Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng lo.” Lệ Khuynh Thành trông thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Lạc thì vội đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn mà an ủi.

Số phận của Tần Lạc đúng là ba chìm bảy nổi chín lênh đênh, có những khó khăn thử thách nào mà hắn chưa từng nếm trải qua cơ chứ.

Có lẽ chính vì những khó khăn và thử thách này mới tôi luyện cho hắn trở nên vĩ đại và phi phàm.

Tên của hắn sẽ được lưu danh sử sách, có chỗ đứng và vị trí được ngang hàng với nhiều danh nhân nổi tiếng.

Như thế mới xứng đáng với những công lao mà hắn ã bỏ ra.

“Làm sao mà không lo lắng được?” Tần Lạc cười khổ nói, hắn biết hắn có lo lắng thì cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng bây giờ cô của hắn bỗng nhiên bặt vô âm tín, thử hỏi làm sao mà hắn không sốt ruột cơ chứ?

Chẳng có ai hiểu được tình cảm giữa hắn và cô của mình, đến cả người trong nhà của hắn cũng không biết rõ được quan hệ giữa hai người ra sao.

Chỉ vì hắn có thể chất yếu đuối, mà từ nhỏ hắn dường như chẳng có ai làm bạn cả. Ông nội cùng với cha của hắn thì lại yêu cầu hà khắc, bà và mẹ của hắn thì lại quá nuông chiều hắn.

Chính vì thế mà người cô hơn hắn có mấy tuổi kia mới thực sự là người bạn của hắn.

Người nhà cấm hắn ăn đường, vì đường có hàm lượng calo cao, và nóng như vậy nó sẽ làm cơ thể hắn trở nên tăng nhiệt độ đột ngột, nguy hiểm tới cơ thể hắn. Và dĩ nhiên cô của hắn lại thích làm điều ngược lại, đó là dúi cho hắn kẹo ăn.

Hắn ngày nào cũng phải học thuộc lòng cả núi tên cũng như phương thuốc ra sao, ngày nào cũng phải phân biệt cả đống thuốc Trung Y cùng với thuộc tính và tác dụng của nó. Chính cô của hắn đã lén lút đưa hắn ra ngoài đường chơi, mua cho hắn truyện cười. Tần Tranh vốn là người ít nói, Tần Lạc và cha thì lại ít có thời gian ngồi chuyện trò với nhau, do vậy mà khả năng ngôn ngữ, cũng như ăn nói của hắn đều được chính cô Tần Lam của hắn truyền thụ.

Tần Lam biết Tần Lạc thích cuộc sống sinh viên tập thể, cho dù nhà cô ở rất gần trường nhưng cô vẫn thích ở trong ký túc xá. Bởi vì như vậy, hàng tuần cô mới có thể đưa Tần Lạc tới trường chơi.

Tần Lam làm quá nhiều việc cho Tần Lạc, mặc dù những việc này đều là từ hồi nhỏ của hắn, và nó cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng, đối với Tần Lạc thì đó chính là ký ức ngọt ngào nhất của hắn. Và Tần Lam cũng chính là người vô cùng có ý nghĩa trong cuộc sống của hắn.

Thậm chí, Tần Lạc năm xưa còn đã nhận định cho người vợ tương lai của hắn, chắc chắn phải có tư chất của Tần Lam. Hoặc có thể nói rằng mẫu người của Tần Lam chính là sự lựa chọn mông lung trong tiềm thức đầu tiên của hắn. Điều này cũng giống như các anh bạn trẻ hiện nay, tìm người bạn tình của mình hao hao giống mẹ của mình vậy.

Bỏ qua tất cả những lý do trên, thì quan trọng nhất là Tần Lạc và Tần Lam là người cùng huyết thống, Tần Lạc cũng phải có trách nhiệm bảo vệ Tần Lam, không cho phép cô chịu nguy hiểm mới phải.

“Lo lắng thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu.” Lệ Khuynh Thành chỉ vào Ngọc Nữ nói: “Có cô ta làm con tin rồi, bọn chúng chắc cũng không dám làm hại cô đâu.”

“Đúng vậy.” Tần Lạc nhìn Ngọc Nữ gật đầu nói: “Chính vì thế mà trước khi cô Tần Lam quay về, cô ta không thể chết được.”

Tần Lạc cuối cùng quyết định giao Ngọc Nữ cho Hồng Phu canh giữ, bởi vì Hồng Phu sống một thân một mình, có thêm Ngọc Nữ cũng không ảnh hưởng gì lắm. Hơn nữa, cũng chỉ có Hồng Phu mới có thể xem chừng được Ngọc Nữ.

Nếu như Ngọc Nữ muốn bỏ chạy, thì Hồng Phu chỉ cần khẽ huýt sáo lên, là con vật ở trong bụng kia sẽ làm cho Ngọc Nữ không thể bỏ chạy được nữa.

Ngoài ra, cho dù Quỷ Ảnh và Kim Đồng có tới giải thoát cho Ngọc Nữ thì cũng sẽ vô dụng, bởi vì cũng chẳng ppải người nào cũng biết giải trùng độc cả.

Hơn nữa, Hồng Phu lại Cổ Vương của vùng Miêu Cương, những phương diện khác thì có lẽ nàng còn khiếm khuyết, chứ kỹ thuật hạ trùng độc của nàng, thì có lẽ trên đời này chẳng có ai bằng được nàng nữa.

Thực ra Ly cũng rất thích hợp cho công việc này, nhưng Long Tức bây giờ không còn như xưa nữa, nó thuộc về Hoàng Thiên Trọng, những việc mà Tần Lạc không muốn nó xảy ra thì có lẽ Hoàng Thiên Trọng lại rất sung sướng khi nó xảy ra.

Hoàng Thiên Trọng có thể không dám thả người, nhưng hắn lại có thể giết người.

Nghe Tần Lạc nói vậy, Hồng Phu không nói không rằng xòe luôn mười ngón tay ra hiệu.

“Mười ngôi trường học nữa hả? OK.” Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.

Hồng Phu bây giờ thực chất là đang làm ăn với Tần Lạc, chỉ cần Tần Lạc muốn nàng làm gì, là nàng lập tức ra điều kiện cho hắn, ví dụ như xây dựng một trăm viện huấn luyện điều dưỡng, năm trăm máy trị liệu y học, hoặc một số lô thuốc chống viêm nhiễm..v..v…

Ai có thể ngờ đường đường là một Cổ Vương oai danh lừng lẫy thiên hạ, bây giờ lại đang cặm cụi chịu khó vì mảnh đất nghèo nàn của mình, không tiếc bỏ ra công sức của mình để xây dựng quê hương ngày càng tốt hơn.

Dĩ nhiên, những điều mà Hồng Phu đang làm thì cũng là những việc mà Tần Lạc muốn làm, hoặc có thể nói là chính phủ Trung Quốc cũng đang muốn làm.

Thế là Hồng Phu muốn gì Tần Lạc đáp ứng lại ngay, hắn chỉ việc quay về nói với Thái Công Dân một câu là ok ngay. Hắn có khi còn được khen thưởng nữa ấy chứ. Hơn nữa khi làm công việc này, hắn sẽ có thêm một tay sai đắc lực, và tay sai đắc lực có tên Hồng Phu này lại là một người rất hữu ích, nhất là trong công tác hạ độc đối phương.

Ngoại trừ Tần Lạc ra, ai gặp phải Hồng Phu đều cũng phải lắc đầu le lưỡi.

“Không phải mười, mà là một trăm.” Hồng Phu từ chối Tần Lạc mà gia tăng số lượng.

“Sao cô không đi cướp đi? Mới để cô trông chừng có mỗi một người mà đòi ăn một trăm á? Cô có biết tiền xây dựng một ngôi trường là bao nhiêu không? Cô có biết thầy cô giáo tới Miêu Cương khó khăn thế nào không? Cô có biết một trăm trường học cần bao lâu mới vận hành được không? Cô có biết làm một trăm ngôi trường phải cần bao nhiêu công đoạn không?”

Tần Lạc một lúc đưa ra cả đống vấn đề, làm cho Hồng Phu cũng phải ngơ ngác.

Nàng đưa tay lên đếm đếm, cuối cùng cũng chẳng trả lời nổi lấy một câu hỏi của Tần Lạc.

“Tôi không quan tâm, ít ra cũng phải được năm mươi cái trường cho tôi.” Hồng Phu đúng là kinh nghiệm ăn nói thua xa Tần Lạc, bị hắn giảm mất 50% số lượng mà vẫn cứ cãi cố.

“Chỉ có mười mà thôi.” Tần Lạc vẫn giữ đúng mức giá ban đầu của mình, không cho đối phương có cơ hội thương lượng: “Mười cái là quá nhiều rồi. Cô thử nghĩ xem, cô chỉ trông giúp tôi có một người. Mà cô cũng đâu có mất sức gì đâu, chỉ cần cho con sâu kia nó cắn là xong rồi còn gì nữa. Còn tôi thì sao? Tôi phải xây dựng tới mười ngôi trường, tôi phải tốn bao nhiêu tiền, phải mời bao nhiêu thầy cô giáo cô có biết không? Hơn nữa có bao nhiêu thầy cô giáo chịu tới vùng Miêu Cương dạy học. Ở vùng của cô lại có bao nhiêu thầy mo thầy cúng, xin lỗi tôi không có ý hạ thấp nghề nghiệp của các cô, thực ra sau khi tiếp xúc với cô, thì tôi lại thấy rất nể trọng nghề nghiệp này của cô.”

“Nhắc tới Miêu Cương là người ta sẽ liên tưởng ra ngay cổ độc, trùng độc, như vậy thì ai muốn đi? Tôi còn không dám đi, thì người khác sao đủ can đảm để đi, có rất nhiều công việc phải làm thì các thầy cô mới chịu tới đó, ví dụ như tăng tiền lương, tăng phúc lợi..v..v…”

Hồng Phu ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng phải chấp thuận nói: “Được rồi, mười thì mười vậy, không thể ít hơn được nữa đâu.”

“Ok.” Tần Lạc nói: “Chúng ta cũng không phải mới hợp tác với nhau lần đầu đâu, cô đã bị thiệt bao giờ chưa?”

Hồng Phu nghĩ cũng phải, nên lại ngoan ngoãn dắt Ngọc Nữ đi theo mình.

Thời gian trước Tần Lạc cũng bắt Hồng Phu đi học lái xe rồi.

Và còn kinh ngạc hơn nữa là Hồng Phu cũng đã biết dùng di động gọi điện cho hắn, thậm chí nàng còn biết nhắn tin nữa. Dĩ nhiên là các tin nhắn của nàng nó loạn cào cào, Tần Lạc chẳng hiểu mô tê gì cả.

“Để anh đưa em về.” Tần Lạc quay sang Lệ Khuynh Thành nói.

“Không cần đâu.” Lệ Khuynh Thành từ chối: “Em ngồi xe của họ quay về được rồi, anh bận việc gì cứ làm đi.”

“Em phải cẩn thận nhé.” Tần Lạc dặn dò, từ sau khi vụ hỏa hoạn trường đua ngựa Hoa Điền, Tần Lạc đã tăng cường sức mạnh bảo vệ cho Lệ Khuynh Thành.

Nhưng hôm nay nàng đi gặp hắn, Tần Lạc lại rất tự tin vào hai vệ sĩ là Jesus và Ly, nên hắn đã bố trí đám vệ sĩ của Lệ Khuynh Thành ở lại trong thành phố.

Vậy mà không ngờ suýt chút nữa Lệ Khuynh Thành đã trở thành oan hồn dưới tay Quỷ Ảnh.

Nghĩ tới tốc độ của Quỷ Ảnh, Tần Lạc cho tới giờ vẫn còn cảm thấy run sợ.

“Em sẽ không sao đâu.” Lệ Khuynh Thành cười nói: “Bọn chúng sẽ không động đến em đâu, một con tin với hai con tin chẳng có gì khác nhau cả đâu. Chỉ cần trong tay chúng ta có người để hoán đổi với chúng, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

“Anh biết mình phải làm gì rồi.” Tần Lạc gật đầu nói.

Chờ đến khi Lệ Khuynh Thành ngồi lên chiếc xe của tên vệ sĩ lái tới, thì Tần Lạc mới mệt mỏi nằm xuống ghế nói: “Đi gặp Long Vương.”

Uỳnh ……

Long Vương đập một chưởng lên cái bàn đá dày gần mười cm, làm cho nó bị nứt rạn, rồi bị bửa vỡ làm tư.

“Thằng khốn đốn mạt.” Sau khi nghe Tần Lạc kể lại sự việc, Long Vương chửi lớn: “Ở cái đất Trung Quốc này, sao có thể cho chúng ngang tàng phách lối như vậy được? Long Tức đâu? Đông Phương Thần Kiếm đâu? Hùng Ưng đâu? Đông Bắc Hổ đâu? Ngày thường bọn chúng đứa nào đứa nấy đều ghê gớm lắm cơ mà, sao bây giờ lại để cho bọn người ngoài tới đây để ăn hiếp chúng ta vậy? Bọn chúng lẽ nào chết hết cả rồi?”

“Long Tức bây giờ đang phải làm nhiệm vụ.” Ly khẽ đáp lại.

“Vậy những người khác đâu?” Long Vương trợn mắt tức giận gầm lên: “Bọn chúng đã lần tới chỗ Tần Lạc rồi, sao lại chẳng có ai biết hả? Lẽ nào bọn chúng đều mù hết rồi ư?”

“Hòa Thượng nói rằng … Hoàng Thiên Trọng đưa người của Long Tức tới sân bay tìm dấu vết.” Ly cũng không phải là người chịu ngồi yên, lúc này nàng đã bêu xấu Hoàng Thiên Trọng trước mặt Long Vương một cách trần trụi.

Long Vương nghe vậy chỉ hứ lên một tiếng, rồi không nói thêm câu nào nữa. Ông bây giờ đã quá hiểu trò mèo của Hoàng Thiên Trọng, vụ việc bị ám sát tại sân bay đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà bây giờ Hoàng Thiên Trọng vẫn chết dí ở đó để điều tra.

Nhưng bạn có muốn khiển trách hắn cũng không được, bởi vì bạn làm sao chắc chắn được Hoàng Thiên Trọng đã tìm được dấu vết gì hay chưa?

Nhưng mục đích của Hoàng Thiên Trọng là lôi kéo các thành viên trong Long Tức đi làm việc, không cho họ được tiếp ứng Tần Lạc là đã quá rõ ràng, ai nhìn cũng đủ thấy.

“Tiểu nhân khắp thiên hạ đều đáng chết cả.” Long Vương gằn giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK