Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy. Cô ấy tên là Helen. Anh không thể tưởng tượng được cô ấy xinh đẹp như thế nào đâu” Zhala Qian nhướn đôi mắt tinh ranh mà nói. Từ vẻ mặt của cô có thể khiến người ta biết được Helen quả thực là một người con gái vô cùng xinh đẹp.

“Vậy bạn của cô… Helen mắc phải bệnh gì?”

“Không biết. Đột nhiên cô ấy không ăn gì cả. Ngày càng gầy còm đi, tôi rất lo lắng cho cô ấy. Tôi đã tìm rất nhiều thầy thuốc đến khám bệnh cho cô ấy, cũng uống thuốc, nhưng bệnh trạng của cô ấy vẫn không hề giảm bớt…”

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Tần Lạc hỏi. Hắn đã đánh giá người phụ nữ này có lai lịch không hề bình thường, nếu như giúp cô ta chữa khỏi bệnh cho bạn của cô ta, thì có lẽ thuốc Trung y sẽ có thể lưu hành ở Châu Âu sẽ có phần được bảo lãnh hơn nhiều.

Tình bạn, tình bạn, trước tiên phải nói chuyện mới có cảm tình.

“Oh. Cô ấy ở Anh quốc. Tôi không biết lại được gặp thần y ở đây… Nói cách khác, tôi sẽ cho người đưa cô ấy tới đó ngay. Tôi thành khẩn mong muốn Tần Lạc tiên sinh đi một chuyến tới Lodon, xin hãy giúp tôi cứu Helen”. Zhala Qian vẻ mặt chân thành cầu khẩn mà nói. Xem ra, tình cảm của cô đối với Helen vô cùng sâu nặng.

“Đi London sao?” Tần Lạc nhìn sang Lệ Khuynh Thành rồi nói tiếp: “Thật sự rất xin lỗi. Tôi tạm thời chưa thể đi ngay được. Tôi còn có chuyện quan trọng phải làm ở

Pari. Nếu như có thể, cô hãy đưa bạn của cô tới Pari?”

“Oh. Như vậy sao có thể được chứ? Helen bây giờ cơ thể suy yếu như vậy… cô sao có thể ngồi tàu đi xa như vậy được chứ?”

“Có thể ngồi máy bay mà”. Tần Lạc vừa cười vừa nói. Cô gái này thật không có đầu óc, máy bay so với đi tàu chẳng phải thời gian ít hơn rất nhiều sao?

“Không được. Helen không thể ngồi được trên máy bay” Zhala Qian làm khó.

“Tại sao? Chẳng lẽ bệnh nghiêm trọng đến vậy sao?” Tần Lạc nghi hoặc hỏi.

“Tiên sinh, anh đã bao giờ thấy con ngựa nào ngồi trên máy bay chưa?” Zhala Qian nói

“Con ngựa?”

Tần Lạc mở to hai mắt nhìn, đầu óc như quay cuồng, hỏi lại: “Helen là một con ngựa?”

“Đúng vậy. Nó cũng là người bạn thân thiết của tôi”. Zhala Qian gật đầu nói. “Chưa gặp mặt anh không biết nó xinh đẹp đến cỡ nào đâu. Tính cách lại rất dịu dàng, bất luận tôi có vuốt ve như thế nào, cho tới giờ cô ấy cũng không bao giờ từ chối tôi…”

Theo như lời cô gái nói thì Helen dĩ nhiên là một con ngựa cái rất xinh đẹp sao? Tần Lạc có cảm giác như dở khóc dở cười, cảm giác cô gái này thật ngu ngốc khi nghĩ hắn là một bác sĩ thú y.

“Xin lỗi. Tôi chỉ là y nhân, không biết y mã”. Tần Lạc vừa cười vừa nói.

“Anh không phải là thầy thuốc rất danh tiếng sao? Hơn nữa, tôi đã xem từng trận đấu của anh qua TV… Thầy thuốc Hàn Quốc so với anh còn thua xa, sao anh lại không biết y mã được?” Zhala Qian tỏ vẻ thất vọng nói.

“Tôi nói rồi. Tôi chỉ biết y nhân, không biết y mã”. Tần Lạc nói lại lần nữa. Giọng nói phát ra một cách lạnh lùng.

“Chỉ cần anh có thể giúp tôi chữa khỏi bệnh cho Helen, tôi đồng ý trả phí chữa bệnh cao”.

“Tiểu thư, chuyện đó và tiền không liên quan gì đến nhau”. Tần Lạc nhìn vào cặp mắt màu lam xinh đẹp của Zhala Qian mà nói: “Tôi không biết con ngựa của cô mắc bệnh gì, nhưng tôi biết cô mắc bệnh gì”.

“Cái gì? Tôi cũng có bệnh sao?” Zhala Qian kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy”. Tần Lạc gật đầu khẳng định.

“Tôi có bệnh gì chứ?”

“Chứng bệnh đại não thần kinh gián tiếp rối loạn tổng hợp”. Tần Lạc nói.

“Đó là bệnh gì?” Zhala Qian tỏ vẻ mặt mờ mịt hỏi. Cô chưa từng nghe tới căn bệnh đó.

Lệ Khuynh Thành nghe thấy Tần Lạc nói ra tên bệnh đó liền mỉm cười, hơi nhếch khóe miệng nhưng không cười ra thành tiếng.

“Loại bệnh này có tên rất đặc biệt”. Hai tròng mắt của Tần Lạc có chút nheo lại rồi nói tiếp: “Bệnh thần kinh”.

“…”

“Anh dám xỉ nhục công chúa điện hạt tôn kính của chúng tôi sao?” người phụ nữ trung niên đứng cạnh Zhala Qian giận dữ quát lên. Tiếng Trung Quốc của bà tốt hơn nhiều, từng chữ một rất rõ ràng, không hề vướng mắc.

“Là do công chúa điện hạ tôn kính đã xỉ nhục bạn tôi trước”. Lệ Khuynh Thành tiếp lời. Đánh nhau loại chuyện này đàn ông dường như rất am hiểu. Còn mắng chửi loại chuyện này thường nhường cho phụ nữ.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.

“Hắn phải xin lỗi công chúa điện hạ của chúng ta. Có tha thứ hay không thì cần phải xem tâm trạng của công chúa”. Người đi theo bên cạnh công chúa phụ trách xử lý, những chuyện hằng ngày của công chúa, để bảo vệ danh dự và sự tôn nghiêm của hoàng thất.

“Không bao giờ có chuyện đó”. Lệ Khuynh Thành dứt khoát cự tuyệt một cách lưu loát. “Nếu cô ấy không có ý định xin lỗi bạn tôi trước, thì bạn tôi cũng sẽ không xin lỗi cô ấy. Cả hai người đều phải cùng xin lỗi đối phương. Hoặc là cả hai người cùng không xin lỗi.

“Không. Hắn phải xin lỗi”. Người phụ nữ nói, rồi xoay người sang dùng tiếng Anh nói gì đó với hai vệ sĩ. Hai gã vệ sĩ mặc đồ đen ánh mắt giận dữ đi nhanh về phía Tần Lạc.

Tần Lạc tiến lên phía trước che chắn cho Lệ Khuynh Thành, chuẩn bị nghênh đón đối phương có khả năng sẽ tấn công.

“Dừng tay”. Philip nhìn thấy hai bên sắp sửa xảy ra xung đột, liền lên tiếng điều đình.

Khi hai gã vệ sĩ nhận ra vương tử Philip, nghe được lời hắn nói với vẻ mặt uy nghiêm, khiến cho bọn họ tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm như thế nào.

“Vương tử Philip, ngài cũng vừa nghe rồi đấy. Hắn đã nhục mạ công chúa Victoria của chúng ta, cũng là làm bẩn danh dự hoàng thất của chúng ta… Chúng ta nhất định cần phải lấy lại công đạo cho công chúa. Nếu không, uy tín của vương thất sẽ bị ảnh hưởng”.

“Mặc dù tiếng Trung tôi không thuần thục cho lắm, nhưng ý các người nói tôi khá rõ. Thật khó, các cô đều là bạn của tôi. Các bạn mà bị thương trong buổi yến tiệc của tôi, sẽ làm tôi thấy rất áy náy. Hơn nữa, đó cũng không phải là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề khôi phục danh dự của Zhala Qian. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện, có phải không?” Philip nói tiếng Anh: “Zhala Qian, cô thấy sao?”

“Philip biểu ca, anh thấy nên làm như thế nào? Mẫu thân của em là cô anh, em nghĩ, anh sẽ không làm danh dự của bà bị hao tổn”. khuôn mặt nhỏ của Zhala Qian hơi xị xuống mà nói.

Philip gật đầu với cô rồi quay sang nhìn Lệ Khuynh Thành mà nói: “Lệ tiểu thư, lời nói của tôi, cô có thể phiên dịch lại cho bạn của cô nghe được không?”

“Không vấn đề gì”. Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Nếu như anh có thể nói chuyện trực tiếp với hắn bằng tiếng Trung thì tiện hơn”.

“Tôi cũng muốn vậy, nhưng tôi.. học không có giỏi tiếng Trung nên nói không rõ”. Philip nói.

“Tôi hiểu”. Lệ Khuynh Thành nói. Có rất nhiều người ngoại quốc thích học tiếng Trung, nhưng khi nói ra thì trừ bản thân họ ra không ai hiểu là ý gì cả.

Philip tỏ vẻ cảm kích, sau đó nhìn Tần Lạc mà nói: “Tần Lạc tiên sinh, làm một thân sĩ, tôi rất hiểu cảm giác của anh muốn Zhala Qian phải xin lỗi… Nhưng cô ấy là con gái, cũng là một người có thân phận hoàng thất. Anh dùng lời nói tấn công trực tiếp như vậy, sẽ khiến cô ấy muốn làm mọi chuyện phức tạp lên”.

Trong trái tim của mỗi thành viên hoàng thất thì danh dự hoàng thất cao hơn tất thảy mọi thứ.

Là một người dân bình thường xin lỗi côgn chúa của hoàng thất, đó là chuyện đương nhiên. Dù vậy, đó cũng là điều mà nhiều người mơ ước.Chẳng lẽ để công chúa của hoàng thất đi xin lỗi một người dân bình thường sao?

Philip đưa ra quyết định như vậy, không phải là hắn muốn bênh vực Zhala Qian, mà là trong tiềm thức của hắn cũng không đi lệch hướng tư tưởng vương thất, lệch hướng hoàng quyền cao quý là điều không thể xâm phạm.

“Tôi nói rồi. Không thể có chuyện này”. Lệ Khuynh Thành không phiên dịch lại những lời vừa rồi của Philip cho Tần Lạc nghe mà chính mình đã thay mặt Tần Lạc từ chối thẳng thừng.

“Tại sao?” Philip nói. “Đàn ông chủ động xin lỗi phụ nữ, điều này cũng không phải là chuyện gì xấu mà. Ở Châu Âu, chúng tôi gọi là thân sĩ phong độ. Tần Lạc tiên sinh chẳng phải là một thân sĩ sao?”

“Tôi không cần biết hắn có phải là một thân sĩ hay không, tôi chỉ quan tâm hắn có sai hay không thôi”. Lệ Khuynh Thành phản bác lại lời Philip. “Nếu như là hắn có lỗi, tôi sẽ giục hắn đến xin lỗi. Thậm chí tôi sẽ nguyện ý thay hắn nói lời xin lỗi. Nhưng lúc này đây, tôi kiên quyết từ chối”.

Lệ Khuynh Thành thoáng nhìn Tần Lạc, rồi nói tiếp: “Các người không hiểu được, nghề thầy thuốc này đối với hắn có ý nghĩ như thế nào… công chúa đã mạo muội mời hắn đi điều trị cho một con vật mình sủng ái, khác nào nói thầy thuốc trung y là bác sĩ thú y… hắn công kích công chúa là nhục mạ, chẳng lẽ hành vi đó của công chúa không phải là đánh trúng vào sự tôn nghiêm trong nghề nghiệp của người khác sao? Tôi vô cùng khâm phục hắn, cho đến bây giờ mà vẫn có thể nhẫn nại như vậy mà không tức giận”.

“Đó đơn thuần chỉ là tâm tư của công chúa điện hạ thôi. Cô ấy tưởng rằng một thầy thuốc ưu tú giống như vạn năng, có thể điều trị tốt cho loài người thì hiển nhiên cũng có thể điều trị tốt cho loài vật… Hơn nữa, chưa có người nào coi Helen là một con vật. Đó là bạn thân thiết của công chúa điện hạ. Có lẽ, cô ấy phỏng chừng những y thuật của vị tiên sinh này, điều này có gì là sai đâu? Là một thân sĩ hiểu lễ nghi mà công kích một nữ sĩ bằng ác ngữ như vậy, đó là một hành vi không có phong độ, là loại hình không được hoan nghênh nhất trong buổi yến tiệc.

Beth nhìn vương tử Philip, nói chính nghĩa: “Vương tử Philip, anh cũng vừa chứng kiến thái độ không lễ phép của bọn họ rồi. Tôi nghĩ, cần phải giáo huấn cho những người Trung Quốc cuồng vọng tự cao tự đại không biết lễ nghi này một bài học. Anh có thể làm bộ không nhìn thấy chuyện này, chúng ta sẽ có thể tự giải quyết…”

“Đúng vậy”. Lệ Khuynh Thành rất tán thành gật đầu nói: “Vương tử Philip, anh có thể làm bộ không chứng kiến tất cả chuyện này”.

Tiếp đó, cô xoay người, giơ tay cho Beth một bạt tai vào mặt.

Bốp!

Âm thanh đó vang lên khiến tất cả mọi người như rơi vào giấc mộng.

Mặc dù Beth đã cũng đã từng có kinh nghiệm trải qua những cảnh vô cùng tồi tệ rồi, nhưng trong lúc này đây, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Mọi người cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật vừa xảy ra. Một phụ nữ bình thường, vậy mà cũng dám đánh người trong vương thất.

“Kỳ thật, việc này chúng ta có thể tự giải quyết”. Lệ Khuynh Thành nói.

“Cô không sợ bị đưa ra tòa án sao?” Zhala Qian biểu hiện ra rất bình tĩnh nhưng thật ra trong giọng nói của cô rõ ràng có chút run rẩy.

Trợ thủ bên cạnh mình bị tát vào mặt, cũng chẳng khác nào chính cô ta bị tát vào mặt. Bị sỉ nhục như vậy, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ trải qua.

“Tôi tên là Lệ Khuynh Thành. Lệ tức là lợi hại, khuynh thành tức là nghiêng nước nghiêng thành. Đối với các người mà nói, tôi rất dễ dàng có thể sưu tầm tất cả các tư liệu… còn tôi thì là một người bình thường, một người phụ nữ bình thường có tiếng xấu. Tôi không sợ ra trước tòa án, như vậy cũng chỉ là một lần nữa làm gia tăng danh tiếng xấu của tôi mà thôi. Nhưng các người thì khác… tôi nghĩ, chuyện công chúa điện hạ cao quý bảo thầy thuốc làm bác sĩ thú ý mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ là chuyện gièm pha nhiều nhất cho vương thất các người sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK