Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý cậu nói là virut lây nhiễm từ muỗi mặt người có liên quan đến hai tảng đá này sao?” Minh Hạo hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu: “Đây là những suy đoán sơ bộ của tôi. Chúng tôi đã thông báo cho bên quân đội rồi, họ đã phái những chuyên gia chuyên nghiên cứu về những thứ này đến đây, có lẽ rất nhanh là họ sẽ đến thôi. Rốt cuộc là như thế nào thì chúng ta sẽ được biết nhanh thôi.”

“Thế đội cứu viện của chúng ta không phải là có thể rời đi được rồi sao?” Minh Hạo nói với giọng vừa mừng rỡ lại xen lẫn một niềm___tiếc nuối.

Lần đi này vẫn chưa lập được công lớn nào mà đã phải quay về rồi.

Có điều, nếu sự việc đã dính vào bên quân đội, thì đó không phải là việc mà bọn họ có thể nhúng tay vào nữa rồi.

“Dù gì thì cũng là anh dẫn đội đến đây, mặc dù vẫn chưa tìm ra được loại thuốc miễn dịch với độc tố của muỗi mặt người, nhưng lại có thể phòng trừ một cách hiệu quả sự lây lan của bệnh tình do muỗi mặt người gây ra. Cái công lao to lớn này thì ai cũng không thể cướp đi được. Phó bộ trưởng chắc chắn sẽ tính công anh đầu tiên đấy.” Tần Lạc biết Minh Hạo đang nghĩ gì liền vội nở nụ cười an ủi nói.

Minh Hạo cũng chẳng có ý cố tình giấu diếm điều gì trước mặt Tần Lạc cả, liền nói: “Những người chúng ta thật là trần tục, làm được một số việc thì liền muốn cho lãnh đạo và dân chúng đều phải biết tới mới được.”

“Đó là chuyện thường tình mà.” Tần Lạc nói. Biểu hiện công lao thì không có gì gọi là đáng sợ cả, đáng sợ nhất chính là chiếm luôn cái toilet mà không cho ra, hoặc đã chiếm toilet rồi mà còn đi lung tung ra khắp nơi nữa chứ. “Thế những bệnh nhân kia thì phải làm thế nào đây?”

“Để xem kết quả kiểm định của bên quân đội cái đã. Nói thế nào thì nói cũng phải dàn xếp cho xong nơi ăn chốn ở của những thôn dân nơi đây mới được.” Minh Hạo nói.

Tần Lạc tranh thủ thời gian quay về lều vải một chuyến rồi hỏi: “Tình hình của Lý Kiến Trụ ra sao rồi?”

“Vô cùng nguy hiểm.” Vương Dưỡng Tâm lắc đầu nói. “Hôm qua không đợi anh quay về thì chúng tôi đã tự đến thăm anh ấy rồi. Gần như đại bộ phận trong cơ thể anh ấy đã bắt đầu suy kiệt, còn người thì cũng rơi vào giai đoạn hấp hối rồi. Họ đã chuẩn bị chuyện hậu sự rồi.”

Tần Lạc nghe xong thì im lặng không nói câu gì. Hắn rút hộp kim châm trong bao ra rồi nói: “Chúng ta đến đó một chuyến xem sao.”

Vương Dưỡng Tâm thấy Tần Lạc lấy hộp kim châm thì liền biết hắn muốn làm gì, bèn khuyên nhủ: “Có lẽ là chẳng còn tác dụng gì nữa đâu.”

“ Không thử thì làm sao biết được?” Tần Lạc nói. “Bất kỳ lúc nào cũng không thể từ bỏ sinh mệnh của bệnh nhân một cách dễ dàng như thế được. Đối với chúng ta mà nói, thì họ chỉ là một trong vô vàn bệnh nhân mà thôi, nhưng đối với vợ con họ mà nói thì họ lại là tất cả. Hơn nữa, có thể trì hoãn thêm một thời gian cũng là một việc tốt. Giờ đây, cái mà họ cần chính là thời gian.”

Vương Dưỡng Tâm gật gật đầu, nói: “Tôi đi cùng anh.”

Rất nhanh, người bên quân đội đã đến hết rồi, nhưng vì lo người đông khó giữ kín được bí mật, nên họ không đến nơi dừng chân của tổ cứu viện. Sau khi họ trực tiếp liên hệ với Vương Cửu Cửu xong xuôi đâu đấy, thì ba người Tần Lạc, Minh Hạo và Vương Cửu Cửu liền tới dẫn đường cho họ.

Tối qua lại có vài chục người giẫm qua con đường đó, nên mọi người giờ đây đi đường đó thì vô cùng thuận tiện.

Lần này người trong quân đội đến đây không nhiều, chỉ có bảy người. Cao Thâm thì Tần Lạc đã gặp qua mấy lần, còn một quan chức viên đeo kính, hai thành viên trong tổ chuyên gia và ba người cao to lực lưỡng là nhân viên trong tổ bảo an nữa chứ.

Đoàn người đi đến cái hồ mà tối qua Tần Lạc cùng Vương Cửu Cửu ở đó, xác con gấu ngựa vẫn còn đó, nhưng mật gấu, bàn tay bàn chân gấu và cái của quý của gấu thì đã bị trưởng thôn cắt đem về rồi.

“Chính là hai tảng đá ở đằng kia.” Tần Lạc chỉ vào hai tảng đá không ngừng tỏa ra cái mùi kỳ lạ nói.

Hai chuyên gia vừa mới đặt chân tới thì đã chú ý đến cảnh vật và môi trường xung quanh, họ rút máy ảnh ra bắt đầu chụp. Chụp vùng đất đen nơi đây, hồ nước đen kịt cùng với hai tảng đá nhìn như chẳng có gì là kỳ lạ cả.”

Tiếp đó, họ lại lấy ra kính lúp luôn đem theo bên người, cùng với kìm ,kẹp ..v..v.., bắt đầu tiến hành gõ gõ, đập đập vào hai tảng đá.

Đây là công việc của các chuyên gia, mấy người Tần Lạc không thể giúp gì được nữa bèn đứng sang một bên nói chuyện.

“Con gấu đó là do hai người giết chết sao?” Cao Thâm chỉ vào thi thể to lớn của con gấu ngựa hỏi với vẻ mặt vô cùng khó tin.

“Là do Cửu Cửu giết chết đó.” Tần Lạc cười nói. Hắn không hề nói dối chút nào, ở vào thời khắc cuối cùng thì đúng là Cửu Cửu đã đâm cho con gấu ngựa đó một nhát từ đằng sau khiến nó không thể chịu nổi mà lăn ra chết.

Cao Thâm nhìn Vương Cửu Cửu, cười nói: “Ồ, quả là lợi hại. Ngày trước chỉ nghe nói Bạch Phá Cục một thân một mình săn được gấu, không ngờ viện chúng ta cũng có cả một phụ nữ hùng mạnh đến vậy. Việc này mà truyền ra bên ngoài thì e rằng danh tiếng của cô còn vượt qua cả Bạch Phá Cục nữa đó.”

“Anh dám truyền ra bên ngoài thì cứ đợi xem tôi sẽ xử lý anh như thế nào.” Vương Cửu Cửu hung hãn uy hiếp.

“Tôi còn đọc cả bài báo《Chiến Địa Nguy Tình》nói về hai người rồi đấy nhé________vừa diệt muỗi mặt người lại vừa giết được gấu, cái tên này đúng là xác thực phải biết. Chỉ có điều, đến gấu cũng đã bị mấy người giết chết rồi, thì còn có việc gì mà mấy người không làm được nữa chứ? Cũng chẳng còn nguy hiểm gì nữa rồi nhỉ?” Cao Thâm cười đùa.

“Không được nhắc đến cái này nữa.” Vương Cửu Cửu phẫn nộ nói. Nàng còn đang canh cánh việc này trong lòng đây.

“Cái này thì có gì chứ? Đến cả thủ trưởng còn xem qua rồi cơ mà.” Cao Thâm nói.

“Cái gì?”

Vương Cửu Cửu cùng Tần Lạc đồng thời hỏi lại, hai người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Sao?” Cao Thâm kỳ lạ hỏi. “Có vấn đề gì sao?”

“Rất có vấn đề là đằng khác.” Vương Cửu Cửu bóp tay lại hình nắm đấm nói. “Cha tôi làm sao mà nhìn thấy được vậy?”

“Thì thủ trưởng vốn có thói quen xem báo mà. Hơn nữa, chuyện của hai người còn được đăng trên báo《Hoa Hạ Nhật Báo》nữa chứ, có muốn không xem đến cũng khó______Giờ đây tất cả mọi người đều đang nghị luận về chuyện này đấy. Đợi đến khi hai người ra khỏi đây là biết ngay thôi.”

Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc với vẻ mặt có lỗi, nói: “Em đúng là một cục phiền toái.”

Những việc bên ngoài đó cũng nằm trong dự đoán của Tần Lạc, nên hắn biết, chỉ cần mình không đứng ra nói gì thì sự việc sẽ bị dập tắt một cách nhanh chóng.

Chuyện mà hắn lo lắng thì là chuyện khác.

“Thủ trưởng____không nói gì chứ?” Tần Lạc hỏi.

“Nói rồi.” Cao Thâm nói. “Ông ấy nói, đợi khi nào anh về thì sẽ mời anh qua đó uống vài chén. Ông ấy cũng muốn xem xem người đàn ông khiến cho con gái của ông phải đeo bám một cách ghê ghớm như vậy thì rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.”

“_______”

“Đội trưởng Cao, đội trưởng Cao.” Chuyên gia đứng bên cạnh tảng đá lên tiếng nói.

Cao Thâm trả lời một tiếng thì liền sải bước về phía đó. Minh Hạo, Tần Lạc và Vương Cửu Cửu cũng đi theo.

“Có phát hiện gì thế?” Cao Thâm hỏi.

Hai chuyên gia nhìn Tần Lạc, Vương Cửu Cửu và Minh Hạo một cái rồi không nói gì.

“Không sao đâu, đều là những người đáng tin cậy.” Cao Thâm nói. “Đây là Minh Hạo, là thư ký của phó bộ trưởng Thái ở bộ y tế. Còn vị này là con gái của thủ trưởng chúng ta và vị này là con rể tương lai của thủ trưởng.”

Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc một cái rồi cười tươi vui sướng.

Mặc dù nàng không thể làm gì người đàn ông này, nhưng nghe được những điều đó cũng làm cho nàng vui mừng khôn xiết.

Hai vị chuyên gia lúc này mới không đề phòng gì nữa, bèn nói: “Đây là thiên thạch.”

“Thiên thạch? Là từ trên trời rơi xuống?” Cao Thâm hỏi lại.

“Đúng vậy.” Vị chuyên gia gật đầu nói. “Hơn thế nữa, bên trong nó còn chứa những nguyên tố vô cùng quý hiếm.

“Nguyên tố gì vậy?”

“Kiềm.”

“Kiềm? Đó là gì thế?” Mấy người cùng ngơ mặt ra hỏi.

“Mấy người có biết Urani không(tên đầy đủ là uranium)?

Cho dù là người không hiểu gì nhiều về kiến thức vật lý thì cũng không lạ gì với Urani cả. Bởi vì đây là nguyên tố thiết yếu để làm vũ khí hạt nhân.Mỹ thường xuyên lấy lý do là một số nước trên thế giới đang bí mật luyện Urani mà dằn mặt họ.

Nhưng, tảng đá lớn này có liên quan gì đến Urani chứ?

“Urani là nguyên tố có số nguyên tử 92, là nguyên tố quan trọng nhất được tìm thấy trong tự nhiên. Có ba nguyên tố đồng vị trong tự nhiên có phóng xạ

_______ còn kiềm có thể được cho là một phần tử phóng xạ có mật độ cao hơn nhiều so với urani. Mấy người hẳn nhìn thấy xung quanh hai khối thiên thạch này không hề có cỏ cây gì cả, mà nếu có thì cũng trở nên cằn cỗi, ngay đến cái hồ nhỏ kia cũng bị ảnh hưởng______Hơn nữa, đây còn là nguyên thạch, chưa hề được gia công xử lý gì cả. Hiện giờ, trên thế giới chỉ có Mỹ là khám phá ra được loại nguyên tố này. Hơn thế nữa, cũng giống như vậy, họ cũng đạt được từ một hòn đá rơi từ trên trời xuống.” Vị chuyên gia giải thích một cách tỉ mỉ và kiên nhẫn.

“Nếu chỉ có mỗi nước Mỹ là có loại nguyên tố này, thì sao ông lại biết nó là kiềm?” Cao Thâm kỳ lạ hỏi.

“Chúng tôi đã làm qua thí nghiệm, phản ứng vật lý của nó hoàn toàn là giống với số liệu mà viện khoa học của nước Mỹ công bố. Còn nữa, ảnh hưởng từ tính phóng xạ của nó đến môi trường xung quanh là rất rõ ràng______Những vật mà bị nó lây nhiễm thì đều sẽ biến thành màu đen, hơn nữa, nó còn có thể lây nhiễm ra hết thảy mọi vật.”

“Hết thảy mọi vật?” Tần Lạc cau mày hỏi lại.

“ Đúng vậy. Hết thảy mọi vậy.” Vị chuyên gia gật đầu khẳng định.

Tần Lạc và Vương Cửu Cửu nhìn nhau, sau đó ánh mắt lại rời đến **** của nhau, trầm mặc không nói câu gì.

“Nếu nói như vậy thì đám muỗi đó là do bị nhiễm bởi nguyên tố này, nên thể chất của nó xảy ra biến dị?”

“ Không sai. Những người bệnh đó cũng là gián tiếp nhiễm phải nguyên tố phóng xạ này mà thôi.”

“Có biện pháp trị liệu gì không?” Tần Lạc lên tiếng hỏi.

“Từ mười mấy năm trước Mỹ đã đạt được loại nguyên tố này, thì có lẽ đã nghiên cứu ra được thuốc kháng sinh cho loại độc tố này. Chỉ là_____E rằng chúng ta phải bỏ ra rất nhiều, rất nhiều tiền để mua nó. Còn một tình huống nữa đó là, cho dù chúng ta có đồng ý móc tiền ra thì cũng không đồng nghĩa với việc người Mỹ sẽ đồng ý bán nó cho chúng ta.” Chuyên gia nói.

“Bất luận thế nào thì cũng phải thử xem sao.” Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói. Hắn biết, nếu Vương Cửu Cửu có thể thuyết phục được cha nàng giúp một tay thì xác xuất thành công thực hiện việc này cũng sẽ lớn hơn một chút.

“Hôm nay em sẽ bay về Yến Kinh.” Vương Cửu Cửu biết ý của Tần Lạc là thế nào nên gật đầu nói với hắn.

“Bây giờ phải làm thế nào đây?” Tần Lạc chỉ vào hai tảng đá lớn nói.

“Tôi sẽ báo gấp tin này cho thủ trưởng biết, rồi đợi chỉ thị của thủ trưởng.” Cao Thâm nói. “Mấy người đứng ở đây thì cũng không giúp được gì, thôi cứ về trước đi. Chúng tôi ở đây là được rồi.”

“Thế cũng được. Chúng tôi quay về trước vậy.” Tần Lạc gật đầu nói.

Trở lại doanh địa, Tần Lạc với điệu bộ đứng ngồi không yên.

Vương Dưỡng Tâm bỏ quyển sách y học trong tay mình xuống, hỏi: “Sao vậy?”

Tần Lạc nhìn vào anh ta, định nói cho biết rồi lại thôi, cuối cùng thì lắc lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì đâu. Anh cứ làm việc của anh đi. Tôi đi ra ngoài làm một số việc.”

Hắn vốn định cởi quần ra rồi bảo Vương Dưỡng Tâm xem giúp mình xem mông mình có bị biến thành màu đen hay không. Nhưng, hắn không thốt ra được những lời như vậy.

Tần Lạc đến lều vải của mấy nữ sinh, gọi Vương Cửu Cửu đang ngồi bên trong thu dọn hành lý ra ngoài, hỏi: “Đồ đạc đều đã thu dọn xong đâu đó rồi chứ?”

Vương Cửu Cửu nở nụ cười ngọt ngào, đôi lông mi dài cong vút chớp lên chớp xuống, rồi nói: “Cũng hòm hòm rồi. Thầy Tần tìm em có chuyện gì sao?”

Tần Lạc nhìn thẳng vào Vương Cửu Cửu, nghiêm chỉnh nói: “Tôi nghi là em đã bị lây nhiễm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK