặt:

- Đương nhiên, nếu cô cảm thấy ở bệnh viện buồn chán, về nhà nghỉ dưỡng cũng được.

Sự dịu dàng của An Tại Đào khiến Mã Hiểu Yến thầm vui mừng. Từ mấy ngày nay đến giờ, bất kể công việc bận rộn, hắn đều dành ra thời gian đến thăm cô, vô hình trung lộ ra sắc thái khác thường khiến Mã Hiểu Yến cảm thấy như mình đang trong cơn mộng ảo, đây chính là Chủ tịch huyện An từng khiến cô vừa kính vừa sợ trước kia ư?

Mã Hiểu Yến biết thái độ thay đổi của An Tại Đào và việc cô giúp hắn thoát chết có mối liên hệ nhân quả, nhưng chính vì nguyên nhân như thế, lại làm cô mơ hồ cảm thấy có chút gì đó mất mát.

Nếu không phải mình vì hắn mà trải qua nguy kịch, từng chạm tới lằn ranh giữa sự sống và cái chết, hắn có thể đối với mình như vậy không? Nếu không như vậy, căn bản có lẽ hắn cũng không để mắt tới mình.

Nhưng dù sao Mã Hiểu Yến cũng không giống như các cô bé lãng mạn, ảo tưởng luôn đòi hỏi. Cô coi trọng hiện tại, quý trọng những gì mình đang có, thậm chí hy vọng mình có thể vĩnh viễn nằm trên giường bệnh, như vậy cô có thể được hắn vĩnh viễn yêu thương và săn sóc.

Chợt chuông điện thoại di động của An Tại Đào vang lên, hắn buông tay Mã Hiểu Yến ra, nhìn trên màn hình điện thoại:

- Bí thư Lãnh, tôi là An Tại Đào.

- Đồng chí Tại Đào, anh đang ở đâu vậy? Lận tổng đến Quy Ninh, trưa nay chúng ta ăn bữa cơm nhé, tôi mời.

Lãnh Mai cười cười.

- Tôi đang ở vùng phụ cận.

An Tại Đào lập tức đáp ứng:

- Được, cô chọn nơi đi, xong cho tôi biết, lát nữa tôi đến,

An Tại Đào nhẹ nhàng như không, ngay trước mặt Mã Hiểu Yến, hắn không che dấu việc Lận Nhiên của công ty Long Hưng muốn tới tham gia.

- Anh lại định để cho công ty Long Hưng tham dự vào?


- Không,

An Tại Đào lắc đầu:

- Tôi rất không yên tâm về cô ta. Chỉ là nể mặt Chủ tịch thành phố Trương thôi. Được rồi, cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, trưa nay tôi đi tiếp con dâu của Chủ tịch thành phố ăn cơm, đuổi khéo cô ta đi!


Đột nhiên An Tại Đào nhớ tới ngày đấu thầu, nhìn Mã Hiểu Yến thở dài:

- Hiểu Yến, thời gian cô nằm viện, tôi bận bù đầu! Hy vọng là cô có thể sớm quay lại với công việc, ài!

Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng ngồi dậy, dịu dàng nói:

- Tôi sẽ nhanh trở lại với công việc, anh cũng đừng làm việc quá sức, chú ý sức khoẻ!



- Tốt!

Lãnh Mai cúp điện thoại, lại gọi một số khác:

- Trương Manh, cô sắp xếp một phòng ở nhà hàng hải sản Kim Thái Dương, tôi và Chủ tịch huyện An muốn chiêu đãi một vị khách quan trọng.

- Vâng, Bí thư Lãnh, tôi sẽ đi bố trí ngay.

Trương Manh không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng.

Kim Thái Dương là một nhà hàng hải sản cao cấp số một của huyện Quy Ninh, chuyên phục vụ câc món hải sản được chở tới đây từ vùng duyên hải Tân Hải và Lục Đào. Nghe nói ông chủ nhà hàng này rất có thế lực, nhưng đó chỉ là tin đồn, có thể do gần đây Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện dần dần chọn nơi này làm chỗ tiếp đãi xã giao và công vụ.

Nên biết là, trước khi Kim Thái Dương khai trương, tiệc chiêu đãi đều được đặt ở nhà khách Quy Ninh. Nhưng gần đây, các cơ quan ở huyện nhất là Huyện uỷ dần chuyển sang nhà hàng này. Nhiều người ngờ vực có phải ông chủ nhà hàng này có quan hệ với Bí thư Huyện uỷ Lãnh Mai, nhưng chỉ có Trương Manh và một vài người biết, thật ra chẳng có quan hệ nào ở đây cả, chẳng qua là đồ ăn của nhà hàng này rất hợp khẩu vị của Lãnh Mai, hơn nữa rất gọn gàng sạch sẽ, giá cả lại tương đối thấp hơn nhà khách Quy Ninh.

Giữa trưa, Lãnh Mai và Lận Nhiên xuống xe trước cửa nhà hàng, sóng vai cười nói bước vào, tầng trệt nhà hàng kín chỗ, không khí rất ồn ào.

Trương Manh đã chờ ở trong đại sảnh, thấy Lãnh Mai và Lận Nhiên vào vội bước ra tiếp đón, cười nói:

- Bí thư Lãnh, tôi đã đặt phòng rồi, phòng Hải Thiên Nhai.

Lãnh Mai gật đầu, đang định cùng Lận Nhiên lên lầu, đột nhiên trong lúc quay đầu, tình cờ phát hiện An Tại Đào đang ngồi ở một bàn phía trước đại sảnh cách đó không xa, cùng cười cười nói nói, trong đó có một cô gái có khuôn mặt rất quyến rũ, dường như rất quen thuộc với An Tại Đào, vừa khanh khách cười, vừa lấy tay nhéo mũi hắn.

Động tác này trông khá thân mật và thân thiết, Lãnh Mai nhìn thấy, trong lòng cảm thấy khó chịu, trong lúc vô tình, chân mày hơi nhíu lại, ra vẻ thản nhiên nói:

- Chị Lận Nhiên, hình như Chủ tịch huyện An gặp được người quen.

Nói xong, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lãnh Mai hwngs về phía đó đi đến. Lận Nhiên trong lòng vừa động, mỉm cười một cách bí hiểm, cũng đi theo.

- An Tại Đào, sao bây giờ anh học được lối nói năng ngọt xớt như vậy?

Lý Tương cười khanh khách, giơ tay đấm nhẹ lên vai An Tại Đào, đang định rút tay lại, đã thấy một cô gái dung mạo hết sức xinh đẹp, khí chất đoan trang, cử chỉ không tầm thường đi nhanh tới, ánh mắt như đang “nổi sóng”, khiến Lý Tương cảm thấy khó hiểu, thầm giật mình: Sao cô gái này lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Dường như là rất khó chịu?

Lãnh Mai đi gần đến nơi mới phát hiện ra, trong hai người phụ nữ kia có một người mình biết, đó là Lưu Viện Viện, vợ của Lý Kiệt, nhân vật số một mới nhậm chức của công ty rượu Quy Ninh. Lưu Viện Viện đột nhiên nhận ra Lãnh Mai, vội đứng dậy cười chào:

- Bí thư Lãnh.

An Tại Đào ngẩn ra, quay lại liếc nhìn Lãnh Mai một cái:

- Ồ, Bí thư Lãnh, hai người đã tới rồi? Ha ha, xin giới thiệu với hai vị, đây là bạn tôi, Trưởng ban tin tức báo Tân Hải Lý Tương, cũng chính là chị của Lý Kiệt.

Lý Tương nghe nói là Bí thư Huyện uỷ Quy Ninh cũng không dám thất lễ, mỉm cười đứng dậy giơ tay ra:

- Chào Bí thư Lãnh.

Lúc này Lãnh Mai mới định thần lại, trong lòng một trận xấu hổ và phức tạp. Cô âm thầm hổ thẹn và khó chịu vì sự “nhạy cảm” quá mức của mình: không hiểu từ lúc nào mình trở nên như vậy, vừa thấy An Tại Đào ở cùng phụ nữ khác liền khó chịu?

Cô bắt tay và cười với Lý Tương:

- Xin chào, đồng chí Lý Kiệt rất ưu tú, tôi và Chủ tịch huyện An đều rất tín nhiệm cậu ấy.

Lý Tương kính cẩn mỉm cười:

- Lý Kiệt công tác ở huyện, về sau còn nhờ Bí thư Lãnh chiếu cố giúp.

Lãnh Mai khẽ mỉm cười:

- Ồ, đã có Chủ tịch huyện An chiếu cố, đồng chí Lý Kiệt công tác ở huyện không có vấn đề gì. Đương nhiên, đồng chí Lý Kiệt có năng lực và tố chất rất mạnh! Công tác của đồng chí Lý Kiệt được Huyện uỷ và Uỷ ban nhân dân huyện rất tán thành.

Lãnh Mai dùng những câu “quan cách” nói với Lý Tương và Lưu Viện Viện vài câu, rồi quay lại nhìn An Tại Đào:

- Đồng chí Tại Đào, chúng ta lên chứ?

Thật ra Lãnh Mai cũng không cố ý giở giọng “quan cách”, mà trên thực tế, dựa vào sắc mặt của An Tại Đào, cô còn có ý muốn tỏ ra thân thiết và dịu dàng.

Chỉ có điều đối mặt với người “bình dân” như Lý Tương và Lưu Viện Viện, tự nhiên một Bí thư Huyện uỷ như cô liền “phát tán” uy thế, theo bản năng, liền giữ một khoảng cách.

Quan chính là quan, dân chính là dân, mặc nhiên đã tồn tại một khoảng cách.

- Được,

An Tại Đào gật đầu:

- Lý Tương, hai người ăn cơm trước nhé, tối nay tôi mời cô và vợ chồng Lý Kiệt ăn cơm, chúng ta lại gặp. Lý Tương, lát nữa tôi sẽ gọi điện!

An Tại Đào vừa đi, vừa áp tay lên tai làm điệu bộ gọi điện thoại. Nói xong, An Tại Đào vội vàng đi lên lầu. Lúc nãy, hắn vừa đến Kim Thái Dương liền gặp Lý Tương và Lưu Viện Viện. Lý Tương đến huyện thăm Lý Kiệt, anh ta đang bận, nhờ Lưu Viện Viện đưa Lý Tương đến đây ăn cơm.

Nhìn theo bóng dáng phóng khoáng và điềm tĩnh của An Tại Đào, trong mắt Lý Tương thoáng hiện vẻ mơ màng, trong lòng lại lẫn lộn đủ loại cảm giác phức tạp: người con trai này với mình, khoảng cách càng ngày càng xa, ài!

Thật ra, làm sao người ta có thể đến gần mình được? Lý Tương tự cười giễu mình, liền bình tâm lại.

Lưu Viện Viện vẫn ngồi một bên tỉ mỉ quan sát cảm xúc biến đổi của Lý Tương, cô cũng là phụ nữ, tự nhiên rất dễ dàng phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt và ánh mắt của Lý Tương, hơi ngẫm nghĩ một chút liền biết chị chồng mình không những thầm mến Chủ tịch huyện An, mà còn “trúng độc” rất nặng.

- Chị, thật ra con người Chủ tịch huyện An không tệ chút nào, em cảm thấy anh ta đối với chị rất tốt, nếu không có chị, làm sao Lý Kiệt được như ngày hôm nay? Ài, lại nói, hiện giờ Lý Kiệt có tiền đồ, đều là nhờ Chủ tịch huyện An giúp đỡ cho.

Lưu Viện Viện thăm dò, cười nói. Lý Tương “ừm” một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, liền chuyển sang chuyện khác.



An Tại Đào vẫn là An Tại Đào, nhưng chỉ mới cách một ngày, hiện giờ Lận Nhiên gặp lại hắn, cô lại có cảm giác khác hẳn. Nếu nói ngày hôm qua cô đối với hắn là trên cao nhìn xuống, thì hôm nay hắn lại khiến cô có cảm giác phải nhìn lên.

Ba người ngồi đó, không chạm cốc, chỉ nói đôi câu chuyện phiếm, ánh mắt Lận Nhiên hơi loé sáng, cũng không biết đang toan tính những gì.

Lãnh Mai ngồi bên cạnh, bắt gặp ánh mắt của Lận Nhiên, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. Không hiểu sao, trực giác mách bảo cho cô, dường như Lận Nhiên đang có chủ ý nào đó đối với An Tại Đào. Còn có cái gì mà người phụ nữ hám lợi đen lòng này không dám làm?

Không khí bữa cơm này thật sự rất vô vị, cho nên vội vàng bàn chuyện công trình với Lận Nhiên không bao lâu, An Tại Đào đã có ý muốn đi. Mà Lãnh Mai cũng không muốn để An Tại Đào tiếp tục tiếp xúc với Lận Nhiên, cũng không hứng thú nói chuyện.

Đồ ăn mang lên gần như không động đũa, ba người liền thôi không ăn nữa.

- Thật sự là quá lãng phí!

An Tại Đào nhún vai, quay sang nữ nhân viên phục vụ đang đứng kính cẩn kế bên, cười cười:

- Cô ơi, lấy mấy món ăn và cả đĩa cá chiên này bỏ vào túi cho tôi. Bí thư Lãnh, Lận tổng, tôi bỏ bao mang về, nếu không thật lãng phí!

Lãnh Mai cười đầy thâm ý:

- Chủ tịch huyện An thật đúng là có cá tính!

Cô nhíu mày:

- Buổi tối…

Vốn Lãnh Mai định nói buổi tối tôi nấu cơm giúp anh, nhưng ngay trước mặt Lận Nhiên, cô làm sao có thể nói ra, đành bỏ dở câu nói, để An Tại Đào tuỳ ý mang cái gói to có vài món ăn, rồi cùng nhau xuống lầu.

“Chủ tịch huyện ăn cơm, còn thừa mang về?”, chuyện này thoạt nhìn có vẻ rất lạ thường và hoang đường? Nhưng An Tại Đào không quan tâm đến ánh mắt khác thường của cô nhân viên phục vụ, thản nhiên cầm gói thức ăn nghênh ngang mà đi.

Lận Nhiên rõ ràng là chưa được “toại ý”, nhưng trong lòng cố có ý tưởng khác, cũng không thể kiên trì lâu được. Lúc đi khỏi cửa, cô nắm chặt lấy tay An Tại Đào mỉm cười:

- Chủ tịch huyện An, Bí thư Lãnhm lần này để hai người phải tốn tiền thật ngịa quá! Tiếp theo, tôi mời khách, chúng ta lại có dịp gặp nhau. Đúng rồi, đầu tháng sau, công ty chúng tôi tổ chức đưa công nhân viên đi du lịc Hoàng Sơn, hai vị lãnh đạo huyện có thời gian mời đi cùng chúng tôi?

An Tại Đào cười ha hả, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Lận Nhiên:

- Lận tổng, tôi công việc khá bận rộn, đến lúc đó chắc là không thể có thời gian rảnh, về phần Bí thư Lãnh…

An Tại Đào quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Mai.

Lãnh Mai miễn cưỡng cười:

- Ôi, chúng tôi xin nhận tấm lòng của Lận tổng, nhưng gần đây công tác ở huyện thật sự rất bận, chỉ sợ tôi cũng không dứt ra được.

Lận Nhiên lên chiếc BMW màu vàng của mình chay đi như bay.

Trong lúc hai người đứng ở cửa, chờ lái xe tới, Lãnh Mai thở phào một cái, khẽ nói:

- Anh làm thế nào mà cô ta cam tâm tình nguyện từ bỏ dự án hậu cần cho thị trấn ngoại ô?

An Tại Đào cười thản nhiên:

- Rất đơn giản, tôi tìm Chủ tịch thành phố Trương, nói chuyện với ông ấy, rằng tham gia đấu thầu hạng mục này có một doanh nghiệp có quan hệ với “trên”, cho nên…

Lãnh Mai đàu tiên là ngạc nhiên, rồi mỉm cười:

- Đây là cái anh gọi là nguyên tắc? An Tại Đào, anh làm tôi tò mò, anh làm sao lại có tâm địa gian giảo đến thế? Âm mưu quỷ kế trùng trùng, làm người ta phải lắc đầu than thở.

An Tại Đào nhún vai:

- Điều này sao có thể gọi là tâm địa gian giảo? Đây là tư duy và trí tuệ. Bí thư Lãnh, chúng ta làm công tác cơ sở, thật ra ở rất nhiều thời điểm, đều phải học cách động não!

Mặt Lãnh Mai đỏ lên, đột nhiên thẳng lưng, ưỡn ngực, trừng mắt nhìn An Tại Đào, sẵng giọng:

- An Tại Đào, ý của anh là tôi không có đầu óc sao?

An Tại Đào cười lớn:

- Tôi không có ý như vậy, cô đừng suy diễn lung tung!

Trương Manh và lái xe của Lãnh Mai thấy cô ưỡn ngực, vẻ mặt đầy hờn dỗi đối với An Tại Đào, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi. Bí thư Lãnh lạnh lùng, cao ngạo không ai sánh bằng, không ngờ cũng có thái độ của “cô bé dỗi hờn” thế này?

Liên tưởng tới những biểu hiện khác thường gần đây của Lãnh Mai, Trương Manh thầm giật mình: Lãnh Mai không coi trọng An Tại Đào đấy chứ? Hai người đều chưa lập gia đình, đều là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trai tài gái sắc, nhìn qua dường như rất xứng đôi vừa lứa.

Trương Manh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ánh mắt ngờ vực từ từ lướt trên khuôn mặt hai người.

- Khụ khụ!

An Tại Đào ho khan hai tiếng, ngay lúc đó, Lãnh Mai chợt ý thức được tình thế, hai tay liền yên lặng buông xuống, mà chỉ trong nháy mắt quay đầu lại, khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ cao quý và lạnh lùng thường ngày.

Trương Manh thầm rùng mình, vội gạt đi ý nghĩ trong đầu, chuyện của hai vị lãnh đạo huyện, không đến lượt cô, một Chánh văn phòng Huyện uỷ có thể quan tâm. Cô nhảy xuống xe:

- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An!

Lãnh Mai vừa đi về phía xe, vừa nhìn chung quanh:

- Đồng chí Tại Đào, anh đi bằng gì? Xe của anh đâu?

- Ha ha, tôi xin đi nhờ xe của Bí thư Lãnh. Xe của tôi đưa cho Hoàng Thao lái rồi, nhà y có việc gấp.

An Tại Đào nói xong liền theo Lãnh Mai đi về phía xe của cô.

Lên xe, âm thầm dùng khoé mắt liếc nhìn An Tại Đào đang ngồi gần mình trong gang tấc, trong lòng Lãnh Mai có một nỗi vui mừng không rõ.

Đột nhiên, di động của An Tại Đào reo vang, rất không đúng lúc xoá tan chút vui mừng trong lòng Lãnh Mai.

An Tại Đào nhìn nhìn, cũng là một dãy số rất xa lạ. Hắn có thói quen không nhận cuộc gọi của người xa lạ, thấy dãy số không quen liền lập tức ngắt liên lạc. Lãnh Mai thấy kỳ lạ liếc mắt quét hắn một cái, cúi đầu nói:
- Sao không tiếp điện thoại?

- Tôi nào giờ không tiếp điện thoại của người xa lạ
An Tại Đào nhún vai.

Nhưng cách vài giây sau, di động lại vang lên, hắn nhíu nhíu mày, lúc này mới tiếp máy trầm giọng nói,
- Ai đấy?

Đầu kia điện thoại, một giọng nam vừa quen vừa lạ, thăm dò hỏi một câu,
- Xin hỏi, có phải là An Tại Đào không?

An Tại Đào ngẩn ra, thản nhiên nói,
- Tôi đây, tôi là An Tại Đào

Thanh âm đầu kia điện thoại chợt hưng phấn lên,
- Này, An Tại Đào, nghe nói anh bây giờ phát đạt rồi, phát đạt rồi thì không nhận anh em với bọn này hả? Tôi là Doãn Siêu đây!

- Doãn Siêu!
An Tại Đào ngạc nhiên một tiếng, nhưng lại lập tức ha ha phá lên cười,
- Hóa ra là thằng quỷ nhà anh! Giờ đang công tác ở nơi nào đấy? Tốt nghiệp cũng đã mấy năm, cũng mãi không có tin tức của anh!

Doãn Siêu bĩu môi,
- Thôi đi, là tại ông anh làm quan rồi. Trở thành cán bộ lãnh đạo, thì khinh thường anh em chứ gì? Họp lớp năm ngoái anh cũng không đến, trước đó không lâu tôi còn nghe bạn học khác nói, anh hiện giờ đường đường là Chủ tịch huyện đại nhân, rất là nở mày nở mặt

Doãn Siêu là bạn học cùng lớp khoa báo chí ở đại học Yến Sơn năm xưa của An Tại Đào, từng có một năm cùng ở trong một ký túc xá, giao tình coi như không tồi. Chẳng qua, sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, nên cũng mất liên lạc với nhau

- Ha ha, tìm tôi có việc hả?

- Là có việc. Được, tôi chính là đánh tiếng chào hỏi với anh trước, tôi đang ở nhà khách Thiên Nam của tỉnh thành các anh, ngày mai tôi có thể tới nơi! Tôi tìm anh có chút chuyện quan trọng! Gặp mặt rồi nói sau
Doãn Siêu lại cùng An Tại Đào nói tào lao vài câu đã lâu không gặp, cũng không nói tình hình gần đây của mình hiện tại, chỉ hẹn xong thời gian gặp mặt liền treo máy

Nhà khách Thiên Nam

Doãn Siêu buông điện thoại, thở một hơi thật dài. Lần này tới tỉnh Đông Sơn tìm An Tại Đào, đã là một tia hi vọng cuối cùng của anh ta. Nếu việc này còn không thành, anh ta đại khái cũng chỉ có nhảy lầu để trốn tránh nợ nần chồng chất mà thôi.

Doãn Siêu lớn hơn An Tại Đào 1 tuổi, người Yên Kinh. Cũng như An Tại Đào, tốt nghiệp đại học xong, được người nhà sắp xếp, anh ta vào làm việc cho ban công tác nhật báo quần chúng Yên Kinh. Ngay từ đầu, ở tòa soạn báo anh ta làm được khá thuận lợi: sửa sang đọc xem thư gửi đến. Tiếp đãi quần chúng tới chơi, biên tập chuyên mục “đọc thư gửi đến”, lãnh đạo bảo làm gì thì làm đó, không có một câu oán hận. Nhà anh ta cách xa tòa soạn báo, đi làm và về nhà phải đáp xe ta-xi, còn phải mất hơn 2 tiếng, Doãn Siêu đơn giản liền dựng một chiếc giường đơn trong phòng làm việc, một tuần về nhà một lần, dù sao là người đàn ông độc thân cũng không sao cả.

Cứ thế làm được một năm, tuy nói anh ta cũng từng ra ngoài điều tra. Viết qua mấy bài viết phê bình có sức ảnh hưởng, nhưng bài viết phê bình càng ngày càng khó viết, đọc thư từ gửi đến càng ngày càng ít, anh ta liền có ý muốn đổi công việc. Rốt cục, tốn không ít tiền, anh ta được điều tới bộ văn nghệ của tòa báo, phụ trách bài viết nhiều kỳ mỗi ngày. Khi mới tiếp nhận công tác anh ta vô cùng thích thú, ở Bắc Kinh chạy vạy khắp nơi, trà trộn săn tin để có được bài viết chất lượng cao

Giới báo chí từng lưu hành qua một bài vè thế này:
“Phóng viên hạng nhất làm bất động sản, phóng viên hạng hai đầu cơ cổ phiếu, phóng viên hạng ba buôn bán vật liệu thép, phóng viên hạng bốn mở cuộc họp báo, phóng viên không có hạng tranh tiền nhuận bút.”

Muốn làm bất động sản là mua bán lớn; đầu cơ cổ phiếu một thời gian cũng có thu nhập khá phong phú; buôn bán vật liệu thép tuy rằng là xác xuất thành công không cao, nhưng chỉ cần trúng một lần cũng có thể phát; tham dự một lần họp báo, bình thường cũng có thể lĩnh được một ít quà tặng và số tiền lì xì nhất định, một tháng có mấy lần thu nhập như vậy cũng có chút khả quan. Ngược lại, thu nhập thấp nhất chính là Doãn Siêu loại phóng viên tranh trang đầu, được xưng là phóng viên không được xếp hạng.

Công tác như vậy vô cùng chán nản vả lại thu nhập rất thấp, không cần nói nhìn thấy từng người một bên cạnh mình phát tài kiếm tiền lớn, so sánh với phóng viên biên tập của tòa báo, thu nhập của anh ta cũng rất thấp. Thời đại kinh tế thị trường, trong xu hướng xã hội tiền là tất cả, tâm lý lệch lạc, hè năm ngoái, y đã không hề do dự từ chức, chuyển sang kinh doanh

Y là sinh viên tốt ngiệp đại học công nghệ Yên Kinh, y đem tầm mắt nhắm vào nguồn tài nguyên phong phú bên mình: thành quả nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu ra nhưng chưa đưa vào thị trường

Mượn đông mượn tây, cũng gom góp được 200 ngàn, y từ trong tay một giáo sư đại học công nghệ mua lại một dự án thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất, đăng kí một công ty nhỏ ở khu công nghiệp khoa học kỹ thuật Yên Kinh, lấy dự án nghiên cứu khoa học này làm vốn liếng, chuẩn bị tìm kiếm nhà xưởng liên hợp khai thác, phát triển.

Nhưng thị trường lại luôn tàn khốc hơn những gì y tưởng tượng. Kỹ thuật Doãn Siêu nắm giữ trong tay tuy rằng vô cùng tiên tiến và có nội dung kỹ thuật, nhưng hạng mục này không được giới thương gia xem trọng. Hơn nửa năm bôn ba khắp nơi, Doãn Siêu vẫn không tìm được đối tác, tự mình tiến hành khai thác, phát triển lại không đủ tiền, dần dần liền lâm vào bế tắc. Chủ nợ thì đuổi theo y đòi tiền, y đã chịu đủ mọi khổ sở. Tới tình trạng hiện tại, y đến nhà cũng không dám trở về. Vừa đến nhà, liền bị chủ nợ đè bẹp. May mà phần lớn chủ nợ đều là người thân thiết hoặc là có quan hệ họ hàng, không đến mức đưa y ra toà

Hai ngày trước, trong một lần họp lớp cùng các bạn Yên Kinh, trong lúc vô ý y có được số điện thoại và tình hình gần đây của An Tại Đào, không khỏi nổi lên một tia hy vọng. Chuẩn bị đến huyện tìm An Tại Đào, xem An Tại Đào nay làm Chủ tịch huyện có thể giúp y nghĩ biện pháp hay không

Trở lại văn phòng xử lý một đống công vụ, An Tại Đào cảm thấy có chút mệt mỏi, liền đóng cửa lại đến sô pha ngủ một lát. Vốn định nhắm mắt một hồi. Nhưng ai ngờ hắn ngủ một mạch tới khi mặt trời lặn, khi tỉnh lại đã sắp tan tầm

Hắn đứng dậy dang tay dang chân một chút, liền gọi điện thoại cho Bành Quân:
- Bành Quân, anh tối nay ở lại, cùng tôi mời mấy người bạn ăn cơm.

Bành Quân vội vã đồng ý:
- Được, ông chủ. Ngài chuẩn bị mời khách ở đâu, nhà khách Quy Ninh hay là Kim Thái Dương?

- Không, không đi chỗ đó. Tôi thấy bên cạnh khu thương mại Quy Ninh mới mở một quán canh cá Tứ Xuyên, kinh doanh khá thịnh vượng, một lát anh tới đó đặt bàn, tôi lát nữa dẫn khách qua đó.

An Tại Đào ấn vài cái, cúp điện thoại liền gọi cho Lý Tương và Lý Kiệt, hẹn xong thời gian ăn cơm. Lý Tương tốt xấu cũng là đồng sự cũ, bạn bè cũ, cô không dễ dầu gì có chuyến đi đến Quy Ninh, An Tại Đào đương nhiên là gia chủ tiếp đãi

Quán ăn canh cá Tứ Xuyên không lớn lắm, cá là món chính. Bởi vì vị trí địa lý không tồi, ngay bên cạnh khu thương mại Quy Ninh, khách hàng sau khi mua sắm ở khu thương mại Quy Ninh, đi ngang qua, đều thường ghé vào ăn một bữa cơm.

Tường bên ngoài quán sơn một màu đỏ chói như màu ớt cay xé. Bên trong bày biện sạch sẽ, chủ tiệm là một đôi vợ chồng người Tứ Xuyên, chồng trưởng bếp, vợ thu tiền, còn thêm mấy cô gái Tứ Xuyên làm nhân viên phục vụ, cũng rất ra dáng

Tiệm cơm này sở dĩ thu hút khách, có 2 nguyên nhân, một là đồ ăn thức uống vô cùng chính tông, món cá cải chua kia vừa làm ra, một thố nước lèo béo ngậy, những miếng cá phi lê ngon ngọt, cay, thơm, nóng hổi, hương vị cực đỉnh. Còn một nguyên nhân khác chính là những cô nhân viên phục vụ Tứ Xuyên này, đều là người đẹp nóng bỏng yêu kiều thướt tha, cũng không biết câu được bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của bọn đàn ông Quy Ninh

An Tại Đào vốn là muốn Bành Quân đặt gian phòng riêng, nhưng ai ngờ tiệm này quá nhỏ không có phòng riêng, rơi vào đường cùng, An Tại Đào cũng lười đổi chỗ khác, liền đơn giản cùng vợ chồng Lý Kiệt và Lý Tương ngồi vào bàn ở góc đại sảnh, liền gọi một thố cá cải chua và mấy món cay Tứ Xuyên nổi danh.

Phục vụ xong, an bài xong, Bành Quân định đi ra ngoài tùy tiện tìm một chỗ ăn một chút gì, xong rồi rồi trở về đón An Tại Đào. Nhưng An Tại Đào lại vẫy vẫy tay
- Bành Quân, đến đây, lại đây cùng nhau ăn cơm đi

Lý Kiệt cũng vẫy tay cười nói,
- Đúng đấy, chủ nhiệm Bành, cùng qua đây đi

Bành Quân do dự một chút, vẫn đi tới. An Tại Đào ha hả cười,
- Lý Tương, giới thiệu một chút, đây là thư ký của tôi, Phó chủ nhiệm văn phòng huyện Bành Quân!

Lý Tương lễ phép đứng dậy cùng Bành Quân bắt tay
- Xin chào, chủ nhiệm Bành!

5 người cùng nhau ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Lý Tương bởi vì An Tại Đào luôn chiếu cố Lý Kiệt, trong lòng rất vui, liền phá lệ cùng An Tại Đào uống vào vài chén rượu, nào giờ cô không hề uống rượu.

Đột nhiên có bốn năm thanh niên mặc sơ mi, tay xâm đầy hình tiến vào tiệm, vừa nhìn thì biết là mấy tên du côn đầu đường xó chợ. An Tại Đào nhíu nhíu mày, cũng không để ở trong lòng.

Nhưng không bao lâu, mấy tên này lại giằng co với một cô phục vụ xinh tươi mọng nước, khoảng 20 tuổi, dáng người cực chuẩn tên là Yên Thúy. Yên Thúy mới đem đồ ăn tới cho bọn họ, một trong số đó liền cười ha hả kéo lấy tay cô:
- Em gái, chúng ta cùng nhau uống một chén?

Yên Thúy mặt đỏ lên ngập ngừng nói:
- Xin lỗi các anh, tôi không biết uống!

Người nọ cười ha hả:
- Không biết thì học, mấy anh đây đến là vì em, nào, em gái, ngồi xuống cùng anh uống vài ly cho vui!

Yên Thúy mặt càng đỏ hơn, cô mới từ nông thôn đến Quy Ninh, chưa tiếp xúc nhiều, làm sao biết cách giải quyết thỏa đáng, lập tức liền luống cuống tay chân. Bà chủ vừa thấy không ổn, liền chạy qua đó giảng hòa:
- Tôi cùng mấy anh em uống vài ly, rượu hôm nay chị tôi mời khách!

Nói xong, bà chủ hướng Yên Thúy nháy mắt ra hiệu, Yên Thúy đang lúc tính đi, nhưng tên khốn đó làm sao đồng ý thả cô đi, cứ khăng khăng ép cô uống 1 ly. Yên Thúy bất đắc dĩ, kiên trì uống một ngụm, lập tức ho khan không ngừng, vội lấy tay che miệng lại.

Mấy tên lưu manh cười phá lên
- Không được, không được, phải uống thêm 1 ly

Mấy người nắm kéo Yên Thúy bắt đầu chuốc rượu cho cô, Yên Thúy trốn tránh, bà chủ khuyên nhủ, hiện trường lập tức liền loạn cả lên

Ra đi vốn định yên tĩnh ăn một bữa cơm, cùng bạn cũ ôn chuyện xưa, nhưng lại gặp phải chuyện ồn ào này, An Tại Đào liền cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Đồng thời, hắn cảm thấy rất thất vọng đối với trị an huyện Quy Ninh, quyết định ngày hôm sau phải tìm Vi Chi Kiến của cục Công an “Nói chuyện”

Thấy bọn kia càng làm càng quá, Bành Quân có chút khó chịu. Y hướng về An Tại Đào nhỏ giọng nói
- Ông chủ, tôi qua đó một chút được không?

- Đi đi, chú ý an toàn
An Tại Đào cũng cảm thấy mấy tên gây rối này thật sự là làm phiền người ta, cũng biết thân thủ Bành Quân rất cao, liền gật gật đầu.

Bành Quân đứng dậy đi nhanh qua đó, ra tay tách bọn lưu manh vây quanh Yên Thúy ra, hô to:
- Dừng tay!

Một tên trong đó lập tức liền phát hỏa, trong miệng hùng hùng hổ hổ,
- Mày là tên khốn nào thế, cút!

Người này nâng tay ra một quyền hướng mặt Bành Quân đánh tới. Bành Quân chợt nghiêng người, thuận tay lôi mạnh một cái, đem tên lưu manh kia đánh ngã xuống đất. Không bao lâu, Bành Quân giống như mãnh hổ xuống núi hoặc như là gió quét lá rụng, nhanh gọn đánh ngã cả bọn té xuống đất

Mấy tên lưu manh trên đất rên rỉ không ngừng, hiện trường một mớ hỗn độn

Xong xuôi, Bành Quân phủi tay, lấy điện thoại ra gọi 110. Không lâu sau, người của đồn công an chạy tới, nhìn thấy hiện trường có Chủ tịch huyện An và phó chủ nhiệm Bành bên văn phòng, làm sao còn dám chậm trễ, lúc này liền còng mấy tên kia lại giải về đồn

Trước sau cũng mất hết nửa tiếng. Bà chủ và Yên Thúy vô cùng cảm kích qua bàn An Tại Đào liên thanh nói lời cảm tạ, Yên Thúy kia càng đỏ mặt tới kính Bành Quân và An Tại Đào một chén rượu.

Nói ra thì, giữa người với người chính là một chữ duyên. Cảnh tượng hôm nay, An Tại Đào cũng không có để ở trong lòng. Tuy nhiên, hắn thật không ngờ chính là, cô gái Tứ Xuyên tên Yên Thúy này, ngày sau lại cùng hắn phát sinh quan hệ gì đó. Đây vốn là hai người không sống cùng một thế giới, một người ở tận trời cao, một người ở chốn dân gian, một người quyền cao chức trọng, một người bình dân bình thường, hai người đột nhiên có quan hệ với nhau, chỉ có thể nói là sự đưa đẩy của số phận. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK