Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cuốn Bản Thảo Cương Mục có viết: Người tạo cổ độc bắt một trăm con sâu bỏ vào một chỗ. Một trăm con trùng này ăn thịt lẫn nhau cuối cùng trong đồ vật đó chỉ còn một con trùng lớn gọi là cổ độc. Ban đầu cổ độc vốn để chuyên trị nhọt độc nhưng sau này mới bị lợi dụng để hại người.

Nếu như trúng trùng cổ, trong người sẽ cảm nhận được sự đau đớn của vạn trùng cắn xé. Những con trùng đó làm mưa làm gió trong thân thể con người. Chúng khát thì hút máu của vật dẫn làm no bụng, đói thì ăn thịt. cuối cùng tất cả khí quan trong cơ thể người đều bị chúng ăn hết. Con người chết trong tình trạng đau đớn.

Trúng độc thực vật lại khác biệt hoàn toàn với Xà cổ và Kim tàm cổ, rất khó giải trừ. Không thể ăn uống, hơn nữa còn không ngừng nôn mửa. Trong bụng có gì nôn đó, nôn cho tới khi máu huyết khô cạn mà chết.

Trước đó Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ nôn ra chất nôn màu nâu. Đó chính là nước và thức ăn dù làm thân thể tổn thương nghiêm trọng nhưng không gây nguy hiểm tới tính mạng.

Thế nhưng khi Văn Nhân Mục Nguyệt bắt đầu nôn ra máu chính là lúc nguy hiểm cực độ.

Điều này chứng tỏ người phóng cổ độc đã linh cảm thấy sự nguy hiểm, bắt đầu hành động nhanh hơn.

Một trong bóng tối, một ngoài ánh sáng. Một công, một thủ. Tóm lại đây không phải là một cuộc chiến tranh bình đẳng.

Thế nhưng là một người phòng thủ, Tần Lạc không còn sự lựa chọn nào khác.

"Ngân châm" Tần Lạc hét lên: "Hãy mau tìm cho tôi một hộp ngân châm".

Mã Duyệt hiểu ý, nàng chạy nhanh xuống lầu.

Tần Lạc không dám trì hoãn thêm một giây một phút. Hắn ném điện thoại lên giường sau đó hắn cầm lấy cổ tay Văn Nhân Mục Nguyệt, liều lĩnh xắn ống tay áo nàng lên.

Tần Lạc cầm cánh tay Văn Nhân Mục Nguyệt xoa nắn cho tới khi trên cánh tay nàng hiện lên những đốm đỏ lấm tấm thì Mã Duyệt cũng cầm hộp ngân châm tới.

"Trừ độc" Tần Lạc nói.

Mã Duyệt vội vàng khử độc tất cả ngân châm trong họpp, động tác của nàng cực kỳ nhanh nhẹn.

Hai tay Tần Lạc cầm hai cây châm. Một cây trường châm, một cây viên châm sau đó vận nội lực bắt đầu vận châm.

Ngân châm bắt đầu khẽ rung lên, cuối cùng bắt đầu ngưng kết giống như băng. Khắp cây châm phủ một lớp sương giá.

Thấu Tâm Lương Thái Ất Thần Châm châm cứu hạ nhiệt độ cơ thể cứu tính mạng của Văn Nhân Mục Nguyệt. Lúc này thân thể nàng nóng rực như lò than, có thể làm bỏng cả người.

Vù!

Hai cây châm đồng thời châm xuống, một cánh tay trái, một châm vào cánh tay phải sau đó Tần Lạc bắt đầu xoay tròn hai cây châm.

Sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt nôn xong lúc trước, nàng lại tiếp tục nằm mê man trên giường. Lúc nãy nàng cũng không tỉnh lại mà chỉ ngồi dậy nôn theo bản năng bị kích thích.

Gương mặt xinh xắn của nàng lúc trước tái nhợt thì bây giờ trở nên đỏ thẫm, giống như mọi người vẫn nói là ánh sáng phản chiếu hay là hồi dương.

Trong số những người ở đây chỉ có Tần Lạc là thầy thuốc. Những người khác dù vô cùng nóng ruột nhưng cũng không thể trợ giúp Tần Lạc. Mã Duyệt lấy khăn lụa lau khoé miệng của Văn Nhân Mục Nguyệt, trên khăn lụa lập tức có dính dấu máu.

Hai tay Tần Lạc càng lúc càng lạnh, hai cây ngân châm trong tay hắn cũng nhanh chóng bị đông cứng giống như băng. Thế nhưng lúc này trán Tần Lạc xuất hiện mồ hôi hột dầy đặc. Mồ hôi trượt xuống theo gò má hắn sau đó nhỏ giọt xuống ngực hắn. Nước nhanh chóng loang ra trên áo trường bào trước ngực hắn theo theo một trật tự nào cả.

Khi Tần Lạc không ngừng vận chuyển năng lượng trong cơ thể, gương mặt đỏ hồng của Văn Nhân Mục Nguyệt càng lúc càng nhạt dần. Thế nhưng hai điểm đỏ đó vẫn sáng giống như ánh nắng chiều vân không chịu lặn xuống. Cho dù Tần Lạc có cố gắng thế nào nó vẫn không chịu biến mất.

Tần Lạc biết đó chính là một mồi lửa.

Nếu như bản thân hắn không thể tiêu dịêt mồi lửa này, rất có thể ngọn lửa đó sẽ được châm lại. Tới khi đó nó có thể thiêu sống thân thể của Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Liều mạng" Tần Lạc nghiến răng thầm nghĩ.

Cố gắng.

Lại cố gắng.

Dốc toàn lực.

Trán Tần Lạc vẫn đang toát mồ hôi hột nhưng không còn dồn dập như trước. Lúc trước là mồ hôi nóng còn bây giờ vã mồ hôi.

Hai bắp chân Tần Lạc đang run rẩy. Hai mí mắt của hắn như có hai tảng đá lớn đang kéo xuống, có lẽ hắn không thể gắng gượng chống chọi được nữa.

Nhưng hai bàn tay cầm châm của hắn vẫn rất kiên quyết.

Chuyển hoá năng lượng trong cơ thể thành khí lạnh sau đó trung hoà năng lượng trong cơ thể Văn Nhân Mục Nguyệt quả thực là một chuyện khó khăn nhất.

Điều quan trọng nhất là trong thời điểm cấp bách Tần Lạc đã lựa chọn nhị châm cùng phát.

Đây không nphải là vấn đề nhiều hơn một cây châm thì khí lực gấp đôi. Đây không phải là phép tính cộng mà là phép tính nhân.

Tần Lạc biết bản thân mình sắp không trụ vững nữa rồi. Chỉ cần hắn nhổ châm ra, hắn sẽ lại lập tức ngất xỉu giống như lần trước xông mạch cho Long Vương.

Thế nhưng điểm đỏ vẫn còn chưa biến mất.

Tần Lạc và hai điểm đỏ đó giống như có thâm thù đại hận. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai điểm đỏ đó rồi lại một lần nữa phát động châm đâm sâu vào.

"Tần Lạc, cháu thế nào?" Văn Nhân Đình hỏi. Ông thấy bản thân Tần Lạc không gắng gượng được nữa. Sắc mặt hắn mơ màng như buồn ngủ. Lúc này hắn hoàn toàn dựa vào ý thức của mình để duy trì công việc.

"Tần Lạc…" Văn Nhân Đình muốn Tần Lạc dừng lại nghỉ ngơi một chút nhưng ông lại lo lắng Tần Lạc dừng lại thì cháu gái mình sẽ bị hại. Quả là sự lựa chọn khó khăn làm hai mắt của ông cũng đỏ hoe.

Tần Túng Hoành cũng vô cùng sốt ruột. Đương nhiên sự sốt ruột không phải vì dáng vẻ vô cùng thê thảm của Tần Lạc mà vì hắn lo lắng cho bệnh tình của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Mặc dù Tần Túng Hoành không biết y thuật nhưng dựa vào tiếng kêu hoảng hốt của Tần Lạc lúc trước hắn cũng biết người hạ độc lại một lần nữa ra tay.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Tần Lạc không phải chứng minh tình hình rất nghiêm trọng sao?

… trừ phi là gã này cố ý phô trương để tranh thủ tình cảm của Văn Nhân Đình cũng như sự cảm kích của Văn Nhân Mục Nguyệt khi nàng tỉnh lại.

Hơn nữa cùng lúc đó trong một căn phòng tối đen vì bị một chiếc màn che kín không để ánh sáng lọt vào có một người phụ nữ tóc tai bù xù cũng đang rất nỗ lực.

Không thể nhân ra màu sắc cùng chất liệu của quần áo người đó mặc trên người. Tóc dài xoã vai, hai tay làm thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm.

Trước mặt người phụ nữ có đặt một vật có hình dáng giống như là một cái hộp. Vật đó màu trắng, giống như được làm từ xương động vật. Trên mặt có khắc các kí hiệu kỳ quái giống như là một loại phù chú thần bí.

Bây giờ dừơng như đã tới lúc quan trọng nhất, miệng người phụ nữ niệm chú càng nhanh, âm thanh càng lúc càng to.

Thế nhưng thân thể người phụ nữ càng lúc càng run rẩy. Những lời niệm chú lúc này càng giống như là khi nàng sắp "lên đỉnh Vu Sơn".

Sau đó đột nhiên người phụ nữ ôm lấy cái hộp bộ xương đó rồi gắng gượng đứng dậy rồi bắt đầu di chuyển dọc theo chiếc bàn.

"A…"

Đột nhiên người phụ nữ gào lên một tiếng, thân hình đang đi trong phòng ngã lăn xuống đất.

Chiếc hộp khung xương trong người phụ nữ rơi xuống, sau một hồi quay cuồng nó va vào chân bàn. Hơn nữa nắp hộp bị bung ra.

Một mùi cực kỳ tanh tưởi xuất hiện. Chất lỏng màu nâu từ trong hộp chảy ra ngoài.

'Xem ra cô lại thất bại rồi".

Cánh cửa phòng bị đẩy ra. Một đôi bàn chân rất to xuất hiện ở cửa.

"A…" Tần Lạc cũng gào lên một tiếng như là đã đạt khoái cảm. Hai tay hắn nhổ châm rất nhanh sau đó hai mắt hắn tối sầm lại, hắn gục đầu ngã quỵ xuống.

Tần Lạc không có cảm giác đau đớn nhưng hắn lại cảm thấy như nhào vào ngực của ai đó, cực kỳ mềm mại, thoải mái.

Tâm trạng căng thẳng của hắn hoàn toàn bị bung ra. Lúc này hắn mới yên tâm ngất đi.

Điền Loa rút từ trong túi ra một điếu thuốc mới. Hắn dùng đầu mẩu thuốc đang hút châm lửa điếu thuốc mới rồi vất đầu mẩu thuốc vẫn đang phun khói xuống mặt đất. Hắn dùng bàn chân di di đầu mẩu thuốc đó.

Hắn sung sướng rít một hơi thuốc dài rồi mới nhìn Đại Đầu đang đứng cách đó không xa hỏi: "Cậu không phải là người của gia tộc Văn Nhân, đúng không?"

Hình như Đại Đầu không nghe thấy câu nói của Điền Loa, hắn không nói câu nào. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn vào góc tường.

Nơi đó là một vườn hoa. Trong đó có trồng nhiều loại hoa các màu trắng, đỏ khác nhau. Có nhiều bồn hoa đang nở rộ.

Thế nhưng Đại Đầu không phải là người thích và muốn thưởng thức những cảnh đẹp như này.

Bọn họ chỉ thích những bức tranh vẽ nhuốm máu. Đây mới chính là khiếu thẩm mỹ của họ.

Ít nhất thì Điền Loa cũng cảm thấy gã trai chưa lớn, cũng không còn nhỏ này đang giả vờ.

"Ánh mắt nhạy cảm. Tư thế rất đúng cách. Tâm lý cực cảnh giác. Mặc dù cậu không để ý tới tôi nhưng khi tôi nói chuyện với cậu lúc nãy, thân hình của cậu rất căng thẳng, hơn nữa một tay của cậu còn kích động sờ vào ngực. Nếu như tôi đoán không sai trong ngực của cậu nhất định có một khẩu súng, đúng không?"

Cuối cùng Đại Đầu quay người, sắc mặt vẫn bình thản nói: "Tôi không biết anh".

"Tôi cũng không quen biết cậu" Điền Loa cười ha hả nói: "Vì vậy tôi mới chuẩn bị làm quen với cậu. Có muốn hút một điếu không? Khi những ông chủ của chúng ta còn đang bận việc bên trong, những nô tài như chúng ta phải tìm chút việc tiêu khiển".

"Không hút" Giọng nói của Đại Đầu lạnh như băng.

"Ồ. Cậu muốn hút cũng không có" Điền Loa đắc ý vung vẩy điếu thuốc trong tay nói: "Đây là điếu thuốc lá cuối cùng".

"…" Đại Đầu cảm thấy con người này rất nhàm chán.

"Chúng ta hãy trò chuyện một lát đi nha" Điền Loa nói: "Cậu khẳng định không phải là người của gia tộc Văn Nhân chứ?"

"Anh rất phiền phức".

"Sao lại biết tôi phiền phức nhanh vậy? Những người khác sau khi quen biết tôi rất lâu mới biết được tôi rất phiền phức. Được rồi, cậu có biết Tần Túng Hoành không?"

"Không biết".

"Vậy Tần Lạc?"

"Biết".

"Cậu không biết Tần Túng Hoành nhưng lại biết Tần Lạc sao? Như vậy là không nể mặt ông chủ của tôi lắm nha" Điền Loa có ý giả vờ vẻ đáng yêu. Hắn còn cố tình kéo dài từ "nha".

"Không quan hệ với anh".

"Đương nhiên là có quan hệ với tôi. Tần Túng Hoành là ông chủ của tôi. Cậu không biết anh ấy chính là cũng không biết tôi".

"Vậy thì đã sao nào?" Rốt cuộc Đại Đầu không nhẫn nhịn được. Hai mắt hắn trừng trừng nhìn Điền Loa, lạnh lùng hỏi.

"Thế nào? Muốn đánh nhau sao?" Điền Loa cười ha hả nói: "Đánh nhau thì tôi cũng không sợ cậu. Thế nhưng cậu phải chờ khi tôi hút xong điếu thuốc này đã. Tôi không muốn lãng phí".

Thế nhưng con người không biết xấu hổ ngay khi từ "lãng phí" còn chưa nói xong, đầu ngón tay hắn đã bắn ra, đầu mẩu thuốc lá lập loè ánh lửa bắn thẳng vào đầu Đại Đầu.

Khí thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.

Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 567 : Dù gì cũng là cháu tôi

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Nguồn: Sưu Tầm

Đầu mẩu thuốc lá mềm mại gần như không có sức nặng từ trong tay Điền Loa bắn ra lại gây ra tiếng gió rít gào, bay như đạn, như mũi tên, cực sắc bén, khí thế cấp bách, không thể ngăn cản.

Hơn nữa bản thân Điều Loa cũng biết chỉ dựa vào chiêu thức này thì khồn thể đả thương Đại Đầu. Khi hắn bắn tàn thuốc ra thì thân thể hắn cũng di chuyển. Cả người hắn vọt nhanh tới. Thân hình hắn cong lại, tay phải hắn đấm mạnh vào đầu Đại Đầu.

Chiêu ban đầu chỉ là làm ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của Đại Đầu, kéo dài thời gian ra chiêu của hắn. Chiêu sau mới thực là sát chiêu.

Bạn có thể coi thường đòn công kích đầu tiên nhưng bạn cần phải hiểu rõ đầu mẩu thuốc lá đang cháy nếu trúng vào mắt bạn sẽ để lại một vết sẹo nóng bỏng.

Đại Đầu có thể bước chân vào Long Tức là vì Ly đã phát hiện ra tốc độ của hắn.

Võ công trong thiên hạ chỉ duy nhất nhanh là không thể công phá.

Lúc này tốc độ đã có thể phát huy tác dụng.

Đại Đầu nghiêng đầu tránh được đầu mẩu thuốc lá sau đó tay đánh mạnh một quyền. Phát sau mà lại tới trước, chỉ trước khi quyền của Điền Loa đánh tới có một giây, thậm chí còn chưa tới một giây, nắm tay của Đại Đầu đã đánh trúng cổ tay của Điền Loa.

Loảng xoảng!

Khi thân thể hai người lần đầu tiên tiếp xúc với nhau đã kết thúc bằng thắng lợi nho nhỏ của Đại Đầu.

Không… vẫn còn chưa chấm dứt…

Bởi vì sau khi cổ tay Điền Loa trúng một quyền của Đại Đầu, hắn không vội vàng thoái lui lại sau như những người khác, cứ như là lực quán tính không có tác dụng trên thân thể hắn. Tay hắn co xuống dưới, giống như tư thế "Dã ưng tìm thỏ" thoáng chốc đã nắm lấy bàn tay của Đại Đầu.

Điền Loa dùng lực kéo mạnh thân thể Đại Đầu lại gần mình, đầu gối hắn mạnh mẽ nâng lên, đánh một cú trời giáng vào bụng Đại Đầu.

Thân thể Đại Đầu như sụp xuống, bụng hắn đau đớn kinh khủng khiến mặt hắn co rúm lại nhưng bây giờ không phải là lúc kêu đau.

Ngay khi thân thể Đại Đầu còn đang co rúm lại, một quyền của hắn đã đánh vào hạ bộ của Điền Loa. Đây chính là bộ vị trọng yếu nhất của người đàn ông. Cú đánh này dù không gây ra cái chết nhưng cũng đủ khiến người ta tuyệt hậu.

Điền Loa hoảng hốt vội vàng né tránh. Trong lúc vội vàng hắn lại để lộ sơ hở, đã bị quyền trái của Đại Đầu thủ thế sẵn đã lâu đánh trúng một quyền. Sườn trái Điền Loa bị thương, thân thể hắn lệch sang một bên. Hai người đồng thời cùng thối lui mấy bước, khoảng cách được kéo dãn ra.

Động tác của hai người liên tục. Nếu có ngwoif đứng ngay cạnh bọn họ cũng không thể phát hiện ra chỉ trong vòng một phút đồng hồ hai người đã hoàn thành nhiều chiêu thức có độ khó cao như vậy.

Hơn nữa hai người cùng thu được chiến quả huy hoàng.

Đại Đầu đánh trúng cổ tay Điền Loa.

Điền Loa khống chế được bàn tay của Đại Đầu sau đó lên gối thúc vào bụng Đại Đầu.

Đại Đầu phản kích đánh trúng xương sườn của Điền Loa…

Hai người lùi nhanh, tiến cũng nhanh, giống như những động tác trong phim làm người khác nhức đầu hoa mắt. Động tác giống như ảo ảnh, gần như không thể tin đó là sự thật.

Điền Loa vuốt vuốt ngực, nhe răng cười nói: "Nhóc con cậu thoạt nhìn rất ngu ngơ nhưng tốc độ rất nhanh, giống như con thỏ vậy. Ôi, một quyền đó quả thực đau quá. Khớp xương của Lão Tử giống như bị tháo rời ra hết".

Đại Đầu vẫn đứng ngây ngô tại chỗ, vẻ mặt căm thù hắn trừng mắt nhìn Điền Loa.

Bụng hắn cũng vô cùng đau đớn nhưng với tính cách của hắn khiến cho hắn không kêu rên giống như Điền Loa. Hắn giống như một con sói cô độc, dù bị thương nhưng vẫn cố cắn chết đối thủ sau đó mới tìm một hang động vắng vẻ tự mình liếm láp vết thương của mình.

Dù thấy Đại Đầu không để ý tới mình nhưng Điền Loa vẫn tiếp tục truy hỏi: "Chàng trai, lai lịch của cậu là gì? Thân thủ cậu cũng hay lắm đó".

"…"

"Ở Yến Kinh này, người có thể cùng Điền Loa tôi so chiêu quả thực không có mấy người. Cậu hãy nhớ kỹ ngày hôm nay bởi vì cậu đã đánh trúng tôi một quyền. Đây chính là vinh hạnh của cậu.

"…"

"Ha ha. Có phải cậu câm điếc không?"

'Tôi không muốn nói linh tinh. Muốn đánh cứ đánh" Giọng nói lạnh như băng giá của Đại Đầu vang lên.

'Đây là cậu nói đấy nhé. Lúc nãy là do tôi khinh địch. Bây giờ chúng ta mới chính thức bắt đầu" Điền Loa nói.

Điền Loa cởi chiếc áo véc nhét trong xe sau đó hắn móc túi lấy cái bật lửa cẩn thận đặt trên mặt đất rồi xắn tay áo nói: "Tôi nói bắt đầu là…bắt đầu…".

Nói xong, Điền Loa một lần nữa vọt tới chỗ Đại Đầu.

Nhanh.

Cực kỳ nhanh.

Gương mặt hắn cau lại, ánh mắt lạnh lùng, nắm tay cứng như sắt, đánh thẳng về phía Đại Đầu.

Hai mét…

Một mét…

Mét…

Két… xoạt…

Một cú hãm khẩn cấp khi Điền Loa dừng lại khi còn cách Đại Đầu chưa tới một mét.

Bởi vì trong tay Đại Đầu đã cầm một khẩu súng lục màu đen. Nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu Điền Loa.

"Người anh em… này… cậu sẽ không nổ súng chứ?" Điền Loa cười giả lả, sắc mặt hắn hiện lên vẻ nịnh nọt, lấy lòng đối phương.

"Chết thế nào thì cũng đều là chết" Đại Đầu nói thẳng thừng, không chút niệm tình. Hai tay cầm súng của hắn không nhúc nhích, có vẻ bất kỳ lúc nào cũng nổ súng giết người.

Đột nhiên sắc mặt Điền Loa thay đổi, hắn cười nhạt nói: "Cậu hãy cất súng đi đi. Bây giờ khoảng cách giữa chúng ta chỉ chưa tới nửa mét. Ngay khi cậu mở chốt an toàn tôi đã đánh cậu thành đầu heo rồi. Cậu nghĩ tôi là người ngu sao? Cậu móc súng trong thời gian ngắn như vậy thì sao có thể kéo khoá an toàn đây?"

"Súng tôi không có khoá an toàn".

"…tôi không tin" Điền Loa thở hổn hển, hắn nhớn nhác nói.

"Anh cứ thử xem".

Điền Loa suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Không thể thử. Không thể thử. Thử một lần là xong cái mạng nhỏ này. Thôi quên đi. Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây. Tôi chỉ muốn thảo luận với cậu một chút mà không ngờ cậu lại thành thật. Chẳng có ý nghĩa là cả".

Sau khi Điền Loa nói xong câu "chấm dứt" thấy Đại Đầu vẫn còn cầm súng chỉ thẳng vào đầu mình thì nói: "Cậu vẫn muốn tiếp tục sao?"

"Lui lại sau" Đại Đầu nói.

Bất đắc dĩ Điền Loa quay đầu lại, sau khi bước về phía trước khoảng bốn mét hắn mới hỏi: "Như này đã được chưa?"

Lúc này Đại Đầu mới cất súng và nói: "Anh đã đoán đúng tôi vẫn chưa kéo khoá an toàn".

"Mẹ kiếp… tao" Điền Loa tức giận, hắn lại một lần nữa vọt tới chỗ Đại Đầu.

Nhưng khẩu súng của Đại Đầu lại xuất hiện trong tay một cách thần kỳ.

"Cậu không kéo khoá an toàn à?" Điền Loa đứng lại và hỏi.

"Anh có thể thử xem".

"…"

Điền Loa sửng sốt hồi lâu rồi hắn nhếch miệng cười nói: "Hay, hay. Cậu bé làm cho tôi rất hứng thú. Hay hơn khi chơi đùa với ông chủ của cậu'.

Điền Loa nhặt bật lửa trên mặt đất, lấy áo khoác trong xe. Hắn móc túi lấy ra một bao thuốc hút dở, rút một điếu ném cho Đại Đầu nói: "Này, tôi mời cậu hút thuốc".

Ngay khi nói hắn đã rút một điếu khác châm lửa cho chính mình.

"Lúc nãy tôi đã nói dối cậu. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị người đánh mà là lần đầu tiên tôi chủ động mời người khác hút thuốc" Điền Loa nghiêm chỉnh nói với Đại Đầu.

Đại Đầu giơ điếu thuốc trong tay nói: "Lúc nãy anh còn nói đó là điếu thuốc cuối cùng của anh".

"Ai… vì không thực sự muốn mời cậu hút thuốc lá nên mới lấy cớ đó" Điền Loa xấu hổ nói. "Cậu đi theo Tần Lạc hả?"

Đại Đầu lại im lặng.

"Có phải ông chủ của cậu hạ cổ độc cho Văn Nhân Mục Nguyệt không?'

"…"

"Ha ha ha. Không độc không phải trượng phu. Anh ta quả thực là một một người đàn ông háo sắc mẫu mực trong chúng ta. Tôi cũng vui chơi với rất nhiều các em. Đại đa số đều dựa vào vẻ ngoài anh tuấn, cùng phong thái tao nhã để chinh phục chị em…".

Đại Đầu vốn không muốn để ý tới Điền Loa nhưng khi nghe Điền Loa cố tình huỷ hoại danh dự của Tần Lạc, hắn hông nhịn được liền lên tiếng phản bác: "Anh ấy không làm những chuyện như vậy. Ông chủ của anh mới là đối tượng nghi ngờ nhất. Chủ nào nô tài ấy. Nhân phẩm của anh thấp kém như vậy, đương nhiên ông chủ cũng chẳng có gì tốt".

Điền Loa cũng chẳng tức giận, hắn nói: "Cậu không tin chủ mình làm chuyện này. Tôi cũng không tin chủ mình làm chuyện này. Như vậy hai chúng ta hãy đoán xem cổ độc này là do ai hạ?"

"Tôi không tin chủ tôi làm chuyện này nhưng tôi cũng không tin chủ của anh không làm những chuyện như này" Đại Đầu nói.

"…"

Két!

Một chiếc Hummer quân sự màu xanh dừng lại trước cổng của biệt thự Tần gia sau đó một người đàn ông yểu điệu từ ghế bên cạnh lái xe bước xuống.

Sau khi nhìn qua kính chiếu hậu sửa lại mái tóc, người đó mới đi vào trong biệt thự.

"Nhân Diệu tới à?" Tần lão thái thái đã nhận được điện thoại của Tần Lạc, biết Tôn Nhân Diệu sắp tới đây nên vừa nghe tiếng ô tô đã chạy ra ngoài.

"Bà, dạo này bà có khoẻ không?" Tôn Nhân Diệu cung kính, ân cần hỏi thăm. Hắn vẫn coi trọng, đối đãi với người nhà của Tần Lạc như người nhà của chính mình, hắn lại càng kính trọng ông, bà Tần Lạc.

"Tốt, rất khoẻ" Tần lão thái thái nói: "Nhân Diệu à, vào trong ngồi đi".

"Không còn thời gian ngồi, bà" Tôn Nhân Diệu nói: "Tần Lạc thúc dục rất gấp. Cháu phải vội mang ngay thuốc đi. Được rồi, thuốc Tần Lạc muốn đã chuẩn bị xong chưa, bà?"

'Chuẩn bị xong rồi" Tần lão gia tay cầm một chiếc hòm gỗ, mặc trường bào màu xám, cổ quàng khăn màu đen nói. Ông đang đi xuống bậc thềm, có vẻ như muốn đi xa một chuyến.

'Chào ông" Tôn Nhân Diệu bước tới nhận cái hòm nói: "Ông, để cháu cầm cái hòm này. Cháu tự mình mang tới cho Tần Lạc".

"Ông đi cùng với cháu" Tần lão gia nói.

"Điều này…" Tôn Nhân Diệu kinh ngạc nhìn Tần lão gia nói: "Tần Lạc không nói chuyện này với cháu".

"Ông muốn đi đâu còn phải báo cáo với nó sao?" Tần lão gia vẫn bình thản nói.

"Không phải. Cháu không có ý đó" Tôn Nhân Diệu vội vàng giải thích. "Cháu nghĩ ông không nên tới Yến Kinh. Ông đã mấy chục năm nay không ra khỏi cửa rồi…".

"Đúng vậy, ông à. Đã có Tần Lạc rồi. Ông cứ ở nhà chờ tin vui đi" Tần lão thái thái đứng bên cũng khuyên nhủ.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao tôi có thể yên tâm đây? Văn Nhân Đình đã một mực chờ đợi lời hứa hẹn với chúng ta trong hai mươi năm. Người ta vẫn nhớ tới bây giờ. Tần Lạc tới thối hôn là chúng ta đã có lỗi với người ta. Bây giờ bọn họ gặp nạn, tôi nhất định phải tới xem mới yên tâm" Tần lão gia khăng khăng nói.

"Không phải đã có Tần Lạc sao? Y thuật của Tần Lạc không chút kém cỏi so với ông" Tần lão thái thái tức giận nói.

"Cho dù nó có giỏi… cho dù nó có giỏi thì cũng chỉ là cháu tôi". Tần lão gia tức giận nói.

Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 568 : Cái chết che giấu sự thật

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Nguồn: Sưu Tầm

Mặc dù đã mua vé chuyến bay nhanh nhất tới Yến Kinh nhưng khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh là đã năm giờ chiều.

Gần hoàng hôn, bầu trời mờ tối, khí trời âm u, gió lạnh thổi mạnh không chút thương xót như cắt da cắt thịt vậy làm cho mặt ai nấy đều bỏng rát, đau đớn.

Thời tiết tháng tư thay đổi thất thường giống như sắc mặt phụ nữ. Buổi sáng có nắng, tới buổi tối thì lại như chuẩn bị có mưa.

"Ông có lạnh không? Hãy khoác thêm cái áo này" Tôn Nhân Diệu cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người Tần Tranh lão gia.

"Không cần" Tần Tranh khoát tay ngăn lại nói: "Không lạnh".

Mặc dù Tần Tranh tuổi đã cao nhưng vì kiên trì rèn luyện, tố chất sức hoẻ cực kỳ tốt. Hơn nữa bản thân ông lại là một thầy thuốc Trung y rất giỏi, cũng đã nghiên cứu thuật dưỡng sinh của Trung y nên hiển nhiên không bạc đãi thân thể mình.

Nhưng thật ra sức khoẻ của Tôn Nhân Diệu lại bạc nhược yếu ớt, vừa đi ra đại sảnh sân bay có hệ thống lò sưởi mà hắn đã rùng mình vị lạnh cóng. Cả ngày hắn chìm trong rượu và sắc, sức khoẻ của hắn đã sớm bị bào mòn. Nếu như không có đơn thuốc duy trì sức khoẻ của Tần Lạc nói không chừng bây giò hắn ra đường đã bị gió thổi bay.

Tôn Nhân Diệu thấy Tần lão gia từ chối không mặc áo của mình, hắn cũng không ra vẻ khuyên nhủ thêm liền vội vàng mặc lại áo khoác vào người và nói: "Ông à, chúng ta hãy mau đi thôi. Xe đang đợi ở khu vực VIP".

"Đi" Tần Tranh nói.

Đi được mấy bước, đột nhiên Tần Tranh đứng lại, quay người nhìn sân bay khổng lồ, trong mắt hiện lên những cảm xúc mà Tôn Nhân Diệu không thể hiểu. "Hai mươi bốn năm rồi".

"Hai mươi bốn năm gì?" Tôn Nhân Diệu hỏi.

"Rời đi đã hai mươi bốn năm" Tần Tranh nói: "Lúc đó Tần Lạc vẫn chưa sinh ra, cũng vẫn chưa có cháu. Lúc đó cũng chưa có sân bay khổng lồ này. Lần đó ông tới đây bằng xe lửa. Hơn hai mươi năm sau rốt cuộc lại được đặt chân lên mảnh đất này".

"Bây giờ giao thông thuận tiện. Chỉ ngồi máy bay hơn ba tiếng là có thể từ Dương Thành tới Yến Kinh. Mỗi lần ông muốn tới thì hãy mua vé máy bay" Tôn Nhân Diệu cười quyến rũ. Mặc dù hắn cố làm ra vẻ đứng đắn trước mặt Tần Tranh nhưng phong thái của hắn vẫn giống như một "gay".

Thói quen nhiều năm của hắn rất khó thay đổi. "Hay để cháu gọi cho bên hàng không đăng ký mua vé năm cho ông. Bất kỳ lúc nào ông muốn đi tới đâu cũng được, chỉ cần mang theo chứng minh của ông".

Tần Tranh khoát tay nói: "Ông không đi đâu cả. Bây giờ ông chỉ ở Dương Thành dưỡng già. Nếu không xảy ra chuyện sống chết này, ông cũng không tới Yến Kinh".

"Ông, cái đó gọi là có phúc không biết hưởng" Tôn Nhân Diệu cười nói. "Chúng ta đi thôi, không chậm trễ nữa. Xe đang chờ ở phía trước".

"Đi" Tần Tranh nói dứt khoát.

Lần này ông không quay người lại nữa.

Bởi vì Tôn Nhân Diệu đã sớm liên lạc với phía Yến Kinh vì vậy khu vực VIP của sân bay đã phái hai chiếc Mercedes S600 tới đón.

Tôn Nhân Diệu cùng Tần Tranh lão gia ngồi chiếc xe thứ nhất. Hai vệ sĩ đi theo Tôn Nhân Diệu ngồi chiếc thứ hai. Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy theo đường hầm hình chữ U ra bên ngoài sân bay.

Bọn họ không đi theo đường cao tốc tới sân bay vì con đường đó đi thẳng tới nội thành. Hai chiếc xe rẽ về hướng nam ở một lối rẽ theo đại lộ Lam Thiên đi về khu ngoại thành vắng vẻ.

Tiên Nữ sơn ở ngoại thành Yến Kinh, có một con đường rộng đi thẳng tới đó. Chỉ có đường con đường đó chia làm hai nhánh. Một nhánh đi qua vùng núi Tiên Nữ sơn, một nhánh đi qua khu nhà cao cấp của các gia đình giàu có.

Dựa vào sông núi là yêú tố đầu tiên chọn nhà của người xưa. Ở trong nội thành rất khó thoả mãn hai điều này vì vậy những người có tiền không ở trong nội thành mà thường ra ngoại thành ở.

Ngay khi vừa lên xe Tần Tranh đã nhắm mắt dưỡng thần. Điều này làm Tôn Nhân Diệu thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn không thông thạo trong giao tiếp với người già, hắn càng không am hiểu dùng cách nói cung kính nói chuyện với người già.

Không cần hao tâm tổn trí để nghĩ ra chuyện, hắn cũng bớt lo một chút.

"Gia tộc Văn Nhân… Văn Nhân Mục Nguyệt. Xem ra lần này đã có cơ hội thiết lập quan hệ với gia tộc Văn Nhân. Có Tần Lạc đứng ra giới thiệu, nhất định bọn họ sẽ không coi thường mình" Tôn Nhân Diệu nhắm mắt lại thầm nghĩ.

Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên. Tôn Nhân Diệu cảnh giác mở mắt ra.

"Có chuyện gì vậy?" Tôn Nhân Diệu hỏi.

Không ai trả lời.

Ngay khi Tôn Nhân Diệu nhìn thấy người tài xế trúng đạn vào đầu nằm gục xuống ghế, hai tay rời khỏi tay lái để cho xe chạy tự do hắn đã biết được chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra.

'Có mai phục" Tôn Nhân Diệu gào lên.

Tần Tranh mở mắt, sắc mặt nghiêm trọng nhìn xung quanh đánh giá tình hình.

Một bên là dốc thẳng đứng có xích sắt chắn ngang. Một bên là những vách núi lô nhô cao thấp không đều nhau.

Hiển nhiên có người mai phục trên đỉnh núi.

"Ông, hãy nằm xuống" Tôn Nhân Diệu gào lên. Hắn muốn bò lên trước ngồi vào ghế lái xe để xe nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này.

Hiển nhiên là tay súng cũng đã nghĩ tới điều này.

Một tiếng súng nữa vang lên. Chiếc xe đang chạy tự do đột nhiên nghiêng sang một bên.

Lốp trước bên trái của xe đã bị bắn nổ tung. Có thể thấy khi xe đang chạy với tốc độ cao mà có thể bắn nổ lốp xe thì có thể chứng minh kỹ thuật bắn súng của đối phương kinh khủng tới mức nào.

Không còn người lái chiếc xe ngoằn ngèo trên đường, còn phát ra những âm thanh chói tai.

Một viên đạn nữa bắn tới, lốp sau bên trái cũng nổ tung.

Chiếc xe hoàn toàn nghiêng xe một bên, phát ra những tiếng kẹt kẹt.

Đột nhiên Tôn Nhân Diệu nhào tới, ấn mạnh phanh xe.

Chiếc xe vọt lên trước một đoạn khi tụt xuống ven sườn núi mới dừng lại. Nếu như không phải xích sắt đã ngăn cản thì chỉ e chiếc xe đã lăn xuống vực sâu.

Chiếc xe chạy sau nhìn thấy phía trước có mai phục vội chạy nhanh tới trợ giúp. Hai tên vệ sĩ nhanh nhẹn nhảy xuống xe, định bò tới cứu Tôn Nhân Diệu và Tần Tranh quay lại xe mình.

Bành bành bành…

Một loạt đạn bắn tới. Hai tên vệ sĩ không kịp ẩn náu cùng mất mạng.

Điều này chứng tỏ đối phương không chỉ có một người. Hơn nữa hoả lực trong tay chúng rất mạnh.

Tôn Nhân Diệu cùng Tần Tranh nằm một lát, không nghe thấy tiếng súng nào nữa.

Người đi đâu rồi?

Tôn Nhân Diệu vừa mới ngẩng đầu lên thì bả vai của hắn trúng ngay một phát súng.

Đây chính là đòn cảnh cáo. Tay súng không muốn hắn lộn xộn.

Cửa xe bị người dùng chân đạp mạnh. Một đám đàn ông mặc đồ đen đứng bên ngoài. Toàn thân chúng nai nịt gọn gàng, đầu chúng trùm khăn bịt mặt kín mít chỉ để lộ ra hai con mắt cùng miệng.

Mục đích làm vậy của chúng chính là không muốn mình bại lộ thân phận.

"Mở cửa" Một gã đàn ông dùng nòng súng thục vào cửa sổ thuỷ tinh, ra hiệu cho người trong xe mở cửa.

Tần Tranh không phản kháng, ông thò tay kéo khoá cửa xe.

Một gã áo đen xông tới lục lọi người Tần Tranh một lúc lâu. Sau khi không lục soát được vật gì, ánh mắt hắn mới chú ý tới cái hòm trúc trong tay Tần Tranh.

Hắn giơ tay giật cái hòm. Tần Tranh ôm chặt lấy.

Một viên đạn cắm vào mu bàn tay Tần Tranh. Máu thịt bắn tung toé. Mu bàn tay của ông bị xuyên thủng.

Đau đớn làm Tần Tranh buông tay ra. Cái hòm bị đám người đó cướp mất.

Nhưng Tần Tranh lão gia vẫn cứng cỏi, gắng gượng không kêu rên một tiếng đau đớn nào.

"Lão già này cũng đáng mặt đàn ông" Gã áo đen nổ súng cười ha ha nói. Giọng nói mang âm hưởng Yến Kinh.

Nắp hòm gỗ bị chúng mở tung ra. Sau khi mấy tên đó cuống quýt lục tìm một lát. Thậm chí nắp gỗ của hòm cũng bị chúng cạy ra xem có hai tầng không nhưng bên trong chỉ có một ít quần áo cùng với một chiếc hộp gỗ nhỏ đựng một ít thuốc còn không có vật nào khác lạ.

"Không có vật đó" Gã áo đen nói.

'Hãy giao vật đó cho bọn tao. Lão già có thể thoát chết" Gã áo đen cầm súng nói với Tần Tranh.

"Các người muốn gì?" Tần Tranh hỏi.

"Phương thuốc Kim Hạp".

"Ta không có" Tần Tranh nói.

Gã áo đen lại nổ súng. Bả vai Tần Tranh lại trúng một phát súng. Thân thể ông lảo đảo, thân thể ông bị đạn xuyên qua nên loạng choạng lui lại sau.

Máu tươi chảy ra như suối. Chiếc trường bào màu xám bị máu thẫm đẫm biến thành màu đỏ ai trông thấy cũng phải giật mình.

"Tần Tranh, bọn tao biết lão có "Phương thuốc Kim Hạp" Hãy giao cho bọn tao" Gã áo đen cầm súng nói: "Nếu không hôm nay cả hai người bọn mày đều phải chết".

Tần Tranh ngẩng đầu nhìn gã áo đen, ông bình tĩnh hỏi hắn: "Tần Minh là người của bọn mày sao?'

"Không sai. Hai cha con hắn đều là người của bọn tao" Gã áo đen nói: "Đáng tiếc chúng chưa hoàn thành nhiệm vụ".

"Vậy chính các người đã hạ cổ độc người của gia tộc Văn Nhân, cố ý dụ dỗ ta tới Yến Kinh sao?"

"Không nên hỏi nhiều. Biết càng nhiều, chết càng sớm" Gã áo đen cầm súng chỉ vào mặt Tần Tranh quát.

"Thả cậu ấy ra" Tần Tranh chỉ vào Tôn Nhân Diệu nói: "Cậu ấy họ Tôn, là con cháu người khác, không có liên quan gì tới Tần gia".

"Chỉ cần lão có thể gia ra phương thuốc Kim Hạp. Ngay cả lão bọn ta cũng thả. Giết một lão già không phải chuyện chúng ta thích làm" Gã áo đen khuyên nhủ.

"Phương thuốc đó không có trong tay ta" Tần Tranh nói.

"Vậy ở trong tay ai?"

"Ta không nói cho các người, cũng không muốn trao cho các người" Tần Tranh kiên cường nói. Chẳng lẽ ông nói ra sự thật để lũ ác nhân này tới tìm cháu ông sao?

Không có bất kỳ bậc trưởng bối nào muốn người thân của mình gặp nạn dù chỉ là một chút nguy hiểm cũng không.

"Nếu như không nói cả hai người lão đều phải chết" Gã áo đen chỉ súng vào đầu Tần Tranh tức giận nói.

"Chỉ cần ta chết là đủ" Đột nhiên Tần Tranh nhào lên, ông giang tay như bạch tuộc ôm ghì lấy gã áo đen cầm súng gào lên: "Chạy mau".

Trong giây phút quan trọng này để Tôn Nhân Diệu có thể chạy trốn, Tần Tranh đã không tiếc cái mạng già của mình ngăn chặn họng súng.

Tần Tranh đã hiểu những người đó không có ý định để ông và Tôn Nhân Diệu sống. Lần trước đã vậy, lần này cũng thế.

Thế nhưng lần trước là người cứu. Lần này lại là cứu người.

Điều này cũng giống như vòng luân hồi hai mươi năm một lần.

Tôn Nhân Diệu đạp tung cửa xe vốn đã hé ra rồi phóng nhanh ra ngoài. Hai tay hắn ôm đầu, người hắn co lại giống như một cục thịt, quay cuồng lăn xuống sườn núi.

Mặc cho đạn gào thét xung quanh. Thân thể của Tôn Nhân Diệu càng lúc càng lao nhanh tới, không còn khống chế được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK