Quý Mộng Khiết cứ như vậy để đoàn người An Tại Đào đi rồi, Chủ tịch Hội đồng quản trị Mã của tập đoàn công ty gas Lam Yên rất bất mãn. Ông ta vốn chuẩn bị tối nay mở tiệc chiêu đãi An Tại Đào, nhân cơ hội kéo gần quan hệ với con rể của Bí thư Hạ.
Y đi thành phố họp, nhân tiện tìm Hàn Cổ hỏi thăm một chút về vị con rể của Bí thư Hạ. Lúc ấy Hàn Cổ mỉm cười không nói gì mà chỉ bảo y có thể lên mạng tra từ “An Tại Đào” trên“Baidu”
Khi làm theo, Mã Bản không ngờ tìm được hàng vạn trang web đưa tin vềAn Tại Đào, nào là An Tại Đào tham gia các hoạt động, các thành tích mà hắn giành được, chỗ nào cũng đưa tin. Mã Bản xem bản lý lịch công khai của An Tại Đào, lòng thầm líu lưỡi: chỉ vài năm ngắn ngủi, hắn từ một Bí thư Đảng uỷ thị trấn lên làm Phó bí thư, Chủ tịch huyện, Bí thư Huyện uỷ rồi Trợ lý Chủ tịch thành phố. Người thường có lẽ cả đời cũng khó lên được một vài cấp, nhưng hắn lại thăng thăng chức với tốc độ chóng mặt như vậy cho thấy hắn tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Cố nhiên Hạ Thiên Nông có quyền thế, nhưng tầm ảnh hưởng còn chưa lan được đến Phòng Sơn. Hơn nữa, với một Bí thư Thành uỷ “yếu thê” như Hạ Thiên Nông, thì chưa thể chống đỡ được cho An Tại Đào.
Sự lên chức của An Tại Đào còn ứng với thành tích nổi bật. Điều đó cho thấy An Tại Đào không những có sự hậu thuẫn, mà còn có năng lực. Đúng là lãnh đạo đương thời coi trọng và thích loại cán bộ hậu bị trẻ tuổi mà có suy nghĩ linh hoạt, tiền đồ tương lai nếu không có bất ngờ xảy ra, sẽ hết sức rộng mở.
Trong lòng Mã Bản âm thầm sắp xếp chủ ý, nhất định phải nhân cơ hội giao hảo tốt với An Tại Đào. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở để kết giao với Bí thư Hạ, làm sao y buông tha cho được.
Nhưng khi Mã Bản lấy lại bình tĩnh, đang chuẩn bị bảo văn phòng đến nhà hàng Hải Vương Phủ đặt một bàn tiệc đãi An Tại Đào, thì Quý Mộng Khiết gọi điện tới, nói người của công ty Than-khí ga Phòng Sơn chấm dứt khảo sát đã đi rồi.
Mã Bản chấn động, lập tức ngồi thẳng lên sau bàn làm việc:
- Tiểu Quý, sao cậu thả khách quý đi rồi? Chiều nay lãnh đạo các đơn vị an hem tới đây, chúng ta là chủ, dù thế nào cũng phải người ta ăn bữa cơm chứ? Sao lại làm như vậy.
Quý Mộng Khiết biết trong lòng Mã Bản nghĩ gì, nhưng ngoài miệng lại cho là đúng, cười cười:
- Lãnh đạo, tôi giữ họ lại ăn cơm chiều, nhưng An Tại Đào nói bây giờ công ty đang trong tình trạng loạn trong, giặc ngoài, nhiệm vụ công tác nặng nề, nên phải lập tức suốt đêm chạy về Phòng Sơn.
Mã Bản nhíu mày:
- Thôi được, đi thì đi.
Mã Bản buông điện thoại, tìm danh thiếp của An Tại Đào, gọi cho hắn, nhưng người nhận điện thoại lại là Hiểu Tuyết.
An Tại Đào trở về Hạ gia, cảm thấy bụng không được thoải mái, liền vào nhà vệ sinh. Nghe điện thoại di động của hắn vang lên, Hạ Hiểu Tuyết thuận tay cầm lên bắt máy.
- Chào Chủ tịch thành phố An, tôi là lão Mã của công ty gas Lam Yên.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, cười cười, dịu dàng nói:
- Ồ, xin chào. Nhưng hiện giờ chồng tôi không tiện nghe điện thoại, xin hỏi anh tìm anh ấy có việc gì? Nếu có gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lại.
- Ha ha, cũng không có gì, tôi chỉ muốn thăm hỏi Chủ tịch thành phố An một chút. Chủ tịch thành phố An dẫn các an hem trong đoàn khảo sát đến đây, lãnh đạo chúng tôi muốn mời lãnh đạo công ty Than-Khí ga Phòng Sơn và các anh em ăn bữa cơm rau dưa, không biết Chủ tịch thành phố An có thể tới dự không?
Hạ Hiểu Tuyết ồ một tiếng:
- Được, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ chuyển lời cho chồng tôi, để anh ấy gọi lại cho anh.
Hạ Hiểu Tuyết đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, cười, kêu lên:
- Ông xã, có người họ Mã của công ty Lam Yên muốn mời anh đi ăn cơm chiều, anh có đi không? Nếu không thì gọi lại cho người ta biết.
An Tại Đào đáp:
- Không cần đâu, mấy người lão Lương đều đã về Phòng Sơn, giờ này chắc đã ra đến đường cao tốc rồi, ăn cơm cái gì?
An Tại Đào xoa bụng đi ra, thở phào một cái. Có thể là hải sản bữa trưa có vấn đề, suốt một buổi chiều, bụng hăn rất khó chịu. Hạ Hiểu Tuyết thấy hắn đi ra, mỉm cười đưa cho hắn một ly cà phê nóng:
- Ông xã, uống nóng cho ấm bụng.
- Hiểu Tuyết, hôm nay anh cho anh xem một nhân tài, rất khá, em xem tư liệu về cô ta nè.
An Tại Đào nói xong liền kéo Hạ Hiểu Tuyết tới trước máy tính, vừa nhập từ khoá “Quý Mộng Khiết, gas Lam Yên”, lập tức xuất hiện nhiều trang web.
Hạ Hiểu Tuyết hơi ngẩn ra, cô cũng định tìm một trợ thủ thích hợp, có thể tiếp nhận trọng trách quản lý tập đoàn An Hạ, để cô có thể chuyên tâm kinh doanh xử lý công ty dầu mỏ Long Đằng, để cô và hai người Mạnh Cúc, Lưu Ngạn hợp lực tạo ra một tập đoàn tư bản lớn siêu cấp. tiến quân vào lĩnh vực nguồn năng lượng, ba cô bừng bừng hùng tâm, chí hướng cao xa của họ không phải người bình thường nào có thể tưởng tượng và đo lường được.
Sức người dù sao cũng hữu hạn, mà một mình Hạ Hiểu Tuyết quản lý cả hai tập đoàn lớn. Tuy cô đã cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp. Cô công khai mở rộng việc tuyển người, ứng viên xuất sắc trong ngành quản lý và kinh doanh ùn ùn kéo tới.
Trong đó, cô từng tiếp xúc một Phó tổng của một tập đoàn tài chính, đều rất hợp yêu cầu, nhưng người đó là một người đàn ông trung niên, tuy có năng lực quản lý xí nghiệp, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại cảm thấy ông ta hơi mê gái, cho nên rốt cuộc cô loại ông ta.
Vừa nghe An Tại Đào nói như vậy, Hạ Hiểu Tuyết cũng không thật sự sự chú ý cho lắm, thuận tay cầm lấy tư liệu của Quý Mộng Khiết lên xem. Quý Mộng Khiết lớn hơn Hiểu Tuyết ba tuổi, tướng mạo, bằng cấp, bối cảnh của cô đều khiến Hạ Hiểu Tuyết thấy hứng thú.
Thấy Hạ Hiểu Tuyết dường như hơi quan tâm, An Tại Đào đứng một bên ôm cánh tay cô cười nói:
- Hiểu Tuyết, mắt nhìn người của anh cũng không tệ, cô Quý Mộng Khiết này tạo cho anh một ấn tượng rất tốt. Cô ta có tầm nhìn, xử sự lão luyện, quyết đoán và rất chuyên nghiệp, anh thấy có nhiều điểm khá giống em.
Hạ Hiểu Tuyết cười, quay lại nhìn An Tại Đào:
- Ông xã, anh cảm thấy tốt là được, em tin tưởng vào sự đánh giá của anh. Tuy nhiên, cô ta đường đường là cán bộ cấp phó huyện, lại là Tổng giám đốc tập đoàn khí đốt Lam Yên, chúng ta phải khéo léo và tế nhị một chút.
- Hiểu Tuyết, anh thấy việc này không nên chậm trễ. Em trực tiếp tìm cô ta nói chuyện. Anh tin là loại phụ nữ như cô ta luôn mong muốn có cơ hội để thi thố thài năng. Tập đoàn An Hạ có thể đưa cô ta ra một sân khấu lớn hơn, anh nghĩ cô ta sẽ đồng ý. Cô gái này rất có tham vọng. Ha ha, anh có thể thấy được điều đó.
Về phần chế độ đãi ngộ thì quan trọng nhất là em trả lương thật cao cho cô ta, cấp phó huyện kia cũng không là gì.
- Bây giờ sao?
Hạ Hiểu Tuyết hơi do dự:
- Ông xã, như thế có gấp gáp quá không?
- Ngày mốt chúng ta đã phải rời khỏi Lam Yên. Cưng à, anh thật sự không muốn thấy em vất vả, cô gái này không tệ, là một nhân tài, bỏ ra vài trăm ngàn kéo cô ta tới chỗ em là rất xứng đáng, có thể chia sẻ gánh nặng công việc cho em. Đương nhiên, thích hợp hay không là do em quyết định. Trước hết hai người tiếp xúc rồi tính.
An Tại Đào lộ vẻ rất hăng hái.
Hiểu Tuyết trong lòng thấy ấm áp, biết An Tại Đào sốt sắng tìm trợ thủ cho mình như vậy là vì muốn mình giải thoát được gánh nặng quản lý kia, nhưng…
Cô cười khổ, thầm nghĩ: “Ông xã, có một số việc người khác không chia se được”
- Được, ông xã, em nghe lời anh. Anh có cách liên hệ sao? Hẹn cô ra ngoài, em với cô ấy ăn bữa cơm để xem có thích hợp hya không, cũng để xem người ta có đồng ý hay không.
Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng gật đầu, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
An Tại Đào cười, lấy danh thiếp của Quý Mộng Khiết trong túi, bấm số gọi cho cô ta.
Quý Mộng Khiết hết giờ làm về nhà, mới nói với mẹ vài câu, chuông di động liền vang lên. Thấy số điện thoại lạ, Quý Mộng Khiết thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi tìm ai?
- Quý tổng phải không” Xin chào, tôi là An Tại Đào, ngày hôm nay có đến quý công ty.
- Chủ tịch thành phố An? Ồ, chào anh, tìm tôi có việc gì vậy ạ?
- Quý tổng, tối nay tôi muốn mời Quý tổng ăn cơm, có chút việc muốn thỉnh giáo Quý tổng. Quý tổng có thể đến dự?
Giọng nói điềm tĩnh của An Tại Đào lọt vào tai Quý Mộng Khiết, cô hơi nhíu mày, chợt nghĩ hay là An Tại Đào có”tà tâm”, cứ muốn kéo cô đi công ty Than-Khí ga Phòng Sơn công tác. Hơn nữa, cô không thích cùng ăn cơm với một người đàn ông chỉ mới gặp qua, hơi do dự một chút rồi từ chối thẳng:
- Ngại quá, Chủ tịch thành phố An, tôi vừa ăn xong. Hơn nữa, mẹ tôi gần đây sức khỏe không được tốt, tôi muốn ở gần nhà để chăm sóc bà. Cám ơn Chủ tịch thành phố An đã có lòng tốt, cảm ơn, thật sự rất có lỗi.
Nói xong, Quý Mộng Khiết vội cúp điện thoại, không cho An Tại Đào cơ hội nói thêm lowig nào.
Kim Tú Lan-mẹ Quý Mộng Khiết đứng bên cạnh cô cười mắng:
- Con bé chết dầm kia, không muốn đi thì nói không muốn đi, cứ đem mẹ cô ra làm tấm bia, ba ngày đã hết hai ngày nói mẹ cô sức khỏ không tốt, tính nguyền rủa mẹ đây mà! Cái con bé này!
- Mẹ à, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mẹ còn mê tín à?
Quý Mộng Khiết cười hì hì, ném điện thoại lên sô pha, sau đó cởi áo khoác, ra ngồi trên sô pha, thở phào một cia:
- Ôi, hôm nay mệt mỏi quá! Suốt ngày tiếp đám người Phòng Sơn tới, hai chân con mỏi rã rời!
Toà nhà Uỷ ban nhân dân thành phố Phòng Sơn.
Lãnh Mai đang trong phòng làm việc xem tài liệu. Gần đây công tác thay đổi toàn diện cơ cấu và xây dựng tập đoàn công ty của công ty Than - Khí ga Phòng Sơn đã tới thời kì mấu chốt, các loại thủ tục công việc, thiết lập và cải tổ cơ cấu, trình tự và quy trình đăng ký, liên quan đến rất nhiều bộ phận của chính phủ, nếu làm từng bước, chỉ sợ nửa năm cũng chưa xong hoàn toàn.
Bởi vậy, Đông Phương Du đặc biệt chỉ thị cho Lãnh Mai ra mặt phối hợp các bên liên quan, rút ngắn thủ tục vô nghĩa, đẩy mạnh công tác công ty. Tuy rằng Lãnh Mai hơi ngạc nhiên trước thái độ thay đổi của Đông Phương Du đối với An Tại Đào, nhưng rất vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Thấy đã 6 giờ chiều, bên ngoài đèn đường rực rỡ, cô liền vội vàng mặ áo khoác, chuẩn bị ra về.
Ra khỏi khu văn phòng vắng ngắt ánh đèn mờ mờ, cô vừa muốn lên xe, chợt từ chiếc xe Crown màu đen gần đó, một thanh niên mặc chiếc áo màu mận chín bước ra, chính là Trương Hân.
Lãnh Mai thầm cau mày, Trương Hân thật đúng là con ruồi vo ve, đuổi mãi không đi.
- Lãnh Mai
Trương Hân cười niềm nở, hắng giọng kêu lên.
Dù sao đều làm cùng một khu trong quan trường, Lãnh Mai cũng không muốn làm Trương Hân quá mất mặt, nhất là trước mặt hai tài xế, chẳng may có chuyện gì truyền ra ngoài, đối với cả hai người cũng đều ảnh hưởng không tốt.
Lãnh Mai dừng bước, miễn cưỡng cười:
- Chủ tịch quận Trương? Đã muộn thế này, anh còn ở Uỷ ban nhân dân thành phố làm gì?
- Lãnh Mai, cố có thể vui lòng đi ăn với tôi bữa cơm?
Trương Hân mỉm cười, ánh mắt nồng nàn của y khiến khiến Lãnh Mai cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng né qua, tránh khỏi cái nhìn chăm chú của y.
Lãnh Mai thoáng do dự một chút, quyết định nhận lời. Cô muốn hoàn toàn làm rõ với y một lần, vĩnh viễn chặt đứt hy vọng của y, để y khỏi lằng nhằng với mình nữa.
- Được, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.
Lãnh Mai thản nhiên nói:
- Anh lên xe đi trước dẫn đường đi.
Trương Hân mừng rỡ, tuy thái độ của Lãnh Mai trước sau như một rất lạnh lùng, nhưng rốt cuộc đã có một mở đầu tốt đẹp, đó là cô không từ chối y! Y đếnmời Lãnh Mai ăn cơm không dưới một trăm lần, đây là lần đầu tiên Lãnh Mai nhận lời.
Trương Hân hưng phấn lên xe, chạy trước đến trước cửa nhà hàng Khải Lai, vội vàng xuống xe, cùng Lãnh Mai vào nhà ăn. Trong phòng ăn đang vang lên giai điệu duyên dáng, uyển chuyển của một bản nhạc cổ điển, ngọn đèn màu đỏ tía toả ra ánh sáng mờ mờ, cách bài trí rõ ràng dành cho những cặp tình nhân, Lãnh Mai vừa thấy, mày liền nhíu lại, nhưng cô cố kìm nén.
- Món bí-tết, rượu vang đỏ và cà phê ở đây đều rất ngon, Lãnh Mai, cô muốn uống rượu vang đỏ hay cà phê? Bí-tết có cần chín kỹ không?
Trương Hân mỉm cười, đưa tờ thực đơn được thiết kế rất tinh xảo cho cô.
Lãnh Mai lắc đầu, đặt thực đơn qua một bên, cười nhạt:
- Chủ tịch quận Trương, không cần gọi món ăn đâu, tôi không thích ăn cơm Tây. Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Chủ tịch quận Trương, tôi biết anh là một cán bộ rất ưu tú, tài năng hơn người, lại có gia thế rất tốt, nhưng, như anh cũng biết, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng. Tôi thật có lỗi, tôi không thích anh, lòng tôi đã có người khác, cho nên tôi không thể đón nhận tình cảm của anh. Rất có lỗi, xin anh tha thứ.
Chúng ta đều là cán bộ lãnh đạo, làm người, làm việc đều phải chú ý ảnh hưởng, không tạo cơ hội cho người khác nói xấu. Tôi hy vọng sau này Chủ tịch Trương đừng tới gặp tôi nữa, có chuyện công, cứ đến văn phòng nói là được!
Nói xong, Lãnh Mai đứng dậy muốn rời khỏi..
Sắc mặt Trương Hân lúc đỏ, lúc trắng, đột nhiên cán chặt răng:
- Lãnh Mai, cô đừng đi! Cô gạt tôi, cô không có bạn trai! Tôi đã theo dõi cô thật lâu, cô độc thân, cái gọi là “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, tôi đang công khai theo đuổi cô, ai dám nói này nói nọ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Mai biến đổi:
- Anh theo dõi tôi? Điều tra tôi?
Trương Hân phun ra một hơi:
- Tôi không có. Lãnh Mai, tôi thật sự rất thích cô, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội.
Lãnh Mai lắc đầu:
- Trương Hân, tôi đã nhiều lần nói với anh, tôi không thích anh, lòng tôi đã có hình ảnh của người đàn ông khác, anh không có cơ hội đâu!
Đàu vai Trương Hân run lên, sắc mặt biến thành trắng bệch. Y xuất thân con nhà quyền quý ở Thủ đô, từ nhỏ đến lớn quen được nuông chiều, muốn gì được nấy, không để ai vào mắt. hiện giờ vì một người con gái mà phải cúi đầu nhún nhường, mặt dạn mày dày, cũng vì thật lòng thích Lãnh Mai. Y vốn nghĩ có thể làm cô cảm động, kết quả là nhiều lần phải chịu nhục nhã trước cô.
Trong lòng Trương Hân lửa giận bốc lên, trong sự xấu hổ và phẫn nộ cùng cực, y bỗng nắm láy tay Lãnh Mai, cười lạnh nói:
- Lãnh Mai, cô đừng kinh người quá đáng! Tôi đối với cô luôn thật lòng, cô lại lặp đi lặp lại nhiều lần làm tôi nhục nhã.
Trước mắt đông người, bị Trương Hân chụp tay, Lãnh Mai rất xấu hổ, dùng sức giãy ra nhưng không được, liền nhìn xung quanh, thấy một số thực khách đã bắt đàu nhìn sang bên này, phẫn nộ hạ giọng trách mắng:
- Trương Hân, buông ra!
- Buông!
Lãnh Mai tức giận kêu lên, cao giọng rât nhiều.
Trương Hân không có cách nào đành buông tay cô ra, lạnh lùng cười:
- Lãnh Mai, cô đừng hối hận. Đừng tưởng ở tỉnh có chỗ dựa thì không coi ai ra gì. Không phải cô rất muốn làm Phó chủ tịch thành phố sao? Hừ, chúng ta cứ từ từ chờ xem!
Lãnh Mai nổi giận, lạnh lùng liếc nhìn Trương Hân một cái, cầm lấy túi của mình bước đi
- Đưa tôi về nhà.
Nghe giọng nói hết sức âm trầm đồng thời đầy phẫn nộ của Lãnh Mai, lái xe của cô hơi kinh ngạc nhưng không dám nói gì thêm, liền đưa cô chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, Lãnh Mai căm tức ném chiếc túi, xuống sàn nhà, ngồi bực bội trên sô pha hồi lâu.
Vốn cô định gọi điện cho An Tại Đào, kể lể một chút, nhưng nhớ ra hiện giờ hắn đang đi cùng Hạ Hiểu Tuyết đến Lam Yên thăm người thân, liền tự kìềm chế không gọi, trong lòng bỗng dưng dang lên một cảm giác mất mát.
Tuy rằng lúc đầu chấp nhận theo An Tại Đào, Lãnh Mai đã chuẩn bị tư tưởng cho chính mình. Nhưng chuyện tới trước mắt, trong lòng buồn khổ, muốn tìm người yêu nói hết nhưng lại không thể nói được, cô cảm thấy vô cùng buồn bã và đau xót. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK